Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
Edit: ppi | Beta: Thụy-
Lục An khi còn nhá» không Ä‘i há»c, chỉ có Lục Thừa VÅ© má»›i được tiếp xúc vá»›i bạn cùng lứa. Lục Thừa VÅ© biết bà máºt cá»§a cáºu nên trước giá» cáºu cÅ©ng coi ngưá»i anh há» nà y là ngưá»i má»™t nhà , lúc còn nhá» cáºu hay qua nhà hắn ở cùng.
Nhưng khi lá»›n rồi, má»—i ngưá»i cÅ©ng phải có cuá»™c sống cho riêng mình, ngưá»i anh há» kia cÅ©ng báºn bịu công việc, chỉ có ngà y nghỉ má»›i vá» nhà thôi. Tuy vẫn còn chÆ¡i thân vá»›i nhau, nhưng so vá»›i khi nhá» thì tình cảm cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i đôi chút. Mà nói tóm lại thì Lục Thừa VÅ© chÃnh là ngưá»i duy nhất cáºu có thể xin giúp đỡ lúc nà y.
Triệu Phong vẫn còn nhá»› hồi trước mình từng thấy Lục Thừa VÅ© tức giáºn, lúc đó hắn Ä‘inh ninh rằng anh ta chÃnh là anh há» cá»§a cáºu. Thấy hắn không có ý kiến gì, Lục An bèn chá»n má»™t buổi sáng sá»›m hồi há»™p gá»i Ä‘iện thoại qua.
Bên kia chắc còn Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i, má»™t lát sau má»›i bắt máy, tháºm chà cáºu còn nghe được sá»± luống cuống ở đầu bên kia. Lục Thừa VÅ© vá»™i nói "Alo", ngay cả ngưá»i trên giưá»ng im lặng cÅ©ng không để ý. Hắn khoác áo ngá»§ lên rồi vá»™i Ä‘i ra khá»i cá»a, tiến thẳng đến phòng sách.
Tuy trong lòng hắn vẫn thương vị em há» nà y nhưng tháºt ra cả hai gặp nhau không nhiá»u lắm, nháºn được cú Ä‘iện thoại nà y là m hắn vừa mừng vừa lo. Không đợi Lục An mở miệng nói trước hắn đã ho lên má»™t tiếng, chá»§ động bắt chuyện:
"Tiểu An, gá»i Ä‘iện cho anh có chuyện à ?"
"Anh Thừa VÅ©..." Äầu dây bên kia ấp úng nói, hiển nhiên là do cáºu chá»™t dạ vì là m sai. Cáºu không dám nói thẳng tình hình hiện tại cá»§a mình, đầu óc rối tung lên nói lảng sang chuyện khác: "Có phải là em là m phiá»n anh nghỉ ngÆ¡i rồi không..."
"Không có! Không có..." Rõ rà ng hắn vừa bò dáºy, áo khoác ngá»§ trên ngưá»i còn lá»ng lá»ng lẻo lẻo buá»™c không chặt. Lục Thừa VÅ© hắng giá»ng, cố là m cho giá»ng mình nghe tỉnh táo hÆ¡n: "Anh dáºy từ nãy giá» rồi, em gá»i vừa khéo lúc anh Ä‘ang xem báo thôi."
"À thì..." Lục An vẫn cảm thấy chá»™t dạ, chá»›p chá»›p đôi mắt nhìn Triệu Phong rồi nhẹ nhà ng Ä‘em bà n tay còn lại đặt và o lòng bà n tay hắn, sau đó má»›i bảo: "Anh, em có chuyện nà y muốn nói vá»›i anh... Nhưng mà nghe xong anh đừng có giáºn..."
"Nói đi nói đi."
Tay cầm Ä‘iện thoại cá»§a hắn căng chặt, cả ngưá»i vì nháºn được cuá»™c gá»i từ ngưá»i mình thầm mến mà hưng phấn, đến ná»—i không biết rằng ở ngoà i khe hở cá»a phòng sách có má»™t ngưá»i đứng đó. Thẩm Mặc im lặng đứng ở ngoà i phòng, miệng hÆ¡i hé ra, trông có vẻ sững sá».
