Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 73: Tin dữ 2

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

- Lê Dĩnh, thật phiền em quá, để em mang tới tận nhà như vậy... - Thế Hải mỉm cười nói.

- Dạ không...em cũng tự nguyện mà - Lê Dĩnh đỏ mặt, cô ngại ngùng xua tay.

- Dù sao cũng cảm ơn em nhé! - Thế Hải nắm tay Mạc Vi Như kéo vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Lê Dĩnh sững người, ánh mắt không thể tin nổi nhìn cánh cửa đã đóng lại. Cô còn chưa biết cô gái kia là ai? Và có quan hệ gì với anh ấy? Aish, chắc chắn cô phải tìm hiểu rõ mới được. Lê Dĩnh hậm hực dậm chân đi về.

Trong căn hộ, Mạc Vi Như bị anh ấn xuống ghế ngồi. Cô tò mò hỏi “Anh Thế Hải, cô gái vừa rồi...?” Thế Hải trả lời nhanh cho xong “Là đồng nghiệp của anh, cô ta là con của phó giám đốc!” Mạc Vi Như cười chọc anh “Coi bộ cô ta thích anh đấy!” Thế Hải nhíu mày “Em đừng nói linh tinh, ăn cơm đi” Mạc Vi Như trề môi “Xí” một tiếng rồi cầm bát cơm lên ăn.

Bữa cơm ngon lành diễn ra trong sự vui vẻ, Mạc Vi Như ăn no xoa xoa cái bụng phẳng, Thế Hải thành bà nội trợ đi gọt hoa quả cho cô. Bỗng có tiếng điện thoại vang lên, Mạc Vi Như lấy máy điện thoại ra, thấy số trên màn hình là số của ba Mạc, cô vui vẻ bắt máy “Ba...!” Nhưng không thấy giọng của ba cô đâu mà là giọng của một người khác vang lên “Xin hỏi cô là con gái của chủ nhân số điện thọa này!?”

- Vâng đúng rồi ạ... - Mạc Vi Như dù ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, Thế Hải đang gọt hoa quả cũng phải dừng lại nghe xem.

- Ông Mạc đang cấp cứu ở bệnh viện Life trong thành phố A, cô có thể đến được chứ ạ? - Bên kia vang lên giọng nói gấp gáp.

- Cấp...cấp cứu? - Mạc Vi Như trợn mắt, cô lắp bắp - Vì...vì sao ông...ông ấy lại phải cấp cứu? Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?

Thế Hải ngẩng đầu nhìn cô, anh nhíu mày lo lắng.

- Chuyện cũng dài lắm, khi cô đến chúng tôi sẽ nói rõ ràng! - Bên kia nói rồi cúp máy.

Mạc Vi Như nhanh chóng chạy về căn hộ của mình để thay quần áo, Thế Hải cũng không chần chừ, anh vội vã xuống lấy xe để đưa cô đi. Hai người nhanh chóng đi đến bệnh viện Life mà người kia đã nói - Nơi ba Mạc đang cấp cứu. Mạc Vi Như vội vàng xuống xe, cô chạy vào trong bệnh viện mặc cho tiếng gọi với của Thế Hải ở đằng sau. Sau khi biết được phòng bệnh của ba mình, cô cùng Thế Hải chạy lên tầng.

Lúc hai người chạy đến, ba Mạc đã cấp cứu xong và được đưa vào phòng cách ly, ở bên ngoài Mạc Vi Như nhìn qua cửa kính phòng bệnh, cô nhìn ba mình trên người băng bó và gắn câc loại dây thiết bị khác nhau mà không thể kìm nổi nước mắt. Cô khóc òa lên trong vòng tay của Thế Hải. Anh đau lòng xoa nhẹ lưng cô, ôm chặt lấy cô để cô khóc ướt áo mình. Khóc đến khi chỉ còn tiếng sụt sùi, Thế Hải đỡ Mạc Vi Như lên ghế ngồi còn anh ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng trấn an.

Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo blouse trắng đi đến “Xin hỏi, hai người là người nhà của bệnh nhân Mạc Hữu Thần?” Hai người nhìn nhau rồi gật đầu. Người đàn ông thở dài một hơi, ông ta đắn đo nhìn sang Thế Hải rồi đến Mạc Vi Như. Người đàn ông nghĩ rồi nói “Tôi có thể gặp riêng anh được không?” - Được thôi, nhưng sao chỉ gặp riêng tôi vậy? - Thế Hải nhìn sang Mạc Vi Như - Nếu ông muốn nói về bệnh tình của ông ấy thì cô ấy cũng nên được biết!

-.... - Ông bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi đành phải gật đầu đồng ý.

Thế Hải dìu Mạc Vi Như đi theo sau đến phòng của ông bác sĩ. Khi cả hai đã yên vị ngồi xuống ghế, ông bác sĩ đưa tờ bệnh án của ba Mạc cho hai người “Ông ấy trước đó đã bị tai nạn gãy chân, chỗ bó bột bị thấm nước dẫn đến bị nhiễm trùng, lại thêm nhiều chỗ bị thương khá nặng nên... khả năng ông Mạc...có thể ông ấy sẽ phải sống thực vật!” Lời nói của ông bác sĩ như chiếc búa đè nặng xuống cả hai người nhất là đối với Mạc Vi Như, cô thẫn thờ, cả người buông thõng. Hồi lâu cô mới lên tiếng “Ba...ba tôi, ông ấy có thể tỉnh lại không?” Ông bác sĩ thở dài, lắc đầu nói “Chúng tôi cũng không thể chắc được, có thể là 1 năm hay 10 năm...” cô gật đầu đứng dậy, hơi cúi người trước ông bác sĩ rồi bước ra ngoài. Thế Hải vội cáo từ ông rồi chạy theo cô.

- Tiểu Như... - Thế Hải bắt lấy cánh tay cô

- Thế Hải, em phải làm sao đây...? - Mạc Vi Như bật khóc.

Thế Hải đau lòng ôm lấy cô. Bỗng như nhớ đến điều gì đó, Mạc Vi Như đẩy anh ra, vội hỏi “Anh Thế Hải, ba...ba đây rồi, vậy còn mẹ em đâu?” Thế Hải sững người. Cô lay lay người anh “Mẹ em nói sẽ đi cùng với ba mà, mẹ đâu rồi...!” Mạc Vi Như lo lắng đến phát khóc. Thế Hải trấn an cô “Tiểu Như, không sao đâu, bác Mạc sẽ không có chuyện gì, có thể bác ấy đi chuyến sau, em đừng lo nữa” dù trong lòng anh cũng đang rất bất an. Mạc Vi Như điều chỉnh nhịp thở, cô tự trấn an mình và nghe theo anh.

Đi ngang qua lối rẽ ở bệnh viện, chiếc tivi gắn trên tường đang phát tin chấn động của ngày hôm nay “Khoảng 2 giờ chiều nay, chuyến tàu từ thị trấn XX đến thành phố A bị đánh bom nổ, số người mất tích lên đến 31 người, hiện đã tìm được 15 thi thể, cảnh sát đang cố gắng tìm ra 16 người còn lại nhưng do đang có bão lớn nên cuộc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn...” hai người đờ người ra, Mạc Vi Như gượng cười, cô quay sang Thế Hải “Chắc...chắc không phải đâu anh nhỉ? Mẹ em không có đi chuyến này mà...” Thế Hải gật gật đầu, nét mặt thoáng tái đi “Uh uh đúng rồi...” Mạc Vi Như cười cười đi thẳng ra bệnh viện, Thế Hải liếc nhìn màn hình tivi rồi vội chạy theo cô.

*****************

Tại Hàn thị, tầng 100, phòng chủ tịch

“Rầm” - tiếng đập bàn vang lên khiến ai cũng phải giật mình.

- Chuyện này sao bây giờ mới nói cho tôi biết hả? - Tiếng quát đầy giận dữ của Hàn Dạ Thần vang khắp căn phòng rộng lớn.

- Thần, cậu bình tĩnh... - Minh Hạo nhăn mày mím môi lùi ra sau một bước.

