Thế Thân

Chương 1

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Editor: ViVu

Mọi chuyện bắt đầu thế này...

“Cậu muốn chuyển vào ký túc xá? Tại sao?”

“Bởi vì cha mẹ tôi muốn ly hôn, cha tôi quyết định dẫn em trai về Hàn Quốc, mẹ thì muốn dẫn em gái đi Đài Loan, còn tôi thì không muốn theo cha cũng chẳng muốn theo mẹ, vì thế, tốt nhất là chuyển vào ký túc xá.”

Hai tay Hàn Thiên Thảo kéo vali hành lý, trên lưng đeo balo, trước ngực treo thêm một cái túi du lịch, những người khác thì giúp cô khiêng những thùng giấy kích thước lớn có nhỏ có. Một nhóm người chậm rãi đi về hướng ký túc xá của sở nghiên cứu, người qua đường âm thầm nhìn bọn họ chằm chằm… là lén trốn nhà đi sao?

“Cậu không muốn đi cùng một trong hai người bọn họ sao? Không bỏ được công việc nghiên cứu ở đây hả? Nhưng chúng ta cũng đã hoàn thành rồi mà!”

“Không phải!” Kéo cái vali thật sự rất vất vả, Hàn Thiên Thảo quyết định dừng lại nghỉ ngơi, đặt mông ngồi lên nó, thuận tiện kể khổ với đồng nghiệp, kéo bọn họ chết chung vẫn tốt hơn chết một mình. “Là do các cô không biết đấy thôi, năm đó bọn họ oanh oanh liệt liệt nói yêu nhau, vừa bi thương vừa dũng cảm bỏ nhà ra đi, nói cái gì mà yêu nhau vĩnh viễn không chia lìa, kết quả thế nào?”

Mắt cô trợn ngược, thở dài.

“Từ năm năm trước bọn họ đã bắt đầu cãi nhau không ngừng nghỉ, từ cãi nhỏ đến cãi to, lại từ tranh cãi ầm ĩ đến tối tăm trời đất sau đó thì biến thành đánh nhau, còn rầm rộ hơn cả lúc bọn họ yêu nhau, thật sự là trời long đất lở luôn, cuối cùng thì cãi trước mặt bọn tôi, ép chúng tôi phải chọn một trong hai, muốn kim chi Hàn Quốc hay bữa tiệc Mãn Hán. Hừ, thật sự tôi không thể hiểu nổi, nếu ban đầu bọn họ đã yêu nhau đến thế thì tại sao hôm nay lại chia tay?”

“Rất đơn giản, vì không yêu nữa!”

“Tại sao?” Hàn Thiên Thảo không cam lòng bĩu môi. “Rõ ràng lúc đó nói yêu nhau mà!”

“Chúng ta đều là nhà khoa học, nên hiểu nhất điển này, trên cõi đời này không có cái gì gọi là vĩnh hằng không thay đổi, loại tình cảm không nhìn thấy cũng không sờ được này thì càng không phải nói.”

“Nói cũng phải, nếu nói vậy thì thôi…” Hàn Thiên Thảo suy nghĩ một lát, “Tôi tình nguyện cả đời không nói chuyện yêu đương.” Cô gật mạnh đầu một cái. “Đúng, cứ quyết định như vậy đi, tôi vĩnh viễn không yêu đương, nếu tình yêu nhất định sẽ biến mất thì tôi cần gì phải lãng phí thời gian làm chuyện đó!”

Nghe vậy, những người khác đồng thời trợn trắng mắt, nhưng cũng không cãi với cô, vì mặc dù cô gái này lớn tuổi nhất, cũng sắp qua tuổi mười chín rồi, nhưng mà lại là người đơn thuần ngốc nghếch nhất trong mười hai người bọn họ, cho nên tất cả mọi người đều gọi cô là “đại tỷ ngốc”.

