Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 76

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thẩm Kiều thiêm thiếp mê man, trong đầu có dây cung nào đó vẫn luôn căng ra, kêu gào muốn tỉnh, nhưng mí mắt lại cứ dính chặt, dù cố gắng thế nào cũng không mở ra được.

Cố tình trên môi lại truyền đến nhiệt độ kỳ dị, tưa như có thứ gì đó xâm nhập tàn phá bừa bãi. Hắn giãy dụa nửa ngày, trong miệng vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt, rốt cục mới miễn cưỡng mở được mắt ra.

Ánh lửa đốt hơn nửa đêm, đã dần dần yếu ớt, thân thể bị người ôm vào trong ngực, da thịt cách quần áo chạm vào nhau, làm người ta có cảm giác muốn lười biếng, thà rằng cứ ngủ say như vậy, mãi đến khi thiên hoang địa lão.

Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy suýt chút nữa là ngộp thở, mà áp lực này không phải tới từ nội thương nơi ngực, mà là đến từ miệng mũi.

“Đường đường là chưởng giáo Huyền Đô Sơn, vậy mà ngay cả hít thở cũng không thông, truyền ra ngoài sợ là khiến người ta cười đến rụng răng?” Thanh âm trêu đùa truyền đến, như xa như gần, kỳ thực lại là phát ra từ ngay bên tai. Hai người mặt dán mặt, đầu lưỡi đối phương đang từ đôi môi hơi mở của chính mình rút ra, vẫn ung dung thong thả hôn nhẹ lên môi Thẩm Kiều một cái nữa, lúc này mới thoáng cách ra một khoảng cách nhỏ, nắm lấy gò má của hắn lắc lắc. “Ngớ ngẩn rồi?”

Ánh mắt hồ đồ mê man rốt cục cũng hiện lên chút thần trí, Thẩm Kiều vỗ một chưởng về phía Yến Vô Sư, người kia ai nha một tiếng, lập tức lui ra: “A Kiều, ta là Tạ Lăng.”

Thẩm Kiều dừng động tác lại, nhíu mày chuyên chú nhìn y.

Yến Vô Sư lại đi tới ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Ta là Tạ Lăng, ngươi không nhận ra sao?”

Thẩm Kiều không nói một lời, giơ tay liền muốn đập tới.

Yến Vô Sư nhanh tay nhanh mắt nắm chặt tay hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi ngủ mơ rồi à, Tạ Lăng cũng đánh.”

Thẩm Kiều tức giận: “Tạ Lăng sao lại gọi ta là A Kiều!”

Yến Vô Sư bật cười: “Phải rồi, ta lỡ quên mất. Hắn gọi ngươi là mỹ nhân ca ca, chỉ là danh xưng này ta chắc kêu không nổi. Không ngờ ngươi mang bộ mặt lương thiện, lại chiếm tiện nghi của ta lâu như vậy. Lúc trước nghe Tạ Lăng gọi ngươi như vậy, có phải trên mặt thì không thể hiện gì, nhưng trong tâm lại đang cười đến điên cuồng không?”

Thẩm Kiều quay đầu đi: “Nói hưu nói vượn!”

Yến Vô Sư hôn một cái lên gò má hắn, nhân dịp đối phương còn chưa kịp phát tác, thấy đủ thì thôi, cách hắn hẳn ba thước xa.

Thẩm Kiều muốn đứng dậy, lại do tác động đến nội thương, che ngực ho khan nửa ngày, đau đớn mới chậm rãi đỡ đi.

Chỉ có thể cả giận nói: “Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn, còn như vậy!”

Yến Vô Sư không nhịn được cười to: “A Kiều, ngươi thật đáng yêu, ngay cả mắng người cũng không biết! Cái gì gọi là còn, còn như vậy? Để ta dạy ngươi nhé, cái này gọi là ấm no sinh dâm dục!”

Mỹ nhân bởi vì tức giận và ho khan kịch liệt mà sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt hiện lên chút ướt át, dưới ánh lửa chập chờn lưu chuyển, có chút dụ hoặc, dưới cái nhìn của Yến Vô Sư đúng là mười phần đoan chính thiên thành, tú sắc khả xan, nhưng tiếc là hiện tại chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Sau khi phát hiện Yến Vô Sư cố ý đùa mình sinh khí để đạt được lạc thú, Thẩm Kiều cũng chầm chầm bình tĩnh lại: “Nếu ngươi còn chọc ta, thương thế của ta không nhanh lành, dọc đường đi nếu có người truy sát, ta không hẳn có thể bảo hộ được ngươi.”

