Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
Nam Nhứ ngồi ở trên ghế, dựng thẳng tư thế ngồi, mặtmũi thanh tú, mí mắt dao động, ánh sáng trong con ngươi sáng rực lấp lóe vẻmong đợi và hưng phấn.
Trần Trạm Bắc nhìn giấy trắng và bút vẽ trên đùimình, lại nhìn về phía Nam Nhứ, anh bất lực bật cười: “Thật sự muốn vẽ? Hiện tạilà ba giờ rưỡi sáng đấy, giày vò cả ngày rồi, em không mệt sao?”
“Không mệt không mệt, vẽ đi.” Nam Nhứ mỏi mắt mongchờ, Trần Trạm Bắc trong mắt cô là đại thần Tề Kiêu trà trộn vào ổ m4 túy tạiTam Giác Vàng, một đôi tay lớn có thể cầm súng, có thể vung nắm đấm, cú đấm nhưgạch đá hạ xuống thì có ai mà không phun nửa ngụm máu.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy bức tranh mà anh vẽ,loại cảm giác tương phản ấy khiến trái tim cô nhiệt huyết bừng bừng, cô và anhgặp nhau, yêu nhau, sống chết cùng nhau, nhưng lại hiểu biết rất ít về đốiphương.
Càng hiểu biết thêm lại dần dần sẽ đào ra đượccàng nhiều bất ngờ, Nam Nhứ nhướng nhướng mày, “Vẽ thôi nào.”
Chân mày Trần Trạm Bắc khẽ nhướng lên, đáy mắt lóequa một tia sáng khó có thể nhận ra, “Ngồi lên giường đi.”
Bọn họ đổi vị trí cho nhau, Trần Trạm Bắc ngồi lênghế, bàn tay cầm bản vẽ, tay phải cầm bút, Nam Nhứ bày ra tư thế, “Như này cóđược không?”
“Em thấy thế nào thoải mái thì cứ thế đấy, không cầntận lực khoe thân thể.”
Nam Nhứ vừa nghe thế, cô trực tiếp dựa vào đầu giường,như thế này mới thoải mái.
Đây là bất ngờ mà cô ngập tràn mong đợi muốn có,nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc an nhàn lúc anh vẽ, trong lòng cô dâng lên cảmgiác ấm áp vô tận.
Cô độc thân hai mươi mấy năm, chưa từng nghĩ đến sẽthích một người như thế nào, cho đến khi gặp được anh, anh chiếm lý trí cô, khiếncô sa vào đó.
Trần Trạm Bắc vẽ rất nghiêm túc, bút chì phác họađường nét trên trang giấy trắng, lại thêm chút chi tiết, gương mặt của cô sớmđã khắc sâu trong đầu óc của anh, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, vốn không phảivì muốn xem nên vẽ thế nào, mà chỉ là vì muốn nhìn cô một cái.
Nam Nhứ thỉnh thoảng thay đổi tư thế, nào ngồi,nào nằm, rồi nằm nghiêng, tréo chân nhàn nhã, “Em cử động tới lui thế này, có ảnhhưởng đến anh không?”
“Không đâu.” Anh kéo tấm chăn mỏng đắp lên ngườicô, “Đừng để cảm lạnh.”
“Không lạnh mà.” Cô đặt chăn mỏng ở trên đùi, ngồixếp bằng.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Trạm Bắc ừm mộttiếng, “Được rồi này.”
Nam Nhứ vội vã duỗi tay ra, “Mau đưa em xem thử.”
Trong lúc cô mỏi mắt mong chờ, Trần Trạm Bắc quăngbút vẽ lên bàn sách, đưa bản vẽ về phía cô.
Nam Nhứ nhận lấy điều chỉnh góc độ, sắc mặt của côtừ đỏ thành trắng, trắng thành tím, tím thành đen, cô siết chặt tờ giấy vẽ, giơchân lên nhắm về phía Trần Trạm Bắc vung một cú đá, Trần Trạm Bắc sớm đã cóphòng bị, anh một phát túm lấy mắt cá chân của cô, lưu manh nhìn cô cười cười,“Có đẹp không?”