Mặc dù không phải cô khờ khạo, thiên tài thì làm sao có thể ngu ngốc được chứ. Nhưng cô ấy có một tật xấu vô cùng lớn, đó chính là, lúc vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu hoặc làm thí nghiệm thì luôn nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa, tựa như một cụ già đang tra xét vấn đề gì đó, vừa ngu ngốc vừa đáng đánh đòn.

Nhưng một khi đã ra khỏi phòng thí nghiệm, thì cô lại chẳng thích dùng đầu óc. Phàm chuyện gì cũng chỉ dựa vào trực giác ── bản năng sinh vật thuần túy. Hơn nữa, lòng hiếu kỳ của cô chỉ còn lại bằng một hạt cát, nên ngoại trừ ăn uống và ngủ nghỉ, cô đều không hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Thú tiêu khiển duy nhất cửa cô chính là vận động trong phòng tập thể dục, bởi vì cô ấy tin rằng, thân thể khỏe mạnh thì công việc mới có hiệu quả, do đó cô cũng đã tập luyện nên một vóc người như siêu mẫu, làm người khác ghen tỵ chết đi được.

Ngoại trừ việc đó, bất kỳ chuyện gì không liên quan đến nghiên cứu, cô đều không quan tâm, cha mẹ muốn ly hôn, cô cũng chỉ muốn trốn đi thật xa. Những chuyện mà một cô gái mới lớn không nên biết thì cô sẽ không biết, còn những chuyện nên biết thì cô cũng không biết luôn. Một người tốt bụng nào đó nói cho cô biết, thì cô sẽ cho vào tai phải và đi ra ở tai trái, cho dù có người cười nhạo cô, thì cô cũng chẳng quan tâm, có người khuyên cô, thì cô lại chẳng chịu dành ra nửa phút để suy nghĩ xem chuyện người ta khuyên có đạo lý hay không.

Cho nên, tranh cãi với cô, nhất định đến cuối cùng cũng không thu được kết quả gì, nếu nhất định đã không có kết quả thì cần gì phải phí lời tranh cãi với cô ấy?

Họ đây cũng là thiên tài, không phải người ngu đâu!

“Cậu không muốn nói chuyện yêu đương thì không có vấn đề gì. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Trong căn phòng ký túc xá rộng 360 met vuông (*), mười một cô gái trẻ chen chúc ngồi trên một đống thùng giấy, nói chuyện phiếm với nhau, ríu ra ríu rít giống như đàn gà mái trong lồng đang tranh cãi xem hôm nay ai đẻ nhiều trứng nhất, không biết tại sao, trò chuyện một lúc lại chuyển đến một chuyện.

(*)ViVu l-q-d: Nguyên văn là thập bình (shí pìng), theo đơn vị đo lường của Nhật Bản, 1 bình = 36 met vuông, nên 10 bình = 360 met vuông.

“Cậu sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú đó!”

“Niềm vui thú gì?” Hàn Thiên Thảo vội cầm quần áo treo vào tủ, không quá quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi.

“Là được…” Người này vừa nói chuyện vừa nhìn những cô bé khác, mập mờ nháy mắt với họ, mọi người không khỏi lén cười ha ha. “Là lạc thú với đàn ông đó!”

Ha ha?

Tiếng gì vậy?

“Cái gì?” Hàn Thiên Thảo nghi ngờ quay đầu lại, mọi người lập tức ngưng cười, vờ như đang sắp xếp lại mọi thứ. “Cái gì mà lạc thú với đàn ông?”

Cái này cũng không hiểu?

Bởi vậy mới nói, đùa cô là tốt nhất rồi!

Trong khoảnh khác, tất cả các cô gái đều vây xung quanh cô, bắt đầu cô một chữ, tôi một chữ líu ríu nói với cô, nhưng mọi người đều hơi đỏ mặt, còn cô thì cũng không ngừng à à à ừ ừ ừ, trên mặt ngoại trừ vẻ hồng hào khỏe mạnh thì chẳng có gì khác lạ.