Yến Vô Sư cười nói: “Vậy cũng không sao, ta tự có diệu kế.”

Thẩm Kiều nghi hoặc: “Diệu kế gì?”

Yến Vô Sư: “Lần trước không phải ngươi bắt ta mặc nữ trang sao, biện pháp này cũng rất hay. Lần này nếu không chúng ta cùng nhau hóa trang thành nữ, thuê xe ngựa giả vờ tới Hán Trung nương nhờ họ hàng, nhất định có thể lừa được.”

Thẩm Kiều vừa nghe câu này, liền biết y nhất định còn ghi hận chuyện lần trước.

Tuy rằng lần trước đối phương vẫn còn bệnh, mặc nữ trang là “Tạ Lăng”, nhưng cùng một thân thể, Yến Vô Sư không thể không cảm giác được.

Thẩm Kiều trừng mắt nhìn, nhìn trái nhìn phải rồi nói với y: “Thân thể ngươi sao rồi?”

Yến Vô Sư: “Ngươi là muốn hỏi ta Tạ Lăng như thế nào hử?”

Thẩm Kiều trầm mặc một chút, khẽ ừ một tiếng.

Hắn chợt nhớ tới mộng cảnh vừa rồi của mình. Nửa đoạn trước là sư tôn, có lẽ là vì ngực bị thương, cho nên mới có thể mơ thấy sư tôn đem đá đặt lên người mình trong mộng, vừa quỷ dị vừa khiến người ta buồn cười. Có lẽ nói cho cùng, không hẳn không phải do sâu trong nội tâm hắn quá mức tưởng niệm sư tôn. Lúc trước trên Huyền Đô Sơn, luyện công tuy rằng khổ cực nhưng có sự che chở như đại thụ che trời của sư tôn, che đậy tất cả lòng người hiểm ác ở bên ngoài, cho đến khi tự mình trải qua tầng tầng hiểm trở, mới nhớ năm đó, liền càng thêm tưởng niệm thời gian xưa cũ. Khi đó sư tôn vẫn còn, sư huynh đệ thân thiết như tay chân, hữu ái quan tâm nhau, ngoại trừ việc võ công có tiến cảnh không, chẳng cần phải lo lắng đến chuyện gì, quả thực không buồn không lo, một chút phiền não cũng không có.

Về phẩn nửa sau giấc mộng, đơn giản là ảnh chiếu lại của cuộc đời lúc sau. Các nhân vật dồn dập lên sân khấu, cuối cùng thứ có thể lưu lại sau khi hắn tỉnh lại, còn có thể nhớ tới, chỉ có một mình Tạ Lăng.

Yến Vô Sư vẫn như cũ hỏi: “A Kiều, ngươi hi vọng Tạ Lăng vẫn còn ở đây, hay là Tạ Lăng không còn ở?”

“Tạ Lăng” vốn là nhân cách do Yến Vô Sư tẩu hỏa nhập ma mà hình thành, nếu như hắn còn một ngày, vậy dĩ nhiên chứng minh Yến Vô Sư còn chưa khỏi triệt để.

Thấy hắn tựa hồ không biết nên trả lời thế nào, Yến Vô Sư nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu là người trước, vậy cũng đành để người thất vọng rồi. Mặc dù ta vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi kẽ hở trong tâm ma, nhưng vấn đề tẩu hỏa nhập ma dẫn đến tính tình thay đổi đã áp chế được rồi. Từ nay về sau, thế gian này đã không còn Tạ Lăng.”

Thẩm Kiều hơi run lên, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ thương tiếc.

Hắn ôm lấy ngoại bào đắp trên người, ngây ngốc ngồi đó, phảng phất như như cô nhi không nơi nương tựa, khả ái đáng thương.

Nhưng mà Yến Vô Sư rất rõ ràng, dưới bề ngoài có vẻ nhu nhược đó, lại là sự cứng cỏi dù gió thảm mưa sầu cũng tuyệt đối không khom lưng cúi đầu.

Đổi lại ngày trước, y tất nhiên sẽ nảy sinh ác ý, muốn đem vỏ ngoài của người này tầng tầng sẽ rách, xem ẩn giấu ở dưới tận cùng dưới khối thịt kia, có phải là bạch cốt không thể nào bẻ gãy như lúc ban đầu không.

Nhưng hiện giờ, trong lòng y lại dâng lên một tia dị dạng khó mà nói rõ được.