Lục An ở đầu dây bên kia không biết còn ngưá»i khác Ä‘ang nghe, ấp úng cả ná»a ngà y má»›i mở miệng:
"Anh Thừa Vũ... Em, em có thai rồi."
"?!!!" Tin nà y như đánh cái uỳnh vô đầu hắn, má»™t chút á»§ rÅ© cuối cùng còn sót lại cÅ©ng biến Ä‘i không còn mảnh nà o. Tháºm chà hắn còn không dà nh thá»i gian để suy nghÄ© đã báºt thốt lên: "Hả?! Tiểu An! Em bị ngưá»i khác h**p?"
"Không, không có!" Lục An cuống cuồng phá»§ định, lắp ba lắp bắp giải thÃch: "Em có ngưá»i yêu rồi... Anh ấy tên là Triệu Phong, ảnh rất tốt vá»›i em, sau đó... Sau đó thì em có thai..." Cáºu nói cà ng lúc cà ng nhá», hẳn là vẫn cảm thấy tá»™i lá»—i. "Äã hÆ¡n ba tháng rồi..."
"Anh Thừa Vũ, em không biết phải nói sao với cha mẹ... Anh biết đó, em lỡ cãi nhau với cha mẹ rồi..."
"Em với Triệu Phong bà n với nhau rằng phải đi vỠthăm cha mẹ một chuyến, nhưng mà em... Em không dám..."
Cáºu không đủ can đảm để nói tiếp, đà nh mấp máy môi chỠđầu bên kia đáp lại. Từ trong loa chỉ nghe được tiếng hÃt thở, cáºu cho rằng anh há» cá»§a mình giáºn luôn rồi, vẻ mặt bất lá»±c nhìn Triệu Phong. Nhưng trên thá»±c tế Lục Thừa VÅ© đã chết đứng tại chá»—.
Äối vá»›i hắn mà nói, tháºt sá»± đây là má»™t tin động trá»i.
Thầm yêu ngưá»i em há» nà y táºn mưá»i năm có hÆ¡n, đùng má»™t phát ngưá»i em há» bảo mình có ngưá»i yêu rồi, tháºm chà còn có thai hÆ¡n ba tháng, kể ra ai mà dám tin ngay cho được. Cánh cá»a sau lưng nhẹ nhà ng mở ra, Thẩm Mặc im lặng đứng đó, ánh mắt ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn nhìn và o trong.
"Anh..."
Lục An gá»i khẽ má»™t tiếng, Lục Thừa VÅ© má»›i hoà n hồn trở lại, cuống cả lên: "À, á»... việc nà y, thế việc nà y..."
"Dạ, váºy anh có thể giúp em không ạ... Anh Æ¡i, em tháºt sá»± muốn Ä‘i vá»›i Triệu Phong cả má»™t Ä‘á»i, nhưng mà em sợ cha mẹ không cho..."
Má»—i câu xin giúp đỡ cá»§a cáºu nói ra Ä‘á»u như dao cứa và o tim Lục Thừa VÅ©, mà Lục Thừa VÅ© vẫn không lá»™ ra má»™t chút cảm xúc nà o, còn chú tâm nghÄ© biện pháp giúp cáºu. Bá»™ não luôn linh hoạt nhạy bén lúc nà y đột nhiên trì trệ. Hắn ngẩn ra hồi lâu má»›i như tìm lại được giá»ng nói cá»§a mình.
"ÄÆ°á»£c. Anh giúp em... Tiểu An đừng sợ nhé. Em yên tâm, anh sẽ giúp em nói trước vá»›i há»... Anh Ä‘i liên lạc vá»›i há» trước, em yên tâm dưỡng thai ha, không cần sợ..."
Dù cái đầu cá»§a hắn rối cả lên, nhưng hắn vẫn lải nhải nói rất nhiá»u. Chất giá»ng dịu dà ng không giống ngà y thưá»ng, chắc do hắn và Thẩm Mặc khi triá»n miên không trân trá»ng và thương tiếc nhau như thế. Mà bây giá» nghÄ© lại, trong tim như có gì đó rút Ä‘i máu cá»§a mình, Ä‘au đến mức hắn như bị nghẹt cả thở.
Từ đầu hắn đã không chú ý, rằng bên ngoà i đã vẫn luôn ngưá»i đứng đấy tá»± bao giá».
