Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
Tố chất cơ thể của Nam Nhứ dẻo dai mạnh mẽ hơn sovới những cô gái bình thường, cho dù bị thương nặng cũng chỉ nằm viện một tuầnlà đã có thể tự do hoạt động.
Cô thay một bộ quần áo mới rồi cùng Tề Kiêu đi rangoài, anh bảo cô đi, cô chỉ có thể rời đi.
Khi càng đến gần thời gian ly biệt, hai người càngít nói, anh kéo hành lý của cô đi phía trước, cô cúi đầu theo sau, giẫm lên cáibóng của anh.
Có lúc cô hy vọng bản thân mình có thể giẫm lên bướcchân của anh, đuổi theo nhịp bước của anh vượt qua mọi chông gai, thoát khỏinơi sa đọa, cùng nhau đón nhận phút huy hoàng.
Nhưng cô cũng hiểu, cô ở lại sẽ chỉ khiến anh vướngtay vướng chân.
Đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, vừa định lên xe thìnhìn thấy có người đi đến.
Nam Nhứ không quen người này nhưng Tề Kiêu quen,cô cũng nhìn ra được đây không phải là thuộc hạ của anh mà là phó tướng đắc lựccủa trùm buôn m4 túy tại Tam Giác Vàng – Thái Khôn.
“Cậu Kiêu, ông Khôn mời cậu qua đó một chuyến.”
“Ông Khôn tìm tôi? Có chuyện gì?”
“Ông ấy muốn nói cụ thể trực tiếp với cậu.”
“Bên này tôi có việc, sau khi làm xong tôi sẽ dànhchút thời gian gặp mặt với ông Khôn.”
“Có liên quan đến mấy chuyên án xảy ra gần đây,tình huống cấp bách, cậu Kiêu làm phiền cậu đi một chuyến, không làm lỡ quá nhiềuthời gian của cậu đâu.” Người đến thái độ lịch sự, không có bất kỳ cưỡng ép nào.
“Tôi không quá hứng thú với mấy chuyện xảy ra gầnđây.
Chúng tôi làm việc của mình, chỉ cần không ra khỏimảnh đất Tam Giác Vàng này, không ai cản trở được chúng tôi.”
Người đó nói thêm một cái tên, Tề Kiêu ngây ngốc,cái tên này chính là một trong những người có liên quan đến án vũ khí đạn dược,Ngư Phu bảo anh trông chừng, nhưng không ngờ người đó lại bị Thái Khôn giam giữ.
Tề Kiêu gật đầu nói được, anh kéo Nam Nhứ sang mộtbên, “Anh không thể đưa em đi được rồi.”
Nam Nhứ không đáp, Tề Kiêu đặt chìa khóa xe vàotrong tay cô, “Đi đường cẩn thận.”
Nam Nhứ lo lắng cho Tề Kiêu, tuy rằng bản thân bịthương, nhưng cũng không phải tàn tật, cho dù thân phận của anh không bị LậnVăn Tu vạch trần thì lúc này cũng là đơn độc một mình, cô không nghe thấy thìthôi, đã nghe thấy lại không thế bỏ mặc không lo.
Tề Kiêu lên xe, Nam Nhứ lái xe theo sau xe bọn họ,cho đến khi bọn họ chuyển sang máy bay trực thăng, Nam Nhứ nhảy xuống xe đi quađó, Tề Kiêu cau mày, lạnh giọng nói: “Em đi theo làm gì thế.”
Nam Nhứ không nói chuyện, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Người bên cạnh cười cười, “Cậu Kiêu, người cũng đếnrồi, cùng nhau đi vậy, sau khi ông Khôn bàn chuyện với cậu xong thì sẽ đưa cậuquay trở về.”
Tiếng cánh quạt ù ù rầm rầm vang rền khiến bên taimơ hồ, Nam Nhứ ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng khôngnói lời nào.
Sau mười phút máy bay trực thăng bay lên bầu trời,phía dưới rừng cây bát ngát, cô nhìn xuống dưới, đột nhiên nhìn thấy có ngườinhìn về phía cô, cô chỉ cảm thấy người này quen mắt, nhưng nhất thời nhớ khôngra.
Người đó nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giơ súnglên, Nam Nhứ kinh hoảng, Tề Kiêu cũng nhìn thấy rồi, anh đẩy Nam Nhứ ra, nhưngNam Nhứ phi dao ra ngoài, vừa hay trúng vào khẩu súng của người đó, thân súng bịđánh rơi, những người khác cũng xông đến.
