Bao Dung Vô Bờ

Chương 20: Nổi nóng

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Cả buổi chiều, Tô Nịnh Nịnh chỉ ngồi xem trận bóng rổ. Vị trí của cô rất tốt, ở hàng đầu tiên, có thể nói là góc nhìn tốt nhất sân vận động, nhưng cô không có nổi hứng thú.

Trận đấu này Thiệu Tần phát huy rất tốt, mỗi lần bóng rơi vào tay anh ta, cả sân vận động đều tràn ngập tiếng reo hò.

Đến khi trận đấu kết thúc, Tô Nịnh Nịnh còn không nhận ra.

“Biết ai thắng không?” Giọng Sơ Lục đột nhiên vang lên bên tai cô.

“Hả?” Tô Nịnh Nịnh phục hồi tinh thần lại, nhìn những người trên sân thể dục đang xuống sân khấu, bất tri bất giác hỏi: “Ai thắng?”

“Cậu thắng đấy.” Sơ Lục nhìn cô một cái, thong dong đáp lại.

Mấy ngày trước Tô Nịnh Nịnh còn ầm ĩ muốn có vé xem thi đấu, giờ đạt được rồi thì hồn phách như đã bay đi đâu. Sơ Lục nhìn ra, lúc thi đấu, Thiệu Tần cố ý chạy qua trước mặt các cô hai vòng, trong lúc đó còn nhìn thoáng qua Tô Nịnh Nịnh, nhưng ánh mắt Tô Nịnh Nịnh rời rạc, căn bản là không thấy anh ta.

“Nếu không thoải mái thì về nghỉ ngơi trước đi.” Sơ Lục thấy sắc mặt cô không tốt, không khỏi hơi lo lắng, “Dù sao chiều cũng không có tiết.”

Tô Nịnh Nịnh vừa định nói chuyện, đúng lúc này tiếng chuông điện loại vang lên, cô cầm lấy xem. Thấy hai chữ “chú Bùi”, mặt cô tối sầm, cúp điện thoại.

Sáng nay lúc ra khỏi nhà, Bùi Cận có nói với cô, buổi chiều anh vẫn ở trường học, chờ cô xem thi đấu xong sẽ đón cô về chung. Bây giờ gọi điện thoại cho cô, chắc chắn lại hỏi cô đang ở đâu. Trước đây Tô Nịnh Nịnh không dám trực tiếp đụng chạm anh, nhưng giờ cô đang nổi nóng, không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cúp máy.

Năm phút sau, hai người ra khỏi sân vận động.

Tô Nịnh Nịnh liếc mắt một cái liền thấy Bùi Cận đang chờ bên ngoài. Cô vòng qua anh, đi sang bên cạnh, nhưng Bùi Cận lập tức đi tới, bước chân rất lớn, trực tiếp ngăn cô lại.

Tô Nịnh Nịnh vòng sang trái, Bùi Cận cản bên trái. Tô Nịnh Nịnh vòng sang phải, Bùi Cận cản bên phải.

“Chú này, có thể đừng chặn đường người khác không?” Tô Nịnh Nịnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo.

“Vì sao vừa rồi không nghe điện thoại?”

Dù cô tùy hứng nhưng không có lần nào trực tiếp cúp điện thoại. Bùi Cận lo lắng, lập tức đến đây, nhìn thấy cô bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không thích nghe.” Tô Nịnh Nịnh bực bội trả lời.

“Vậy về thôi.” Bùi Cận đã quen với thái độ như vậy của cô, không có phản ứng quá lớn, chỉ đưa tay muốn kéo cô, định mang cô đi.

“Cháu không về.” Tô Nịnh Nịnh lùi về sau một bước, cách xa anh, sau đó trực tiếp ôm tay Sơ Lục.

“Đi, chúng ta đến thư viện.” Cô kéo Sơ Lục, xoay người đến thư viện.

Không thể trêu vào.

Không thể trêu vào, vậy thì cô trốn là được chứ gì.

