Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 83

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Phản ứng của Thanh Thanh còn nhiệt tình hơn những gì Giản Trì nghĩ một chút. Khi nhận quà tặng, đôi mắt cô bé long lanh như những trái nho đen. Văn Xuyên bước qua thắp nến trên bánh sinh nhật, Giản Trì đưa bánh sinh nhật và đeo vương miện gấp sẵn bằng giấy lên đầu Thanh Thanh cùng một lúc, Thanh Thanh đột nhiên sáp đến gần tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng như đang nhắc đến bí mật nào đó: “Thật ra từ trước đó em đã biết anh sẽ đến.”

Giản Trì thấy phản ứng lúc nãy của Thanh Thanh không giống như ngạc nhiên, cậu giả vờ thắc mắc, cũng thấp giọng hỏi: “Sao Thanh Thanh biết?”

“Anh trai nói với em. Em hỏi anh ấy anh Giản Trì có đến không, anh ấy nói không biết.”

“Không phải cậu ấy nói không biết sao? Sao em lại nói cậu ấy nói cho em biết.”

Thanh Thanh vui vẻ hếch cằm: “Suy nghĩ của anh trai quá dễ đoán, khi nói không biết, biểu cảm trên gương mặt anh ấy rõ ràng đang nói anh sẽ đến.”

Giản Trì ngẩn người ra, sau đó bật cười, ngay cả đứa trẻ như Thanh Thanh cũng có thể thấy được cảm xúc không hề che giấu của Văn Xuyên, có thể thấy được tâm tư Văn Xuyên tr*n tr** nhường nào. Dường như cảm nhận được hai luồng ánh mắt, Văn Xuyên thắp ngọn nến cuối cùng, ánh mắt nhìn sang hướng Giản Trì và Thanh Thanh đang ngồi thầm thì với nhau như đang nhìn hai đứa trẻ, đáy mắt lộ ra một chút bất lực nuông chiều: “Anh nghe thấy tên của mình.”

Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, dáng vẻ chớp mắt giả vờ như cái gì cũng không biết, Giản Trì cũng phối hợp nói: “Không có, cậu nghe nhầm rồi.”

Văn Xuyên lắc đầu, chỉ là trên gương mặt không có biểu cảm có thêm một nụ cười như có như không, cậu ta chỉ huy Thanh Thanh: “Có thể thổi nến rồi.”

“Tách” một tiếng, căn phòng tối đi, bánh cầu vồng càng thêm mộng ảo dưới ánh nến lung linh. Thanh Thanh chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhắm mắt ước nguyện, qua mấy giây đã mở mắt ra, cô bé quay đầu nhìn về phía Giản Trì: “Em đã ước xong điều ước của mình rồi, còn lại hai điều, một cho anh, một cho anh trai.”

“Điều ước còn có thể tặng được sao?” Giản Trì cười hỏi, trái tim ấm áp như ngọn lửa trên cây nến tỏa ra.

“Đương nhiên có thể, em đã đồng ý rồi.” Thanh Thanh trả lời nghiêm túc.

Giản Trì ngẩng đầu, nhận ra Văn Xuyên cũng đang nhìn mình vô cùng ăn ý, nhìn nhau hai giây, Giản Trì học theo dáng vẻ chắp tay trước ngực của Thanh Thanh, khẽ nói: “Vậy thì anh ước…”

Hy vọng rằng có thể thuận lợi vượt qua năm tiếp theo, tốt nghiệp suôn sẻ, đỗ vào trường đại học lý tưởng.

Thoáng cái đã ước ba điều, Giản Trì mới phát hiện ra rằng bản thân thực sự cũng rất tham lam, trong ba điều, thực hiện được một điều cũng đủ rồi. Cậu mở mắt ra, Văn Xuyên ngồi đối diện vẫn duy trì động tác ước nguyện. Ánh nến lờ mờ bao phủ gương mặt cậu ta, hòa tan sự lạnh lùng giữa hàng lông mày, đường nét bóng mờ rõ ràng, vài sợi tóc lơ thơ rủ bên tai, thêm một nét đẹp phi giới tính khó phân biệt. Mãi cho đến khi đôi mắt kia từ từ mở ra, Giản trì mới phát hiện vừa rồi mình nín thở.   

“Có thể thổi nến rồi.”

Thanh Thanh thổi thật mạnh, những vẫn phải thổi mấy lần nến mới tắt hết. Đèn trong phòng một lần nữa sáng lên, Giản Trì được chia một miếng bánh sinh nhật lớn, miếng bánh ngọt ngào tan chảy trong miệng. Cậu nhận ra đã lâu mình không ăn một cách thỏa mãn như vậy, cuối cùng cậu cũng no đến mức hơi khó chịu. Thấy Văn Xuyên bỏ nửa chiếc bánh còn lại vào hộp, đóng lại, Giản Trì hỏi: “Định mang bánh về sao?”

“Mang đến bệnh viện.” Văn Xuyên nói. Giản Trì đã hiểu những gì cậu ta muốn nói.

Thanh Thanh ăn đến mức miệng đầy kem, khi nghe thấy câu này, sự phấn khởi của cô bé bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ, Thanh Thanh nắm lấy góc bàn hỏi: “Anh định đi đến chỗ bà nội sao?” 

“Ừ.” Văn Xuyên thắt một cái nơ xinh đẹp cho chiếc hộp, khom lưng lau kem bên miệng Thanh Thanh: “Đi rửa đi, lập tức xuất phát.” 

“Vâng!”

Thanh Thanh vui vẻ nhảy xuống ghế, Giản Trì không khỏi nở nụ cười, trước đây cậu không có cảm giác đặc biệt với trẻ con, nhưng nếu có thể có một em gái như Thanh Thanh, dường như cũng không tệ. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một xúc cảm mềm mại phủ lên khóe miệng, biến mất rất nhanh, Giản Trì quay đầu lại, Văn Xuyên buông tay, nhìn cậu: “Kem.”

Giản Trì lấy giấy ăn lau một chút, trả lời với hai từ “Cảm ơn”, làn da sau khi bị chạm vào bất tri bất giác nóng bừng lên. Thanh Thanh rửa tay xong chạy ra, phá vỡ sự khác thường nơi đáy lòng Giản Trì. Có lẽ là thuận tay thôi.

Bệnh viện vào ban đêm đèn bật sáng trưng, khắp nơi trên hành lang khu nội trú đều có thể thấy được cảnh tượng người nhà bệnh nhân và nhân viên y tế đang vội vã qua lại. Giản Trì vốn định đợi ở ngoài, một người ngoài như cậu có thể quấy nhiễu bầu không khí, nhưng Thanh Thanh lại kéo tay cậu không chịu buông, Văn Xuyên cũng không ngăn cản. Cuối cùng, Giản Trì mơ hồ bước theo họ vào phòng bệnh. 

“Bà biết cháu sẽ dẫn Thanh Thanh tới, nên vẫn chưa ngủ.” Bà ấy ngồi dựa vào đầu giường, mỉm cười với Văn Xuyên. Giống như Giản Trì đã từng tưởng tượng, tóc trắng và nếp nhăn không thể ngăn chặn được sự thân thiết và dịu dàng của bà ấy. Thấy mu bàn tay dán kim của bà nội đặt bên ngoài chăn, Thanh Thanh hiểu chuyện chạy đến bên giường, hai bà cháu thân mật nói chuyện.   

“Thanh Thanh luôn ở trường, bình thường rất khó có thể gặp bà nội.” Văn Xuyên nói, giọng nói có thêm vài phần mềm mại.   

Giản Trì đang định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện bà ngoại và Thanh Thanh ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn về phía cậu. Giản Trì lập tức quên đi lời cậu định nói, một lúc lâu sau cậu mới nhớ tới nên giới thiệu mình, có chút trắc trở: “Xin chào bà ngoại, cháu tên là Giản Trì, là bạn học của Văn Xuyên.”   

“Bà biết.” Bà ngoại cười rộ lên, nếp nhăn ở đuôi mắt gợn lên gợn xuống nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Tiểu Văn đã kể với bà về cháu, vừa rồi Thanh Thanh cũng nói, cháu đã cùng trải qua sinh nhật với con bé. Cám ơn cháu đã đồng ý làm bạn với cái hồ lô buồn bực Tiểu Văn này.”   

