Thập Niên 60 Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 12

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Kiều Vi canh chừng thằng bé rửa mặt xong, còn bản thân về phòng ngủ thay quần áo. Sau khi lục lọi, một nửa quần áo của nguyên chủ là vải lụa. Cô thuận tay treo chúng sang một bên, tìm váy liền áo thuần cotton trong đống quần áo còn lại.
Váy liền áo là váy ngắn tay, kiểu dáng này được truyền lưu từ Big Brother, sau này trở thành trang phục thường ngày trong nước.
Thời trang thật sự là một vòng luân hồi, nhìn qua về cơ bản váy liền áo của thời đại này không có gì khác váy của đời sau. Trời nóng nực, Kiều Vi chọn một chiếc váy liền áo cổ tròn màu lam nhạt, sau khi mặc vào soi gương, khỏe mạnh, thanh xuân, xinh đẹp.
Thân thể này mới hai mươi hai tuổi, ở đời sau là độ tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng ở đây lại là con có thể đi mua nước tương.
Cho dù như thế nào, Kiều Vi nhìn mình ở trong gương khỏe mạnh như vậy thì trong lòng rất vui vẻ.
Cô ra ngoài lấy chiếc giỏ đan bằng nhựa ở trên tường xuống, lại trở vào phòng soi gương.
Cái giỏ này không biết nên gọi là túi hay làn nữa, ở trong niên đại này, nó phù hợp cho bác gái đi chợ. Về sau khi túi ni lông phổ biến thì nó dần dần ít đi.
Về sau giới thời trang bắt chước nó, dùng để phối thời trang.
Kiều Vi soi gương, cảm thấy mình tương đối có phong cách bãi biển retro, hoan hỉ: “Tương Tương, đi thôi!”
Nghiêm Tương lại hỏi: “Sao mẹ không cầm ví tiền?”
May mà thằng bé nhắc nhở. Ở thế giới của Kiều Vi, ví tiền đã rời khỏi vũ đài lịch sử, ra cửa không cần phải mang theo.
Cô nhớ ngày hôm qua khi trở về có một túi đồ, Nghiêm Lỗi cầm về. Cô đi lục trong túi đồ, quả nhiên tìm được ví tiền.
Mở ra nhìn xem, bên trong có hai đồng bảy hào, còn có vài đồng tiền kim loại mệnh giá nhỏ.
Mặc dù biết số lượng và giá trị của tiền thời đại này không giống với đời sau, nhưng chỉ cầm theo hai ba đồng vẫn khiến Kiều Vi vô cùng không quen.
Kiểm tra lại thông tin trong đầu, cô đi vào trong phòng sách ở gian ngoài phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo lộn xộn, rất nhiều bức thư đã mở được gấp qua loa, không nhét vào bên trong bì thư, cứ ném trong đó như vậy.
Kiều Vi khựng lại, cơm canh trong nhà ăn cung cấp có thời gian cố định, cô tạm thời không để ý đến chúng, gạt thư ra, lấy một hộp bánh quy bằng sắt từ trong ngăn kéo rồi mở ra, quả nhiên bên trong có đựng tiền và tem phiếu.
Hàng tháng Nghiêm Lỗi sẽ đưa chi phí sinh hoạt, bình thường để ở trong cái hộp này, tùy tiện lấy dùng.
Tiền giấy có đủ loại mệnh giá khác nhau, Kiều Vi cầm một tờ mười tệ, hai tờ năm tệ, tiền một tệ và tiền hào lấy mấy tờ, gấp gọn bỏ vào trong ví tiền của mình.
Chỉ có tiền vẫn chưa đủ, đây là thời đại kinh tế kế hoạch.
Kiều Vi nhìn đống tem phiếu này, còn nhớ rõ lời nhắc nhở của Nghiêm Lỗi, sử dụng tem phiếu có ngày hết hạn sớm trước. Nhét một ít tem phiếu vào trong ví: “Đi thôi.”
Nghiêm Tương mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần đùi. So với nói là quần áo trẻ em, không bằng nói là phiên bản thu nhỏ của quần áo người lớn. Giống hệt một cán bộ kỳ cựu bỏ túi, vô cùng đáng yêu.
Kiều Vi mang theo giỏ đan bằng nhựa, nắm tay nhỏ bé của Nghiêm Tương, hai mẹ con vui vẻ ra cửa.
“Mẹ ơi, con muốn ăn hoành thánh.” Trong ánh mắt của Nghiêm Tương tràn ngập háo hức.
Không hề giống với thiếu niên kiệm lời như trong nguyên văn tiểu thuyết, khi được mẹ mình nắm tay dắt đi, thằng bé dám nói ra mọi yêu cầu, còn biết làm nũng nữa.
“Được, ăn hoành thánh.” Kiều Vi đồng ý.
Nghe thấy mẹ đồng ý ngay, trong mắt của cậu bé tràn đầy vui vẻ.
“Đi! Ăn hoành thánh nào!”
Kiều Vi quan sát người gặp được ở trên đường, càng rõ ràng vì sao khi nhắc đến quần áo thì Nghiêm Lỗi lại kỳ quái.
Bản thân vải lụa không chỉ là đồ hiếm, mặt hàng xa xỉ. Hơn nữa khi ở tỉnh chưa nhìn ra, nhưng về đến thị trấn, quần áo của rất nhiều người vẫn là vải thô, trên quần áo còn có cả miếng vá.
Kiều Vi còn nhìn thấy rất nhiều phụ nữ trung niên và người già còn mặc áo dài vạt xéo kiểu cũ.
Thảo nào nguyên chủ không thích nơi đây, sự khác biệt giữa thị trấn và thôn quê thật sự không quá lớn, còn nơi nguyên chủ hướng tới là khu vực rộng lớn mà bà nội thiên kim nhà giàu sa sút của mình nhắc tới.
Kiều Vi nhìn từ góc độ của người hiện đại, không thể nói là sai.
Nhưng nó thực sự lạc hậu hơn thời đại, khiến cho cuộc sống và hôn nhân của nguyên chủ khổ sở không chịu nổi.
Hy vọng kiếp sau cô ấy có thể sinh vào thời đại thích hợp với cô ấy.
Người trong nhà ăn của đại viện không nhiều lắm, chắc bởi vì hôm nay Kiều Vi dậy tương đối muộn, hầu hết mọi người đã ăn sáng.
Kiều Vi đi đến quầy giao tiền, hai bát hoành thánh hai cái bánh quẩy. Hoành thánh một hào một bát, bánh quẩy ba xu một cái. Nhưng phải trả phiếu lương thực và phiếu thịt.
Tay mở ví tiền của Kiều Vi hơi khựng lại, như vậy tính ra, hai ba mươi đồng trong ví tiền của cô tương đương với hơn ngàn ở đời sau. Lúc này nhận thức về tiền cuối cùng cũng áp dụng vào thực tế, có cảm giác chân thật.