Hai bên lập tức động thủ, Tề Kiêu rút súng bắn trả,trợ thủ của Thái Khôn nấp ở phía sau tấm chắn, “Cậu Kiêu, ông Khôn mời cậu quađó…”
Tề Kiêu không nghe anh ta nhiều lời, họng súng nhắmvề phía đó bắn xả, có người từ phía sau bổ nhào đến, Nam Nhứ tóm lấy một vật cóthể di động ở bên cạnh, liên tiếp chọi qua đó.
Trên trực thăng có thêm bọn họ tổng cộng bảy người,Tề Kiêu nhanh chóng giải quyết mấy người, sau khi băng đạn trống rỗng, hai bênchỉ đành dùng đến nắm đấm, Nam Nhứ trên người bị thương nặng vẫn chưa khỏi, TềKiêu vừa bảo vệ cô, vừa chiến đấu với trợ thủ của Thái Khôn.
Trợ thủ của Thái Khôn có công phu tay chân khôngphải hạng tầm thường, đi theo bên cạnh Thái Khôn biết bao nhiêu năm, thân thủtuyệt đối thượng thừa.
Tề Kiêu và họ nhất thời khó phân cao thấp.
Nam Nhứ vớ lấy cây súng trường ở dưới đất, phangkhẩu súng đó về phía người đàn ông đang nhào qua đấy, cho đến khi bên kia chỉcòn lại một người là đàn em của Thái Khôn.
Thái Khôn nói gì đó, Nam Nhứ nghe không hiểu, rấtnhanh người đàn ông trong buồng lái nhảy xuống, Nam Nhứ nhào qua đó, động tácphi người của cô làm vết thương bị kéo giãn, cô không quan tâm cơn đau, nhặt khẩusúng lên hung hăng chọi qua.
Cô bò dậy, dây đai dài của khẩu súng mắc vào cánhtay của tên trợ thủ Thái Khôn, cô dùng lực kéo một phát, thân thể người đó ngãnhào về phía sau rồi tức khắc té ra khỏi cửa khoang mở rộng của chiếc trựcthăng.
Khoảnh khắc té ra ngoài, người đó túm lấy quần áocủa Nam Nhứ.
Tề Kiêu mạnh mẽ nhào lên đó kéo lấy cánh tay củaNam Nhứ, Nam Nhứ không quan tâm mình bị kéo đến đau nhói, cô rụt chân về nhắmvào đầu của tên trợ thủ Thái Khôn đá liên tiếp vài cú đá mạnh mẽ, người đó cuốicùng cũng không chịu được rơi thẳng xuống dưới.
“Bám chặt.” Tề Kiêu hét lớn với cô.
Nam Nhứ gật đầu, Tề Kiêu dùng sức kéo cô lên, chỉnhìn thấy ở vị trí trước ngực của Nam Nhứ đã rỉ ra vết máu thật lớn, nhuộm ướtcả áo sơ mi màu trắng của cô, trực thăng không có người lái, thân máy bay bắt đầuchao đảo, Tề Kiêu bám chặt cửa khoang, dùng chân vớ lấy sợi dây thừng quăng xuốngdưới, sau đó một tay nắm lấy sợi dây thường rồi lập tức nhảy xuống.
Nam Nhứ đột nhiên tăng tốc rơi xuống, gió thổi đếnđau mắt, cô ngước mắt đột nhiên kinh hoảng, “Tề Kiêu, anh…”
Một đầu dây ở phía anh, đầu kia nói với trực thăng.
Tề Kiêu lao xuống bằng tốc độ ngang với tốc độ NamNhứ rơi, lúc sáp lại gần, anh tóm lấy thân thể cô, ôm chặt vào lòng.
Thân máy bay nghiêng nghiêng ngả ngả, hai người nhảyxuống khỏi đó, lúc nhảy xuống, sợi dây nối anh với trực thăng làm anh bị trựcthăng lôi kéo về phía trước, cây cối xước qua người.
Đoạn anh buông sợi dây ra, ôm chặt cô rồi nhảy vàongọn cây, lăn lộn rơi xuống.
“Rầm” một tiếng, hai người rơi xuống giữa nương rẫy,Tề Kiêu nằm dưới thân cô, vững vàng ôm chặt cô ở trên mình, giúp cô chắn đi mọisự va chạm với mặt đất.
Nam Nhứ rên khẽ một tiếng, cảm giác lồng ngực âm ỉđau, cô xoa dịu một hồi lâu, bò dậy khỏi người anh, “Tề Kiêu.”
Tề Kiêu cắn chặt răng, chân mày nhíu chặt, Nam Nhứthấy anh không nói gì, cô gấp gáp kiểm tra thương thế của anh, không ngừng gọitên anh: “Tề Kiêu, Tề Kiêu, anh thế nào rồi?”
