Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 128: Nửa ngày phù du

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

"Vút... Chát!"

Tề Hàm nuốt xuống một tiếng kêu đau, dồn sức lực toàn thân tập trung trên đầu gối, khó khăn lắm mới ổn định thân thể nghiêng về phía trước. Tuy rằng thủ pháp của Phong ca ca càng ngày càng ngày thành thạo, tuy rằng sư nương bôi thuốc cho hắn mỗi ngày, thế nhưng mười roi trách phạt mỗi ngày vẫn khiến toàn bộ lưng hắn ngang dọc đan xen trải rộng lằn roi. Hơn nữa từ sau đêm ăn viên thuốc kia, hắn nhận biết cảm giác đau đớn nhạy bén lạ thường, hắn không muốn vi phạm quy củ tại thời điểm này, đừng nói đánh lại, dù chỉ một roi hắn cũng không muốn chịu thêm!

"Thiếu gia!" Tần Phong nhận ra có gì đó không đúng, vội vã buông roi liễu đi đỡ Tề Hàm, đến trước mặt mới nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt và mồ hôi như mưa. "Ta... ta đánh nặng sao?"

Tề Hàm mím môi lắc đầu, hít thở sâu mấy lần, rốt cuộc hòa hoãn lại. Hắn vịn cánh tay Tần Phong đứng lên, an ủi nói, "Không... không có, chẳng qua là ngày cuối cùng, đặc biệt... đau..."


Đương nhiên Tần Phong biết sự lợi hại của thương chồng thương, dìu hắn đến nằm úp sấp lên giường, tỉ mỉ lau vết thương rồi bôi thuốc.

"May là hôm qua chủ tử dặn dò sáng nay không cần đến thư phòng thỉnh an," Tần Phong vừa bôi thuốc vừa nói, "Dùng xong điểm tâm liền nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi hậu viện bổ củi nữa!" Tần Phong có chút oán giận, vết thương trên lưng lành chậm như vậy, duyên cớ còn không phải vì thiếu gia rảnh rỗi đến phát điên này mỗi ngày đi bổ củi cho Trương lão đầu sao!

Tề Hàm buồn bực cười nói, "Phong ca ca ngươi không biết, Trương thúc còn có mấy người Lý thúc, Vương thúc gần đây kể cho ta chuyện năm đó theo tiên đế và sư công bình định thiên hạ, thì ra bọn họ chính là thân quân của sư công đó! Bọn họ thân trải qua mỗi một trận chiến, sống chết có nhau, đến nay bọn họ vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ! Trước đây học binh pháp với tiên sinh, chung quy chỉ là lý luận suông, những kinh nghiệm dùng tính mạng và máu tươi đắp lên đáng quý cỡ nào! Bây giờ vì thụ thương, bọn họ lui về phía sau, ta giúp bọn họ bổ chút củi, nhóm chút lửa, không tính là gì, bọn họ chính là công thần bình định thiên hạ đó!"


Tần Phong lau sạch thuốc, đỡ Tề Hàm đứng lên, nhìn thấy ngoại trừ sắc mặt hắn hơi tái, nhưng trong mắt lại tràn đầy sức sống, trong lòng cũng vui mừng. Nhiều năm như vậy, Tần Phong nhìn hắn lớn lên từng ngày, có bao giờ không ở dưới sự chuyên chế của chủ tử; lúc này tuy rằng mang theo hình cụ trách phạt, nhưng vậy mà khiến hắn tạm thời có cơ hội nghỉ ngơi. Thật không biết là phúc hay họa!

"Được rồi, Phong ca ca," Tề Hàm theo thói quen xem roi liễu như đai lưng mà buộc lại, hỏi, "Tiên sinh gần đây thường ra ngoài, ngươi biết vì chuyện gì không? Còn sư phụ nữa, thật lâu không gặp sư phụ."

Tần Phong lắc đầu nói, "Chuyện có thể khiến chủ tử tự mình xử lý, tất nhiên không phải việc nhỏ. Gần đây công việc trong lâu nhiều, ta cũng rút không ra được không đi hỏi nhiều."


"À..." Tề Hàm nhớ kỹ tiên sinh không cho hắn hỏi nhiều việc trong Yến Thiên Lâu, hắn thoáng có chút mất mát, lại lập tức nói sang chuyện khác, "Phong ca ca ngươi đi giúp đi, ta đi hậu viện đây."

