Vũ Nam

Chương 14

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

A Hạo báo đã dự thi vào lớp học của một trường cao đẳng, ban ngày đi học, buổi tối đến Hoàng Long, bận đến độ Thiên Vũ muốn gặp cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ có lúc rảnh rỗi buổi tối đến Hoàng Long mới được xem cậu nhảy múa.

Khi A Hạo nói cậu sắp đi học, Thiên Vũ rất bất ngờ.

“Không ngờ luôn. Cậu vẫn thích đi học à?”

A Hạo lật lá thư trong tay: “Tôi muốn có bằng cấp.”

“Chuyện này đơn giản. Để tôi giúp cậu kiếm một cái. Muốn trường đại học nào cứ chọn.”

Thiên Vũ cố tình hỏi cậu. A Hạo lắc đầu.

“Tôi không muốn giả dối. Muốn học để có điểm thật.”

Ngành A Hạo chọn là quản lý tài chính. Thiên Vũ nhìn ra cậu rất có hứng thú với kinh tế, pháp luật, mấy lần trong cảnh ồn ào lờ mờ như vậy ở Hoàng Long mà có thể mang sách theo người, ngồi đọc dưới đèn. Chương trình học cũng không bỏ buổi nào, Thiên Vũ mấy lần hẹn cậu ăn cơm trưa mà A Hạo đều vội vàng gấp gáp, hết lớp thì người đầy mồ hôi chạy tới, vội vàng xơi được mấy miếng rồi lại chạy về, tiếp tục giờ học sau buổi trưa.

“Bỏ một hai buổi thì làm sao? Hôm nay đừng đi học.”

Lại một bữa cơm nữa, A Hạo vẫn kêu phải vội đi học như vậy, Thiên Vũ giữ chặt cậu lại.

“Đi ăn với tôi đi.”

“Không được, buổi học hôm nay rất quan trọng.”

“Quan trọng cái gì? Bỏ một tiết học cũng không chết người được!”

“Gốc của tôi kém lắm, bỏ tiết là không theo kịp luôn.”

A Hạo kiên nhẫn giải thích, còn liên tục nhìn đồng hồ. Thiên Vũ cười nhìn cậu.

Rất nghiêm túc nha!

“Ngồi đi, buổi tối anh trai cậu dạy bù cho cậu.”

A Hạo sửng sốt: “Anh á?”

Hắn quan sát Thiên Vũ từ trên xuống dưới.

“Anh dạy được á?”

Thiên Vũ suýt chút nữa thì chết nghẹn.

“Bố khỉ! Cho cậu nhìn bằng của tôi, đảm bảo làm cậu chết khiếp!”

A Hạo cười, uống một ngụm bia.

“Được, tôi chết khiếp rồi. Tôi đi đây!”

Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Thiên Vũ nhìn bóng dáng cậu, cảm giác như bia trong cốc đã uống hết mà vẫn muốn uống tiếp, mong muốn như vậy vẫn còn chưa hết.

Hắn không nhìn lầm người. A Hạo này … sẽ không mãi chỉ là một vũ công nam.

Việc kinh doanh của công ty bước vào thời kì thăng bằng, Tiêu Nam ra nước ngoài, Đầu Báo cũng chưa từ Vân Nam về, mấy ngày nay Thiên Vũ rất rảnh rỗi. Số lần đi Hoàng Long cũng nhiều, Lục Thành trong lòng cũng hiểu nên mỗi lần cũng không để người khác là gọi luôn A Hạo ra tiếp đón.

Từ khi A Hạo quay lại Thiên Vũ thường xuyên gặp cậu, lần lượt mời bữa trưa bữa tối bữa khuya, còn không cho A Hạo mời lại hắn, chỉ cách một thời gian mới chấp nhận để A Hạo mời lại một lần, bằng không sẽ trở mặt. Lúc ăn cơm còn không cho A Hạo ăn ít, ăn ít đi một chút là Thiên Vũ không vui.

A Hạo hay hỏi đùa hắn: “Đây là anh cho nhợn ăn à?”

“Không phải cậu là nhợn con à? Nhợn con.”

Thiên Vũ chọc cậu. Hắn thích nhìn dáng vẻ cậu ăn to uống lớn.

Khoảng thời gian bố cậu mất, cả người A Hạo gầy sọp đi. So với thời gian ấy, bây giờ người cũng gọn gàng tinh thần khấm khá, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hắn nhìn thấy ở cửa phòng chứa củi ngày đó là Thiên Vũ cảm thấy không được vui vẻ ngay. Nói đi nói lại, trong thâm tâm hắn vẫn lấn cấn chuyện bố cậu mất vì bệnh, hắn muốn vỗ béo A Hạo, bồi dưỡng thân thể, chuyện này coi như là bồi thường một chút.

A Hạo cúi đầu và hai miếng cơm, đột nhiên bảo: “Tôi muốn bàn bạc chuyện này với anh được không?”

“Nói đi.”

A Hạo ngẩng đầu lên, mắt nhìn Thiên Vũ.

“Đừng gọi tôi là “tiểu” hay “nhỏ” gì được không?”

