Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

Chương 2

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ta tên là Hà Nhứ. Ba mẹ đều là bác sĩ, cho nên ta đương nhiên cũng phải đậu đại học y, tương lai cũng phải làm bác sĩ. Kỳ thật không làm bác sĩ đối với ta cũng không sao cả. Nhưng ba mẹ đều hi vọng ta trở thành bác sĩ, ta cũng không ghét chuyên ngành này, vậy thì cứ thuận theo tâm nguyện của ba mẹ đi!

Ta không thích khuôn mặt của ta, bởi vì khuôn mặt ta có chút nữ tính, cho nên trước đây thường bị người khác trêu chọc. Ta cũng không thường xuyên cười, bởi vì thật sự không có gì đáng cười, huống chi xụ mặt có thể khiến cho kẻ khác biết mình tính tình không tốt, cũng đã dọa được không ít kẻ phiền phức. Ta không thích cùng người khác ở chung, bởi vì — phiền toái! May mắn khi vào đại học, người với người đều bảo trì khoảng cách cho bản thân, chú trọng đến riêng tư của bản thân. Cứ như vậy, cũng sẽ không có ai chỉ vào ta nói ta bất hòa không tốt tính, tim lạnh máu lạnh. Ta vẫn biết có kẻ sau lưng nói ta lạnh lùng, cao ngạo, sĩ diện. Nhưng dù sao cũng không có ai nói thẳng trước mặt ta, ta cũng đơn giản làm bộ như không biết. Ở trong đại học không ai rảnh đi can thiệp đến cách sống của người khác, điểm này khiến cho ta ở trong trường thoải mái, tự do cực kỳ.

Vào đại học y được hai năm, ta hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị thi cuối học kỳ hai. Tuy rằng nhà ta và trường đều ở trong một thành phố, nhưng ta chỉ về nhà vào kì nghỉ hè và kì nghỉ đông. Phần lớn thời gian đều ở trong phòng kí túc xá hay thư viện học bài. Lúc đầu mấy người cùng phòng trong kí túc xá còn kiếm chuyện để nói với ta, nhưng thấy ta lúc nào cũng hờ hững nên rồi cũng thôi. Thế nhưng ở sau lưng nói ta là u hồn của kí túc xá, ta nên khen ngợi bọn họ hài hước hay nên khen họ dùng từ quá chuẩn đây?!

Thái độ của ta như vậy đương nhiên sẽ không vừa mắt với nhiều người, thế nhưng ta cũng chẳng gây ra chuyện thị phi gì, đương nhiên sẽ không có ai dám ức hiếp ta trắng trợn. Kết quả là chỉ dám ở trước mặt ta bày mấy trò như con nít thôi.

Ví dụ như lúc mới bắt đầu thực tập với xác người, lúc ta đang ăn cơm, bên cạnh nhất định sẽ có mấy người lớn tiếng nói về chuyện ghê tởm trong nội tạng a, như mổ xẻ a, thối rửa a, linh tinh đủ loại khiến cho người ta buồn nôn ăn không vô. Lúc mới bắt đầu đúng là có ảnh hưởng đến khẩu vị của ta, vì không muốn trở nên suy dinh dưỡng, ta nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

Nếu hôm đó giáo sư cho chúng ta xem hình ảnh một khối gan hư nát chuyển thành màu đen thì tan học ta sẽ ra ngoài trường mua một phần cơm hộp, món gan cũng nâu đậm tương tự như vậy đem vào căn tin, ngồi ngay trước mặt người bạn học luôn nói mấy lời ghê tởm, sau đó ăn như “đây mới là mỹ vị”. Khứu giác cùng thị giác đã qua trải nghiệm rất nhanh liền có phản ứng, mấy người bạn học kia sắc mặt trắng bệch chạy ngay vào bồn rửa chén trong căn tin nôn như đang móc gan móc ruột ra luôn vậy. Sau đó tiếng nôn mửa ảnh hưởng trực tiếp đến thính giác trong khắp căn tin, khiến cho các sinh viên ngồi đấy đều bắt đầu ăn không vô. Trải qua việc này, ta yêu sao món gan dùng ăn vặt đầu đường này.

Lần đầu thắng lợi vẫn chưa đủ để thỏa mãn ta. Từ đó, giáo sư mà giảng tới phần nội tạng hư thối nào, ta đương thiên phải đi mua một món tương tự như vậy, chỉ ngồi trước mặt mấy người đó mà ăn. Lưu phì tràng, tương bạo trư tâm, sao phế phiến…… Ta không ngừng cải thiện thức ăn của mình. Cho đến tận khi mấy người đó đến giờ ăn mà thấy ta liền lập tức quay lưng bỏ chạy, ta mới ngừng phương thức trả thù có chút vất vả nhưng rất lịch sự lại rất phong cách này.