Điểm khác với đời sau là còn phải đưa tem phiếu. Kiều Vi cũng không biết nên đưa bao nhiêu, thử đặt hai ba tờ lên trên quầy. Cô gái lấy tiền kỳ quái nhìn cô, cầm lấy hai tờ từ trong đó.
Kiều Vi cũng thầm có cân nhắc số lượng sử dụng của tem phiếu.
Cô gái đưa cho cô bốn thẻ giấy có cạnh thô, hai tờ in “Hoành thánh một bát”, hai tờ in “Bánh quầy một cái”. Kiều Vi cầm lấy đưa cho đầu bếp ở cửa quầy, đợi một lúc, chờ cửa quầy gọi thì đi qua bưng hoành thánh và bánh quẩy về.
Hoành thánh phối với bánh quẩy, một trong những phối hợp ngon nhất cho bữa sáng.
So với hoành thánh to thường thấy ở trong tiệm ăn sáng đời sau, hoành thánh thời này gần như không thấy thịt. Nhưng mà vỏ hoành thánh cán cực mỏng, giống như cá vàng kéo cái đuôi thật dài. Lớp vỏ kia hấp thu hoàn toàn hương vị của nước canh, đầu lưỡi vừa nhấp đã tan trong miệng.
Kiều Vi trước khi chết còn dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để sống thở dài… Chính là vì một miếng hoành thánh ngon như vậy, còn sống cũng đáng giá.
Hai mẹ con ăn ngon lành xong, Nghiêm Tương hỏi: “Mình về nhà sao?”
Kiều Vi lắc cái giỏ đan bằng nhựa: “Đi mua thức ăn.”
Nghiêm Tương rất quen thuộc với chợ nông sản, nhảy nhót dẫn đường. Niên đại này không có đồ điện, đương nhiên không có tủ lạnh, hoa quả mùa hè tươi mới không thể bảo quản lâu được, về cơ bản mỗi nhà ăn ngày nào mua ngày đó, tối đa mua cho hai ngày.
Quy mô của chợ còn nhỏ hơn mong đợi của Kiều Vi nhiều, chủng loại rau cũng thật đơn điệu, tất cả là rau thông thường của phương Bắc, hoàn toàn không nhìn thấy rau phương Nam. Quầy bán thịt chỉ có một, xếp một hàng dài.
Còn nghe thấy tiếng chào hỏi liên tục. Nơi đây nhỏ bé, mọi người quen biết nhau, chợ và nhà vệ sinh công cộng đã trở thành nơi xã giao.
Ký ức nói cho Kiều Vi, phải xếp hàng mua thịt trước, nếu không thật sự có khả năng thịt đã bán hết mà còn chưa mua được.
Cô nắm tay Nghiêm Tương xếp hàng. Cũng không có người khác dẫn theo con xếp hàng, trẻ con thiếu kiên nhẫn, lắc lư, nhảy nhót hoặc ồn ào. Về cơ bản bố mẹ coi như không nhìn thấy, chờ bị làm phiền thì vung hai bàn tay.
Kiều Vi nhìn Nghiêm Tương, vừa so sánh, Nghiêm Tương thật ngoan, im lặng dựa vào bên cạnh cô.
Lúc này, thằng bé hơi giống với thiếu niên kiệm lời trầm mặc được miêu tả trong nguyên văn kia.
Giống như cảm ứng được gì, thằng bé đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kiều Vi đang nhìn mình, thằng bé cười với cô. Đôi mắt sáng ngời cong cong, hàm răng trắng sạch sẽ.
Nụ cười này thật sự có thể tinh lọc tâm hồn của người trưởng thành.
Kiều Vi dùng sức xoa đầu thằng bé.
Có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bé trai đáng yêu biến thành thiếu niên tối tăm.
Chờ mãi mới tới lượt cô, cắt một miếng thịt, có mỡ có nạc.
Bởi vì cô đến hơi muộn, thịt đã không còn nhiều. Người đằng sau còn mất hứng: “Sao mua nhiều vậy, bao nhiêu người ăn thế.”
Kiều Vi nhìn miếng thịt kia, không lớn lắm. Cũng bởi vì không có tủ lạnh, không thể để lâu nên mới mua có một ít như vậy.
Cô mỉm cười: “Về nhà còn phải cắt một miếng, mua hộ hàng xóm.”
Cô ăn mặc xinh đẹp, nở nụ cười ôn hòa sáng ngời, người mất hứng đằng sau cũng không tiện nói gì nữa: “À.”
Kiều Vi cũng bắt đầu có trải nghiệm thiết thực về việc thiếu thốn vật tư của thời đại này.
Lại mua một ít rau, còn định mua ít hoa quả. Nhưng cô dậy hơi muộn, lại còn đi đại viện ăn sáng làm trễ nải thời gian, còn xếp hàng dài để mua thịt nữa, khi định mua hoa quả thì đã bán hết.
Đành phải thôi, âm thầm nhắc nhở bản thân vật tư của thời đại này túng thiếu như vậy, buổi sáng không thể dậy muộn, nếu không sẽ không mua được thứ tốt.
Mang theo đồ, cô dẫn Nghiêm Tương chậm rãi đi về.
Thật ra thì ra ngoài đi dạo như vậy rất tốt, ký ức về thị trấn này chậm rãi trải rộng ra, rơi xuống, từ cuộn phim biến thành hiện thực trước mắt.
Đi tới đi lui, nhìn thấy bộ phận bán hàng của cung tiêu xã.
Kiều Vi đến từ đời sau có hàng hóa rất phong phú, luôn cảm thấy chỉ xách theo một miếng thịt làm quà cho người ta rất khó coi, mặc dù biết ở thời đại này, thịt thật sự là thứ tốt, nhưng vẫn cảm thấy lễ quá mỏng.
Dù sao một nhà đoàn trưởng Triệu đã chăm sóc Nghiêm Tương mấy ngày, hơn nữa còn rất quan tâm đến thằng bé.
Nếu như ở đời sau, ai sẽ giúp đỡ quan tâm trẻ con của nhà người khác chứ, cũng không phải là thân thích. kể cả hàng xóm nhà bên cạnh họ gì không biết.
Kiều Vi vẫn quyết định đi vào trong quầy bán hàng nhìn xem. Bộ phận bán hàng rất rộng rãi, phòng không nhỏ, nhưng vừa bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy hết toàn bộ.
Thật sự không có gì có thể mua. Chủng loại hàng hóa quá ít, cả hoa quả cũng không thấy quả nào.
Cuối cùng, Kiều Vi quyết định mua đường đỏ. Bởi vì cô nhớ mẹ của cô đã từng kể với cô rằng khi còn nhỏ có cho cô uống nước đường đỏ, đường đỏ ở thời đại đó là thứ tốt.
May mà khi ra cửa mang theo đủ loại tem phiếu, phiếu đường cũng có.
Không biết nên mua bao nhiêu, cô khiêm tốn hỏi chị bán hàng. Người bán hàng nhìn cách ăn mặc của cô và Nghiêm Tương cũng biết là gia đình quân nhân, nên nói: “Mua ba hào đi.”
Vì thế Kiều Vi mua ba hào đường đỏ, dùng giấy dầu gói lại, bên trên dán một tờ giấy màu hồng nhạt, lại dùng dây nhựa cột lại.
Gói xong rồi mới nhìn thấy Nghiêm Tương đang nhìn với ánh mắt lấp lánh.
Kiều Vi buồn cười, mở ví tiền, lấy một xu tiền kim loại đặt lên trên quầy: “Cho thằng bé một miếng.”

