Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 26

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Tô Ngộ buộc phải thừa nhận, khi cúp máy, tim cô vẫn còn rối loạn.

Cô đã nghĩ rằng có thể Phó Tu Ninh sẽ không kiềm chế được mà liên lạc với mình, nhưng cô không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện dưới nhà.

“Chị Tô Ngộ?”

Giọng của Chu Diệc Dao kéo cô trở về thực tại.

Tô Ngộ thu lại ánh mắt, quay lại phòng khách: “Sao vậy, Dao Dao?”

Chu Diệc Dao quan tâm hỏi: “Là chuyện công việc à?”

Tô Ngộ lắc đầu: “Không phải.”

Ngừng một chút, cô áy náy nói: “Xin lỗi em, Dao Dao, chị không thể ăn tối với em được.”

“Không sao.”

Chu Diệc Dao xua tay: “Chị phải ra ngoài à?”

“Ừm.”

Tô Ngộ chần chừ một chút rồi mới nói: “Bạn chị đang ở dưới nhà.”

“Bạn?”

Chu Diệc Dao cười híp mắt đầy tò mò: “Là bạn trai à?”

Tô Ngộ: “Không phải.”

“Ồ, hiểu rồi.”

Chu Diệc Dao ra vẻ bừng tỉnh: “Là người theo đuổi chị.”

“……”

Tô Ngộ: “Cũng không phải…”

Ngừng một chút, cô bổ sung: “Thật ra là bạn trai cũ.”

“Hả?” Chu Diệc Dao hoàn toàn không ngờ tới diễn biến này, tò mò hỏi: “Vậy hai người định nối lại tình xưa à?”

Nghe vậy, Tô Ngộ im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không.”

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, lần này khi lắc đầu, cô đã không còn kiên quyết như trước.

Tô Ngộ: “Chuyện của công ty lần này chắc chắn có sự giúp đỡ của anh ấy, về tình về lý, chị đều nên mời anh ấy một bữa để cảm ơn.”

Chu Diệc Dao lơ mơ gật đầu, hỏi thêm thì có vẻ không lịch sự lắm, nên cô chỉ cười nói: “Vậy chị mau đi thay đồ đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Tô Ngộ có chút tiếc nuối nói: “Hôm nay không thể ăn tối cùng em rồi.”

Nói xong, cô xoay người về phòng thay quần áo.

Vì Tô Ngộ ra ngoài ăn tối, hôm nay trong nhà chỉ còn lại Chu Diệc Dao một mình. Cô lười nấu ăn, bèn cầm điện thoại đặt một suất cơm niêu. Cô nhớ Tô Ngộ từng giới thiệu cho mình, nói rằng nó rất ngon.

Đặt xong đồ ăn, Chu Diệc Dao đứng dậy về phòng. Khi đi ngang qua ban công, sự tò mò khiến cô dừng lại trước cửa sổ nhìn xuống dưới.

Người đàn ông dưới nhà rất cao, mặc áo khoác đen, dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy dáng người rất đẹp, ước chừng cao hơn 1m85. Từ người anh toát lên khí chất thâm trầm, phong thái bất phàm.

Chỉ là… sao trông có chút quen quen…

Chu Diệc Dao chớp mắt mấy lần, rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Cô ở Kinh thị không có người thân họ hàng gì, làm sao có thể quen bạn trai cũ của bạn cùng phòng được chứ?

Có lẽ là vì người từng tự xưng là “anh trai” của cô cũng đã từng mặc chiếc áo tương tự, nên cô có ấn tượng và cảm thấy quen mắt thôi.

Sau khi tự thuyết phục bản thân với logic hợp lý này, Chu Diệc Dao thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.

Mười lăm phút sau, Tô Ngộ thay đồ xong, chỉnh trang lại bản thân rồi mang giày xuống lầu.

Kỳ lạ thay, trái tim vốn dĩ bình tĩnh của cô lại đập nhanh hơn khi thang máy càng gần đến tầng một.

Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng, vào lúc này, cô không nên có nhịp tim rộn ràng như vậy.

“Đinh——”

Thang máy dừng ở tầng một, cửa từ từ mở ra.