Quái nhân!

Đầu óc có vấn đề!

Bác sĩ bệnh hoạn! (chỉ sau này)

Sau đó bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ mà chỉ thay đổi phương thức, tụ tập mấy đống trong ký túc xá nói chuyện dung tục, còn lén đem TV mini cùng mấy VCD vào. Ta vẫn chưa có bạn gái, vậy nên bọn họ cho rằng sức chống cự của ta với loại chuyện này rất kém, muốn mượn mấy cảnh *** tục khiến cho ta mất mặt. Kết quả sau vài lần, chính bọn họ nhìn thấy mấy cảnh ấy mới là người dương tính khó nhịn phải chạy ra ngoài giải quyết, ta lại mở máy phát lên, dùng máy trợ thính bịt kín hai tai, nằm trên giường yên lặng học Tiếng Anh.

Cậu ta không phải là ngươi sống?!

Cậu ta không phải là con trai?!

Câu ta không phải là người?! (nghi ngờ ta là một loài bò sát nào đó à)

Sau lưng ta lại mang thêm mấy danh hiệu mới, thế là ta được thảnh thơi trong vườn trường, không ai đến tìm ta, không ai đến bắt chuyện với ta. Mọi người thấy ta như thấy mãnh thú và nước lũ……. đều là nhượng bộ lui lại!

Ta mỗi ngày đều bận nghiên cứu tìm hiểu kiến thức, chỉ thỉnh thoảng, thực thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới chuyện khiến ta không thoải mái hồi kết thúc trung học. Ngày đó lúc ta nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp, thầy chủ nhiệm béo tròn ùng ục như trái bóng cao su lấy khăn tay chấm chấm nước mắt đang không ngừng trào ra, ông ta bắt tất cả học sinh đợi hơn mười lăm phút mới bắt đầu nói chuyện. Đại ý chính là, bạn Trình An trải qua cấp cứu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng đầu đã bị thương nặng, chỉ sợ cả đời phải làm người thực vật. Ông ta vừa dứt lời, lại có thêm mấy bạn khóc. Mấy lời sau đó của ông ta không ai nghe lọt lỗ tai nữa.

Lúc thầy giáo miệng đầy thương cảm nói, “Các học trò, sau này phải cố gắng thật tốt nha.” Sau đó, ta thu dọn đồ đạc muốn đi cho nhanh. Ai ngờ một nữ sinh đến trước mặt ta nói: “Hà Nhứ, các bạn đều đến bệnh viện thăm Trình An, cậu cũng đi theo đi.”

Nhìn một người thực vật không có phản ứng? Có lầm hay không?

“Không đi.”

“Vì sao? Hai người bình thường không phải thân thiết lắm mà?” Nữ sinh mà ta không nhớ nổi được cái tên bắt đầu nóng nảy. “Cậu ấy hiện tại phải nằm trong bệnh viện, cần nhất là sự quan tâm từ bạn bè.” Nữ sinh ngay cả nước mắt cũng bắt đầu chảy ra. “Chúng ta đi nói chuyện với cậu ấy, nói không chừng cậu ấy có thể khôi phục lại ý thức thì sao? Nhất định…… Nhất định sẽ có hy vọng ……!” Thật đúng là nước mắt như mưa. Thằng nhóc kia bộ dáng không tồi, cô không phải là thầm mếm cậu ta đó chứ?!

Cô ngàn vạn lần đừng có nói là cô đang bắt chước trong TV hay tiểu thuyết nha, nữ sinh tư tưởng thật đúng là quá mơ mộng, quá lãng mạn. ‘Người thực vật tỉnh lại’. Trường hợp đặc biệt này trên đời thiếu ơi là thiếu, là kỳ tích trong những kỳ tích. Ta cũng không cho rằng kỳ tích này sẽ xảy ra với những người ta quen biết. Mà đã có nhiều người đi thăm như vậy rồi, ta đi theo để làm cảnh à? Muốn ta cùng một đám người chen chúc trên ôtô suốt hai giờ trong một ngày nóng như thế này chỉ để nói một câu “Xin bớt đau buồn” à, ta không phải loại người ngu ngốc như thế! Sắc mặt của ta lúc này khẳng định là cực kém, lời nói của nữ sinh này khiến cho ta nhớ lại việc Trình An ngày đó thổ lộ với ta, còn mong ta trả lời cậu ta nữa. Cậu ta thật sự xem ta là bạn bè sao? Nhớ tới lại càng khiến cho ta bốc hỏa.