Giản Trì nhìn về phía Văn Xuyên, cho dù bị miêu tả là “hồ lô buồn bực”, Văn Xuyên cũng không có bất kỳ phản bác nào, xem ra cậu ta thật sự chấp nhận xưng hô này. Giản Trì nhịn không được cong khóe môi một chút: “Cũng được ạ, thật ra cũng không buồn bực như vậy.”   

Bà ấy tiếp tục nói: “Lần trước Tiểu Văn nói với bà rằng đã quen một người bạn ở trường, lúc đó bà còn nghĩ, có phải là bịa đặt một người để làm cho bà yên tâm, bây giờ có vẻ như không lừa bà rồi. Tiểu Trì, bà có thể gọi cháu như vậy không?”   

Giản Trì gật đầu, có một cảm giác rất kỳ diệu được quan tâm bởi những người chưa bao giờ gặp nhau. Bà ngoại lải nhải nói không ít chuyện, không giống như bà lão nặng nề rập khuôn trong ấn tượng của Giản Trì. Bà ấy thích đùa giỡn, trêu chọc Thanh Thanh và Văn Xuyên, Văn Xuyên ở một bên lặng lẽ lắng nghe, cậu ta cắt một miếng bánh kem nhỏ đưa cho bà ngoại, bà ngoại ăn hai miếng liền lắc đầu, lúc này, Giản Trì mới có thể thấy được thân thể của bà ấy không khỏe mạnh.

Khi ra khỏi bệnh viện, Giản Trì đã không nhận ra rằng đã trôi qua một tiếng đồng hồ. Bánh kem còn lại Văn Xuyên chia cho nhân viên y tế chăm sóc bà ngoại, Thanh Thanh buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi, Văn Xuyên ôm cô bé đưa về nhà. Đợi đến khi xử lý xong tất cả, hai người mới ngồi lên xe quay về Saintston. Cơn mệt mỏi kéo đến, Giản Trì vốn định nhìn điện thoại, lại bị Văn Xuyên ở bên cạnh thấp giọng ngăn cản: “Nghỉ ngơi một chút, lúc đến tôi sẽ gọi cậu.”   

“Được.”   

Giản Trì trả lời một cách chậm chạp, cậu thực sự mệt mỏi, nhưng cũng đã rất vui. Nhắm mắt lại, trong đầu đầy những chiếc bánh kem ngọt ngào vừa rồi, khuôn mặt tươi cười của Thanh Thanh, và bà ngoại trong bệnh viện kéo cậu lại nói chuyện của Văn Xuyên. Giản Trì đã rất lâu không cảm nhận được bầu không khí ấm áp như vậy, trong ấn tượng cậu chưa từng gặp ông bà ngoại, Giản Thành Siêu nói năm đó Hà Nguyệt Thanh vì gả cho ông, quan hệ với gia đình rất căng thẳng, người nhà chỉ đến thăm bà ấy khi bị bệnh nặng cuối cùng, để lại một khoản tiền, sau đó không còn liên lạc nữa. Và bà của Giản Trì cũng chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ của thời thơ ấu, nhìn thấy sự thân thiết giữa Thanh Thanh và bà ngoại, Giản Trì dường như đã trở lại một khoảng thời gian dài trước đây.   

“Cha mẹ của Thanh Thanh sẽ không trở lại sao?” Trong sự mơ hồ, Giản Trì hỏi câu hỏi mà cậu luôn muốn hỏi.   

“Khi Thanh Thanh bốn tuổi, con trai của bà nội qua đời trong một tai nạn xe hơi, vợ ông, cũng là mẹ của Thanh Thanh, để lại Thanh Thanh rồi tái hôn. Đối phương không hy vọng bà mang con gái gả theo.” 

“Vậy là sẽ không trở lại rồi.”   

Văn Xuyên không phủ nhận: “Thanh Thanh không nhớ chuyện trước kia, như vậy đi theo bà nội và tôi cũng rất tốt.”   