Bùi Cận đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tô Nịnh Nịnh, ánh mắt thâm trầm. Hồi tưởng lại thái độ vừa rồi của Tô Nịnh Nịnh, hình như cô thật sự tức giận.

Chắc là không phải chuyện phạt cô chép sách. Anh biết, tuy Tô Nịnh Nịnh thích gây rối vô cớ, nhưng cô vẫn hiểu lý lẽ. Sẽ không vô duyên vô cớ tức giận với anh.

Bùi Cận nhíu mày, đan tay, trong đầu lại hiện lên sắc mặt vừa nãy của Tô Nịnh Nịnh.

Càng nghĩ trong lòng càng lạnh lẽo, cũng vô cùng nặng nề

...

Gần chín giờ tối, Tô Nịnh Nịnh mới về nhà.

Cô cẩn thận mở cửa, thăm dò bên trong, phát hiện tầng một không có người. Vì thế cô nhón chân, lấy tốc độ nhanh nhất của mình lên lầu hai, chạy vào phòng, đóng cửa lại.

Khép cửa xong, cô chuẩn bị khóa trái.

Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới phát hiện, cửa phòng của mình không có khóa! Trước đây cô chỉ đóng cửa lại, không quen khóa trái bên trong, cho nên không chú ý lắm.

Tô Nịnh Nịnh ngơ ngác nhìn then cửa, nhìn một phút đồng hồ. Sau đó cô tỉnh táo lại, qua bên kia kéo sô pha đến.

Cô dùng sô pha chặn ngang ở cửa, đẩy gần sát, cẩn thận giữ chặt cửa.

Để xem còn ai vào được.

Chặn cửa xong, Tô Nịnh Nịnh mới yên tâm đi rửa mặt.

Hôm sau là thứ bảy, là ngày nghỉ, không cần đến trường học, vì thế Tô Nịnh Nịnh ngủ tới giữa trưa.

Trong bụng cô trống trơn.

Giờ này, chắc là Bùi Cận đã đi làm rồi?

Tô Nịnh Nịnh không muốn thấy anh. Vì thế cô đứng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Đợi khoảng năm phút đồng hồ, xác định không có bất cứ tiếng vang gì, cô mới cố hết sức dời sô pha, mở cửa ra.

Tô Nịnh Nịnh nhìn khắp nơi một vòng. Quả nhiên là không ở nhà.

Cả ngày, chỉ có một mình Tô Nịnh Nịnh trong nhà.. Giờ cô đã có thể làm một ít đồ ăn đơn giản, thế nên đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Nhưng đến năm giờ chiều, cô lại đói bụng, chắc là do lúc trưa chỉ ăn chút bánh cuốn, Tô Nịnh Nịnh nghĩ.

Bình thường, khoảng sáu giờ Bùi Cận mới về.

Cô đi nhanh về nhanh, nhưng chỉ tìm được hai lát bánh mì. Vì thế Tô Nịnh Nịnh lại đi xuống, vùi đầu vào tủ lạnh tìm đồ có thể ăn, vất vả lắm mới phát hiện trong góc có sandwiches.

Tô Nịnh Nịnh như tìm được bảo bối, đưa tay cầm lấy.

Mới vừa xoay người, liếc mắt một cái liền thấy Bùi Cận đứng ngoài cửa.

Anh đột nhiên xuất hiện, Tô Nịnh Nịnh hoảng sợ. Cô vừa hoảng sợ vừa cảnh giác nhìn Bùi Cận, động tác tạm dừng, cứ vậy cứng nhắc đứng tại chỗ.

Một lát sau, Bùi Cận mở miệng, “Chép mười lần xong chưa?” Anh nghiêm túc hỏi.

Vốn Tô Nịnh Nịnh còn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, nhưng anh hỏi như vậy, lại khiến ngọn lửa phẫn nộ đã tắt trong cô cháy rực lên.

“Mắc mớ gì cháu phải làm?” Giọng Tô Nịnh Nịnh cất cao, nói một câu như vậy, là do sự tức giận tạo nên.