Truyện full

  • Kiêu Ngạo
    Kiêu Ngạo

    Học thần luôn đứng vị trí đầu bảng đã bị một nữ sinh kéo rớt hạng.Tuy thành tích cô ấy không tốt, nhưng đáng yêu dính người.Tôi rất...

  • Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh
    Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

    Thể loại: Hiện đại, hài, HEConverter: ngocquynh520Editor: hoang_lienBeta: meoyeu21Anh thật không hiểu, rõ ràng mình không hề quen biết...

  • Chân Tiên
    Chân Tiên

    Giới Thiệu TruyệnỞ kiếp này, hắn mang trong người pháp quyết vô thượng, trong nội tâm còn có rất nhiều công pháp tăng tiến tu vi từng...

  • Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)
    Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)

    Western Ladies #1Người dịch: Vecspa ( chương 1 – 9), Cloudz ( chương 10 – 12) sis uyen (chương 16) Hanghulis ( chương 13, 14, 17, 18,...

  • Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần
    Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

    Bà cụ Hồ lớn tuổi, trí nhớ kém dần, hành động không khác gì một đứa trẻ, cả ngày cứ đeo cặp sách đòi đi tìm cha, người nhà không để ý...

  • Buông Bỏ
    Buông Bỏ

    Đôi khi, thời gian đã làm thay đổi mọi thứ..

  • Cùng Hàng Xóm Yêu Đương
    Cùng Hàng Xóm Yêu Đương

    Tác giả: Na Nâm Mạn Mạn Đích MaEditor: Larué, Nghèo đến nỗi chỉ có tiền, HelenaBeta: Annie, Bánh Ú Không Ăn Cà RốtThể loại: Nguyên...

  • Phù Thủy Chi Tâm
    Phù Thủy Chi Tâm

    ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại {domain} ========Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Ngọt sủng, H...

  • Đêm Đông Hôn Đóa Hồng
    Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

    Giới thiệu ngắn gọn: “Cưới trước yêu sau” với bạn trai cũ.Đóa hồng được cưng chiều x Ông trùm giới kinh doanh[1]Thuở thiếu thời, Nam...

  • Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
    Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

    Tần Tuyển chuyển nhà, mẹ Tần thăm hỏi hàng xóm một vòng, sau đó trở về nói với Tần Tuyển:“Con trai này, nhà bên cạnh có một cô nhóc rất...

  • Hoài Tổng Anh Tránh Ra!
    Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

    Tác giả: Bánh Cam (Orange)Thể loại: Truyện Ngược, Ngôn Tình, Truyện SủngGiới thiệu:Câu chuyện về hai con người vô tình quen nhau, yêu...

  • Em Là Ai Trong Anh
    Em Là Ai Trong Anh

    Thể loại: Truyện teenNếu biết được rằng cô ấy cũng giống như tôi thì có lẽ tôi đã không phải ân hận từng ấy năm trời.Cuối cùng tôi cũng...

  • Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!
    Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!

    Di Nhiên, một cái gái năng động dễ thương, bỗng mất đi tất cả sau vụ tai nạn kinh hoành. Hai mắt bị mù, người thân - người chú duy nhất...

  • Thú Thế Chi Tế Thế An Dân
    Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

    Thể loại: Tùy thân không gian, chủng điền, xuyên việt, chủ công, 1 x 2, HESố chương: 35 chươngCặp chính: Yến Hằng x Tề, AnEdit: Jenny...

  • Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
    Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

    Tác giả: Sâm Hạ QuỳThể loại: Đô Thị, Ngôn TìnhGiới thiệu:Thu Thanh Duy xuyên sách đóng vai nữ chính tiểu hoa đán trong câu truyện tổng...