Cá»a đã bị mở lá»›n, Thẩm Mặc vẫn đứng ở vị trà cÅ©, chưa từng bước chân và o phòng sách má»™t bước. Giá»ng nói đêm qua vẫn quấn quýt bên tai cáºu, bây giá» lại tháºt dịu dà ng và ôn hòa trò chuyện vá»›i má»™t ngưá»i tên "Tiểu An". Tim cáºu như bị thắt lại.
Tại sao anh ấy lại muốn trốn tránh mình?
Cáºu biết mình không nên tá»± suy diá»…n nhưng vẫn không kìm nổi những ý nghÄ© ấy lấp đầy bá»™ não cá»§a mình. Cáºu chỉ có thể đứng sau lưng ngưá»i đà n ông, nhìn chằm chằm và o hắn. Hai ngưá»i ná» nói chuyện rất lâu, tâm tình Lục Thừa VÅ© không tốt lắm nhưng đến cuối cùng cÅ©ng bình tÄ©nh lại. Lục An thì lặp Ä‘i lặp lại mãi hai chữ cảm Æ¡n, cách xa mấy cây số cÅ©ng thấy được cáºu Ä‘ang rất vui.
Lục Thừa VÅ© thở dà i má»™t tiếng sau đó xoay ngưá»i má»™t cách cá»±c kỳ mệt má»i.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Mặc mặt không cảm xúc đứng đó. Sá»± tan vỡ, sụp đổ từ táºn đáy lòng trá»—i lên, hắn như cảm thấy gì đó so vá»›i lúc biết tin Lục An có thai cà ng Ä‘au hÆ¡n nữa. Nếu dá»±a theo tÃnh tình ngà y thưá»ng cá»§a hắn, thấy Thẩm Mặc đứng nghe lén hắn sẽ xụ mặt rồi quát cáºu sao dám nghe lén Ä‘iện thoại cá»§a mình. Mà bây giá» má»™t chữ hắn cÅ©ng chưa nói, chỉ biết há hốc mồm.
Thẩm Mặc khẽ cụp mắt xuống, nở nụ cưá»i cá»±c kỳ miá»…n cưỡng.
"Là ai váºy, là m anh vá»™i vá»™i và ng vạng chạy xuống phòng sách nghe Ä‘iện thoại..."
Má»™t bên là ngưá»i em há» hắn yêu thầm hÆ¡n mưá»i năm, má»™t bên là bạn giưá»ng ở chung đến ba năm, ai quý hÆ¡n ai quả thá»±c khó để so sánh. Lục Thừa VÅ© chá»™t dạ cưá»i rồi lại bá» Ä‘iện thoại và o trong túi áo ngá»§, im lặng má»™t lúc má»›i Ä‘i lên trước mặt Thẩm Mặc, là m như chưa có chuyện gì xảy ra. "Bây giá» không còn sá»›m nữa, em còn phải Ä‘i là m, Ä‘i thay quần áo Ä‘i."
Chung quy là hắn không dám nói.
Hà ng mi cá»§a Thẩm Mặc run lên, ý cưá»i trên mặt cÅ©ng nhạt Ä‘i không Ãt. Cáºu thấp giá»ng "Ừm" má»™t tiếng, sau đó chá»›p mắt chầm cháºm Ä‘i đến trước mặt Lục Thừa VÅ©, nhẹ nhà ng ôm lấy eo hắn. Hai thân hình ká» và o nhau, giống như tim cÅ©ng ká» bên nhau như váºy. Cáºu nhắm mắt lại, nỉ non bằng giá»ng mÅ©i:
"Lục Thừa Vũ, em yêu anh..."
Hắn chau mà i, chỉ đáp lại một câu: "Tôi biết."
Nếu Lục An mang bụng bầu như váºy Ä‘i gặp cha mẹ, chắc chắn há» sẽ không thể nà o chấp nháºn nổi. Vì váºy Lục Thừa VÅ© sẽ Ä‘i nói trước má»™t tiếng, để xung đột sẽ hòa hoãn hÆ¡n Ãt nhiá»u. Mặc dù vẫn cảm thấy thấp thá»m không yên, nhưng đứa bé bốn tháng rưỡi cuối cùng cÅ©ng có thể cùng cáºu và Triệu Phong vá» nhà rồi.