Qua một hồi lâu, Tề Kiêu mạnh mẽ hít một ngụm khí,phần phổi cuối cùng cũng có không khí, anh hít thở từng ngụm từng ngụm lớn.
“Anh sao rồi? Bị thương ở đâu thế?” Nam Nhứ giúpanh vuốt ngực cho dễ thở.
Xoa dịu một hồi, Tề Kiêu mới có thể hít thở bìnhthường, nhưng sắc mặt trắng bệch đến dọa người, đôi môi tái xanh, Nam Nhứ kinhhoảng nói: “Còn bị thương ở đâu nữa, anh nói cho em biết đi.”
Lúc này cô phát hiện, tay phải của anh đặt ngang ởtrên đất, chỉ có tay trái ôm cô, Tề Kiêu cắn răng ngồi dậy, tay phải của anh đãtrật khớp, lắc lư rũ ở bên người.
“Tránh ra.” Tề Kiêu gần như từ trong kẽ răng nặnra vài chữ này.
Nam Nhứ vội vã tránh ra một chút, tay trái của TềKiêu nắm lấy tay phải, răng rắc vài tiếng, âm thanh xương cốt ma sát với nhauđáng sợ đến dọa người.
Anh cắn chặt răng, trong mũi ẩn nhẫn rên rỉ vài tiếngthật dài, tức khắc, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đã trào ra trên trán, anhthở dài một hơi, thân thể ngã gục về sau.
Cơn đau trật khớp không khác gì gãy xương, Nam Nhứkhông dám động vào anh, cô quỳ ở bên cạnh anh, giúp anh lau đi mồ hôi ở trêntrán, sắc mặt Tề Kiêu trắng bệch, hơi thở nặng nề hỏi cô, “Vết thương của em chảymáu rồi, có thể kiên trì nổi không?”
“Có thể, em không sao.” Cô nói xong thì xé một mảnhvải từ trên người mình, đè lên vị trí vết thương, vết thương lại lần nữa ráchra, đau đớn khó chịu, cô cắn răng chịu đựng, “Anh thì sao?”
“Đợi một lúc là ổn.” Nói xong, anh dùng một taykhác lấy điện thoại ra, tra thử vị trí địa lý của nơi này, sau đó gửi tọa độcho Ngư Phu, bảo anh ta đến đây tiếp ứng.
Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, ngọn núitheo đó dao động.
Ở nơi xa xa máy bay trực thăng va vào tường núi, rầmmột tiếng tức khắc nổ tung, ngọn lửa cháy rực ngập trời…
Hai người xuyên qua rừng cây rậm rạp, nhìn qua bênđó, “Người kia, em cảm thấy rất quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ ra được đãtừng gặp ở đâu.” Bản lĩnh nhận người của cô vô cùng cao, không đến mức nhìn cáilà nhớ rõ nhưng cũng nhớ được 7-8 phần, người đó rốt cuộc là ai nhỉ.
“Em không thể nào từng gặp người của Thái Khôn,anh còn chẳng được gặp mấy, ông ta và anh trước giờ không có tranh chấp, ông talôi kéo anh mấy lần…” Tề Kiêu trầm tư chốc lát, “Trừ phi, ông ta chính là cáingười tiếp ứng Ngô tướng quân kia.”
“Rất có thể.” Nam Nhứ đỡ anh đứng dậy.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vết thương của cô, đáymắt âm u, Nam Nhứ khẽ cười, giả vờ mình vẫn thoải mái, “Không sao, em có thểkiên trì được.”
Hai người đi mãi thì nghe tiếng sấm rền, rồi mưanhỏ lất phất đổ xuống xuyên qua rừng cây, nhành cây rậm rạp che che phần lớn nướcmưa, cho đến khi mưa càng lúc càng lớn, Tề Kiêu kéo lấy cô, chạy đến một hang độngở bên cạnh núi.
Anh đắp áo khoác lên người cô, bao bọc lấy toànthân ướt sũng của cô, giữa mũi của cô là mùi hương từ áo khoác của anh, sạch sẽthơm ngát, cho dù là máu tanh tràn ngập, cô ngửi thấy rồi cũng an tâm.
Cô và anh kề vai nhìn lên bầu trời mưa đổ, “Cánhtay của anh còn đau không?”
“Không đau nữa.” Anh nói.
Làm sao có thể không đau chứ, chẳng qua là đaucũng phải nhẫn nhịn mà thôi, cô hít sâu một hơi, “Em không hy vọng mọi thứ, chỉhy vọng anh sống cho thật tốt.”
“Ừm.” Anh rầu rĩ trả lời một tiếng.