Dứt lời, cũng không đợi Tần Phong lải nhải, liền kéo xích chân ra cửa. Tần Phong nhìn bóng lưng hắn hăng hái bừng bừng, rốt cuộc cũng không ngăn cản. Thiếu gia nhà hắn là một người mệnh khổ, tựa như trộm được cơ hội sinh hoạt tùy theo ý muốn của mình, nếu hắn vui lòng, thì tùy hắn đi. Tần Phong vẫn tin tưởng, lần này trách phạt chủ tử có dụng ý khác, hơn nữa... thời gian sẽ không quá dài.

Tề Hàm đi tới hậu viện, theo thường lệ giúp đỡ những lão binh kia làm việc, sau khi dùng xong điểm tâm liền đi vào trong sân nghe bọn họ kể lại chuyện chiến trường trước đây.

Mấy ngày nay, bọn họ bắt đầu kể từ lúc bọn họ còn trẻ tòng quân, một mạch đến hôm nay sắp sửa nói đến trận chiến đánh hạ đế đô. Người kể ban đầu là Trương lão đầu bây giờ cũng thành người nghe rồi, lão không tham gia vào thời gian đó, bởi vì bị chém một cánh tay nhặt về một cái mạng rồi bị đuổi về nguyên quán.
Lão vốn chính là cô nhi, tòng quân cũng vì mưu cầu một con đường sống trong thời buổi loạn lạc, kết quả công danh chưa đến thân đã nửa tàn, người giống như lão, thông thường cảnh chiều thê lương.

Lão chưa hề nghĩ tới, sau vài chục năm lão kéo dài hơi tàn, một ngày nọ có người tướng mạo bình thường tìm được lão, nói có một nơi có thể cho lão an hưởng quãng đời còn lại. Lão binh tên gọi Trương Hưng Toàn này không suy nghĩ nhiều, liền theo người kia rời khỏi ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, quê nhà chỉ còn chờ chết đói, đi tới trạch viện tọa lạc bên bờ hồ Tây phồn hoa không có chủ nhân này.

Sau khi đến đây, lão mới phát hiện, lão gặp lại những lão binh giống lão nhiều năm trước, thân thế của bọn họ, cùng gặp phải cảnh ngộ sau đó bị đuổi về, mà giờ khắc này, bọn họ lại nhận được sự chiếu cố như nhau.
Cũng không ai biết, tất cả những thứ này do ai tạo nên.

Tề Hàm tiện tay uống một chén rượu, đây là Lý Căn tự tay cất, không cách nào so với rượu nổi danh trên đời, nhưng lại có một đặc điểm lớn nhất, đó chính là cay! Tựa như sự mãnh liệt hào hùng khói lửa chiến trường thời loạn còn lưu lại!

Vương Thuận trẻ tuổi nhất năm nay bốn mươi chín, hai mươi mấy năm trước lão là một trong những người đầu tiên theo quân sư Quân Tử Uyên xông vào đế đô tiền triều, chỉ đáng tiếc lúc chiến đấu trên đường phố đế đô, lão mất đi một chân. Lão là người đầu tiên tới nơi này.

Tề Hàm vừa nghe Vương Thuận cảm xúc mãnh liệt khí phách hào hùng kể lại phong thái quân sư năm đó, đầu óc bị rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng không ngừng hiện lên tất cả những việc mấy năm nay nam tử kia tự mình tham dự chưa hề tham dự làm vì thiên hạ này!
Khi đó Tề Hàm hắn bao nhiêu tuổi? Tám tuổi? Hay là chín tuổi? Hắn mở miệng nói chuyện chưa? Làm sao hắn từng nghĩ đến những lão binh dâng hiến sinh mạng, thanh xuân và sức khỏe này, vào thời điểm người thượng vị hưởng thụ thiên hạ, bọn họ lại ở trong một góc phòng không biết tên, kéo thân thể tàn khuyết kéo dài hơi tàn? Cho đến khi nuốt xuống hơi thở cuối cùng, cho đến khi cỏ dại mọc tràn lan khói sương dày đặc, cho đến khi mộ hoang nghìn dặm, liệu có ai còn nhớ bọn họ đã từng vì chỗ ngồi này của vương triều mà dâng hiến? Trừ trạch viện tọa lạc bờ hồ Tây này, toàn bộ thiên hạ Trung Châu, còn có bao nhiêu chỗ như vậy bao nhiêu người như vậy!