- Cậu nói tôi phải bình tĩnh như thế nào hả? Đó là ba mẹ vợ tôi!! - Hàn Dạ Thần mất bình tĩnh quát lên - Tôi bảo cậu chú ý bảo vệ cho họ, sao lại để xảy ra chuyện này!?

Vừa mới họp xong, thì anh liền nhận được thông báo chuyến tàu kia bị đánh bom, mà Minh Hạo là người biết rõ việc này lại không nói cho anh biết, bảo sao anh không tức được cơ chứ!?

- Hắc Dạ, dọ này chuyện của Hỏa Diễm đã gây nhiễu không ít cho chúng ta rồi, cậu cần phải tập trung, đừng vì chuyện khác mà sao lãng - Nghị Phong nhàn nhạt lên tiếng

- Cậu...cậu đang dạy bảo tôi sao? - Hàn Dạ Thần nhướn mày, gằn giọng

- Tôi chỉ là đang muốn cậu trở về đúng với cái tên Hắc Dạ... - Nghị Phong vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Nghị Phong, hình như tôi buông lỏng cho cậu quá rồi đấy, cậu gan lớn như vậy từ bao giờ hả? Dám dùng cái giọng điệu đấy nói chuyện với tôi!? - Hàn Dạ Thần cũng do cơn giận mà càng trở nên nguy hiểm.

- Thôi...xin hai cậu mà! - Minh Hạo thấy tình hình đã đi theo chiều hướng xấu và trở nên căng thẳng, anh vội chen ngăn vào cuộc nói chuyện giữa hai người.

- Giờ không phải lúc để cãi nhau - Nam Khánh im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

- Là tôi mất bình tĩnh! - Hàn Dạ Thần đứng dậy, anh xoay người ra phía cửa, nhắm mắt thở dài.

- Thần, chuyện này xảy ra cũng là do lỗi của tớ, là tớ đến muộn... - Minh Hạo cúi đầu - Tớ không nghĩ họ sẽ trở thành tầm ngắm của những tên sát thủ.

- Ha! Là tớ đã nói phải bảo vệ cho họ rồi mà.... - Hàn Dạ Thần quay phắt người lại, anh ngồi sụp xuống ghế, day day mi tâm, anh mệt mỏi lên tiếng - Hai bác giờ sao rồi?

- Bác trai hiện đã cấp cứu xong nhưng hình như tình hình không được khả quan cho lắm còn bác gái thì.... - Nói đến đây, Minh Hạo dừng lại, nhìn anh hồi lâu rồi chần chừ nói - Bác ấy...là một trong số người mất tích.

- Cậu nói sao??? - Hàn Dạ Thần bất ngờ - Bác ấy mất tích! Cô ấy có biết không?

Nghĩ đến cô, anh không khỏi đau lòng. Anh biết nếu cô biết chuyện này thì cô sẽ suy sụp rất nhiều và liệu rằng nụ cười rực rỡ đó còn giữ được trên môi?

- Tớ được tin cô ấy đã đến bệnh viện và mới biết được tình trạng của bác trai nhưng có vẻ cô ấy chưa biết chuyện của bác gái...

- Cậu cho người đi điều tra ai là người đứng sau chuyện này và liên lạc với bệnh viện sắp xếp cho bác trai một phòng bệnh tốt nhất! - Hàn Dạ Thần nắm chặt tay rồi nói.

- Được...

- Hôm nay chúng ta họp đến đây được rồi, tất cả mọi người cứ theo kế hoạch mà bàn, có gì thắc mắc thì chủ động liên lạc - Anh nói

- Ok... - Nam Khánh gật đầu, anh nghe loáng thoáng chuyện vừa nãy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, không phải chuyện của mình thì không nên xen vào. Anh đứng dậy, hai tay đút túi quần - Vậy tôi về nhé, sắp đến giờ quay phim rồi!

- Tôi cũng về luôn đây... Nghị Phong nói, anh đi ra đến cửa, dừng lại nói một câu - Hắc Dạ, cậu hãy luôn thật tỉnh táo trong mọi chuyện, đừng để nhiều thứ khác tác động đến bản thân, chúng tôi luôn muốn cậu là một Hàn Dạ Thần nhưng còn muốn hơn cậu là Hắc Dạ.