Tô Ngộ khẽ hít vào một hơi, như thường lệ bước ra khỏi thang máy.

Đẩy cửa đơn tầng dưới, người đàn ông cách đó không xa nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn sang.

Hai ánh mắt bất ngờ giao nhau giữa không trung.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim Tô Ngộ bất giác đập mạnh một nhịp, bỗng có cảm giác như thời gian quay ngược về năm năm trước.

Năm năm trước, khi tình cảm giữa họ đậm sâu nhất, Phó Tu Ninh cũng từng gác lại công việc và các cuộc xã giao, giống như một sinh viên bình thường đang yêu, đứng trước cửa tòa giảng đường đợi cô tan học vào buổi tối.

Chỉ là, Cảng Thành không có mùa đông, trên vai anh cũng chẳng bao giờ có tuyết rơi.

Bước chân Tô Ngộ thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Cô điều chỉnh sắc mặt, bước tới: “Đợi lâu rồi à?”

Phó Tu Ninh hạ mắt nhìn cô, khẽ cười: “Cũng không lâu lắm.”

Tô Ngộ cúi mắt cười nhẹ: “Tôi còn tưởng Phó tổng bận trăm công nghìn việc, không có thời gian ăn bữa cơm này với tôi.”

Phó Tu Ninh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cô một cách thờ ơ, giọng nói trầm ấm: “Hiếm có dịp em chủ động.”

Tô Ngộ mím môi: “Cảm ơn Phó tổng đã nể mặt.”

Không biết từ khi nào, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết không lớn, từng bông xoay tròn rơi xuống, lặng lẽ đậu trên mặt đất.

Hai người cứ thế đi song song về phía cổng khu chung cư.

Một lúc sau, Tô Ngộ cố gắng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Anh nói thật hay đùa đấy?”

“Cái gì?” Phó Tu Ninh hỏi.

Tô Ngộ: “Anh thực sự mua nhà trong khu này à?”

Giá nhà ở đây tuy không rẻ, nhưng với Phó Tu Ninh thì chẳng đáng kể.

Phó Tu Ninh khẽ cười, cúi đầu nhìn cô: “Không có.”

“Vậy anh vào đây bằng cách nào?”

Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt, nửa đùa nửa thật đáp: “Tôi bảo là đến tìm bạn gái cũ để quay lại, rồi đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc.”

“……”

Dù biết lời này của Phó Tu Ninh chẳng đáng tin bao nhiêu, nhưng tai Tô Ngộ vẫn thoáng nóng lên.

Cô mím môi, không nói gì thêm.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã một trước một sau đi tới cổng khu chung cư. Tô Ngộ lấy chìa khóa từ trong túi ra để quẹt thẻ mở cổng.

Có lẽ tiếng quẹt thẻ làm bác bảo vệ chú ý, Tô Ngộ khẽ gật đầu chào rồi bước ra trước.

Khi cô định giữ cửa cho Phó Tu Ninh, thì bất ngờ thấy anh rất tự nhiên giơ tay chào bác bảo vệ. Điều kỳ lạ là bác bảo vệ vốn ít khi quan tâm đến ai lại cười tươi vẫy tay chào anh.

Tô Ngộ: “???”

Phó Tu Ninh chậm rãi bước ra khỏi khu chung cư, ánh mắt hờ hững lướt qua cô, vẻ mặt như muốn nói: Tôi đã bảo rồi, là do em không tin.

Tô Ngộ: “……”

Đột nhiên, cô cảm thấy lời vừa rồi của Phó Tu Ninh có vẻ đáng tin hơn một chút.

Lên xe, Phó Tu Ninh hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Tô Ngộ: “Phó tổng muốn ăn gì?”

Phó Tu Ninh nhướng mày, khẽ cười: “Tôi quên mất hôm nay mình là người được mời.”

Ngón tay thon dài của anh nhẹ gõ vài cái lên vô lăng, suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Thế nào cũng được.”

Tô Ngộ: “……”

Cô còn tưởng anh thực sự đang suy nghĩ.

Ngừng một chút, Tô Ngộ thăm dò: “Vậy ăn ở quán lần trước nhé?”

