Phía Dưới Hoang Đường

Chương 43

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

“Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ”

Editor: NU

Beta: Đá bào



Vao hôm trước sinh nhật cô một ngày, thành phố X vốn đang nắng đẹp bỗng đổ mưa to.

Do thời tiết mưa bão, nhiều chuyến bay đương nhiên bị hoãn lại.

Từ trưa đến giờ, Vưu Niệm đã đợi hơn 3 tiếng đồng hồ, sự kiên nhẫn của cô cũng dần dần cạn kiệt.

Với thời tiết thế này cũng không biết khi nào mới đạt đủ tiêu chuẩn để cất cánh.

Mà cô đã đồng ý với Lục Thanh Trạch gọi video. Giờ bị chậm trễ như thế này, cũng không biết khi nào cô mới có thể về đến nhà.

Vưu Niệm thở dài.

Ừm, có hơi khó chịu.

Cô nhìn xung quanh, vẻ mặt của mọi người cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, âm thanh oán giận vang lên không ngừng.

Ngồi bên cạnh Vưu Niệm là một gia đình ba người, người mẹ đã đến hỏi thăm nhiều lần nhưng đều vô ích. Chỉ những đứa trẻ mang tai nghe xem ipad, một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

Cô bé thắt hai bím tóc tầm 4, 5 tuổi, mặc váy kẻ sọc, rất dễ thương.

Vưu Niệm liếc nhìn dáng vẻ ung dung của cô bé, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ.

Cô nhìn lướt qua ipad trong tay đứa trẻ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Trên màn hình không phải là một chú gấu nâu lớn hay một chú lợn nhỏ màu hồng mà đó là một khóa học dạy bằng tiếng Anh.

Những đứa trẻ ngày nay lợi hại như vậy sao?

Vưu Niệm âm thầm tặc lưỡi.

Bên cạnh bỗng có tiếng cười khúc khích.

“Bây giờ trẻ em đều như thế này. Chúng đã bắt đầu tham gia các lớp học năng khiếu và các trường bổ túc từ khi còn nhỏ.”

Vưu Niệm quay người lại, có lẽ vì mẹ của đứa trẻ thấy biểu hiện của cô quá ngạc nhiên nên đã giải thích thành tiếng.

Mẹ của cô bé ăn mặc sành điệu và trông rất trẻ, có lẽ là lấy chồng từ rất sớm.

Vưu Niệm mỉm cười đáp lại.

Có thể là do cảm thấy nhàm chán, bà mẹ trẻ và Vưu Niệm bắt đầu trò chuyện.

Bọn họ một nhà ba người đến từ Hạ Thành, tới thành phố X để du lịch. Bây giờ họ cùng với Vưu Niệm trên cùng một chuyến bay trở về.

“Cô vẫn chưa kết hôn?” Người phụ nữ liếc nhìn những ngón tay trống không của Vưu Niệm.

Vưu Niệm gật đầu.

Người phụ nữ nhìn quanh và thì thầm: “Ghen tị ghê. Tôi nhớ những ngày còn độc thân của mình quá. Tôi khuyên cô, dù lấy chồng sớm thì hãy sinh con muộn”.

Vưu Niệm giật mình: “Tại sao vậy?”

Người phụ nữ thở dài, bộ dạng như một lời khó nói hết:: “Có con ảnh hưởng rất lớn đến người phụ nữ. Nào là tăng cân, xấu đi, rạn da …”

Người phụ nữ trước mặt càng nói càng nhiều: “Thế giới hai người không còn nữa, mọi thứ đều phải xoay quanh đứa con—”

Vưu Niệm cau mày, cô còn chưa nghĩ nhiều đến chuyện kết hôn chứ đừng nói đến chuyện sinh con.

Không muốn sa đà quá nhiều vào vấn đề này, cô tìm lý do để ngắt lời bà mẹ trẻ: “Không sao đâu, tôi là đinh khắc*.”

(*) Đinh khắc: chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. 

“Đinh khắc?” Người phụ nữ sững sờ một lúc, rồi lại mỉm cười, “Rất nhiều người trẻ bây giờ đều đinh khắc, thật tốt, rất tốt.”

Đang nói chuyện thì sân bay vang lên tiếng loa phát sóng, thông báo hành khách có thể lên máy bay.

Thấy bố của đứa trẻ vẫn chưa về, Vưu Niệm tạm biệt hai người họ và đi đến cổng an ninh.

Lên được máy bay, đã 4 giờ chiều.

Vưu Niệm tính toán thời gian, từ thành phố X đến Hạ Thành mất hơn 2 tiếng đồng hồ, cộng với quãng đường đi thì khoảng 8 giờ nữa mới về tới nhà.