Tề Hàm lần nữa uống một chén rượu lớn, rượu mạnh dường như muốn bốc cháy trong cơ thể hắn!

"Diệc Hàm, rượu này không thể uống như thế!" Trương lão đầu phát hiện Tề Hàm không đúng lắm, vội vàng giành lấy chén rượu của hắn nói, "Ngươi đứa nhỏ này, trên người ngươi còn có tổn thương đó! Lão Lý, lấy rượu của ngươi đi đi, chúng ta có thể uống, hắn có thể uống như vậy sao?"
Không đợi Lý Căn lấy rượu, Tề Hàm đã một phen giữ chặt bầu rượu, hai gò má hắn đỏ bừng, trong mắt đã có vẻ mơ màng. Hắn ôm bầu rượu đứng lên nói, "Ta có thể uống! Ta còn muốn mời các ngươi! Không có các ngươi, sẽ không có Trung Châu! Tới! Cạn!"

Dứt lời, lại uống cạn một chén.

Mấy lão binh lại bị lời hắn nói dọa sợ không nhẹ! Lời này sao có thể nói ra như vậy chứ!

"Ta nói với các ngươi... Ức..." Bước chân Tề Hàm lảo đảo, sau khi hoạt động một chút, dường như ý say ngất trời cũng bốc lên, "Ta học nghệ... sáu năm, hiện tại nội lực cũng phế đi... Còn luôn... gây... gây rắc rối, cho nên... tiên sinh đã không cần ta nữa rồi... Ức... Ta múa kiếm cho các ngươi có được hay không?"

Thiếu niên đã say bốn năm phần thuận tay cầm một nhánh cây lên, soạt soạt soạt mà múa kiếm, lúc gián đoạn vẫn không quên lấy bầu rượu rót rượu vào miệng mình, lập tức, bốn năm phần say trực tiếp biến thành sáu bảy phần, thậm chí ngay cả bước chân hắn cũng bước không lưu loát!
Mấy người Trương Hưng Toàn nhìn bộ dạng hắn như vậy, mơ hồ cảm giác dường như mình làm sai chuyện gì; nhưng bọn họ đều là người trải qua việc đời, dĩ nhiên cũng nhìn ra thiếu niên trước mắt tuyệt không phải tôi tớ bình thường, lần này không biết bị cái gì khơi dậy chuyện cũ, đau buồn chớ ôm, giải thoát tiêu sầu.

"Cửa sinh tử... ta không tiếc mạng sống giúp bằng hữu... Ực..." Tề Hàm đã say, kiếm chiêu sớm đã khắc trong lòng múa may trong tay theo bản năng, lung tung, lại lộ ra sắc bén, giữa tiếng xích sắt loảng xoảng nơi tay chân, thiếu niên nâng chén ca hát, "Tình nghĩa vô giá... hào hùng cao ngất..."

"Hàm nhi! Ngươi đang làm gì!" Đột nhiên, trên hành lang gấp khúc truyền tới một tiếng quát hỏi, một hán tử khôi ngô cao lớn xông lên đánh rớt bầu rượu trong tay Tề Hàm vừa định trút vào miệng uống!
Đám người Trương Hưng Toàn quay đầu nhìn lại, nhao nhao quỳ xuống, miệng gọi "chủ tử", thấp đầu không dám ngẩng lên.

Trên hành lang gấp khúc, không phải là chủ nhân nơi này, Quân Mặc Ninh bận rộn mấy ngày nay chưa từng lộ mặt sao?

Mà người cao to vừa nãy, chính là Sở gia Sở Hán Sinh.

Bên này, Tề Hàm bị Sở Hán Sinh đánh rớt bầu rượu nhất thời có chút không phản ứng kịp, cầm nhánh cây loạng choạng chỉ vào người đến, nghi ngờ nói, "Sư... sư phụ?" Dường như biết chỉ vào người như vậy là không đúng, hắn vội vã ném nhánh cây, lảo đảo đi về phía trước, tựa như muốn nhìn rõ ràng hơn, nói, "Thật là... sư phụ... về rồi sao?"