“Ai là bạn của cậu ta? Tôi căn bản không muốn để ý đến. Cô cái gì cũng không biết thì đừng ở đây nhiều chuyện.” Không mở miệng hóa ra lại là một lựa chọn sáng suốt, đối với bản thân cũng sẽ không bị nói gì a! Kết quả mới nói ra khỏi miệng, mấy lời mắng chửi đã ùn ùn kéo đến như muốn chôn sống ta luôn.

“Cậu rốt cuộc có lương tâm hay không? Uổng công cậu ấy đối tốt với cậu như vậy……”

“Cậu là đồ máu lạnh, không có tính người……”

“Biết cậu là người như thế, ai làm bạn của cậu thật quá xui xẻo!”

“Cậu sao có thể…………”

“Quá đáng, cậu…………”

Cơ bản trong phòng học hiện tại không có ai là không ghét ta muốn chết. Nhẹ nhàng một chút thì chỉ đứng một bên căm tức, miệng phun đầy nước miếng mắng chửi ta. Mạnh bạo hơn thì đã có người nắm tay chuẩn bị lao tới. Kết quả nắm tay giữa chừng đã bị ngăn lại, nguyên nhân là có người nói một câu, “Đánh cậu ta chẳng phải là tự làm bẩn tay mình sao.” Bẩn? Ta dám tự tin nói rằng luận sạch sẽ không ai trong bọn họ hơn được ta.

Cứ như vậy, cuộc sống trung học của ta đã kết thúc trong bạo lực và ác liệt, cuối cùng, ta hình như là đã bị mọi người đuổi theo cho đến tận cổng trường. Chắc chắn rằng ông chủ nhiệm tròn ùng ục như trái banh có cái miệng như cái bô, không cần đến ngày mai, biệt danh của ta sẽ trở thành “Người ác đứng đầu trong những người ác”. Ta chỉ có thể âm thầm thề “Không bao giờ bước đến nơi này một lần nào nữa”! Câu này lần tốt nghiệp nào ta cũng phải nói, hy vọng khi tốt nghiệp đại học sẽ không phải lại phát thệ câu này.

Không thể phủ nhận rằng đây là nguyện nhân mà ta không bao giờ tham gia bất cứ lần họp lớp nào, cũng không phải là bọn họ lòng dạ hẹp hòi không nói cho ta biết.

Chuyện không thích ta luôn lười nhớ tới, cho nên sự kiện kia bị ta lãng quên cũng là chuyện rất bình thường. Kì nghỉ hè năm thứ hai, ta nói với ba ba đưa ta đến bệnh viện nhìn xem. Ba ba không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, hại ta hoài nghi ông ấy rốt cuộc có nghe rõ lời ta nói hay không?

Ba mẹ ta đều là bác sĩ, cũng đều bề bộn nhiều việc. Bọn họ mỗi ngày về nhà đều vào phòng làm việc của mình nghiên cứu ca bệnh, hơn nữa chuyên môn của họ không giống nhau, vì vậy bệnh viện họ làm cũng khác nhau, một ngày không nói với nhau một câu nào cũng không có gì lạ. Mà ta phận làm con, cả ngày chỉ ở trong phòng gặm sách, tự nhiên cũng không rảnh đi để ý đến bọn họ. Cho nên nhà của ta luôn bảo trì sự yên lặng như nhà không có ai ở.

Tuy rằng ta đưa ra đề nghị đến bệnh viện xem, nhưng đến tận nửa kì nghỉ hè sau ta mới đặt chân được đến cửa bệnh viện. Nguyên nhân có rất nhiều, thời tiết quá nóng, bệnh viện quá xa. Tuy rằng ba ta là phó viện trưởng, có xe đưa đón, nhưng ta cũng không phải đi ngắm cảnh, không đáng đi nhờ xe, nói thật thì lúc sáng sớm ta dậy không nổi.

Ta học y, nhưng vẫn rất ít khi bước vào bệnh viện. Con người, sinh tại đây, cũng chết tại đây. Lúc sinh ra, khóc là những giọt lệ vui sướng; mà khi chết, nước mắt vĩnh viễn cũng không thể bù lại tiếc nuối. Ta lúc còn nhỏ thật nhỏ, luôn cảm thấy trong một góc bệnh viện như có linh hồn không muốn bước đi.