Vẽ người cũng khá giống đấy, gương mặt có thể nhìnra bảy tám phần chính là cô không sai được, nhưng đây lại là một bức vẽ nửa khỏathân, thậm chí, đến cả nốt ruồi nhỏ trước ngực cô cũng không thoát khỏi ma trảocủa anh.
Nam Nhứ cắn răng, siết chặt nắm đấm, tức hồng hộc,lại nhìn sang vẻ mặt đầy khí sắc của Trần Trạm Bắc, cô thật muốn đánh người.
Một bàn chân khác mạnh mẽ đá lên vai anh, thân thểTrần Trạm Bắc ngửa về phía sau, cái ghế vừa lung lay chân anh liền chạm đất, lậptức bổ nhào qua đó, đè cô ở dưới thân giam lại.
Anh hôn cô, cô né tránh.
Bị đôi tay anh kìm lại nên cô giơ chân lên đá, chođến khi Nam Nhứ sức cùng lực kiệt cũng không thôi.
Cô bị anh mạnh mẽ giữ chặt, anh hôn cô, sau cùng lạihôn lên nốt ruồi nhỏ kia, “Xem đi, anh vẽ hay đến mức vị trí chẳng sai lệch tínào, Nam Nam, mọi thứ của em đều ở trong đầu anh.” Trần Trạm Bắc lưu manh cườicười rồi nhìn đôi mắt như phun ra lửa của Nam Nhứ, lại lần nữa nhấn mạnh trọngđiểm, “Là mọi thứ đấy.”
Nam Nhứ vừa tức vừa thẹn, hai má ửng đỏ, đáy mắt lạiphun lửa, nhưng đốm lửa này lại chẳng có chút sức uy hiếp nào cả, sau cùng chỉcó thể hóa thành một ngọn lửa trong mỗi bước áp sát của anh, hung hăng bùngcháy.
Lúc ngủ thiếp đi đã gần năm giờ, bầu trời đã dần dầnhiện lên màu xám trắng, Nam Nhứ được anh ôm vào lòng, ngủ rất say.
Trần Trạm Bắc vòng tay qua eo cô, hôn lên giữa tóccô từng nụ hôn, anh chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ rồi xuống giường đi xuống lầu.
Ba Trần dậy rất sớm, hai cha con ngồi uống trà dướiđình nghỉ mát ở trong vườn, trò chuyện về những thay đổi của người bên cạnhtrong những năm gần đây.
Đối với những sự thay đổi này, trong lòng Trần TrạmBắc có chút phiền muộn.
Anh cảm thấy áy náy vì cậu qua đời mà anh không thểxuất hiện, mẹ anh cũng chịu đả kích lớn thế mà anh lại rời nhà ra đi, thân thểcủa mẹ càng lúc càng tệ.
Anh nói sau này sẽ ổn định công việc để ba mẹ bớtnhọc lòng, nhắc đến Nam Nhứ, ba Trần rất vừa ý cô gái này, chỉ là có chút lo lắng,công việc của Nam Nhứ sau này có khi nào cũng sẽ nguy hiểm như trước kia không.
Vì phận làm ba mẹ chỉ hy vọng bọn họ bình an, vềviệc đại nghĩa họ đều thấu hiểu, đặt trọng trách lên người ai thì người đó sẽphải đổ mồ hôi, hy vọng bọn họ đừng tham gia vào những công việc nguy hiểm nhưthế.
Trần Trạm Bắc nói vài lời an ủi ba mình, về việcsau này có đi làm nhiệm vụ hay không, còn phải xem cấp trên an bài, nếu như cócần thì họ vẫn không thể nào trốn tránh.
Bọn họ đều là những người từng trải qua sinh tử,có cảm tình rồi sẽ nảy sinh ràng buộc.
Hơn tám giờ, Trần Trạm Bắc lên lầu, Nam Nhứ nghethấy tiếng mở cửa liền tỉnh ngay, cô khẽ mở mắt ra, nhìn thấy anh đi về phíacô, Nam Nhứ cong khóe môi lên, “Chào buổi sáng.”
