Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ

Chương 46: Quỷ nháo

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Hôm sau, bầu trời lại rực rỡ sau cơn mưa đêm.

 

Lâm Lạc đi một chuyến đến chùa Thiển Sơn, mang cuốn Vạn Quang Kinh giao cho các cao tăng trong chùa.

 

Khi bước ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, hắn tình cờ nhìn thấy có người ôm mấy hộp thuốc màu tiến về phía Kiền Đường. Lúc này, hắn mới sực nhớ ra rằng, dù vụ án đã phá xong, nhưng Hoàng thượng vẫn hạ lệnh trùng tu bích họa, thế nên bức tranh ấy hiện tại vẫn còn ở trong chùa.

 

Xuất phát từ tò mò, hắn bước đến xem thử.

 

Bên trong Kiền Đường, tượng Phật nhỏ vốn đặt ở đó đã bị dời đi, chỉ còn lại bức Đôn Hoàng bích họa cùng mấy người thợ đang tu sửa.

 

Bức tranh loang lổ ngày nào giờ đã được khôi phục hơn phân nửa, các hoa văn xung quanh cũng được nhuận sắc, làm nổi bật lên từng đường nét tinh tế. Đặc biệt, con khổng tước vốn dĩ mờ nhạt nay đã sống động như thật, sắc lông bóng mượt, cặp mắt lục bảo phát sáng như ngọc, thần thái vừa kiêu căng vừa lãnh diễm, đẹp đến kinh người.

 

Mỹ nhân trong tranh khoác lụa mỏng, váy dài tung bay, đường nét váy lụa đã được phục chế gần xong. Trên đó thêu hoa tử dương, tựa như chỉ cần gió nhẹ thoảng qua, những đóa hoa sẽ bừng nở rực rỡ khắp phòng, xuân sắc ngập tràn...

 

Duy chỉ có khuôn mặt mỹ nhân vẫn chưa hoàn thành. Vì có mấy vết trầy ngang dọc, nên muốn khôi phục dung mạo trước tiên phải trám kín những chỗ hư tổn. Đó cũng là bước cuối cùng trong quá trình tu sửa.

 

Lâm Lạc đứng trước bức tranh, chăm chú nhìn gương mặt đang dần hiện ra giữa lớp màu sắc. Ngoài những vết trầy xước, các đường nét kia trông có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát hắn không thể nhớ ra đó là ai.

 

Ba Ngày Sau.

 

Hôm nay, Lâm gia vừa nhận về hơn chục bức họa thư pháp của các danh gia. Nhân lúc rảnh rỗi, Lâm Lạc đích thân đến chọn vài bức để treo trong thư phòng. Khi đi ngang qua hậu viện, hắn vô tình nghe thấy tiếng văn nhân mặc khách đang trò chuyện trong nhã các.

 

Một thư sinh áo lam vừa viết chữ vừa nói:

 

"Các ngươi nghe tin gì chưa? Chùa Thiển Sơn mấy hôm nay lại xảy ra chuyện kỳ lạ."

 

Người bên cạnh lập tức hùa theo:

 

"Sáng nay ta cũng nghe kể, nói là trong chùa có quỷ quấy phá. Hơn nửa đêm, có người nhìn thấy một hàng lão hòa thượng cầm đèn lặng lẽ đi trong hành lang, nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền biến mất không thấy tung tích. Mấy ngày liền đều có người trông thấy cảnh tượng tương tự."

 

"Nghe nói..." Một người hạ giọng thần bí, "Những lão hòa thượng đó chính là các cao tăng đột nhiên biến mất 44 năm trước."

 

"Bốn mươi bốn năm trước?"

 

"Các ngươi không biết sao? Ta nghe bà tổ kể lại, năm ấy, phương trượng, trụ trì cùng mấy cao tăng của chùa đều mất tích trong một đêm. Sống hay chết, đến nay không ai hay."

 

"Hay là có liên quan đến chuyện huyền bí?"

 

Một thư sinh khác cười nhạt:

 

"Chúng ta là người đọc sách, sao có thể tin vào những chuyện ma quái hoang đường? Chẳng qua là lời đồn truyền miệng, từ một đồn mười, từ mười đồn trăm, cuối cùng thêm thắt thành chuyện hư cấu mà thôi."

 

Người nói lời này tên là Đỗ Hoàn, vừa mới trúng cử nhân, văn thơ nổi danh Trường An, thường viết những áng văn chương được người người tán tụng.

 

Mấy người còn lại nghe hắn nói, thấy cũng có lý. Bọn họ dù gì cũng là văn nhân, học chữ nghĩa, không lẽ lại tin vào những thứ huyền hoặc mê tín? Nếu vậy, chẳng phải bao năm đọc sách đều uổng phí hay sao?

 

Thật hoang đường!

 

Lâm Lạc vô tình nghe được đoạn đối thoại ấy, lại nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Hối Đức đại sư và mình mấy ngày trước. Mới chỉ ba, bốn ngày trôi qua, vậy mà chuyện này đã lan truyền thành như thế.

 

Hắn im lặng, không bước vào, cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi, trở về thư phòng.