[Hôm nay em rất bận, buổi tối không cần gọi cho em. Chờ em xong việc sẽ gọi cho anh sau.]

Trước khi tắt máy, Vưu Niệm đã gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Thanh Trạch.

Vài phút sau, Lục Thanh Trạch trả lời “OK” như thường lệ.

Vưu Niệm vì thế mới yên tâm tắt máy.

*****

Đầu bên kia, Lục Thanh Trạch để điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Yunni bưng một ly cà phê bước vào.

“Lục tổng, cà phê của anh.”

Lục Thanh Trạch “ừm” một tiếng, xoa xoa lông mày, “Để trên bàn đi.”

Trước khi Yunni rời đi, như thể nhớ ra điều gì đó, anh gọi trợ lý lại: “Nhân tiện, tối nay tôi tăng ca, gọi cho tôi 1 phần cơm.”

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều ở công ty tăng ca, cơm tối cũng giải quyết luôn trong công ty.

Dù sao cũng không có ai ở nhà, không bằng ở lại công ty mà làm việc.

Lục Thanh Trạch nhấp một ngụm cà phê, tầm mắt rơi vào con cáo nhỏ trên bàn.

Năm thứ hai sang Mỹ, anh đã chế tạo phiên bản đầu tiên của người máy.

Khi đó, nó thô sơ và chỉ có thể hoàn thành một số yêu cầu đơn giản.

Những năm sau đó, anh tiếp tục cải tiến theo kết quả nghiên cứu của mình, robot đã thay đổi phần cứng nhiều lần, cuối cùng, đến khi anh trở về Trung Quốc thì mới hoàn thành xong phiên bản cáo con như bây giờ.

Phần AI cốt lõi bên trong cũng là nguyên mẫu ban đầu của đơn vị NPU Võ Di.

Vì để nghiệm chứng khả năng nhân cách hóa của AI, anh đã nhập rất nhiều suy nghĩ của riêng mình vào nó. Con chip trên cơ thể con cáo nhỏ thậm chí còn chứa một phần nhật ký của anh từ những năm đó.

Lục Thanh Trạch không biết liệu Vưu Niệm có phát hiện ra hay không.

Chắc là sẽ không, dù sao thì cô cũng chưa bao giờ hứng thú với những thứ công nghệ này.

Lục Thanh Trạch nhíu mi, khẽ thở dài.

Ngày mai là sinh nhật đầu tiên của cô kể từ khi hai người gặp lại nhau.

Anh đã bỏ lỡ sinh nhật của cô trước khi chia tay, lần này rất muốn cùng cô trải qua, bù đắp cho món quà sinh nhật mà anh đã không tặng cô sáu năm trước.

Nhưng chính cô lại không cho anh tới.

Khi cô bận rộn, là lúc cô không bao giờ để ý đến bất cứ ai.

Đã là thói quen rồi.

________

Khi Lục Thanh Trạch hoàn thành xong công việc thì đã là 9 giờ tối. Vẫn không có bất cứ tin nhắn gì từ Vưu Niệm.

Tầng 29 của Linh Thần trống trơn, nhân viên sớm đã tan tầm về nhà.

Như thường lệ, Lục Thanh Trạch tự mình lái xe về nhà, tiến vào gara, đi lên thang máy.

Sau khi mở khóa bằng vân tay, cánh cửa đã mở ra.

Khác với lúc trước là bóng tối thì giờ phòng khách đã có ánh đèn mờ nhạt sáng lên, TV đang chiếu chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.

Đầu óc Lục Thanh Trạch trong chốc lát liền trống rỗng, anh cúi người mở tủ giày.

Trong tủ giày có một đôi dép đi trong nhà màu trắng nhạt, và một đôi giày cao gót màu đen của phụ nữ.

“Anh về rồi à.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lục Thanh Trạch đột nhiên ngẩng đầu.

Vưu Niệm mặc một bộ váy ngủ màu trắng đang đứng đối diện lối vào, trên tay cô cầm một hũ sữa chua chưa mở nắp.

Mái tóc dài hơi ẩm, nét mặt thanh khiết, thân hình mảnh mai. Những đường nét trên khuôn mặt ngày thường tươi sáng quyến rũ, ở dưới ánh đèn vàng ấm áp này có vẻ nhu hòa hơn vài phần.

Lục Thanh Trạch mặt không đổi sắc mà thay giày, trầm thấp “ừm” một tiếng.

Vưu Niệm cúi đầu ngậm một ngụm sữa chua, lẩm bẩm nói: “Ở nhà không có gì ăn, gần đây anh đều không có ở nhà à—-“

Lời nói của cô đột ngột dừng lại.