“Gì cơ?”

Thiên Vũ chưa hiểu rõ.

A Hạo nuốt miếng cơm, nhìn hắn.

“Dạo này anh toàn gọi tôi là “Tiểu Hạo”, “ngố nhỏ” … Đừng gọi tôi như thế.”

Thiên Vũ bật cười.

“Sao thế? Còn quản lý của việc tôi gọi cậu thế nào hả?”

“Nghe không quen.”

“Nghe không quen thế nào?”

Thiên Vũ nửa trêu nửa hỏi thật. A Hạo không lên tiếng, đột nhiên bỏ đũa xuống.

“Thiên Vũ!”

Cậu đột ngột gọi to một tiếng khiến Thiên Vũ hoảng sợ.

“Làm phản à? Sao dám gọi tên anh cậu thế? Gọi anh Thiên đi!”

Thiên Vũ trừng mắt với cậu, A Hạo cũng nhìn hắn chằm chằm.

“Từ giờ tôi sẽ gọi anh là Thiên Vũ.”

A Hạo nói, như thể thông báo một quyết định.

Từ ngày đó trở đi Thiên Vũ không còn được nghe cách gọi “anh Thiên”, “sếp Lý” nữa, tất cả đều thành “Thiên Vũ”. A Hạo trước kia cũng chẳng chịu gọi hắn, gặp mặt cũng ít khi gọi. Từ sau khi gọi là Thiên Vũ, gọi đến quen miệng, gần như ngày nào cũng Thiên Vũ Thiên Vũ. Thiên Vũ trừng mắt với cậu “Cậu gọi đến nghiện rồi à?” A Hạo cười rồi lại gọi “Thiên Vũ”.

Hai người càng ngày càng thân thiết, A Hạo không câu nệ trước mặt hắn như trước đây nữa, thỉnh thoảng bá vai bá cổ như thể Thiên Vũ là em trai cậu vậy.

Chỉ có một điểm không thay đổi, ấy là chuyện tiền bạc. A Hạo vẫn tính toán với hắn rất rõ ràng. Thiên Vũ vốn định đón ông nội A Hạo lên nhà dưỡng lão trong thành phố nhưng lại cân nhắc chuyện người già cả đời sống quen sống ở quê nhà, xung quanh có hàng xóm giúp đỡ chăm nom nên cuối cùng mời một người giúp việc chuyên chăm sóc người già. Tiền thuê người giúp việc hàng tháng A Hạo đều đưa đủ cho Thiên Vũ, Thiên Vũ nói cậu không cần vội, A Hạo bèn cười nói mình sống ở Hoàng Long không tốn tiền, Thiên Vũ toàn mời ăn cơm nên cũng không tốn tiền ăn, lương tháng lại được trả đầy đủ.

Thiên Vũ biết A Hạo còn làm thêm chỗ khác ngoài Hoàng Long, có lúc hai ngày nghỉ không phải đi học cũng chả tìm thấy bóng dáng A Hạo đâu. Thiên Vũ biết A Hạo không phải người ham chơi, chắc lại đi làm việc chỗ khác. Quả nhiên đến lúc nhìn thấy cậu làm việc ở một cây xăng thì Thiên Vũ cũng không nói gì, coi như không biết.

Thiên Vũ biết cậu nhóc này chí khí hơn người, không muốn nợ nần mà chỉ muốn mau chóng trả nợ cho hắn.

A Hạo quay lại Hoàng Long, không chỉ nhảy múa mà còn tiếp tục làm trưởng nhóm. Là một vị trí không lớn không nhỏ ở Hoàng Long. Một lần nọ Thiên Vũ nhìn A Hạo cởi trang phục biểu diễn ra, so sánh thì thấy quần áo thường ngày đều xấu, hơi bị không chấp nhận được. Lúc cùng A Hạo đi trên phố, hắn giục cậu vào tiệm hàng hiệu, cầm hết bộ này đến bộ kia ra vẻ ướm trên người cậu.

“Tôi định mua đồ tặng bạn, dáng người cậu ta cũng không khác cậu nhiều lắm. Thay thử cho tôi nhìn đi.”

Thiên Vũ lừa cậu. A Hạo cầm quần áo đi thay, đến lúc cậu bước ra khỏi phòng thay đồ thì tất cả các nhân viên nữ trong cửa hàng đều dán mắt vào cậu.

Thiên Vũ rất khâm phục con mắt của chính mình. Áo sơ mi Caqia, áo khoác Romon, còn cả và vạt Noh. Chất vải cao cấp bọc lấy vóc người cao ráo khỏe mạnh của A Hạo, vô cùng tương xứng với khuôn mặt đẹp trai của cậu, đâu có giống người làm thuê đến từ vùng chó ăn đá gà ăn sỏi mà thật sự là tinh anh trên Wall Street ấy chứ.

Tuy đã đoán trước được kết quả này nhưng Thiên Vũ vẫn kinh ngạc vì khí chất tự nhiên kia của A Hạo.