Rốt cuộc thì cô ấy đã hiểu chưa vậy?

“Thật sự rất thú vị sao?” Hàn Thiên Thảo nghi ngờ quan sát từng người bọn họ, hoài nghi họ lại đang trêu chọc cô. “Còn thú vị hơn cả làm thí nghiệm? Thú vị đến mức sẽ nghiện? Có phải là thật không?”

“Thật! Thật! Thật!”

Bọn họ ai cũng gật đầu như món đồ chơi chỉ cần gõ một cái thì sẽ gật đầu không ngừng, vẻ mặt rất nghiêm trang, Hàn Thiên Thảo không tự chủ tin một nửa.

Chắc lần này không lừa cô đâu nhỉ?

“Không có gạt tôi?”

“Không có! Không có! Không có!”

Hàn Thiên Thảo tin! Loại “chuyện nhỏ” này không đáng để dùng quá nhiều đầu óc.

“Được rồi! Ta cũng nên tìm cơ hội thử xem sao.”

“Cũng?” Mọi người không tránh khỏi trơ mắt nhìn nhau. “Khoan… Khoan đã, cậu… Cậu muốn tìm ai để thử?” Có phải đùa quá mức rồi không hả?

“Trong sở nghiên cứu nhiều bạn nam như vậy, tìm ai cũng được!”

Những đường hắc tuyến thường thấy trên mặt Maruko nhanh chóng lấp đầy trên trán mỗi người.

“Cái đó… Đại tỷ ngốc à, loại chuyện đó không thể tùy tiện tìm bạn nam nào đó là được đâu1 Nhất định phải có cảm giác mới thú vị, bằng không thì sẽ ngược lại, cảm thấy khổ sở đó!”

“Cảm giác gì?”

“Là… Là cảm giác đó đó…”

“Cuối cùng là cảm giác gì, nói rõ hơn một chút đi!”

“… Thì là… Mặc kệ, đầu tiên cậu phải kiss một cái đã, nếu như thấy thích, thì Ok, không thích thì không được.”

“Đầu tiên là kiss à? Được rồi, tôi biết rồi!”

Không thể nào? Cô ấy thật sự muốn tìm một người tùy tiện nào đó để thử sao?

******

“Hả? Tôi? Nhưng phòng của tôi còn chưa sắp xếp xong mà!”

Hàn Thiên Thảo kinh ngạc chỉ vào mũi mình, nhìn lại chiếc thăm trên tay mình… Không sai, thật sự là cô.

“Lúc về sẽ sắp xếp sau!”

Cô suy nghĩ một chút, nhún nhún vai. “Được rồi!”

“Cậu muốn đến chỗ nào? Hàn Quốc? Hay Trung Quốc?”

“Hàn Quốc.” Hàn Thiên Thảo nói, sau lại kèm thêm một câu “Tung đồng tiền quyết định.”

“Tung đồng tiền? Chuyện như thế này mà lại dùng tung đồng tiền để quyết định?

Thật là bị cô ấy đánh bại rồi!

“Cậu biết nói tiếng Hàn không?”

“Nói nhảm!” Nói đến đây, Hàn Thiên Thảo lại nổi giận. “Cha tôi là người Hàn Quốc! Ông ấy lại bảo thủ như vậy, luôn nói, nếu là người Hàn Quốc thì không thể không nói tiếng Hàn không thể không viết chữ Hàn, không thể không nhớ lịch sử Hàn Quốc, không thể không mặc Hanbok, làm ơn, không phải ông ấy cũng chỉ là con lai Trung – Hàn thôi sao, mà tôi thì cũng chỉ có một phần tư huyết thống Hàn Quốc, còn ba phần tư còn lại là người Trung Quốc chính gốc…”

“Được rồi, được rồi, bởi vì bình thường cậu đều nói tiếng Anh và tiếng Hoa, cho nên chúng tôi mới hỏi, sao cậu lại dong dài đến vậy!”