Tuy không lá»›n, nhưng bây giá» bụng cáºu đã lá»™ lên rồi, nhìn là biết đây là má»™t thai phụ, hoà n toà n không thể mặc áo sÆ¡ mi để che bá»›t được. Triệu Phong có chuẩn bị cho nhà cáºu không Ãt quà , túi nà o túi nấy nặng trịch. Xe hÆ¡i chầm cháºm chạy và o cá»a, có lẽ là ngưá»i nhà nghe thấy tiếng động nên chạy ra mở cá»a.
Nhìn thấy biển xe đỠchói, Lục Thừa VÅ© vô thức nhÃu mà y, những cảm xúc từ trong lòng cÅ©ng dâng lên. Ãnh mắt hắn sắt bén nhìn Triệu Phong ngồi ở ghế lái, dù chưa từng đặt chân và o giá»›i chÃnh trị nhưng vẫn có thể chắc nịch khẳng định thân pháºn cá»§a hắn ta.
Là quân nhân, không sai đi đâu được.
Lục An đã mở cá»a ghế sau, cẩn tháºn Ä‘i xuống, thấy Lục Thừa VÅ© láºp tức vui vẻ chà o má»™t tiếng. Triệu Phong lấy đồ váºt ở sau cốp xe ra, cáºu và anh há» nói chuyện và i câu rồi cÅ©ng Ä‘i qua giúp. Ngay lúc nà y, cha mẹ Lục An vừa Ä‘i ra đứng ở cá»a. Mẹ cá»§a cáºu rất nhá»› cáºu, nước mắt chảy dà i, lắp bắp gá»i: "Tiểu An". Còn cha cáºu lại trừng mắt, cả ngưá»i toát lên má»™t luồng khà lạnh. Äám khà lạnh kia khi nhìn đến Triệu Phong tức thì sắc bén như gặp phải kẻ thù, chẳng há» là cái nhìn cá»§a cha và con rể.
Lục An đã lâu không gặp cha mẹ, xách đồ đạc chạy bước nhá» qua chà o cha chà o mẹ má»™t tiếng rồi kìm không được nước mắt. Triệu Phong cÅ©ng chạy theo đằng sau, lá»… phép như má»™t đứa trẻ há»i thăm ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n mình.
Nhưng không có ai để ý đến hắn.
Lúc nà y Lục Thừa VÅ© bước lên, mặc dù cái gì cÅ©ng chướng mắt nhưng hắn vẫn sắm vai má»™t ngưá»i anh trai tốt ná»— lá»±c giúp em há» giải vây. Cha mẹ cá»§a cáºu hiển nhiên không muốn nhìn ngưá»i đã bắt cóc con trai bảo bối cá»§a há», Lục Thừa VÅ© cÅ©ng váºy, nhưng không thể không cùng nhau và o phòng. Không khó để hắn dá»±ng lên không khà náo nhiệt, chỉ cần mở miệng tán gẫu hai ba câu là Lục Thừa VÅ© đã là m tròn chức trách cá»§a má»™t ngưá»i hòa giải, có Ä‘iá»u tâm tình cá»§a hắn không được tốt như bá» ngoà i.
Còn Triệu Phong thì cũng không đến mức phải ở thế thụ động.
Dáng ngưá»i hắn vừa cao vừa nghiêm, lúc không nói lá»i nà o lại như má»™t thanh kiếm bén nhá»n, và chỉ khi đứng trước mặt ngưá»i khác má»›i thế. Chứ khi nhìn Lục An, ánh mắt hắn dịu dà ng như gió xuân váºy. Cha cá»§a Lục An nhìn chằm chằm hắn từ nãy giá», những chi tiết nhỠấy Ä‘á»u không qua khá»i mắt ông. Thừa lúc hai mẹ con Ä‘ang nói chuyện, ông tối mặt ho má»™t tiếng vá»›i Triệu Phong, ý bảo Ä‘i lên lầu nói chuyện.
Lúc nà y Lục Thừa Vũ có cũng như không.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không thể theo sau, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh dì giúp việc, mỉm cưá»i nhìn chiếc bụng hÆ¡i phồng lên kia cá»§a Lục An.