“Làm em tỉnh giấc à.” Anh bò lên giường, một taykhoác lấy eo cô, “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô trở mình một cái, lưng dán vào lồng ngực củaanh, “Mấy giờ rồi anh?”
“Mới 8 giờ 30.”
Nam Nhứ vừa nghe, lật đật ngồi bật dậy, “Sao anhkhông gọi em dậy, đã hơn tám giờ rồi, lần đầu tiên đến nhà anh đã ngủ nướng,không tốt đâu.”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, tóm lấy bả vaicủa cô nhấn cô vào trong lòng, “Mẹ anh còn chưa dậy đâu, anh cùng ba anh ở bênngoài trò chuyện một lúc, em an tâm ngủ thêm chút nữa đi.”
Nam Nhứ không ngủ thêm, hai người nói chuyện một hồi,cô ngồi dậy đi tắm rửa, xuống lầu.
Mẹ Trần cũng đã dậy rồi, tuy rằng chỉ ngủ có nămtiếng đồng hồ nhưng sắc mặt còn sáng sủa hơn cả ngày hôm qua nhìn thấy, contrai quay về rồi, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ khỏi cần phải nói, trên mặtcòn treo nụ cười vui mừng.
Ánh mắt của bà chưa từng rời khỏi gương mặt của TrầnTrạm Bắc mà vẫn luôn nhìn chằm chằm anh bất luận và chính diện hay là bóng lưng.
Nam Nhứ vô cùng hiểu rõ tâm lý của mẹ Trần, nhìnthấy mẹ Trần vui vẻ, cô cũng thay cả nhà bọn họ vui mừng vì được đoàn tụ.
Vào buổi trưa, ngoài cửa có người đến, người giúpviệc đi mở cửa, một nam một nữ tiến vào, dáng vẻ trẻ trung tầm 27 đến 28 tuổi,cô gái ấy nhìn thấy Trần Trạm Bắc, tức khắc ngây người ngay tại chỗ, sau đó độtnhiên giống như đã nhìn thấy công tắc của thân thể vậy, cô ấy oa một tiếng,“AAAAAAAAAAA, anh Bắc, anh Bắc quay về rồi…”
Chàng trai ở phía sau lập tức xông lên trước, tómchặt lấy bả vai của Trần Trạm Bắc điên cuồng lắc lư, “Em không nhìn nhầm chứ?”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười thành tiếng, “Emkhông có nhìn nhầm, là anh trai em về rồi đây.”
Người ở trước mặt là bạn từ nhỏ của Trần Trạm Bắc,Phương Viễn Huy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này anh tham gia quânngũ cũng thường xuyên liên lạc, quay về nhất định phải uống một trận cho đã,sau đó quở trách anh ném bản thân vào quân đội, bỏ lại đám anh em bọn họ đây.
Cô gái kia là em gái của một người anh em khác tênLệ Nhiễm, Lệ Dao, từ nhỏ đã chạy theo sau đuôi bọn họ.
Không ai thích con bé này đi chơi cùng, nhưng aidám ức hiếp cô ấy, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Lệ Dao đẩy Phương Viễn Huy ra, cô ấy ôm lấy cánhtay của Trần Trạm Bắc rớt nước mắt, “Anh Bắc, anh đi đâu thế, anh còn khôngthèm quay lại, thím cứ khóc mãi, em cũng khóc.”
Trần Trạm Bắc nhìn hai người trước mặt mình, “Haingười?”
Phương Viễn Huy kéo Lệ Dao vào lòng mình, “Nămngoái kết hôn rồi.”
Trần Trạm Bắc đột nhiên áp sát bên tai Lệ Dao nhỏgiọng nói, “Thẳng Huy làm thế nào theo đuổi được em thế?”
Lệ Dao hừ một tiếng, “Anh không nhìn thấy em vẫnđang khóc sao, hỏi mấy vấn đề không liên quan này quan trọng lắm à.”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, nhìn về phíaNam Nhứ.