Bùi Cận ngẩn ra. Anh nhớ tới đêm qua anh đi xem cô, phát hiện cô đã chặn cửa lại.

Gọi điện thoại cô không tiếp, nhắn tin cũng không trả lời.

Anh hơi lo cho cô, hôm nay ở công ty, tâm thần luôn không yên. Vì thế anh nhanh chóng kết thúc công việc, gấp rút trở về.

“Chú cho rằng chú là gì của cháu?” Tô Nịnh Nịnh nói liên tục, cắn răng, ngay cả trong mắt cũng tràn ngập lửa giận, “Chú dựa vào cái gì mà ở nhà quản cháu, ở trường học cũng muốn giám thị cháu?”

Trong lòng Bùi Cận lộp bộp, đột nhiên nghĩ ra, hình như Tô Nịnh Nịnh đã biết chuyện gì đó.

“Cháu là phạm nhân của chú à? Vì sao phải bị chú giám thị?” Cô liên tục đặt câu hỏi, càng nói càng tức giận, “Còn nữa, rõ ràng là biết chuyện bản kiểm điểm, chú còn làm bộ làm tịch. Cái gì mà năm nghìn chữ hai nghìn chữ, căn bản đều là vì chú phải không?”

Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh đỏ lên.

Anh cảm thấy Tô Nịnh Nịnh cô ngốc, cho nên cứ vậy trêu đùa cô, sau đó còn vui vẻ chế giễu sau lưng.

“Bùi Cận, cháu ghét chú.” Tô Nịnh Nịnh gần như là rít ra từ kẽ răng.

Sau đó cô cũng không cầm theo sandwiches mà trực tiếp ném sang một bên, nhấc chân ra khỏi phòng bếp, chạy vội lên lầu.

Vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Vừa rồi cô thật sự nổi nóng, tính tình Tô Nịnh Nịnh vốn không tốt, lớn như vậy rồi, cả nhà chưa từng có ai không theo lời cô, hoàn toàn cưng chiều, dù cô muốn gì, làm gì, tất cả đều có thể, cho nên cô đã quen với cảm giác tất cả mọi chuyện đều theo ý mình, chỉ cần chỗ nào xuất hiện chút bất đồng… Cô cũng tùy hứng suy xét cho mình đầu tiên.

Trước đây Bùi Cận làm chuyện gì, Tô Nịnh Nịnh đều có thể quy kết là vì quan tâm cô, vì tốt cho cô, cho nên cô vẫn nghe lời anh. Nhưng lúc này đây, rõ ràng là anh ở trong tối thao túng tất cả, gạt cô, còn trêu đùa cô…

Thật là… Anh dựa vào cái gì chứ…

Tô Nịnh Nịnh ngồi ở mép giường, càng nghĩ càng phiền não, đầu óc càng rối loạn, vì thế cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Sơ Lục.

[Phiền muốn chết, mình cãi nhau với chú Bùi.]

Hiện tại, người có thể tâm sự với cô chỉ còn Sơ Lục.

[Xảy ra chuyện gì?] Hai phút sau, Sơ Lục nhắn lại.

Tô Nịnh Nịnh kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần. Tuy đánh chữ rất mệt, nhưng cô không muốn phát ra âm thanh để Bùi Cận nghe thấy, thế nên vẫn đánh từng câu từng chữ.

Sơ Lục: [Cậu giận vì chú ấy ép cậu viết bản kiểm điểm?]

Tô Nịnh Nịnh: [Không phải, là vì chú ấy trêu đùa mình.]

Sơ Lục: [Vậy nếu bố cậu chào hỏi với giáo viên, muốn giáo viên để ý cậu, cậu sẽ tức giận như vậy sao?]

Tô Nịnh Nịnh: [Hai chuyện này không giống nhau, chú ấy đâu phải là gì của mình.]

Giao diện đối thoại im ắng chừng hai phút.

Sơ Lục: [Đừng giận.]

Sơ Lục gửi một emoji xoa đầu.

Sơ Lục: [Nói đến cùng cũng là vì tốt cho cậu, chú ấy rất quan tâm cậu.]

Nhìn thấy câu cuối cùng, Tô Nịnh Nịnh sửng sốt. Nghĩ đến cái gì đó, trong lòng cô hơi nghẹn lại.

Cô vùi đầu vào gối, trùm chăn, bọc cả người mình lại.

Không muốn rửa mặt, cũng không muốn tắm, chỉ muốn lẳng lặng nằm một chỗ.

Không biết vì sao, cãi nhau với Bùi Cận, hình như cô cũng… Rất buồn phiền.

Tô Nịnh Nịnh nằm trên giường thật lâu, vẫn không ngủ được, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết là mấy giờ rồi.

Bên ngoài, bầu trời đen kịt, bắt đầu đổ cơn mưa.

Bụng Tô Nịnh Nịnh kêu “ọt ọt” hai tiếng.

Giữa trưa cô chỉ ăn một cái bánh cuốn, vừa rồi tìm được sandwiches trong tủ lạnh, cũng bị cô nóng nảy không thể hiểu được, ném đi.

Tô Nịnh Nịnh bắt đầu hối hận, nhớ đến miếng sandwiches kia.

Thời gian lại trôi qua thật lâu.

Cô thật sự không chịu đựng nổi.

Tô Nịnh Nịnh nghĩ, dựa vào cái gì mà cãi nhau với anh, lại để bụng mình bị đói. Vì thế cô bỗng nhiên xốc chăn lên, ngồi dậy khỏi giường.

Cô muốn đi tìm đồ ăn!

Cách vách là phòng Bùi Cận. Cửa phòng đóng kín, bên trong tối đen như mực, không có ánh đèn.

Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn, rơi xuống đất phát ra tiếng “tách tách”, truyền vào ngôi nhà yên ắng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nặng nề.

Tô Nịnh Nịnh xuống lầu một, đến chỗ phòng bếp. Cô phát hiện hình như thư phòng sáng đèn.

Bây giờ là rạng sáng hai giờ.

Chẳng lẽ Bùi Cận còn ở thư phòng?

Tô Nịnh Nịnh nghi ngờ, cẩn thận sang bên kia, tới gần cửa thư phòng.

Cửa thư phòng khép hờ, một chút tia sáng mờ mờ lọt qua.

Xuyên qua kẽ hở, cô nhìn vào bên trong.

Bùi Cận đứng ở ngoài ban công thư phòng.

Ban công là kiểu ban công kín [1], trên tấm cửa sổ là những vệt nước chảy xuống, làm cho tầm nhìn mơ hồ, không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

[1] Ban công kín:dạng ban công được xây kín bằng kính, không nằm lộ thiên như ban công bình thường.

Nhưng ánh mắt Bùi Cận ngừng trên cửa sổ, không biết đang nhìn gì.

Giữa hai ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, nâng lên đặt ở môi, chậm rãi hít vào rồi nhả ra một làn khói, quanh quẩn bên người.

Từ góc độ của Tô Nịnh Nịnh, cô thấy anh chau mày, khóe môi mím lại, không khí quanh thân siết chặt, đè nén.

Làn khói từ thuốc lá lại vật vờ quẩn quanh.

Tô Nịnh Nịnh nhìn xuống.

Dưới đất đầy tàn thuốc, vương vãi lộn xộn.

Dường như anh đang rất phiền lòng.

Chiều nay cãi nhau với anh, anh chẳng nói lời nào, giờ đã trễ thế này, anh còn ở thư phòng không đi ngủ.

Tô Nịnh Nịnh chưa từng thấy Bùi Cận thế này.

Sa sút, phiền muộn, không có tinh thần, nhìn còn có chút… đáng thương.

Đột nhiên Tô Nịnh Nịnh hơi áy náy.

Trái tim cô thắt lại, cảm thấy Bùi Cận như vậy, giống như một ông già góa vợ bị con cái vứt bỏ, mà cô, đại khái là đứa con phản nghịch kia.

Vừa rồi, có phải cô nói quá nặng lời không, làm tổn thương anh…

Thật ra tựa như Sơ Lục nói, Bùi Cận là vì tốt cho cô, mấy tháng nay, anh luôn tận tâm tận lực chăm sóc cô.

Anh rất tốt, làm gì cũng vì tốt cho cô.

Nhưng vì sao cô lại như vậy? Vì sao lại đối xử như vậy với anh, vì sao lại nổi cáu, còn nói mấy lời như vậy?

Có phải cô thật sự quá tùy hứng, quá không màng đến cảm nhận của người khác không?

Tô Nịnh Nịnh nghĩ, trong lòng ê ẩm, trước ngực bức bối, đặc biệt khó chịu.

Cô ở ngoài cửa nhìn Bùi Cận, điếu thuốc trên tay anh dần tàn đi, bụi rơi xuống đất.

Anh buông tay, điếu thuốc rơi xuống, không bao lâu sau lại châm một điếu khác.

Nhìn mặt đất đầy tàn thuốc, Tô Nịnh Nịnh không khỏi nhíu mày.

Hút nhiều thuốc như vậy, không tốt cho cơ thể.

Tô Nịnh Nịnh đứng ở ngoài cửa, do dự một hồi lâu, sau đó tiến lên một bước nhỏ, hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa.

Truyện full

  • Nghe Nói Anh Là Nam Chính
    Nghe Nói Anh Là Nam Chính

    Tác giả: 月亮与六遍是Dịch: Thích Ăn Dưa 502Chương: 7Văn án:Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.Anh...

  • Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất
    Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

    "Lạnh vậy cậu vẫn chờ tôi đúng không? Chỗ cái cây này.""Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không...

  • Tặng Em Một Hạnh Phúc
    Tặng Em Một Hạnh Phúc

    Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán,  được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan.Ba năm liền...

  • Giang Hồ Kỳ Cục
    Giang Hồ Kỳ Cục

    Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HESố chương: 46 chươngEdit: Mia...

  • Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
    Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

    Dịch nghĩa: Trước khi ngủ say, đừng nói yêu tôi!Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE._ Công: trung khuyển, phúc hắc, thích chơi dại =.=_ Thụ:...

  • [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
    [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân văn, đoản văn, nhất thụ nhất công, hài, HEEdit: Nguyệt, Quỳnh.Beta: Nguyệt Phàm là mọi sự trong thiên hạ,...

  • Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
    Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

    Bạn đang đọc truyện Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc của tác giả Sương Đào. Buông tay nhau, sau đó cả hai đều đau khổ.Bình yên không có, đổi...

  • Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế
    Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

    Cuộc sống nghiên cứu sinh của Văn Địch cực kỳ tệ.Người hướng dẫn sai bảo, đồng nghiệp gây khó dễ, thích thầm phó giáo sư toán học cách...

  • Pháp Sư Trừ Tà
    Pháp Sư Trừ Tà

    [Truyện được chuyển thể theo tác phẩm truyện tranh Pháp Sư Trừ Tà của tác giả Yun Ji Un.]*Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Tình Yêu Thôn Quê
    Tình Yêu Thôn Quê

    Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ...

  • Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
    Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

    Tác giả: Diên CừuThể loại: HE, Sủng, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, NgọtTeam dịch: Bông Hoa NhỏGiới thiệuKiều Hoa cô nàng độc thân ở...

  • Bao Dung Vô Bờ
    Bao Dung Vô Bờ

     Văn Án Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.“Biến thái.”...Ở...

  • Đạo Quân
    Đạo Quân

    Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể...

  • Chuộc Lấy Tình Yêu
    Chuộc Lấy Tình Yêu

    Thể loại: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạtEditor: ngocyenSố chương: 39 chươngĐàn ông chính là thích loại phụ nữ không quá mạnh mẽ,...