Tốt váºy mà , đáng tiếc không phải cá»§a hắn.
Hắn vẫn cưá»i, còn nói tốt giúp Triệu Phong thêm hai câu, cải thiện ấn tượng cá»§a dì Lục vá»›i ngưá»i em rể nà y nhưng trong lòng đã sá»›m Ä‘au đến thấu cả ruá»™t gan, Ä‘au đến ná»—i khiến cả ngưá»i muốn run. à thức hắn đã hÆ¡i mù má», bá»—ng trong đầu lại hiện lên gương mặt cá»§a Thẩm Mặc.
Hắn và Thẩm Mặc đang cãi nhau.
Báºn giải quyết chuyện cá»§a Lục An nên Lục Thừa VÅ© không có ý định giải hòa vá»›i Thẩm Mặc. Trước nay là hắn bao nuôi Thẩm Mặc, cho nên vốn không há» quan tâm đến cảm nghÄ© cá»§a đối phương, như thể là việc đương nhiên váºy. Hắn nà o biết là do hắn đòi bao nuôi cáºu, còn cáºu thì có lòng tá»± trá»ng rất lá»›n, cuối cùng cáºu dá»n ra ngoà i ở, còn vô cùng nghiêm túc nói rằng sẽ trả lại cho hắn chút tiá»n kia.
Hắn nà o để tâm đến ba mươi vạn đó đâu.
Lục Thừa VÅ© cảm thấy hối háºn, nhưng cÅ©ng không biết phải xá» lý thế nà o má»›i phải nên đà nh để giải quyết xong chuyện cá»§a Lục An rồi tÃnh tiếp. Ước chừng má»™t giá» hÆ¡n trôi qua, Triệu Phong và cha cá»§a Lục An má»›i xuống lầu. Khi nãy ông còn xụ mặt mãi, bây giá» lại mỉm cưá»i trông có vẻ hà i lòng. Lục An vui vẻ chạy đến ôm lấy Triệu Phong, nÅ©ng nịu gá»i "cha" má»™t tiếng. Mẹ cáºu cÅ©ng Ä‘i qua, tháºt là má»™t gia đình vui vẻ hòa thuáºn, hòa hợp vô cùng.
Chỉ là không có phần của Lục Thừa Vũ.
Hắn chỉ là anh há» cá»§a cáºu mà thôi, lúc nà y còn muốn ở lại thì đúng là không thÃch hợp. Dù cho dì Lục muốn má»i hắn ăn cÆ¡m song Lục Thừa VÅ© cÅ©ng lá»… phép tìm cá»› từ chối. Hắn phiá»n não lái xe vá» gian phòng chung cư không ngưá»i kia.
Thẩm Mặc đã dá»n Ä‘i được má»™t thá»i gian rồi.
Lúc Ä‘i ngang qua siêu thị ở má»™t tiểu khu, hắn ghé qua mua hai bình rượu xái (*), định để giải sầu. Hắn biết không nên lái xe khi Ä‘ang say, vì váºy không uống liá»n mà cầm trong tay, chá» lúc dừng xe rồi Ä‘i lên lầu. Có lẽ ngưá»i cô đơn khi thất tình cà ng u sầu, cho nên vị rượu như Ä‘áºm thêm. Chút ảo não kia cà ng thêm nặng ná», chỉ muốn có thể gá»i Ä‘iện cho Thẩm Mặc ngay láºp tức.
(*: Rượu xái: là tên cá»§a má»™t loại rượu trắng, còn gá»i là rượu nước thứ hai. Hà m lượng cồn 60-70%)
Nhưng không cần hắn lấy Ä‘iện thoại ra, bởi vì đã có ngưá»i ngồi xổm ở bên ngoà i.
Sắc trá»i đã bắt đầu tối, tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên trên ngưá»i cáºu. Chắc là Thẩm Mặc đã lâu không nghỉ ngÆ¡i tốt, dáng vẻ cáºu mệt má»i không được như thưá»ng ngà y. Nghe được tiếng bước chân, cáºu hoảng hốt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn ngưá»i xách theo hai bình rượu Ä‘i lên lầu.
"Lục Thừa Vũ..."
"Ba em... Bệnh rồi."
- Hết phiên ngoại 6 -