Chỉ thay đổi một bộ quần áo mà dáng vẻ có thể như vậy. Thiên Vũ không bao giờ muốn để cậu mặc quần áo giá rẻ nữa.

A Hạo nhìn thấy chính mình trong gương thì cũng rất hưng phấn. Cậu lén lật giá lên xem, vẻ mặt khiếp sợ.

Mặc dù cậu giấu biểu cảm này rất nhanh nhưng Thiên Vũ vẫn nhìn thấy. Hắn hơi vội vã muốn nhìn nét mặt của A Hạo khi biết cái này là quà cho cậu.

Hai ngày sau, Thiên Vũ gọi điện cho A Hạo, bảo cậu không cần đi, chờ hắn đến đón.

“Tôi vừa định gọi điện cho anh.” A Hạo nói “Tối nay tôi mời anh. Nhất định phải đến đấy.”

“Không được.” Thiên Vũ nói luôn. “Hôm nay để tôi mời cậu. Chỉ hôm nay thôi.”

Hai người giành giật một lúc, không ai chịu nhường ai, A Hạo suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Anh dám ăn đồ tôi nấu không?”

Truyện full

  • A Âm - Nhất Lê
    A Âm - Nhất Lê

    A ÂM (FULL)Topic: Có tiểu thuyết nào mà nam chính thích nữ chính từ lâu rồi dần dần khiến nữ chính phải lòng mình không?Tác giả: Nhất...

  • Nếu Như Em Là Hương Phi
    Nếu Như Em Là Hương Phi

    Convert: ngocquynh520Edit: LingBeta: tamnuong012Bùi Trường Nhạc hỏi: "Người này sao nhanh mất đi hứng thú với Hương Phi nhà chúng...

  • Hữu Tử Sự Cánh Thành
    Hữu Tử Sự Cánh Thành

    Thể loại: hiện đại, sinh tử, hào môn thế gia, trung khuyển công, điềm vănEdit: Vịt xưn đẹpCâu chuyện nhẹ nhàng kể về cuộc sống của hai...

  • Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ
    Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ

    CÚN CON CHỈ CÓ MỘT MÙA HẠTác giả: XUÂN DỮ DIÊN (Mùa xuân và cánh diều)Dịch: Amelie.VoĐộ dài: 9 chương (đã hoàn)Thể loại: Ngôn tình,...

  • Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
    Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

    Converter: ngocquynh520Editor:Quỳnh Anh.Thể loại: Hiện đại, Hắc Bang, nam nữ chính đều sạch, kiên cường sống chết cùng nhau, 1vs...

  • Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam
    Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

    Tên gốc:  与他告别Tác giả: Hựu Lam 又蓝Thể loại: Truyện gốc, Đam mỹ, Cường cường, Niên hạ, Có chi tiết gây ức chế, Truyện hành nhau, Truyện...

  • Lực Hút Nam Châm
    Lực Hút Nam Châm

    Truyện Lực Hút Nam Châm của tác giả Túy Hồ Ly xoay quanh một cô gái có biệt tài về nấu ăn rất ngon, nếu ai mà dám chọc giận...

  • Vũ Nam
    Vũ Nam

    Edit: SuigetsuTheo Tấn Giang:Đã được xem rất nhiều vũ công nam múa, đa số nhưng vũ đạo của họ đều tựa như rắn dính dớp bẩn thỉu,...

  • Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
    Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

    Trước kia, là một cô bé hiền lành, thiện lương đã cứu vớt sinh mạng của một cậu bé ăn mày.Trong cơn đói, trời lạnh giá, cảm giác khốn...

  • Mù Màu
    Mù Màu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân, cổ trang, EG mà cũng hơi bi, HEDịch: Phúc VũThích Thiếu Thương mắc chứng mù màu. Hắn chỉ có thể thấy bốn...

  • Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được
    Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

    Tên gốc: Khán Bất Kiến Đích Trúc Mã Lão Công  [《看不见的竹马老公》作者]Editor: Tĩnh Nhạc, MiyBeta: Tĩnh NhạcSố chương: 15 chương + 3PNTừ lúc vừa...

  • Mắt Trái
    Mắt Trái

    Truyện có tên Mắt Trái của Đản Đản kể về nhân vật nữ chính vô cùng xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc, dáng vẻ ngốc ngếch đó...

  • Tào Tháo Thiên Bá
    Tào Tháo Thiên Bá

    Tác giả: Tào Trọng HoàiThể loại: Lịch sử, Quân sựGiới thiệu:Trên dưới sáu thế kỷ từ thời Minh đến nay. Ở Trung Quốc "đến đứa trẻ cũng...

  • Tứ Vương
    Tứ Vương

    Trên thế giới này ai lại chẳng từng nghe qua một truyền thuyết. Đã lưu truyền ngàn vạn năm chưa thay đổi, có lẽ lâu đến nỗi không còn...

  • Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi
    Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi

    Tác giả: Giang Tĩnh Châu MinhThể loại: Vả Mặt, Trả Thù, Dị NăngTeam dịch: Thiều Hoa Xuân ÝGiới thiệu"Đệ tử Vương Minh Kiệt, xin Bồ Tát...