Dù sao Trần tổng của Phong Đình cũng đãi khách ở đó, chắc chắn là đủ đẳng cấp. Lần đầu tiên mời Phó Tu Ninh ăn cơm, cô cũng phải chọn chỗ nào ra dáng một chút.

Không ngờ, Phó Tu Ninh thản nhiên nói: “Ăn ngán rồi, đổi chỗ khác đi.”

“……”

Tô Ngộ: “Vậy ăn món Quảng Đông nhé?”

“Nhạt quá.”

Tô Ngộ: “Vậy ăn món Tứ Xuyên đi.”

“Ngấy quá.”

Tô Ngộ: “…”

Vẫn khó chiều như thế.

“Vậy anh muốn ăn gì?”

Phó Tu Ninh: “Tùy.”

“…”

Tô Ngộ cạn lời: “Chẳng lẽ bây giờ tôi đi chợ mua đồ về nấu cho anh sao?”

Phó Tu Ninh: “Vậy thì ăn món Quảng Đông đi, thanh đạm một chút, tránh nóng trong người.”

“…”

Tô Ngộ lười để ý đến anh, dứt khoát dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Không thể không nói, ghế da trên xe của Phó Tu Ninh thực sự rất thoải mái, vừa tựa vào đã cảm thấy dễ chịu đến mức hơi buồn ngủ.

Ba mươi phút sau, xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng ở Bắc Kinh. Nghe nói đầu bếp ở đây là do ông chủ đặc biệt mời từ một khách sạn năm sao ở Quảng Châu về.

Sau khi vào cửa, nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng khá yên tĩnh.

Phó Tu Ninh gọi bốn món đặc trưng của nhà hàng, thêm một phần há cảo tôm vì Tô Ngộ thích ăn.

Thời gian chờ món lên là thời điểm thích hợp nhất để bàn chuyện chính.

Phó Tu Ninh: “Hứa Tri Vi chắc đã thông báo với em về việc ngày mai đi làm lại rồi chứ?”

Tô Ngộ gật đầu: “Ừm, sáng nay chị Hứa đã gọi cho tôi, nói là Khúc Đồng Chu đã chủ động rút lại đơn tố cáo từ sớm.”

Phó Tu Ninh nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.

Ngừng một chút, Tô Ngộ mím môi, chắc chắn lên tiếng: “Khúc Đồng Chu đột nhiên rút đơn kiện là vì anh đúng không.”

Phó Tu Ninh không phủ nhận, coi như ngầm thừa nhận.

Tô Ngộ lại hỏi: “Anh đã làm thế nào để anh ta không chỉ rút đơn mà còn chịu đứng ra làm chứng chống lại Kỷ Giản Tâm?”

Người đàn ông nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng trầm thấp: “Ai cũng có điểm yếu, không có ai là ngoại lệ.”

Lông mi Tô Ngộ khẽ rung, xem ra là dùng thủ đoạn ép buộc.

Cô không biết chính xác Phó Tu Ninh đã làm cách gì, nhưng một khi anh ta đã ra tay thì chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Ngừng một lát, Tô Ngộ nghiêm túc nói: “Lần này cảm ơn anh.”

Phó Tu Ninh ngước mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi trên gương mặt cô, lặng lẽ quan sát vài giây rồi trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi cũng có tâm tư.”

Trong lòng Tô Ngộ như có thứ gì đó khẽ gõ nhẹ.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì tiếng gõ cửa báo món ăn đã dọn lên cắt ngang, câu hỏi chưa kịp thốt ra cũng bị cô âm thầm nuốt xuống.

Món ăn của nhà hàng Quảng Đông này trông rất bắt mắt, há cảo tôm nào cũng căng tròn, trong suốt, gà luộc xắt lát bóng mượt, vàng ươm, rất kí.ch th.ích vị giác.

Phó Tu Ninh đẩy đĩa há cảo tôm về phía cô: “Nghe nói há cảo ở đây rất ngon, thử xem.”

Tô Ngộ gật đầu, lịch sự nói lời cảm ơn.