“Tạ Lăng” kia mặc dù đã bị bóp chết, nhưng vẫn lưu lại trong lòng y dấn ấn không cam lòng sao?

Yến Vô Sư âm thầm cười lạnh, nhưng như vậy thì có ích lợi gì, Thẩm Kiều ngươi thích, sớm muộn gì cũng sẽ quên đi sự tồn tại của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể gần hắn thêm lần nữa.

Thẩm Kiều không biết suy nghĩ của y, một lúc lâu, khe khẽ thở dài, chỉ nói một câu: “Ta mệt rồi, ta muốn ngủ một chút.”

Hắn mệt mỏi nằm xuống, dưới ngoại bào đơn bạc, thân thể do bị bệnh mà có chút sợ lạnh hơi co lại, quay lưng về phía Yến Vô Sư, nhìn không ra biểu tình.

Yến Vô Sư đi tới, đối phương cũng không có phản ứng.

Y vươn tay sờ tới, tuy tằng bị Thẩm Kiều đập bỏ, đầu ngón tay vẫn chạm được chút ướt át.

“Ngươi đang khóc?” Yến Vô Sư có chút khó mà tin nổi, “Cái này có gì đáng khóc? Tạ Lăng cũng chỉ là một tia tàn hồn, ngay cả người cũng không phải.”

Thẩm Kiều rầu rĩ nói: “Hắn với ngươi mà nói chỉ là một tia tàn hồn, nhưng với ta mà nói, lại là một người đã từng tồn tại.”

Yến Vô Sư mỉm cười: “Cũng bởi vì hành động quay lại tìm ngươi lúc trong lòng đấy kia?”

Thẩm Kiều không để ý tới hắn nữa.

Dưới cái nhìn của Yến Vô Sư, trong tất cả những nhân cách lúc trước của mình, chỉ có Tạ Lăng là yếu nhược dễ lừa gạt nhất, cũng là nhân cách không giống y nhất. Ai ngờ Thẩm Kiều vậy mà lại thích tính tình của nhân cách này nhất.

Nghĩ đến đây, trên mặt y lộ vẻ không vui, hơi cười nhẹ: “Ngươi mềm yếu như vậy, còn nói sau này muốn trở thành đối thủ của ta, đánh với ta một trận. Nếu như dùng tâm cảnh như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn không thể leo lên đỉnh của võ đạo.”

Sau một hồi vắng lặng, Thẩm Kiều bỗng nhiên nói: “Yến tông chủ cho đỉnh võ đạo là gì, là sư tôn Kỳ Phượng Các của ta, hay là Thôi Tử Vọng, hay vẫn là Đào Hoằng Cảnh?”

Lúc gọi Tạ Lăng thì ôn nhu đa tình, bây giờ mặt đối mặt, gần trong gang tấc, nhưng lại là một tiếng Yến tông chủ không chút tình cảm.

Yến Vô Sư kiềm chế sự khó chịu, lạnh lùng nói: “Võ công của bọn họ có cao đến đâu, chỉ sợ cũng không thể xưng là đỉnh cao.”

Người bên ngoài nói câu này, không khỏi quá mức không biết tự lượng sức. Nhưng Yến Vô Sư trước khi không tẩu hỏa nhập ma, võ công xác thực cũng xấp xỉ ba người này, quả thật có đầy đủ tư cách nói ra câu này.

Thẩm Kiều: “Không sai, võ đạo vĩnh viên không có điểm dừng, làm sao có chuyện tới đỉnh được? Bần đạo tuy rằng bất tài, cũng biết tính tình mềm yếu không có liên quan gì đến tiến cảnh trong võ công. Yến tông chủ có đạo của Yến tông chủ, ta cũng có đạo của ta. Mình không muốn, chớ ép người làm. Ta vì người bạn đã khuất mà điệu*, mà thương tâm, lại có liên quan gì tới Yến tông chủ đâu? Vẫn xin ngươi nên tự trọng mới phải.”

*Điệu: Thương tiếc, hễ viếng kẻ đã qua đời đều gọi là điệu. Như truy điệu, chết rồi mới làm lễ viếng theo.

Cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, rất ít thấy nhau, ngay cả Tạ Lăng vì sao tên là Tạ Lăng còn không biết, ngược lại đã thành bạn thân đã khuất?

Yến Vô Sư cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không còn sương giá, ôn thanh nói: “Được rồi, hai người chúng ta ở đây nương tựa lẫn nhau, cũng chỉ là nói chút chuyện phiếm thôi, ngươi việc gì phải giận dữ như vậy?”