Anh đi về phía cô, Nam Nhứ đứng dậy, Trần Trạm Bắcgiới thiệu, “Nam Nhứ.” Lại giới thiệu hai người kia, “Phương Viễn Huy và LệDao, bọn anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại hai người họ kết hôn rồi.” Sauđó anh nhìn hai người họ hất hất cằm, “Gọi chị dâu đi.”
Lệ Dao khịt mũi bật cười, hai vợ chồng đồng thanhnói, “Chào chị dâu.”
Tiếng chị dâu này làm cho Nam Nhứ có chút thẹnthùng, vội vã chào hỏi, “Chào hai người.”
Phương Viễn Huy và Lệ Dao nghỉ phép nên đến đâythăm hai vị nhà họ Trần, những năm Trần Trạm Bắc không có ở đây, các anh em thườnghay đến đây cùng hai người già chuyện trò.
Không ai biết anh Bắc đi đâu, bọn họ rất hiểu TrầnTrạm Bắc, họ không cách nào tin rằng anh sẽ làm ra những chuyện trái với lẽ thường.
Phương Viễn Huy và Lệ Dao xuất hiện, tức khắp cácanh em đều nhận được tin tức, chẳng mấy chốc, biệt thự Trần gia ập đến vô sốngười, sau đó lại có người đến, Nam Nhứ thấy ngoài cửa bắt đầu động thủ, cô vộivã chạy qua đó.
Trần Trạm Bắc dùng tốc độ nhanh nhất chế trụ ngườinọ, đoạn nói rằng anh chẳng qua là nể mặt anh ta thôi, nếu không, không quá bachiêu anh đã khiến anh ta bó tay chịu trói.
Trần Trạm Bắc trong cái nhìn luyến tiếc của mẹ Trần,bị các anh em lôi ra ngoài.
Trong phòng bao khách sạn, hai mươi mấy người vâyxung quanh cái bàn khơi lại chuyện cũ, quở trách Trần Trạm Bắc mấy năm naykhông liên lạc với các anh em, phạt anh uống vô số ly.
Trần Trạm Bắc không cự tuyệt một ai, bất luận làphạt rượu hay là kính rượu, hay là cùng nhau uống rượu, anh nốc hết ly này đếnly khác vào bụng.
Nam Nhứ nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm trên mặt anh,là vẻ mãn nguyện nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Cô đã từng thấy Tề Kiêu uống rượu, có thể nói làngàn ly không say, nhưng nhìn thấy Trần Trạm Bắc uống rượu, anh có vẻ say,nhưng say đến thoải mái, say đến tùy ý, say đến hạnh phúc.
Mọi người gọi từng tiếng từng tiếng chị dâu, NamNhứ bắt đầu tê hết cả da đầu đáp lại, cứ gọi mãi gọi mãi nghe riết cũng thànhquen.
Trần Trạm Bắc lúc còn nhỏ chính là tiểu bá vươngtrong một đám trẻ bọn họ đây, mọi người nguyện ý cùng anh điên cuồng, dần dầntrưởng thành, Trần Trạm Bắc thu lại tâm tính tiểu bá vương, biến thành một ngườianh trai đáng kính phục trong lòng mọi người.
Lúc bọn họ trò chuyện, nói về thanh xuân, nói vềtrưởng thành, nói về những năm qua, nói đến khi khóe mắt mọi người ửng đỏ.
Trần Trạm Bắc cầm lấy một chai rượu, ngửa đầu nốcrượu, cho đến khi chai rượu thấy đáy, anh nói: “Các anh em, tôi đây có lỗi, tôinhận lỗi với mọi người, cảm ơn sự chăm sóc và quan tâm của mọi người dành choba mẹ tôi trong suốt những năm qua, những điều này tôi đây khắc ghi trong lòng.”
“Nói nhảm, bọn tôi xem chú với dì như người thân,đừng có dát vàng lên mặt mình, chẳng phải vì chú đâu.” Mọi người đỏ viền mắt,có người len lén lau nước mắt.
Nam Nhứ cảm nhận được phần tình cảm anh em nồng đậmnày, chân thành, nhiệt liệt, bất phân tình nghĩa với nhau, Trần Trạm Bắc có mộtnhóm anh em như thế này, thật tốt.
Trước đây cô luôn cảm thấy anh cô độc, bảy năm ởTam Giác Vàng, cô độc một mình dũng cảm xông vào ổ m4 túy, mỗi lần nhìn thấy thầnsắc cô đơn của anh, cô đều đau lòng, nhưng anh lại kiên nghị đến thế, bị đánh vỡrăng trào máu cũng sẽ nuốt ngược vào bụng, không nói một câu đau.
Cho đến tận nửa đêm 1 giờ mới chịu tàn cuộc, haingười quay trở về, anh khoác lấy vai cô, đáy mắt vẫn luôn cười cười.
“Say rồi à?” Cô hỏi anh.
“Không có.” Anh nói.
“Chỉ có người say mới nói bản thân mình không say,nếu như không phải em, anh đã răng rơi đầy đường, thêm bước nữa sẽ ngã vào bồnhoa rồi.” Nam Nhứ ôm lấy eo của anh, dẫn anh đi thẳng.
Trần Trạm Bắc thấp giọng cười cười, ánh mắt nhìn cảnhđêm phồn hoa của đô thị ở xa xa, dưới trời đêm sáng bừng ánh đèn, sáng như banngày.
Ánh đèn cũng như thế, nhưng ở trong lòng anh, ánhđèn này khác hẳn ở Tam Giác Vàng.
“Cảm giác quay về này thật tốt.”
Nam Nhứ dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắtcủa anh có niềm khát khao đối với ánh sáng, cô ôm lấy eo của anh, “Trạm Bắc, emcũng tự hào vì anh, anh là niềm kiêu ngạo của em.”
Anh cúi đầu, hôn một cái lên môi cô, “Có phải càngyêu anh rồi không.”
Khóe môi Nam Nhứ giật giật, “Say thành thế nàycũng không quên lắm lời.”
Đi đến trước cửa nhà, Trần Trạm Bắc không vào cửamà ngồi xuống dãy ghế trong đình nghỉ mát trong sân vườn, anh ôm cô vào lòng,nhìn bầu trời đêm trong màn đêm, “Nơi này không nhìn thấy sao trời, mấy đốm lấplánh kia toàn là ánh đèn, nhưng anh vẫn thích nơi này.”
“Em cũng thích.” Liếc mắt trông bầu trời của TamGiác Vàng, sao sáng ngập trời, “Tuy rằng chúng ta không thích nơi đó, nhưng emvẫn sẽ hoài niệm khoảng thời gian chúng ta đã từng bên nhau, khoảng thời gianđó đều là từng chút hồi ức của chúng ta.”
“Nam Nam, anh vẫn luôn có một nguyện vọng.” TrầnTrạm Bắc tựa đầu xuống đầu cô, thân thể của anh rất nặng, sau khi say khôngcách nào khống chế được lực của bản thân, anh bèn xoay người sang một bên, đầutựa lên cây cột của đình nghỉ mát, “Anh muốn cùng em đắm mình trong ánh mặt trời.”
Anh để bản thân mình sống trong cuộc sống u tốikhông chút tia sáng, “ánh mặt trời” đối với anh mà nói quá xa xỉ, cô hiểu rõ điềuấy.
Con ngươi đen láy hút cô vào đáy mắt, anh nói,“Nam Nam, em chính là ánh mặt trời của anh.”
Nụ cười ấm áp của Nam Nhứ dần dần nở ra, lộ ra hàmrăng trắng sáng chói lòa cả mắt, cô gật đầu, không ngừng gật đầu..






![[Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm [Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm](https://img.truyenhq.com/img/w120/h144/fill!/novels/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem.jpg)







![[Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt [Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt](https://img.truyenhq.com/img/w120/h144/fill!/novels/conan-dong-nhan-tranh-doat.jpg)