Trầm Ngọc

Chương 8

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Tối nay không trăng, sương mù dày đặc phủ kín trời, trên đường cũng không có mấy người qua lại.

Tần Triệt không cho Thành Ngọc đi giày, chính vì sợ cô chạy trốn.

Giờ phút này, những mảnh đá sắc nhọn cứa vào lòng bàn chân Thành Ngọc, nhưng cô không phát ra được tiếng nào.

Bởi vì chạy quá nhanh, cổ họng cô ứa ra mùi máu tanh ngòm.

Tóc rơi rũ rượi trước mắt cô, Thành Ngọc đưa tay vuốt, mới phát hiện mình đã đau đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

Nhưng cô không thể dừng lại, cô nhất định phải chạy một mạch về phía trước.

Nhưng Thành Ngọc không biết, rốt cuộc cô có thể chạy đi đâu.

Tất cả tài sản tích góp được lúc trước đều ở hết trên xe ngựa của Tần Triệt, lúc này cô không có gì cả.

Chạy nhanh không ngừng cả đoạn đường, cuối cùng Thành Ngọc hết sức mà ngã quỵ ở chỗ rẽ vào một ngõ nhỏ.

Từng tầng mồ hôi lạnh rơi từ trên trán xuống, có gió thổi qua.

Lúc này Thành Ngọc mới nhận ra bây giờ đã không phải mùa hè.

Cô bị Tần Triệt nhốt trong phòng bao lâu rồi? Thành Ngọc đã sớm mất đi khái niệm về thời gian, hôm nay ra ngoài mới phát hiện, thì ra đã là cuối thu.

Nỗi đau thể xác và nỗi đau to lớn trong lòng lập tức bùng lên, trong ngõ nhỏ không người, Thành Ngọc nằm nhoài người dưới đất gào khóc.

Cô bị cầm tù quá lâu rồi, cô bị Tần Triệt và Lâu Kế Phóng cầm tù quá lâu rồi.

Cô trở nên yếu ớt, trở nên dễ vỡ, trở nên không biết sống sót như thế nào trên cõi đời này.

Ngón tay run rẩy sờ lòng bàn chân, sờ đến mức cả ngón tay ướt dính, Thành Ngọc đau thấu ruột gan, thử hít vào từng nhịp để có nhiều không khí hơn.

Cô cắn răng xé từng mảnh vải vụn từ quần áo của mình, khó khăn băng bó hai chân mình lại.

Trong ngõ nhỏ âm u, không phải nơi thích hợp để ở lâu.

Từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trán Thành Ngọc, cô vịn tường khổ sở muốn đứng lên.

Nhưng hai chân vừa chạm đất, lập tức cơn đau thấu xương truyền đến.

Thành Ngọc hét thảm một tiếng, nặng nề ngã xuống đất lần nữa.

Bên ngoài, bỗng truyền đến tiếng người.

“Cô gái, có cần giúp đỡ không?”

Thành Ngọc hoảng sợ lùi về sau mấy bước, thấy là một ông bác lớn tuổi.

Bác trai từ từ đến gần: “Cô gái, cô bị thương à?”

Lời ông ta nói đầy quan tâm, dừng ở chỗ cách Thành Ngọc không xa không gần.

Sự cảnh giác của Thành Ngọc vơi đi một chút, nhưng không nói gì.

Bác trai lại thấy rõ áo quần tả tơi và hai chân chảy máu của Thành Ngọc.

“Cô là người hầu không chịu được khổ ở nhà chủ nên trốn ra ngoài sao?”

Thành Ngọc chần chừ một lát, chỉ gật đầu.

Bác trai thở dài, cô có người nhà ở đây không?

Thành Ngọc vẫn không nói lời nào.

Bác trai khom lưng đưa một cái khăn tay cho cô, “Cô gái, nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô tìm chỗ ở trước.”

“… Không cần, cảm ơn.” Thành Ngọc khàn giọng lên tiếng, ngửi thấy mùi son phấn gay nồng trên chiếc khăn tay.

Ông bác cười một tiếng: “Cô gái, cô vẫn phải cảnh giác đấy.”

Trong lòng Thành Ngọc chợt thoáng nổi lên cảm giác không ổn.

Chỉ thấy giây tiếp theo, ông bác kia đã sải bước tới gần.

Thành Ngọc đột ngột đứng lên định chạy, lại bị ông bác kia túm lại và tát mạnh một cái.

Trời đất quay cuồng, Thành Ngọc ngã thẳng xuống nền đất lạnh ngắt.

Tầng mây trên trời không biết tan ra từ lúc nào, lộ ra gần nửa ánh mắt sáng rực.

Bóng người màu đen càng ngày càng gần.

Cả người Thành Ngọc không thể động đậy, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy tiếng quân đội.

Gần như là bản năng, giây tiếp theo, Thành Ngọc hét lên bằng giọng vừa khàn vừa chói tai:

“—— Lâu Kế Phóng!”

-

Lòng bàn chân có quá nhiều vết thương, xử lý đá vụn cần thời gian.

Trên người, là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Dây mây, roi mềm, ván gỗ.

Phân bố đan xen, đập vào mắt đầy kinh khủng.

Gầy đến mức không tưởng tượng nổi, sắc môi làm thế nào cũng không hồng hào lại được.

Trên cổ tay có hai vệt đỏ thô to, là dấu vết để lại khi cô giãy giụa mỗi lần làm tình với Tần Triệt.

Lâu Kế Phóng vuốt ve tất cả những vết sẹo này.

Thành Ngọc tỉnh lại vào ngày thứ ba sau khi được cứu.

Trên cằm Lâu Kế Phóng lún phún râu, bác sĩ nói, anh trông cô suốt ba ngày.

Ý thức đã rõ ràng, nhưng cơ thể vẫn đau đớn đến mức không thể cử động.

Thành Ngọc chỉ khóc, Lâu Kế Phóng ôm cô rất khẽ.

“Có muốn ăn bánh cuốn tơ vàng nữa không?” Lâu Kế Phóng duỗi tay xoa mái tóc dài của cô, “Anh đã mời thợ làm bánh tới nhà, sau này sẽ không phải chờ nữa.”

Thành Ngọc chôn chặt mặt ở bả vai Lâu Kế Phóng, hai tay ôm lấy cổ anh.

“… Lâu Kế Phóng…”

Lâu Kế Phóng vỗ nhẹ sau lưng cô: “Anh đây.”

Thành Ngọc về đến nhà, bắt đầu từ từ dưỡng bệnh từ mùa thu.

Lâu Kế Phóng không hỏi cô bất kỳ chuyện gì lúc trốn đi, không nhắc tới Tần Triệt, cũng không giết bất kỳ ai.

Hàng ngày anh đi muộn về sớm, cố gắng hết sức ở nhà thật nhiều với Thành Ngọc còn chưa khỏe hẳn.

Lâu Kế Phóng mời đoàn xiếc về nhà, ngày nào Hồng Tụ cũng phải xem Trương Tiểu Tiểu biểu diễn vở “Tây Sương Ký” một lần.

Vào mùa đông, Lâu Kế Phóng dẫn một người tới gặp Thành Ngọc, là một người phụ nữ đã có tuổi.

Bà ấy nói, trước khi chị gái Thành Ngọc chết đã ở cùng bà ấy.

Năm ấy chiến tranh loạn lạc, Thành Ngọc và chị gái lạc nhau, sau đó chị gái vẫn luôn đi theo người phụ nữ này vừa lưu vong, vừa tìm kiếm Thành Ngọc.

“Sau đó chúng tôi lưu lạc tới Hạc Hương, chị gái cô bị bệnh kiết lỵ, thật sự không trụ được nên đã ra đi.”

Thành Ngọc khóc đến nỗi không còn là mình.

Hôm đó cô đã biết ngày giỗ thật sự của chị gái, cũng biết Lâu Kế Phóng không phải là nguyên nhân trực tiếp khiến chị cô chết.

Trước khi Lâu Kế Phóng tới đây, cảnh chiến tranh loạn lạc đã kéo dài rất nhiều năm.

Thành Ngọc hỏi Lâu Kế Phóng tìm người phụ nữ kia bao lâu, Lâu Kế Phóng nói năm ấy sau khi chị gái cô chết, thật ra anh vẫn luôn tìm người hỏi thăm. Nhưng muốn tìm tung tích một người trong thời buổi loạn lạc thật sự quá khó, suốt nhiều năm như vậy tuy nói không từ bỏ, nhưng cũng mãi không có manh mối.

Mãi đến dạo trước, mới tìm được người phụ nữ này.

Lâu Kế Phóng xây một ngôi mộ gió* cho chị gái Thành Ngọc, dẫn Thành Ngọc tới cúng tế một lần.

* Mộ gió: bên trong chỉ có đồ dùng của người chết chứ không có hài cốt

Vào đêm giao thừa, Lâu Kế Phóng lại dẫn Thành Ngọc đi chợ.

Cuối cùng cơ thể Thành Ngọc đã khỏe hẳn, môi đã hồng hào trở lại.

Mái tóc đen lại được chăm sóc cho sáng bóng, mặt mày dịu dàng mềm mại, càng đẹp hơn trước.

Trong thành chú trọng sự náo nhiệt, pháo hoa được đốt đến tận 12 giờ.

Lâu Kế Phóng gọi một thuyền hoa, ở trên sông ngắm pháo hoa cùng Thành Ngọc.

12 giờ, pháo hoa đã tắt.

Thành Ngọc dựa trong ngực Lâu Kế Phóng, nghe anh nói:

“Thành Ngọc, em có bằng lòng ở lại bên anh không?”

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...