Ta ăn mặc như một sinh viên bình thường, không gây bất cứ chú ý cho bất cứ ai. Tại cái nơi là ranh giới giữa sự sống và cái chết này, không ai rãnh đi chú ý mấy chuyện vặt của mình. Ta lưng đeo túi sách đi nhìn xung quanh, không nhìn nhóm bác sĩ xem bệnh cho bệnh nhân như thế nào mà lại đi nghiên cứu biểu tình của người nhà các bệnh nhân. Cuối cùng cũng chẳng rút ra được kết luận gì , ta vẫn đi dạo lòng vòng.

Bệnh viện này cũng rất lớn, cùng một lúc sở hữu năm tòa cao ốc. Tòa cao ốc chính giữa được xây dựng nối với các tòa cao ốc khác, chắc chắn mọi người bước vào tòa cao ốc thứ nhất có thể đến tòa cao ốc thứ năm. Tòa cao ốc thứ ba, bốn, năm đều là phóng bệnh, ta đang đứng ở tầng bốn của tòa cao ốc thứ tư. Bước qua hành lang có bốn mươi bốn phòng bệnh, ta dừng lại. Đưa tay xem xét, kĩ thuật thật tốt! Bốn điểm bốn mươi bốn phần, một chuỗi các con số giống nhau, sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra đây? Coi như là ta tự giải trí cho bản thân mình, ta đẩy cửa phòng bệnh ra……

Sau đó, ta không thể không nói, đến bệnh viện là sai lầm thứ nhất; bước vào phòng bệnh đó là sai lầm thứ hai; bước vào mà mười giây sau không bỏ chạy ra là sai lầm thứ ba! Ba sai lầm cùng một lúc xảy ra đã tạo thành bước ngoặt thay đổi cuộc sống lúc về già.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Lưu phì tràng:ruột già xào.



_Tương bạo trư tâm:tim heo muối tương.

_Sao phế phiến:phổi xào thái mỏng.

Truyện full

  • Nghe Nói Anh Là Nam Chính
    Nghe Nói Anh Là Nam Chính

    Tác giả: 月亮与六遍是Dịch: Thích Ăn Dưa 502Chương: 7Văn án:Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.Anh...

  • Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất
    Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

    "Lạnh vậy cậu vẫn chờ tôi đúng không? Chỗ cái cây này.""Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không...

  • Tặng Em Một Hạnh Phúc
    Tặng Em Một Hạnh Phúc

    Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán,  được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan.Ba năm liền...

  • Giang Hồ Kỳ Cục
    Giang Hồ Kỳ Cục

    Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HESố chương: 46 chươngEdit: Mia...

  • Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
    Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

    Dịch nghĩa: Trước khi ngủ say, đừng nói yêu tôi!Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE._ Công: trung khuyển, phúc hắc, thích chơi dại =.=_ Thụ:...

  • [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
    [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân văn, đoản văn, nhất thụ nhất công, hài, HEEdit: Nguyệt, Quỳnh.Beta: Nguyệt Phàm là mọi sự trong thiên hạ,...

  • Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
    Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

    Bạn đang đọc truyện Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc của tác giả Sương Đào. Buông tay nhau, sau đó cả hai đều đau khổ.Bình yên không có, đổi...

  • Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế
    Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

    Cuộc sống nghiên cứu sinh của Văn Địch cực kỳ tệ.Người hướng dẫn sai bảo, đồng nghiệp gây khó dễ, thích thầm phó giáo sư toán học cách...

  • Pháp Sư Trừ Tà
    Pháp Sư Trừ Tà

    [Truyện được chuyển thể theo tác phẩm truyện tranh Pháp Sư Trừ Tà của tác giả Yun Ji Un.]*Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Tình Yêu Thôn Quê
    Tình Yêu Thôn Quê

    Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ...

  • Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
    Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

    Tác giả: Diên CừuThể loại: HE, Sủng, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, NgọtTeam dịch: Bông Hoa NhỏGiới thiệuKiều Hoa cô nàng độc thân ở...

  • Bao Dung Vô Bờ
    Bao Dung Vô Bờ

     Văn Án Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.“Biến thái.”...Ở...

  • Đạo Quân
    Đạo Quân

    Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể...

  • Chuộc Lấy Tình Yêu
    Chuộc Lấy Tình Yêu

    Thể loại: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạtEditor: ngocyenSố chương: 39 chươngĐàn ông chính là thích loại phụ nữ không quá mạnh mẽ,...