Thẩm Kiều trả lời hắn bằng cách trực tiếp kéo ngoại bào lên, đắp qua đầu, tỏ vẻ từ chối cùng hắn giao lưu câu thông.

Yến Vô Sư: “…..”

Cả đêm không nói.

Ngày hôm sau Thẩm Kiều thức dậy rất sớm. Lúc hắn tỉnh lại, Yến Vô Sư đã ra dòng suối trong động rửa mặt xong quay về, thấy hắn mình về phía mình, liền cười dài nói: “A Kiều, cho ta mượn Sơn Hà Đồng Bi Kiếm của ngươi.”

Thần sắc ôn hòa, tâm tình tươi tốt, giống như chuyện không vui tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Thẩm Kiều cảnh giác nói: “Hôm qua ngươi cạo lông chim chưa sạch, sau khi ta ăn còn thấy hơi đau bụng.”

Yến Vô Sư ồ một tiếng: “Đó là vì ta phát hiện lông chim phải dùng tay nhổ mới được, lần này nhất định không cầm đi cạo lông chim.”

Thẩm Kiều vẫn rất không yên tâm: “Ngươi muốn săn cái gì, hay là để ta đi thôi.”

Mới vừa đứng dậy, nơi ngực liền truyền đến cơn đau mơ hồ.

Yến Vô Sư thấy hắn nhíu mày, ôn nhu nói: “Ngươi bị thương là vì ta, vẫn là ta đi thôi, tóm lại không đem ra cạo lông chim là được chứ gì.”

Thẩm Kiều không tin chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Yến tông chủ lập tức nổi lòng biết ơn. Nhưng đối phương hiện giờ võ công không còn được như xưa, có thêm thanh kiếm này, nếu như thật sư gặp nguy hiểm, vẫn không đến nỗi không còn sức đánh trả, suy nghĩ một chút, vẫn là đưa kiếm tới.

Yến Vô Sư mang kiếm rời đi, trước khi đi thậm chí còn tri kỳ lấy lá cây cuốn lại múc nước đưa tới cho hắn rửa mặt.

Khí trời đầu xuân, nước lạnh vỗ lên má, thần trí nhất thời thanh tỉnh hơn không ít. Công hiệu của Ngọc Thung Dung quả thực phi thường, tuy rằng xương ngực vẫn chưa khỏi triệt để, nhưng tỉnh lại sau giấc ngủ đã cảm thấy tốt hơn nhiều, ngay cả lúc hô hấp cũng không còn quá đau đớn nữa.

Hắn khoanh chân vận công chữa thương, qua nửa ngày, Yến Vô Sư mới trở về.

Thẩm Kiều hơi kinh ngạc: “Ngươi xuống núi rồi?”

Yến Vô Sư: “Không, chỉ là đi ra ngoài nhìn qua tình huống một chút, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đêm nay chúng ta liền xuống núi.”

Thẩm Kiều gật gật đầu, nhìn thấy y cầm hai con cá dùng cành cây xuyên qua, nhân tiện nói: “Lấy đâu ra cá lớn như vậy?”

Yến Vô Sư: “Mùa xuân mưa nhiều, cá tự nhiên ngon.”

Thẩm Kiều bỗng nhiên bay lên một tia dự cảm không ổn: “Vẩy cá và nội tạng, ngươi làm thế nào?”

Yến Vô Sư cũng không ngẩng đầu lên: “Tất nhiên là dùng kiếm.”

Thẩm Kiều cả giận nói: “Sơn Hà Đồng Bi Kiếm không phải là để cho ngươi đánh vẩy cá!”

Yến Vô Sư than thở: “A Kiều, ngươi thực sự không nói đạo lý mà. Ngươi nói không được dùng để cạo lông chim, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi cũng không nói không thể dùng để đánh vẩy cá. Lại nói con cá này cuối cùng không phải một nửa cũng vào bụng ngươi sao, lẽ nào bởi vì kiếm dính mùi cá, đến lúc đối địch ngươi liền không đánh ra được cảnh giới “Kiếm tâm” sao?”

Y dùng vẻ mặt “Ngươi đang cố tình gây sự, may mà ta khoan dung độ lượng không chấp nhặt với ngươi”, khiến Thẩm Kiều tức giận đến suýt chút nữa không nhịn được mà nhặt cục đá bên cạnh đập tới.