Sau khi món được dọn lên đầy đủ, cả hai rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện đó nữa, bữa ăn diễn ra trong không khí hoà hợp.

Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên họ tái ngộ mà không đấu khẩu, không khúc mắc, bình yên ngồi xuống ăn cùng nhau một bữa cơm.

Đã từng có lúc, Tô Ngộ nghĩ rằng cả đời này họ cũng không có cơ hội như thế nữa.

Sau bữa ăn, Phó Tu Ninh ga lăng đề nghị đưa cô về nhà, Tô Ngộ cũng không từ chối mà tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Xe nhanh chóng khởi động, bầu không khí trong xe vẫn luôn im lặng.

Bề ngoài Tô Ngộ trông bình thản, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.

Cô nghĩ, có lẽ cô đã hiểu cái gọi là  “tâm tư” của Phó Tu Ninh.

Từ khi gặp lại đến giờ, giữa hai người luôn là một trò đuổi bắt – anh tiến, cô lùi.

Có quá nhiều lần họ cố tình giả vờ hồ đồ dù trong lòng đều hiểu rõ.

Trong chuyện lần này, Phó Tu Ninh không chỉ ra mặt mà còn ra sức giúp đỡ, cái “tâm tư” của anh ta cũng quá rõ ràng rồi.

Nhưng trong lòng Tô Ngộ như có một chiếc cân, cô không dám chắc lần này “tâm tư” của Phó Tu Ninh thực sự nghiêng về phía nào.

Nếu theo lý trí mách bảo, giữ nguyên tình trạng như hiện giờ là cách tốt nhất cho cả hai.

Nhưng đột nhiên, Tô Ngộ cảm thấy bản thân không còn thỏa mãn với điều đó nữa.

Từ nhà hàng Quảng Đông đến nhà Tô Ngộ chỉ mất chưa đến hai mươi phút, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cửa khu chung cư.

Chiếc xe dừng lại, không ai lên tiếng, như thể đang lặng lẽ chuẩn bị cho một cơn bão sắp đến.

Tô Ngộ yên lặng tháo dây an toàn, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Trên đường về nhớ cẩn thận, chúc ngủ ngon.”

Nói xong, cô đẩy cửa xe bước xuống.

Ngay sau đó, cửa ghế lái bị ai đó từ bên trong đẩy ra, Phó Tu Ninh chậm rãi bước xuống, sải những bước chân dài tiến đến trước mặt cô.

Anh liếc nhìn khu chung cư đối diện, giọng điềm đạm cất lên: “Hôm nay cũng không mời tôi lên uống chén trà sao?”

Tô Ngộ cúi mắt: “Tôi thực sự ở ghép cùng bạn cùng phòng.”

Phó Tu Ninh bật cười khẽ: “Tôi đùa thôi.”

Anh hơi ngẩng cằm: “Vào đi, bên ngoài lạnh đấy.”

Tô Ngộ trầm mặc giây lát, rồi chậm rãi gật đầu, sau đó xoay người bước đi.

Nhưng không hiểu vì sao, mỗi bước cô đi, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp khó diễn tả.

Cảm giác ấy khi cô đến phía bên kia đường, gần như bóp nghẹt lấy cô đến mức khó thở.

Bước chân Tô Ngộ dần chậm lại.

Khoảnh khắc dừng lại, trong lòng cô dường như có hai con người đang giằng co mãnh liệt—một người bảo cô phải tỉnh táo, đừng giẫm lên vết xe đổ; người còn lại lại thì thầm rằng đời người chỉ vỏn vẹn ba vạn ngày, muốn làm gì thì cứ dũng cảm mà làm.

Cuộc đời vốn là quá trình thử và sai, dù có sai lầm thì đã sao? Cùng lắm thì làm lại từ đầu.

Tô Ngộ khẽ hít một hơi, như thể cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Thừa nhận đi, Tô Ngộ. Bức tường phía trước chính là bức tường mà dù đã từng đâm vào một lần, cô vẫn cam tâm tình nguyện đâm vào lần thứ hai.

“Phó tổng.”

Giữa màn đêm, Tô Ngộ bỗng quay người lại, nhìn về phía bên kia đường.