Giản Trì nhắm mắt lại, chậm rãi rơi vào nửa mê nửa tỉnh. Cậu còn có một số việc muốn hỏi, ví dụ như Văn Xuyên vừa rồi đã ước gì, vì sao phải mất một thời gian dài như vậy, ví dụ như tại sao cậu ta lại kể về cậu với bà ngoại, và cậu ta đã nói những gì… Câu cuối cùng cũng không mở miệng, Giản Trì ngủ thiếp đi, dựa vào một nơi đặc biệt an ổn, trong mộng có một con bướm vỗ cánh, mềm mại chạm vào má cậu, dừng lại trên môi.   

Truyện full

  • Quản Gia - Kha Hải Tình
    Quản Gia - Kha Hải Tình

    Thể loại: 1×1, hiện đại, phúc hắc cường công x lắm mồm mỹ thụ, HETình trạng bản gốc: Hoàn 6 chương + 3 phiên ngoạiEdit: Tiểu Bối a.k.a...

  • Kén Cá Chọn Canh
    Kén Cá Chọn Canh

    Cái gì cũng rất công bằng, con người ta thường ghét của nào trời trao của ấy. Truyện Kén Cá Chọn Canh cũng không phải là...

  • Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
    Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

    Dịch giả: Lương HiềnNgày xuất bản: 23 - 5 - 2013Giới thiệuTiểu thuyết này không dành tặng những ai muốn nhanh chóng tìm kiếm một chuyện...

  • Niên Niên Hữu Dư
    Niên Niên Hữu Dư

    Truyện Niên Niên Hữu Dư của tác giả Minh Dã xoay quanh Niên Ấu Dư là fan cuồng của Ninh Dĩ Tầm 13 năm, Niên Ấu Dư cho là mình sẽ vẫn sẽ...

  • Tiểu Cửu
    Tiểu Cửu

    Chuyển ngữ: Du CaThể loại: Băng sơn thị vệ công vs bánh nếp nhỏ vương gia thụ, niên thượng, ngọt, ngược, HENội dung của câu chuyện xoay...

  • Tôi Biến Thành Mèo Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
    Tôi Biến Thành Mèo Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

    Tên truyện: Tôi biến thành mèo của đối thủ một mất một cònTác giả: Ôn Đăng ĐăngThể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngọt, biến thành...

  • Dẫn Lối Vào Tim Em
    Dẫn Lối Vào Tim Em

    Tác giả: Hoa Sen TrắngThể loại: Hài Hước, Truyện SủngGiới thiệu:Vì muốn trả ơn cho người đã có công nuôi dưỡng mình, Vệ Ngữ Đồng theo...

  • Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
    Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đạiHai tháng sau một lần ngoài ý muốn ngủ cùng nhau, cô mang trong mình dòng máu của anh, anh và cô theo lời...

  • Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia
    Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

    Tên gốc: Vương gia đich thiếp thân thị vệThể loại: Cổ trang, nhất công nhất thụ, cường công, HEEdit: Thất TịchTa vốn là người thành...

  • Nghịch Mệnh
    Nghịch Mệnh

    Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Sinh tử, Cẩu huyết, Chủ thụ, Đoản văn, Cường thủ hào đoạt.VĂN ÁNCó một...

  • Tiểu Bánh Kem
    Tiểu Bánh Kem

    Tên Hán việt: Tiểu đản cao (ABO)Tình trạng: Hoàn ( 3 chương chính văn + 3 phiên ngoại)Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE,...

  • Trị Liệu
    Trị Liệu

    VĂN ÁNMột câu nói tóm tắt: Bạn trai có bệnh, mau đến trị!“Sáu năm trước, Dư Tuyển mười bảy tuổi gặp Tư Mậu Nam mười tám tuổi.Sáu năm...

  • Thay Thế
    Thay Thế

    Thể loại: Hiện đạiEditor: PimRaw: RabbitlynTruyện ngắn của Đinh Mặc, không có văn án.

  • Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi
    Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

    Tác giả: yuyu27392Thể loại: Truyện TeenGiới thiệu:Vương Mẫn Nhi: Nhân vật nữ chính, là 1 người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. Tuy nhiên...

  • Đô Thị Thần Nhân
    Đô Thị Thần Nhân

    - Lưu Vũ Phi, mười bảy tuổi, vừa bị thi rớt, lại bị bạn gái bỏ rơi, trong lúc đau khổ được cha mẹ cho tiền đi du lịch cho khuây khỏa....