Xuyên Không Lầm Chỗ, Mong Đại Nhân Tha Mạng

Chương 28

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Sau mùng Ba, ta theo đội tuần tra rời doanh trại.

Trời chưa sáng đã xuất phát, đến khi trời tối, đợi hiệu lệnh đổi ca mới quay về.

Ta tránh mặt Hựu Niên.

Bằng không, hắn cứ ngày ngày theo sát sau lưng, khiến tâm trí ta rối như tơ vò, ban đêm trằn trọc mất ngủ, ban ngày cũng thường xuyên lơ đãng.

Vậy nên ta cưỡi ngựa ra khỏi thành tuần tra, để mặc cơn gió rét quét ngang đồng hoang, cuốn trôi đi những muộn phiền trong lòng.

Hựu Niên ngày càng có uy vọng.

Hắn từng bị giam nửa năm trong đại lao dành cho tử tù, rồi lại thuận theo thời cuộc mà được phục chức.

Năm đó bốn bề đều là địch, gian nan đến mức nào, thiên hạ ai cũng rõ.

Ngay cả Thái tử cũng phải ghi nhận hắn một chữ “nghĩa”, vì không bỏ rơi hắn trong cơn hoạn nạn.

Theo lệ thường của Thịnh triều, công thần được phục tước thường bị giáng cấp.

Thế nhưng sau khi Thái tử đăng cơ, lại phá lệ phong hắn làm thân vương, coi như huynh đệ ruột thịt.

Những chuyện về quân vương và bề tôi, về quan phẩm quan giai, ta chẳng hiểu bao nhiêu.

Giữa ta và hắn, không phải là một bộ quan phục ngăn cách.

Chỉ là, mỗi khi nhìn hắn, ta luôn phải mất rất lâu để nhớ ra dáng vẻ ngày ấy của hắn.

Khi ấy, hắn tóc tai rối bù, toàn thân đầy thương tích.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười.

Thứ ta hoài niệm, vẫn là quãng thời gian bần cùng đến rơi nước mắt ấy.

Là khi chúng ta cùng nhau nằm co ro trong bóng tối, chạm chân vào nhau để sưởi ấm trong một tấm chăn đơn bạc.

Khi ấy, ta dám gõ đầu hắn, dám chấm ngón tay vào dầu thơm, bôi lên vết nứt trên môi hắn.

Khi ngủ thì tay chân duỗi bừa, chê hắn chiếm chỗ rộng, liền đạp hắn ra mép giường.

Còn bây giờ, trên bộ trường bào gấm vóc của hắn chẳng có một nếp nhăn.

Ngay cả từng sợi lông mày, từng lọn tóc mai đều được thợ cạo tỉ mỉ chỉnh sửa.

Ngọc minh châu đã phủi sạch lớp bụi.

…Tựa như một người xa lạ.

Tuần tra chẳng cần ta, thành ngoài một dặm có một trạm gác, mười bước có một lính canh.

Ta cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, cuối cùng lại bị đại tướng quân phái người lôi về.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, xin cô làm ơn đi, ngày nào cũng mất tăm mất dạng, sắc mặt Tể tướng sắp đen đến mức có thể ăn thịt người rồi kìa!”

Ta bật cười, làm gì có chuyện nghiêm trọng đến vậy?

Hựu Niên xưa nay đối nhân xử thế luôn ôn hòa lễ độ, nói năng chừng mực.

Vén rèm bước vào, ta suýt nữa bị đám quan viên và thị vệ quỳ đầy đất dọa cho giật mình.

“Đây là làm sao vậy?”

Vị tuần phủ kia quay lại, khuôn mặt méo xệch như trái khổ qua, vội vàng chắp tay cúi người với ta.

“Hạ quan không dám nói, tiểu thư cứ tự vào xem đi ạ.”

Hắn nói vậy, khiến ta không khỏi thấp thỏm, nhón chân bước vào trong.

Trước mắt bỗng tối sầm.

Đây đâu còn là tẩm phòng vốn sáng sủa sạch sẽ nữa?

Từng cánh cửa sổ đều bị bịt kín bằng vải đen, chỉ thắp hai cây nến le lói.

Hựu Niên mặc áo trắng nằm trên đất, trông như đã đứt hơi.

“Hựu Niên! Huynh làm sao vậy?”

Ta chưa kịp nhìn rõ tình hình, vội vã lao tới, nhưng trán lại đập phải một hàng song sắt.

Mấy thanh sắt to bằng ngón tay đóng chặt xuống nền đất, phong kín cửa nội thất.

Trên cửa có một ổ khóa sắt, chìa khóa vẫn còn cắm ở trên.

Trên trần nhà là bầu trời đầy sao mà ta từng tự tay khâu.

Trên bàn bày ngổn ngang một bộ bài Ma Sói.

Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức dội về như thủy triều.

Hắn lại dùng chính phòng của mình… để dựng nên một nhà giam.

Ta há hốc miệng, đến cả lưỡi cũng líu lại.

“Hựu… Hựu Niên, huynh, huynh đang làm gì vậy?”

Người trước mặt xõa tóc đen dài, khóe mắt đuôi mày mang theo nụ cười, ánh mắt dịu dàng, vẫn y hệt năm nào.