Nghị Phong dùng từ “Chúng tôi” chứ không phải “tôi” là cũng như muốn nói hết mong muốn của mọi người trong Hắc Dạ. Hàn Dạ Thần nhìn Nghị Phong bước ra ngoài, môi mỏng hơi mím lại.

Truyện full

  • Luật Sư Và Bị Cáo
    Luật Sư Và Bị Cáo

    Thể loại: Trinh Thám Nguyên tác: Beach RoadDịch giả: Thanh Vân Nhà xuất bản:  NXB Phụ NữNhà phát hành:  Phương Đông Số trang:  388Tom...

  • Hồng Bài Thái Giám
    Hồng Bài Thái Giám

    Tác giả: Nam Mệnh VũThể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Bách Hợp, Truyện KhácVăn án:Lăng Giản là bác sĩ xuất thân từ Viên y học Trung Quốc,...

  • Y Kiến Chung Tình
    Y Kiến Chung Tình

    Nếu thanh xuân của bạn không có ai bên cạnh thì cũng đừng vội buồn. Hãy chờ đợi đến thời điểm có người nhìn thấy những ưu điểm của bạn...

  • Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay
    Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

    TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAYĐÂY LÀ TIỂU THUYẾT GỐC CỦA BỘ PHIM "TINH HÁN XÁN LẠN" (NGÔ LỖI - TRIỆU LỘ TƯ ĐÓNG CHÍNH)Tác giả: Quan Tâm...

  • Vô Diệm Xinh Đẹp
    Vô Diệm Xinh Đẹp

    Truyện Vô Diệm Xinh Đẹp là một truyện khá hấp dẫn và thú vị của tác giả Lâm Gia Thành, đây là truyện lấy bối cảnh xuyên qua tuy không...

  • Cả Người Đều Là Bảo
    Cả Người Đều Là Bảo

    Nguyên tác: Vị lai chi toàn thân thị bảoThể loại: đam mỹ, hài hước, tương lai, chủ thụ, sinh tử, 1×1, HENhân vật chính : Nhậm Sinh,...

  • Thương Trường Đại Chiến
    Thương Trường Đại Chiến

    Buôn lậu, chứng khoán, bất động sản, v.v… – thương trường là chiến trường, thậm chí nhiều khi còn khốc liệt hơn chiến trường rất nhiều...

  • Gả Tam Thúc
    Gả Tam Thúc

    Văn án:Cố Trường Quân phát hiện, gần đây cửa nhà mình thường xuyên có một số thiếu niên kỳ quái quanh quẩn không đi. Ban đầu hắn cho...

  • Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
    Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, NgọtTeam dịch: Xoăn dịch truyệnGiới thiệuTa xuyên không mà số...

  • Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
    Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

    Thể loại: Hiện đại, hàiEditors: hội bát tỷ muội Nguồn + Converter: ngocquynh520Số chương: 160 chươngCon bà nó, chẳng phải là lợi dụng...

  • Mở Mắt Thấy Thần Tài
    Mở Mắt Thấy Thần Tài

    “Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần...

  • Cổ Thiên Nga
    Cổ Thiên Nga

    Bạn đang đọc truyện Cổ Thiên Nga của tác giả Mộ Chi. Nhà hát Nam Thành, nơi trình diễn vô số ca kịch, hiện tại mọi người đều đang chăm...

  • Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
    Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công

    Tên: Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công Tác giả: Đường Thố Tiểu Ngư Can 糖醋小鱼干Thể loại: Cẩu huyết, hiện đại, ABO, sinh tử, thanh mai trúc mã,...

  • Nữ Phụ Chạy Trốn
    Nữ Phụ Chạy Trốn

    Chuyện về một trạch nữ bị xuyên vào chính câu truyện của mình viết. Không những xuyên vào bộ truyện sặc mùi "máu chó" thời niên thiếu,...

  • Phù Vân Công Chúa
    Phù Vân Công Chúa

    Thể loại: Truyện Tình CảmMột mối tình tuy còn non nớt nhưng chính là khắc cốt ghi tâm...Nhưng tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng...