Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 2: Chi bằng cứ phong y làm nam sủng

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

"Ái khanh muốn nói gì với trẫm?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Sợi xích vàng bị đứt khẽ lung lay, rồi rủ xuống theo tấm lụa mỏng màu đỏ phủ trên vai Tần Đạc Dã, đầu sợi xích lắc lư nhẹ nhàng, quét qua gò má của Tần Huyền Hiêu.

Hai tay Tần Huyền Hiêu bị trói chặt ra sau, mặt áp xuống đất, còn Tần Đạc Dã thì đè lên lưng hắn, một tay nắm chặt chuôi kiếm Chỉ Qua, khớp ngón tay căng cứng, đùi và cánh tay y run lên vì dùng sức.

Cảm nhận được sự yếu đuối của thân thể này, Tần Đạc Dã không khỏi nhíu mày.

Quả nhiên đây không phải cơ thể của mình, dùng chẳng quen gì cả. Thân thể quan văn yếu đuối này đúng là không đỡ nổi gió, da dẻ trắng bệch, trên người gầy gò chẳng có chút thịt.

Tần Đạc Dã không khỏi hoài niệm cơ thể khỏe mạnh và cường tráng trước kia của mình. Trên chiến trường Bắc Cương, y dễ dàng nhấc lá đại kỳ và cây kích nặng hàng chục cân, thậm chí còn có thể xử lý tấu chương và duyệt các bài thi Hương do Lễ bộ trình lên, mấy ngày liền không chợp mắt cũng chẳng hề hấn gì.

Còn cơ thể yếu ớt này... một đấm là gục.

"Ông đây là tổ tông của ngươi!" Câu mắng đầy cảm xúc vang vọng khắp cung điện vắng lặng, liên tục dội đi dội lại.

"Ông đây là tổ tông của ngươi."

"Là tổ tông của ngươi..."

"Tổ tông của ngươi..."

"Tổ tông..."

Hai chữ "tổ tông" cứ lơ lửng trong điện làm bầu không khí trở nên khó nói.

Tần Đạc Dã: "..."

Ở cửa điện, tên Thái giám đang quay lưng chờ hầu hạ bỗng nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu lại thì thấy Hoàng đế nhà mình bị đè xu.ống đất, bên cổ còn có một thanh kiếm sắc bén kề sát. Ông sợ đến mức kinh hồn bạt vía, lập tức ném luôn cây phất trần, ôm mặt thét chói tai: "Bệ hạ, á! Người đâu, hộ..."

"Câm miệng!" Tần Huyền Hiêu đang áp mặt xuống đất đột nhiên quát lớn.

Thái giám giống như con gà bị bóp cổ, tiếng "hộ giá" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị ánh mắt muốn giết người của Hoàng đế làm cho nuốt ngược trở lại. Cổ họng phát ra một tiếng "ặc" rồi im bặt.

Không gian trong điện lần nữa chìm vào tĩnh lặng như chết.

Tần Huyền Hiêu tức giận cười khẩy một tiếng, hắn liếc nhìn lưỡi kiếm lạnh băng trước mặt, lại thoáng nhìn tấm lụa đỏ và sợi xích vàng vẫn đang quét qua gò má mình.

Tần Đạc Dã bỗng cảm nhận được nguy hiểm, y lập tức đổi tư thế khống chế chặt hơn. Nhưng thân thể này phản ứng quá chậm, sức lực cũng không đủ. Chỉ trong thoáng chốc, trời đất quay cuồng, kiếm Chỉ Qua bị đối phương cướp đi, cổ tay Tần Đạc Dã bị bẻ mạnh, y không thể giằng ra được, đành vận lực xoay cổ tay, dùng hai ngón tay gõ mạnh vào thân kiếm.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, hai người đảo vị trí cho nhau, Tần Đạc Dã bị bóp cổ đè xu.ống đất, hai tay được Tần Huyền Hiêu trói lại bằng sợi xích vàng đứt đoạn.

Keng!

Kiếm Chỉ Qua đột nhiên văng ra khỏi tay, rơi xuống nền đất cách đó không xa.

Đầu Tần Đạc Dã đập mạnh xuống đất, y choáng váng, một lúc sau mới thấy rõ tầm nhìn.

Phát hiện Tần Huyền Hiêu đang quan sát mình từ trên cao, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nheo lại, ánh mắt trầm tĩnh như loài dã thú bị chọc giận.

Đối phương hé đôi môi mỏng, cúi xuống sát tai Tần Đạc Dã, hơi thở mát lạnh phả vào, hắn nói: "Văn ái khanh muốn tạo phản?"

Tần Đạc Dã bị bóp cổ, y buộc phải ngẩng đầu. Trong tầm mắt, y thấy vai Tần Huyền Hiêu có một vết cắt dài.

Vải áo màu đen bị rạch một đường, vết thương nhỏ kéo dài trên xương bả vai, máu tươi liên rục rỉ ra, thấm vào lớp vải đen, một vài giọt máu tụ lại, rồi rơi lên sống mũi của Tần Đạc Dã.

Có vẻ đó là vết thương vừa mới bị kiếm Chỉ Qua cứa vào trong lúc giằng co.

Tần Đạc Dã cười nhẹ, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt phượng đầy âm u kia, giọng nói y tràn ngập vẻ thích thú: "Quả nhiên kiếm Chỉ Qua vẫn sắc bén như xưa."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy kiếm Chỉ Qua, Tần Đạc Dã đã biết rằng linh hồn mình xuyên đến đời sau của triều Ngụy.

Kiếm Chỉ Qua vốn là thanh kiếm mà năm xưa phụ thân y tình cờ tìm được một khối thiên thạch sắt đen cứng cáp ở Bắc Cương rồi thuê thợ rèn chế tạo.

Khi ấy Tần Đạc Dã còn trẻ, thường xuyên chạy đến lò rèn để xem quá trình rèn kiếm. Ngọn lửa bập bùng, mùi khói than và hình ảnh thanh kiếm được tôi luyện nhiều lần khiến y hứng thú chạy đến ngắm nghía tới mức đầu tóc lấm lem như cục than.

Phụ thân nói: "Đây là quà tặng trưởng thành sớm dành cho con. Thích không, đặt tên cho nó đi."

Khi ấy, Bắc Cương chiến hỏa ngập trời, thiếu niên Tần Đạc Dã mười sáu tuổi với vóc dáng cao gầy, gió cát và thảo nguyên nơi biên cương đã hun đúc chàng trai trẻ ấy thành một người đầy khí chất anh dũng và khảng khái xông pha.

Tần Đạc Dã khoác lên mình bộ chiến giáp đỏ thẫm, cưỡi ngựa rong ruổi, dáng vẻ oai phong, y hào sảng tuyên bố: "Chỉ Qua! Phụ thân, tên của nó là Chỉ Qua. Dẹp yên binh đao, lấy võ cấm chiến, thiên hạ thái bình!"

Chỉ tiếc rằng, y chưa kịp nhận thanh kiếm từ tay phụ thân thì một chiếu chỉ đã triệu ông vào kinh, từ đó cả hai không còn gặp lại nữa.

Sau này y đơn thân độc mã trở về kinh thành, khoác lên mình long bào, cho đến lúc ngự giá thân chinh, Tần Đạc Dã luôn mang theo thanh kiếm ấy bên cạnh, biến nó trở thành biểu tượng của Thiên tử.

Trước khi qua đời, Tần Đạc Dã từng dặn dò hậu thế, chớ chôn thanh kiếm này cùng y, mà hãy để ý nghĩa của nó tiếp tục được truyền thừa.

Giờ đây, kiếm Chỉ Qua nằm trong tay Tần Huyền Hiêu, thân phận Thiên tử của người này chắc chắn không phải giả.

Chỉ là, y không biết vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt là hậu duệ đời thứ mấy của em trai mình.

Rốt cuộc đứa nhóc này giống ai? Nhìn không giống người nhà họ Tần y chút nào, dáng vẻ cau mày, ánh mắt sắc như chim ưng, mặt mày trông chẳng hiền lành gì cả.

Tần Đạc Dã mang theo tâm thế bề trên, cứ thế quan sát hậu nhân của mình bằng ánh mắt đầy xoi mói. 

Đứa nhóc này còn nhỏ mà sao đã hung dữ thế nhỉ?

"Cái gì mà 'như xưa'?" Tần Huyền Hiêu nhướng mày nhìn người nằm dưới thân mình, trong lòng bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Đôi mắt ấy... quá đỗi bình thản.

Giống như đã nhìn thấu sóng gió chốn hoàng quyền, chứng kiến sa mạc mênh mông và chiến trường khốc liệt, đôi mắt ấy chứa đựng sự điềm tĩnh của thời gian, nhưng lại thấp thoáng tinh thần và khí khái của một thiếu niên anh dũng xông pha.

Tần Huyền Hiêu bỗng cảm thấy mình điên rồi. Sao hắn lại có cảm giác rằng người trước mặt đang nhìn mình như nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm?

Chắc chắn là mắt trẫm có vấn đề. Ai lại dám nhìn trẫm kiểu đó?

Tay Tần Huyền Hiêu như chạm vào lửa, hắn buông cổ Tần Đạc Dã ra, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy như thể mình bị mất thế, thế là hắn đưa tay lên, bóp cằm người kia, ép y ngẩng đầu.

Tần Đạc Dã nhận ra Tần Huyền Hiêu có sức lực hơn người, ngón tay bấm vào cằm mình không chút thương xót, chắc chắn đã để lại vết đỏ. Y thấy thú vị, bèn thả lỏng cơ thể, nằm dài trên sàn, nhàn nhã quan sát đế vương trẻ tuổi trước mặt.

Tần Đạc Dã chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác hồn lìa khỏi xác rồi phiêu dạt đến hậu thế, chuyện này đúng là quá mức ly kỳ.

Giống như năm xưa, y thường xuyên đấu trí với đám hoạn quan trong cung, nhân lúc họ không để ý rồi thay thường phục, lẻn ra khỏi cung để mua vài vò Thần Tiên Dẫn, sau đó tìm đến một quán rượu đông đúc hoặc một quán trọ bình dân, tuỳ tiện gọi vài người xa lạ, bảo tiểu nhị dọn lên vài món ngon. 

Rượu ngon chia đều, mọi người nhanh chóng trở nên thân quen, bắt đầu kể chuyện trên trời dưới đất, tán gẫu đủ loại đề tài. Âm thanh chén rượu va vào nhau, phát ra tiếng giòn tan, xen lẫn vào đó là những đợt cười nói sảng khoái.

Đợi đến khi mọi người ngà say, Tần Đạc Dã lặng lẽ thanh toán rồi quay về cung, lại vùi đầu vào đống tấu chương chất chồng trên bàn. Từ việc khai hoang ở Lĩnh Nam đến xây đập ở Lạc Thuỷ...

Dường như sự náo nhiệt vừa rồi chưa từng tồn tại, cung điện lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn leo lét trên án thư. Thái giám trực đêm cung kính bước tới cắt bấc đèn.

Bóng đêm bao phủ khắp hoàng cung rộng lớn, yên tĩnh đến mức khiến lòng người trống trải. Chúng cung nữ và Thái giám gật gà gật gù vì buồn ngủ, ánh nến lay động nhẹ nhàng. Chỉ có bóng dáng kiên định sau án thư là vẫn vững vàng không đổi, tựa như trụ cột kiên cố nhất của Đại Ngụy.

Nhưng nếu để Tần Đạc Dã tự mình lựa chọn, y vẫn thích những ngày tháng tự do như gió, cưỡi ngựa trên thảo nguyên Bắc Cương còn hơn là làm Hoàng đế.

Thế nhưng, một khi đã gánh vác trách nhiệm trên vai, y phải chịu được sự cô đơn khi bước đi một mình.

May thay, Tần Đạc Dã vốn là người giỏi tìm niềm vui cho chính mình.

Giống như bây giờ, y cảm thấy việc linh hồn nhập vào thân xác người khác thật sự thú vị. Làm một tiểu quan hay thậm chí là nam sủng, đều là những thân phận mà y chưa từng trải nghiệm.

Vui thật!

"Bệ hạ, có thể thả vi thần ra, chúng ta từ từ nói chuyện được không?" Tần Đạc Dã nhanh chóng nhập vai vị quan nhỏ bé, ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng hơn.

"Ồ? Ái khanh muốn nói gì với trẫm?" Tần Huyền Hiêu nhìn thấy trong ánh mắt người kia là sự phấn khích không hề che giấu, bất giác bị khơi gợi sự tò mò.

Mà chính hắn cũng cảm thấy có phần hưng phấn.

Đột nhiên, Tần Huyền Hiêu vươn tay che mắt Tần Đạc Dã.

Bất ngờ chìm vào bóng tối, Tần Đạc Dã không hiểu hành động của đối phương, y khẽ chớp mắt, hàng mi quét qua lòng bàn tay người nọ, mang lại cảm giác hơi nhột. Y thử giãy giụa nhưng không được, chỉ đành thả lỏng cơ thể, hỏi: "Bệ hạ có ý gì?"

Sau khi che đi đôi mắt của người bên dưới, bỗng nhiên Tần Huyền Hiêu hiểu ra cảm giác mơ hồ trong lòng mình là gì.

Quá khác biệt.

Tên Văn Tình Hạc này...

Khi bị che mắt, bộ dạng và khí chất hiện tại của Tần Đạc Dã chỉ giống như một tiểu quan yếu đuối nhút nhát, chẳng khác gì đám người thường run rẩy dưới quyền uy của hắn. Trước đây, Tần Huyền Hiêu hoàn toàn không nhớ nổi triều đình có một nhân vật như vậy.

Đám lão thần trong triều muốn ép hắn lập hậu, nhưng bản thân họ lại không dám lên tiếng, chỉ đành đẩy một kẻ tiên phong như Văn Tình Hạc tới mở miệng.

Những ngày vừa đăng cơ, Tần Huyền Hiêu đã giết không ít người để thị uy. Giờ đây uy nghiêm đã có, giết thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa. Tuy nhiên, nếu hắn không làm gì, có lẽ đám lão thần kia sẽ nghĩ rằng hắn đã nhượng bộ. Khi đó, mỗi ngày lên triều hắn càng chẳng được yên thân, toàn phải nghe những lời tấu xin Hoàng đế nạp phi lập hậu, phiền phức thật.

Vì thế, Tần Huyền Hiêu lạnh lùng nhìn tiểu quan bị đẩy ra làm vật thí mạng, y run rẩy lắp bắp trình tấu trước mặt hắn. Mà chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến người này sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, không thể đứng vững.

Tần Huyền Hiêu cười khẩy, thầm nghĩ: Đúng là một kẻ dễ bắt nạt.

Văn Tình Hạc đã bị chọn làm chim đầu đàn, vậy thì trước hết hắn sẽ lợi dụng tốt kẻ này, sau đó xử lý cũng không muộn.

Thật ra ban đầu Tần Huyền Hiêu không hề có ý định nuôi nam sủng để chơi đùa. Chỉ đơn thuần muốn dùng hành động này để chọc giận đám lão thần suốt ngày rao giảng đạo lý trung hiếu, để bọn họ không thể ép hắn nữa.

Nhưng lúc này, Tần Huyền Hiêu bỗng nhiên muốn thay đổi ý định.

Đôi mắt của Văn Tình Hạc, ngay từ khi bước vào điện, đã có điều gì đó rất khác biệt.

Một là kẻ này đã sợ hãi đến mức phát điên, hai là y đã xé toạc lớp vỏ ngoài nhu nhược của mình.

Nếu là trường hợp thứ nhất thì chẳng thú vị gì. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, thế thì chơi vui hơn rồi.

Tần Huyền Hiêu thu lại bàn tay đang che mắt của Tần Đạc Dã, lần nữa đối diện với ánh mắt của y.

Xuyên qua đôi mắt sâu thẳm đó, dường như Tần Huyền Hiêu thấy được một linh hồn mạnh mẽ, vượt qua hàng ngàn năm phong ba lịch sử để chạm mắt với hắn.

Đó là một linh hồn thuộc về đế vương, bỗng nhiên cộng hưởng trong một nhịp điệu khó tả.

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu dần tối lại, hắn quan sát người trước mặt, nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn phục tùng, nhưng lại khiến hắn nảy sinh một loại cảm giác h.am mu.ốn khó hiểu.

Chi bằng cứ phong y làm nam sủng.

Truyện full

  • Bắt Tay Với Trà Xanh
    Bắt Tay Với Trà Xanh

    Giới thiệu:Đại học A tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên, em trai của nữ thần học viện nghệ thuật Ôn Nhiễm đúng giờ đi đến nhập học,...

  • Mạn Đà La Dữ Anh Túc
    Mạn Đà La Dữ Anh Túc

    Thể loại : Mafia, ngược tâm, HETiết tử: Mạn đà la vốn là một loại hoa chỉ được trồng ở vùng tại bờ sông Tam Đồ với đặc tính không có...

  • Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên
    Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên> tại {domain}========Thể...

  • Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục
    Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

    [Tác giả Tương Tử Bối -- Thể loại: Đô thị, Đam Mỹ ]Bạn đang đọc truyện Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục của tác giả Tương Tử Bối.Một hôm...

  • Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
    Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

    Edit: Tiểu Hồ.Thể loại: Hiện đại, 1 vs 1, Thoải mái, hài hước, tổng tài công, tác gia thụ, không ngược, HE.Truyện Tổng Tài Khốc Suất...

  • Kế Thê
    Kế Thê

    Số chương: 365Nguồn: tangthuvienEditor: Bộ Yến Tử + Trương Phi YênThường Nhuận Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh cổ đại. Cô...

  • Quân Cưới
    Quân Cưới

    Truyện Quân cưới của Đệ Tứ Cá Bình Quả L kể về câu chuyện của một cô gái lúc còn trẻ đã từ chối một người con trai tốt, để rồi sau này...

  • Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​
    Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

    Editor: Quýt đường​Số chương: 143 chươngNhìn Hàn Anh dùng ánh mắt long lanh, trong veo nhìn mình khiến Phó Tạ cảm thấy đầy bất đắc...

  • Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn
    Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

    ✨Văn Án✨Ngày đầu tiên Tống Âm về nước.Bạn tốt kiêm đồng nghiệp nhiều năm của Giang Tu Viễn điên cuồng nhắn tin riêng cho anh trong...

  • Chạm Đến Tim Anh
    Chạm Đến Tim Anh

    [Tác giả Diệp Kỳ Giang -- Thể loại: Ngôn Tình, Truyện trinh thám, Hiện Đại ]Vốn dĩ đã biết không đến được với nhau nhưng sao em vẫn cố...

  • Chuyện Tình Hoàng Gia
    Chuyện Tình Hoàng Gia

    Nữ chính là một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng vì gánh nặng của gia đình mà bản thân phải ký vào một bản hợp đồng vô cùng kỳ lạ.Nam...

  • Ngại Gì Lên Giường
    Ngại Gì Lên Giường

    Nội Dung Truyện:Ngại Gì Lên Giường kể về chuyện tình yêu giữa 2 con người với 2 tính cách kì lạ. Một người đàn ông cứng nhắc lạnh lùng...

  • Định Mệnh Ta Bên Nhau
    Định Mệnh Ta Bên Nhau

    Tên gốc: Nếu tình yêu quay lạiEdit + beta: Elvie YuenSố chương: 9 chương + 6 phiên ngoại ngắnĐịnh mệnh là gì? Theo bạn đó nghĩa là...

  • Rồng Bay Phượng Múa
    Rồng Bay Phượng Múa

    Thể loại: cổ đại, HESố chương: 81 chương + 1 Kết thúcChuyện xưa yêu đương của một nữ nhân mất trí nhớ cùng vị tướng công phong lưu của...

  • Nàng Tựa Mật Đào
    Nàng Tựa Mật Đào

    Tên Hán việt: Tự mật đàoTác giả: Hứa Thừa NguyệtThể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, cưới trước yêu sau, duyên trời tác hợp, 1v1,...