“Những ngày qua, ta nghĩ mãi, nghĩ từ ban ngày đến cả trong giấc ngủ. Ta đã trở thành dáng vẻ thế nào, mà khiến Tiểu Ngư của ta không dám nhìn ta lấy một cái?”

“Là muốn ta quỳ xuống, hay lại phải tự tay bẻ gãy chân phải một lần nữa?”

“Nếu chỉ khi ta đau đớn, nàng mới chịu gặp ta thêm một lần, vậy thì thế nào ta cũng chấp nhận.”

Hắn đưa tay về phía ta, ta như bị ma xui quỷ khiến mà nắm lấy, liền bị kéo vào lồ|\|g n.g.ự.c hắn.

Hơi thở hắn phả vào hõm cổ ta, nóng rẫy.

Hắn thở dài.

“Quả nhiên chỉ như thế này, nàng mới chịu đến gần ta một chút.”

Mặt ta nóng đến mức có thể chiên trứng, trong lòng lại tê dại, ngứa ngáy, mà cũng thật sảng khoái - cái loại cảm giác khó lòng diễn tả bằng lời.

Ta tựa như lần đầu tiên hiểu chính mình, run run nghĩ xem có phải bản thân thật sự có chút sở thích đặc biệt gì không.

Thậm chí còn có một ý niệm lóe lên - muốn cởi y phục hắn ra!

A a a cứu mạng! Ta đang nghĩ cái gì vậy?!

Hồi lâu sau, ta mới cắn răng, cố sức thốt ra một câu:

“Không cần phải như vậy… Chỉ là quá lâu không gặp, nên cảm thấy có chút xa lạ thôi.”

Hắn chậm rãi vươn tay, che đi đôi mắt ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Vậy thế này thì sao?”

Ta nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, có chút nhột.

Ta nghe thấy tiếng chưởng phong vút qua, ngọn nến trong phòng phụt tắt.

Tia sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, căn phòng trở nên đen kịt.

Hắn thả tay ra khỏi mắt ta.

Hơi thở nóng bỏng của hắn hòa vào nhịp thở mỗi lúc một hỗn loạn của ta.

Hắn chậm rãi cất giọng:

“Những tháng đầu trong thiên lao, ta chưa từng nhìn rõ nàng.”

Khi đó quá tối, chúng ta không có nến, không có ánh sáng.

Dù đôi mắt có quen với bóng đêm, cũng chỉ thấy được một cái bóng lờ mờ.

“Ta luôn nghĩ, nàng có dáng vẻ thế nào?”

“Mắt to hay nhỏ? Mũi cao hay thấp?”

“Hẳn phải có một đôi mắt rất sáng.”

“Nàng nhất định là người thích cười, vì ta luôn nghe thấy nàng cười.”

“Hẳn phải có một cái miệng lanh lợi, có thể nói rất nhiều chuyện.”

Ngón tay hắn run nhẹ, lướt qua mắt ta, mũi ta, rồi chạm vào môi ta.

Cảm giác tê dại xen lẫn nhột nhạt, lại mang theo chút gì đó quen thuộc.

Không lạ!

Ta đã nói mà, hồi đó mỗi lần ngủ, luôn có ai đó sờ mặt ta!

“Hôm đó, khi Dương Hỉ bắt nàng đi, ta hoảng loạn đến cực điểm.”

“Thắp đèn lên, viết không biết bao nhiêu bức thư gửi cho bằng hữu cũ, cầu bọn họ cho ta chút sức mọn.”

“Ta nghĩ, ta không thể c.h.ế.t trong ngục được. Ta phải kiếm cho nàng một con đường sống.”

“Sau đêm ấy, mắt ta bắt đầu không tốt nữa.”

“Nàng thường hỏi tại sao ta không chơi cờ với nàng. Thật ra là ta nhìn không rõ bàn cờ.”

“Sợ nàng lo lắng, ta không dám nói.”

“Không thấy gì cũng không có gì đáng sợ, chỉ là… quá muốn được nhìn thấy nàng…”

Môi hắn nhẹ nhàng áp lên môi ta.

Khẽ thì thầm:

“Thì ra là dáng vẻ lạnh lùng như thế này.”

Ta nhìn vào mắt hắn, trong veo như nước hồ, rồi bật khóc, cắn lên mu bàn tay mình.

Hắn hôn lên nước mắt ta, vẫn chậm rãi nói:

“Khi đó, ngoài một chiếc chăn, hai chiếc gối, chúng ta chẳng có gì cả.”

“Trên đầu treo lưỡi dao, cũng chẳng biết hôm nào với hôm nào, mỗi ngày đều sống như ngày cuối cùng.”

“Chỉ mong có thể lại được nghe nàng kể chuyện, được nghe nàng hát một khúc.”

“Chết cũng cam lòng.”

Ta vừa khóc vừa sụt sịt, lấy khăn lau qua loa.

Rồi bất ngờ xoay người đè hắn xuống, cúi đầu hôn loạn xạ.

Chẳng có chút trật tự gì cả.

Lúc thì đụng đau mũi, lúc lại cụng đầu vào cằm hắn.

Hắn bật cười khẽ, nhắm mắt lại, nâng cằm lên đón lấy nụ hôn của ta, thành kính như đang dâng hiến.

Trong bóng tối này—

Thân thuộc, vững vàng.

Ta tìm lại được Hựu Niên của ta.

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...