Cô không nói gì nữa, chỉ ngắm nhìn cơn mưa bão độtnhiên ập đến, tựa như đang dẫn đường cho cô, đột nhiên Tề Kiêu đứng trước mặtcô, nước mưa xối lên sống lưng thẳng tắp của anh, anh mặc chiếc áo T-shirt tayngắn mỏng manh, cánh tay hằn đường nét của da thịt, anh giơ tay, đầu ngón taynhẹ nhàng chạm vào nơi bên cạnh miệng vết thương của cô, “Quay về dưỡng thươngcho tốt, đừng để lại mầm bệnh, không phải chuyện nhỏ đâu, nó sẽ theo em cả đờiđấy.”
Cô gật đầu.
“Nam Nam.” Anh gọi cô.
Ánh mắt của bọn họ giao nhau, trong đôi mắt chấtchứa cảm xúc nồng liệt, dây dưa cùng nhau, anh đỡ mặt cô lên, hôn lên môi cô mộtnụ hôn sâu sắc.
Nụ hôn của anh rất sâu, nóng bỏng, nồng liệt.
Anh muốn dùng nụ hôn này để nuốt cô vào trong bụng,hòa tan vào máu thịt, cô giơ cánh tay lên, hoàn toàn quên mất cơn đau đớn bịkéo rách ở trên người, cô chỉ muốn ôm anh, ôm thật chặt lấy anh.
Anh dùng sức hôn cô, giữa răng môi đầy ắp vẻ thâmtình lưu luyến và nỗi bất lực, nụ hôn của anh quá đỗi cháy bỏng, môi anh bao bọclấy miệng nhỏ của cô, cướp đi hết tất cả không khí, cho đến khi thân thể cô mềmoặt, tựa vào lòng anh thì anh mới buông cô ra.
Trán anh kề trán cô, hô hấp gần ngay trước mắt,môi anh hôn lên đầu mũi nhỏ nhắn của cô, hôn lên mắt của cô, mi của cô, saucùng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô tựa vào lồng ngực của anh, lắng nghe nơi tráitim của anh truyền đến tiếng nhịp tim mạnh mẽ, đáy mắt tràn lên cơn chua xót,cho dù phân ly khiến toàn thân cô đau đớn tựa như bị xé rách.
Cơn đau đớn này đã nuốt chửng mất cảm giác đau đớnnơi vết thương, trước kia cô không hiểu loại cảm giác này, sau khi gặp đượcanh, cô mới thật sự hiểu rõ.
Cơn mưa đến nhanh đi cũng nhanh, không đến nửa tiếngđồng hồ, mây đen tản về phía Tây, chỉ còn lại giọt mưa tí ta tí tách từ trên lácây nhỏ xuống.
Hai người sải bước đi ra khỏi rừng núi, đến mộtcon đường núi bằng phẳng nhưng ngoằn ngoèo, đi được tầm mười phút thì nhìn thấycó một chiếc xe đỗ ở bên đường chờ đợi.
Hoàng Oanh ngồi ở trên xe, nhìn hai người đi đến,cô ấy vẫy tay với bọn họ.
Hai người lên xe, Hoàng Oanh lái được vài phút thìdừng xe lại ném cho Tề Kiêu một khẩu súng, Tề Kiêu nhận lấy khẩu súng vắt ở giữaeo, kéo cửa xuống xe, Nam Nhứ cũng theo anh đi xuống.
“Anh đã từng nói muốn giặt quần áo cho em, đừngquên đấy.”
Trên gương mặt lạnh lùng căng chặt của Tề Kiêu khóenở một nụ cười khẽ, “Anh nhớ mà.”
“Đi đi.” Anh nói.
Nam Nhứ nhìn anh nở nụ cười, nụ cười này ngập trànvẻ khổ sở khó nói, Tề Kiêu giơ tay chạm vào hai má của cô, bụng ngón tay ấm ápthô sần, che lấp đi ý lạnh trên cơ thể sau cơn mưa bão, đáy mắt Nam Nhứ có ý cười,nhưng hốc mắt lại đỏ ửng.
Cô tiến lên trước, ôm chặt lấy anh một hồi, sau đónhanh chóng chui vào trong xe.
Chiếc xe rời đi, Nam Nhứ quay đầu nhìn lại, thân ảnhthẳng tắp đứng sừng sững ở nơi đó, anh không động đậy, tựa như một bức tượng đábất diệt, kiên quyết dứt khoát, chắc không đẩy nổi..






![[Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm [Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm](https://img.truyenhq.com/img/w120/h144/fill!/novels/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem.jpg)







![[Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt [Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt](https://img.truyenhq.com/img/w120/h144/fill!/novels/conan-dong-nhan-tranh-doat.jpg)