 

Không bao lâu sau, Ôn Thứ hớt hải chạy đến, trên tay ôm một tập tài liệu dày, vừa vào cửa đã đặt thẳng lên bàn.

 

Lâm Lạc đang viết chữ, bị hành động đó làm gián đoạn, tâm trạng thoáng bực dọc. Hắn đặt bút xuống, ngước nhìn Ôn Thứ, hắn ta mặc thường phục, trên trán lấm tấm mồ hôi.

 

Ôn Thứ thở hổn hển, vớ lấy chén trà bên cạnh uống cạn sạch, sau đó hai tay chống lên bàn, hơi ngả người về phía trước, hạ giọng đắc ý:

 

"Đại nhân, ngài bảo ta điều tra chuyện của An Vương, ta tốn mấy ngày cuối cùng cũng tra ra được rồi!"

 

Lâm Lạc nheo mắt: "Nói xem."

 

Ôn Thứ đáp:

 

"An Vương là con thứ bảy của Cao Tông. Cả đời ông ta chinh chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng chưa từng được phong thân vương, chỉ có thể lấy 'An' làm hiệu, xưng là An Vương. Nhưng theo tài liệu của Sử quán, 44 năm trước, sau khi An Vương thắng trận trở về từ Tây Bắc, Cao Tông từng có ý phong cho ông ta danh hiệu 'Biện Vương'."

 

"Biện?" Lâm Lạc khẽ nhíu mày.

 

"Đúng vậy, chữ 'Biện' có nghĩa là thủ lĩnh. Lúc ấy, cả triều đình đều suy đoán Cao Tông muốn An Vương kế vị. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay trước khi sắc phong, sự việc đột nhiên bị hủy bỏ. Không lâu sau, Cao Tông băng hà, tiên hoàng lên ngôi, còn An Vương thì lâm bệnh nặng, sau đó qua đời trong phủ."

 

Lâm Lạc giật mình: "Bốn mươi bốn năm trước?"

 

"Không sai!"

 

Lại là 44 năm trước!

 

Ôn Thứ chỉ vào chồng tài liệu trên bàn:

 

"Tư liệu về An Vương rất ít, ta sợ mình bỏ sót gì đó nên mang thẳng đến đây. Nhưng... là ta lén lấy ra, đại nhân tốt nhất đọc hết trong ba ngày, nếu không bị Sử quán phát hiện, ta sợ là không chối được."

 

Lâm Lạc mở một cuốn sổ bìa vàng, lật qua vài trang, thấy bên trong ghi chép chi tiết các chiến công của An Vương.

 

Ôn Thứ nhìn hắn, giọng đầy nghi hoặc:

 

"Đại nhân, chữ 'Biện' đột nhiên xuất hiện trên lưng ngài, bây giờ lại liên quan đến An Vương. Có phải vẫn còn gì đó chưa được làm sáng tỏ?"

 

Lâm Lạc đóng sổ, thần sắc trầm tư, chắp tay sau lưng bước đến cửa sổ. Hắn đang thực sự bối rối. Rốt cuộc chuyện này ẩn giấu điều gì?

 

Nếu muốn điều tra, thì phải bắt đầu từ đâu?

 

Dù có suy nghĩ nát óc, hắn vẫn không thể tìm ra mối liên hệ giữa mình và An Vương.

 

Bốn mươi bốn năm trước, mình thậm chí còn chưa ra đời...

 

"Đại nhân?"

 

Lâm Lạc hoàn hồn, xoay người dặn dò: "Ngươi cứ về Đại Lý Tự trước lo công việc đi. Chờ ta xem xong tư liệu này, sẽ sai người trả lại cho ngươi."

 

"Rõ!"

 

"Đúng rồi, tình trạng của Hoàng thượng thế nào?"

 

"Thái y nói không có gì đáng ngại, nhưng ngoài nội thị quan và tam tỉnh lệnh, những người khác vẫn chưa được phép diện kiến. Cụ thể ra sao... ta cũng không rõ."

 

Sau khi Ôn Thứ rời đi, Lâm Lạc lật mở tư liệu về An Vương. Phần lớn ký lục đều xoay quanh chiến công và các bức họa mà ông để lại.

 

Ai ai cũng biết An Vương là bậc thầy hội họa, đặc biệt xuất sắc với các bức Sơn Xuyên Đồ cẩm và Bách Điểu Đồ. Tranh của ông có thể xem là tuyệt tác, suốt đời vẽ không dưới trăm bức, hiện đều được lưu giữ trong hoàng cung.

 

Thế nhưng, điều kỳ lạ là các ghi chép về thời điểm An Vương trở về sau chiến thắng ở Tây Bắc lại vô cùng sơ sài. Ngay cả nguyên nhân bệnh tình của ông cũng chỉ được nhắc đến một cách hời hợt. Theo lẽ thường, cho dù một hoàng tử không được sủng ái, sử quan vẫn phải ghi chép chi tiết từng cột mốc trong cuộc đời. Vậy mà An Vương – một chiến thần hiển hách – lại chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

 

Như thể có ai đó cố ý xóa đi một phần sự thật!

 

~~~Hết chương 46~~~

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...