“Mẹ tôi là người Trung Quốc!” Hàn Thiên Thảo phản bác.

“Người Đài Loan.”

“Không phải đều như nhau sao.”

“Dạ, dạ, dạ, như nhau, như nhau!”

“Nhắc tới chuyện này, tôi lại muốn phát hỏa, cha tôi nói, ông là người Hàn Quốc, nên tôi không thể không biết nói tiếng Hàn, mẹ tôi nói, bà là người Trung Quốc, cho nên tôi cũng không thế không nói tiếng Trung Quốc. Sau đó, cha tôi lại nói, tôi không thể không biết chữ Hàn, còn mẹ tôi thì nói, tôi không thể không biết chữ Trung Quốc. Cha tôi nói, tôi không thể không nhớ lịch sử Hàn Quốc, mẹ tôi lại nói, tôi không thể không nhớ lịch sử Trung Quốc. Trời ạ! Hai người bọn họ là đang tranh tài phải không? Tôi…”

“Làm ơn, đó là chuyện nhà của cậu, đừng có trút giận lên đầu bọn tôi được không? Cũng đâu phải bọn tôi hại cậu. Haizz, thật là, càng nghe đầu càng lớn! Hiện tại quan trọng nhất là, xin hỏi, cậu đã mang quần áo đến chưa?”

Hàn Thiên Thảo xòe hai tay ra. “Không có.”

“Hả?”

“Tôi đều để ở phòng thí nghiệm này.”

“… Vậy thì xin mời cậu đi thay.”

“Ok!” Hàn Thiên Thảo nhanh chóng chạy đi lấy cái quần áo trong vali.

“Muốn đi đến thời đại nào?”

“Tùy ý.” Hàn Thiên Thảo thuận miệng đáp, cũng quăng cái bím tóc ra sau ót. “Dù sao cũng như nhau, chưa kết hôn thì thắt bím tóc, đã kết hôn thì búi tóc, tôi đã chải tốt cả rồi!”

Trên đầu các thiếu nữ hiện lên một giọt mồ hôi to chừng hạt đậu.

“Quả thật tôi hơi lo lắng, để cô ấy đi thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Tôi cũng rất lo lắng.”

“Yên tâm đi! Tôi cũng đã lớn thế này, có gì mà phải lo lắng?” Hàn Thiên Thảo vừa lấy y phục vừa hét lên.

“Không lo lắng mới là lạ! Cậu làm ơn, tối thiểu là lúc này phiền cậu dùng tí đầu óc có được không hả?”

“Tôi vẫn luôn dùng đầu óc mà… Ah? Cái này là phải…” Hàn Thiên Thảo khốn đốn hết nhìn váy dài, lại xem cái áo… “A! Đúng rồi, đầu tiên mặc áo lót, quần lót, váy trong, mang tất, váy dài, cuối cùng là áo ngoài và giày thêu… Là như thế này đúng không?”

Cô ấy đang hỏi người nào vậy?

“… Chính xác! Cậu luôn dùng một ít tế bào não.”

Một lát sau…

“Đã mang hòm thuốc chưa?”

“Đã mang.”

“Vậy tôi bắt đầu đây?”

Trong cỗ máy thời gian, Hàn Thiên Thảo ra dấu Ok.

“Quần áo trên người cậu là thời Chosun, vậy thì thời Chosun, được không?”

Hàn Thiên Thảo thờ ơ nhún vai. “Được!”

“Được, vậy thì… Này, đừng đụng tôi! Tôi đang điều… Á!!!”

Ánh sáng chói lóa chợt hiện lên…

“… Hỏng rồi, hình như… Hơi xa một chút…”

“Đâu chỉ một chút.”

“Đều do cậu không đó! Đã nói cậu đừng đụng tôi, cậu lại cứ đụng vào!”