Sở Hán Sinh nhìn thấy mà nhíu mày, đột nhiên Tề Hàm khắp người toàn mùi rượu bị vấp xích sắt dưới chân mình một cái, cả người thẳng tắp ngã nhào vào thân thể hắn! Sở Hán Sinh vội vã đón lấy, thiếu niên thế mà si ngốc cười nói, "Sư phụ... không phải Hàm nhi đang... nằm mơ chứ..."
"Hàm nhi! Sao ngươi uống thành như vậy!" Sở Hán Sinh bất đắc dĩ đỡ Tề Hàm, nhìn nhìn gia mặt không biểu cảm đứng trên hành lang, quay đầu nói với các lão binh quỳ trên đất, "Các ngươi cũng thật là, rượu mạnh như vậy có thể để hắn uống sao? Còn không đem cất hết!"

Các lão binh vội vã đáp lời.

"Sư phụ! Là Hàm nhi... muốn uống... Trương thúc bọn họ... rất giỏi!" Tề Hàm xoay tới xoay lui trong lòng Sở Hán Sinh, một tay chỉ mấy lão đầu nói, "Hàm nhi... vô dụng... Tiên sinh... không cần ta nữa! Sư phụ..."

"Hán Sinh, đem treo hắn trong viện giải rượu cho ta!" Quân Mặc Ninh trên hành lang rốt cuộc cất tiếng nói.

Truyện full

  • Đông Chu Liệt Quốc
    Đông Chu Liệt Quốc

    Tuyệt tác văn chương phản ánh một gia đoạn 550 năm bão táp của lịch sử Trung Hoa từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, hàm chứa những vấn đề phổ...

  • Mê Đắm
    Mê Đắm

    VĂN ÁN:1.Cố Thanh Sương được mọi người ngợi khen là nữ thần trong giới showbiz, cô có vô số người hâm mộ, thường lọt vào hot search vì...

  • ABO
    ABO

    Thể loại: ABO, AxO, hiện đại, 1x1, HE. Ngoài lạnh trong trung khuyển công x cao lãnh e thẹn thụ (chậm nhiệt thành thục công x thâm tình...

  • Cõi Lòng Cô Đơn
    Cõi Lòng Cô Đơn

    Biên tập: CandyTrong tháng ngày niên thiếu ngát xanh.Tình yêu sâu sắc, quên lãng nhạt nhòa. Có những tình cảm cứ dần phai mờ trong dòng...

  • Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn
    Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

    Bạn tình cũng có quy tắc của bạn tình.Không hôn môi, không ngủ lại, không tán tỉnh nhau nơi công cộng…Lên giường bung xõa thế nào cũng...

  • Cậu Ấy Là Của Tôi!
    Cậu Ấy Là Của Tôi!

    Thể loại: Truyện teen, truyện tự sáng tácHai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược.Nàng mạnh mẽ, chàng yếu đuối.Nhưng biết đâu...

  • Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
    Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

    Biên tập: Tiểu Vô Lại  Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư  Tình...

  • Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
    Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

    ⊹⊱ Phong, anh là ngọn gió mát lạnh thênh thang giữa đất trời trông trói buộc, thế nhưng không biết tự lúc nào, anh đã là ngọn gió ấm áp...

  • Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
    Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

    Tên truyện: Thiếu nữ miệng quạ đenTác giả: Lạc Khê NhiThể loại: ngôn tình, hiện đại, 1v1, HE, hài, truyện ngắnSố chương: 10...

  • Hạ Chí
    Hạ Chí

    Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, ấm áp, nhẹ nhàng, ngọt ngào, ôn nhu  công x manh thụ, HE.Edit : Chanh MuốiThẩm Tu Viễn và Hạ Nhật  không...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
    Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

    Tên: Thiên Hạ Tối Nhị (Nguyên danh: Cô nương, thỉnh tự trọng)Thể loại: ngôn tình, xuyên không, hài, HENgười convert: armelia – Tàng...

  • Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
    Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

    Nhà họ Giang và nhà họ Quý đã thân nhau mấy đời, truyền thống hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối. Hai người thông qua lời mai mối, đã...

  • Phía Dưới Hoang Đường
    Phía Dưới Hoang Đường

    VĂN ÁNVĂN ÁN 1: Hồi trung học, Vưu Niệm và nam thần cùng trường Lục Thanh Trạch đã có một tình yêu vô cùng nồng nhiệt.Lục Thanh Trạch...

  • Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
    Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

    Đại tướng quân muốn cưới đại tiểu thư Ôn gia, người đã làm quân kỹ suốt ba năm ở Bắc Địch.Nàng sớm đã bị hành hạ đến mức phát điên,...