Qua làn tuyết bay đầy trời, cô nhìn người đàn ông đối diện, lặng lẽ suy nghĩ vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh cho tôi một lời rõ ràng đi, muốn quay lại hay chỉ đơn giản là muốn ngủ với tôi?”

Truyện full

  • First Comes Marriage
    First Comes Marriage

    Huxtable Quintet #1Thể loại: Lãng mạnChuyển ngữ: Song VangĐây là câu chuyện đầu tiên trong series về chị em nhà Huxtable. Vanessa,...

  • Ông Xã, Làm Em - Bạch Lộ Hoành Giang
    Ông Xã, Làm Em - Bạch Lộ Hoành Giang

    Tên tác phẩm: Lão công, thảo ta - 老公,c我Tác giả: Bạch Lộ Hoành Giang - 白露横江Editor: Nghiên Tịnh GiaiThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện...

  • Vô Ái Thừa Hoan
    Vô Ái Thừa Hoan

    Bạn đang đọc truyện Vô Ái Thừa Hoan của tác giả Tiểu Trúc Tử Quân. Thẩm Mặc nghĩ, chắc sẽ chẳng có ai đến thăm mình một lần nữa.Bản...

  • Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh
    Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

    Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, thầm mếnDịch: Cỏ ChymteSố chương: 9 chương + 1 ngoại truyệnMột câu chuyện nhẹ nhàng, thực tế, nói về sự...

  • Ẩn Long
    Ẩn Long

    Bạn đang đọc truyện Ẩn Long của tác giả Mạc Khúc Ca Hành. Trần Viễn vừa mới xuất ngũ, đang gặp cảnh khó khăn vì chưa có công việc ổn...

  • Muội Muội Tình Phụ
    Muội Muội Tình Phụ

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <Muội Muội Tình Phụ> tại {domain}========Độ dài: 9 chương + 1...

  • Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan
    Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

    Tác giả: Nhược Thi An HiênChuyển ngữ: Tiểu Y YTag: Bàn tay vàng, Chữa lành - cứu rỗi, HE, Hiện đại, Ngọt, Cưng chiều, Trọng sinhGiới...

  • Đồng Hoa
    Đồng Hoa

    Tác giả: Tiều KháchThể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, NgọtGiới thiệuNăm tám tuổi, ta đã bán mình để đổi lấy mười lượng bạc.Bốc...

  • Này Tên Ngáo Kia! Chiếm Lấy Em Đi
    Này Tên Ngáo Kia! Chiếm Lấy Em Đi

    Thể loại: ngôn tình hiện đại, sắc 18+, hài hước, lãng mạn Một câu chuyện tình yêu bắt nguồn từ một chai trà sữa bị người khác bỏ thuốc...

  • Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử
    Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

    Hán Việt: Bão bãoTác giả: Tiểu Tùng ThửSố chương: 116 chính văn + 1 ngoại truyệnThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình...

  • Thiên Tài Khí Phi
    Thiên Tài Khí Phi

    Edit: Sunny ÚtBeta: SallyXuyên không thành công chúa, thành tiểu thư thiên kim,...có bàn tay vàng, có sẵn gia thế, có sẵn tài mạo.Mấy...

  • Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
    Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

    Thể loại: ngôn tình, sư đồ luyến, tiên hiệp tu chân, tình yêu chung thủy, yêu nhau giết nhau, nữ cườngNhân vật chính: Lâu Nguyệt Đồng,...

  • Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1
    Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1

    Người dịch: FuThể loại: Đam mỹ, hiện đại, hài, ngây thơ thụ, công sủng thụ, hoán đổi linh hồnWarnning: Không nên ăn, uống khi đọc...

  • Trương Tam Phong Dị Giới Du
    Trương Tam Phong Dị Giới Du

    Giới thiệu TruyệnTrương Tam Phong từ nhỏ đắc thái cực hồn thạch. 1 trong thập đại thần binh được Nguyên Thủ Thiên Tôn thu nhận. Tu...

  • My Vampire
    My Vampire

    Tác giả: Princess DevilThể loại: Ngôn Tình, Truyện TeenGiới thiệu:Cậu mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, lang thang trên đường phố.Bây giờ...