Truyện full

  • Thiên sứ tầng dưới
    Thiên sứ tầng dưới

    Truyện Thiên Sứ Tầng Dưới của tác giả Tạc Tương Thảo là câu chuyện ngắn nhẹ nhàng về một cậu bé ngốc nghếch cùng một anh trai cô...

  • Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
    Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

    Thể loại: cổ đại, giang hồ, hàiChuyển ngữ và Beta: Sâu và RùaĐộ dài: 69 chươngHắn bảo nàng cút, nàng cút.Hắn bảo nàng quay lại. Xin lỗi...

  • Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng
    Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

    Giới thiệu: Tình yêu hường phấn của đôi trẻ hai người ba chân.Mình từng đọc khá nhiều tiểu thuyết có nam chính khuyết tật, không phải...

  • Đào Hôn Tám Trăm Năm
    Đào Hôn Tám Trăm Năm

    Editor + Converter: ngocquynh520Beta: L.A.JXin thuyết minh một chút, bộ này có 2 phần, phần 1 cổ đại, phần 2 hiện đại. Về nội dung thì,...

  • Hộ Tâm
    Hộ Tâm

    “Trên thế gian này, hiểm ác nhất chính là lòng người. Nó có thể giết chết tính mạng trường sinh bất tử, có thể đả thương thân thể mà...

  • Bảy Kiếp Xui Xẻo
    Bảy Kiếp Xui Xẻo

    TRUYỆN GỐC CỦA PHIM "BẢY KIẾP MAY MẮN" - ĐINH VŨ HỀ, DƯƠNG SIÊU VIỆT ĐÓNG CHÍNHNàng là một áng mây lang thang mải mê rong chơi được...

  • Lão Công Là Sói
    Lão Công Là Sói

    Tên Truyện: Lão công là sóiTác giả: 南有星沉Dịch: Vịt khó ởSố chương: 9 chương***Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn,cuộc sống độc thân...

  • Nhà Tiên Tri Được Chọn
    Nhà Tiên Tri Được Chọn

    Cây cầu bắc ngang sông Trường Giang dài 4000 mét đột ngột biến mất.Mấy trăm chiếc xe cùng hơn một ngàn cá nhân đều hóa thành bụi...

  • Kỵ Sĩ Trưởng Lại Bị Mắng Rồi
    Kỵ Sĩ Trưởng Lại Bị Mắng Rồi

    Số đo ba vòng: Ông trời tác hợp, phương tây, thanh mai trúc mã, tây huyễn, ngọt, HEHưởng thọ theo sổ tử thần: hoàn 15 tuổi + 0 lần chết...

  • Đợi Em Nói Yêu Anh
    Đợi Em Nói Yêu Anh

    Không ai biết đâu mới là con người thật của cô, họ dám khinh bỉ, cười nhạo cô. Cô ở dưới lớp mặt nạ chỉ thầm cười nhạo, cho họ là đồ...

  • Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong
    Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong

    [Zhihu] ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN T.Ử V.ONGTác giả: 海绵小裤衩Dịch: Wish You Always Happy_____________Người bạn cùng phòng suốt ngày so đo tính...

  • Sửu Thúc
    Sửu Thúc

    Thuộc tính phân loại: hiện đại / đô thị sinh hoạt / minh tinh. Sửu thụEdit : Ly btDung Thụy Thiên từng là người được vạn chúng chú mục,...

  • Thiên Kim Đại Chiến
    Thiên Kim Đại Chiến

    Người dịch: Mặc LamType-er: Nhược Lâm, MỀU, Recca, Hill"Tình yêu chính là một cuộc duyên phậnThời điểm không quan trọng, dù lúc đó bạn...

  • Trọn Đời Trọn Kiếp - Thiên Sơn Trà Tân Quán
    Trọn Đời Trọn Kiếp - Thiên Sơn Trà Tân Quán

    Tác giả: 天山茶賓館Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, SủngTeam dịch: Tạ HuyênGiới thiệu:Kiếp trước, vì tình yêu mù quáng mà cô đã kết hôn cùng...

  • Thiên Nga Trắng Và Ông Xã Tâm Cơ Của Cậu Ấy
    Thiên Nga Trắng Và Ông Xã Tâm Cơ Của Cậu Ấy

    Truyện Thiên Nga Trắng Và Ông Xã Tâm Cơ Của Cậu Ấy của tác giả Trương Đại Cát là câu chuyện ngọt nho nhỏ về một "Thiên nga trắng" ngây...