“Tôi cũng không phải cố ý.”

“Vậy sẽ khác biệt rất lớn!”

“Cô ấy lại không thấy khác biệt.”

“… Nói cũng phải, vậy… Tùy cô ấy sao?”

“Tùy cô ấy đi.”

Bọn họ nói thì rất dễ dàng, nhưng không ngờ, một khác biệt “nho nhỏ” đã làm hại Hàn Thiên Thảo không bao giờ trở về nữa…

Truyện full

  • Quyến Rũ Thiên Tử
    Quyến Rũ Thiên Tử

    Một chuyện tình kỳ lạ nhưng cũng thật thú vị giữa vị hoàng tử Hiên Viên Thần và người được gọi là "mẫu hậu" Liên Mị đã...

  • Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám
    Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

    Thể loại: Hiện đại, 1×1, điềm văn, cưới trước yêu sau, hài, ấm áp, HEHoàn :  74 chương + 1 phiên ngoại.Editor: JeremyĐột nhiên từ một...

  • Vương Gia Nói Một Câu
    Vương Gia Nói Một Câu

    Tên gốc: Vương gia thuyết cú thoạiThể loại: Cổ đại, lãnh diện vương gia công thái phó thụ, HENhân vật chính – Lý Trọng gia/Thanh...

  • Viễn Phương
    Viễn Phương

    Couple: Bạch Ngọc Đường x Triển Chiêu (Thử Miêu)Độ dài: 43 chương + Vĩ thanhThể loại: Hiện đại, xuyên, HEEdit: Rượu NếpNếu có thể giả...

  • Phong Lưu
    Phong Lưu

    Phong Lưu - Giới Thiệu Truyện- Một thanh niên mạnh khỏe xuyên việt tới thời Nhà Đường, tán đệ nhất mỹ nữ Dương Quý Phi! Đây là một...

  • Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
    Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

    Tác giả: Tiểu Cam CamThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Hai người trở thành vợ chồng là vì lợi ích của hai gia tộc, gọi thẳng là liên...

  • Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường
    Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường

    Thể loại : tự do, ngôn tình,Nam chính là Vưu Trường Tĩnh xuất thân là chủ tịch tập đoàn Pháp Linh bền ngoài rất đẹp trai, tính cách...

  • Chuyện Khuya
    Chuyện Khuya

    Người dịch: idlehouseSố chương: 53, HENhân vật chính: Kiều Dĩ Sa, A SâmBìa xếch xì: idlehouseBìa lồng lộn: Tâm Tít Tắp"Chú xem tướng tá...

  • Trẫm Không Dám Nữa
    Trẫm Không Dám Nữa

    Thể loại: Cung đình hầu tước, Lãng mạn ấm áp, 1v1, HEVăn án:Trở về Đại Chiêu Quốc sau bao năm chờ đợi, nữ đế Cẩm Hoạ mang theo một...

  • Tương Tư Như Mai
    Tương Tư Như Mai

    Edit: Heo conTôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngày, nhìn...

  • Tim Đập Đuôi Run
    Tim Đập Đuôi Run

    Giới thiệu:Cậu học đệ 235 tuổi này, xin tự trọng.

  • Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
    Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

    Thể loại: Đầu thai chuyển thế, xuyên khôngSố chương: 155 chươngEditor: Vy Vy1505Giới thiệuKỷ Uyển Thanh có hai đời kí ức, đời trước vốn...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • [Song - Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em!
    [Song - Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em!

    Thể loại: Truyện teenCâu chuyện kể về Diệp Thiên Bình một cô gái phải đóng giả giáo viên thay chị gái mình để làm chủ nhiệm một lớp học...

  • Cưới Vợ Trước So Chiêu
    Cưới Vợ Trước So Chiêu

    Convert: AmiEdit: forgetfulBình sinh lần đâu tiên hắn đối với một người con gái phát sinh hảo cảm.Thật ra cũng không phải chuyện gì li...