Ngẩng đầu lên, Lục Thanh Trạch đã đứng trước mặt cô.

Hơi thở gần trong tầm tay.

Vưu Niệm dường như có thể ngửi thấy làn gió đêm do Lục Thanh Trạch mang từ bên ngoài vào, trộn lẫn với mùi cơ thể ban đầu của anh, giống như một loại thực vật, xanh tốt lại mát lạnh.

Lục Thanh Trạch có làn da trắng, khuôn mặt anh tuấn.

Anh hơi cúi đầu nhìn Vưu Niệm, ánh mắt chuyên chú thâm trầm.

Yên lặng nhìn người trước mặt một hồi, hàng mi dài của Lục Thanh Trạch rũ xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Sao em lại trở về?”

Đôi mắt của anh quá mức nóng, đến cả da mặt dày như Vưu niệm cũng có thêm chút hơi nhiệt.

Nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào Lục Thanh Trạch, môi hơi cong lên: “Trở về ăn sinh nhật đó.”

Đôi mắt đen của Lục thanh Trạch nháy mắt hiện lên cơn sóng ngầm mãnh liệt.

Giây tiếp theo, anh duỗi tay nâng cằm Vưu Niệm lên, cúi đầu xuống, đem đầu lưỡi mình lướt nhẹ trên môi Vưu Niệm một chút, đem sữa chua còn đọng lại nơi đó mà liếm sạch.

Vưu Niệm ngơ ngác nhìn anh.

Dưới ánh đèn, nét mặt anh hiện lên rõ ràng, lông mi đen dài rũ xuống, che khuất đôi mắt sâu không thấy đáy. Mùi giống như thực vật trở nên rõ ràng và phong phú hơn.

Sau ót bị anh cố định, hơi thở anh lướt qua nhẹ nhàng khuôn mặt cô, có chút ngứa.

Nụ hôn của Lục Thanh Trạch ôn nhu lại triền miên.

Môi và răng đều được anh “chăm sóc” đến, mỗi một lần tiếp xúc đều khiến lòng cô run rẩy lên.

Bên kia phòng khách, tiếng TV ồn ào.

Như hiệu ứng đặc biệt trong một bộ phim, xung quanh Vưu Niệm dường như chìm vào bóng tối, chỉ có phía nhỏ này hiện lên chút ánh sáng lờ mờ.

Đầu quả tim như bị móng tay vô hình véo nhẹ, giữa những cơn run rẩy có chút ngứa ngáy.

Vưu Niệm bị hôn đến chân tay mềm nhũn ra, nếu Lục Thanh Trạch không đỡ cô, cô sợ mình sẽ mềm đến mức ngã về phía sau mất.

Cảm giác tê dại dường như chảy theo máu truyền đến khắp cơ thể, Vưu Niệm thả lỏng ngón tay đang cầm sữa chua.

“Bịch” một tiếng, hộp sữa chua còn thừa rơi xuống đất, bắn lên sàn nhà màu nâu.

Vưu Niệm “Ưm” một tiếng, vô thức nhìn xuống.

Nhưng cằm của cô bị người nào đó nắm lại, buộc cô phải tiếp tục đón nhận những nụ hôn từ trên cao xuống.

Cho đến khi Vưu Niệm gần như tắt thở, Lục Thanh Trạch mới chậm rãi buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô một lúc lâu.

Vưu Niệm gò má hơi ửng hồng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.

“Sữa chua …” Cô chỉ vào vết bẩn trên sàn.

Hai mắt Lục Thanh Trạch thâm thúy, anh cúi người hôn lên đầu mũi cô, giọng nói trầm thấp ẩn chứa dục vọng nồng đậm.

“Để anh dọn, em lấy cái khác đi.”

Vưu Niệm nhếch lên khóe miệng, kiễng chân hôn lên cằm Lục Thanh Trạch, sau đó đi tới tủ lạnh lấy một hộp sữa chua vị xoài.

Khi cô quay lại, Lục Thanh Trạch đang ngồi xổm xuống và đang lau sữa chua trên sàn.

“Đi xem TV đi, anh phải đi tắm.” Lục Thanh Trạch không ngẩng đầu lên nói.

Vưu Niệm đáp lại, xoay mình trở lại ghế sofa để tiếp tục xem chương trình tạp kỹ và ăn bỏng ngô của mình.

Trên TV đang chiếu một show truyền hình, tổng cộng có khoảng 10 người dẫn chương trình và khách mời, không khí rất sôi động và náo nhiệt.

Vưu Niệm vừa xem vừa cười vài lần, nhanh chóng giải quyết xong hộp sữa chua trong tay.

Nhìn lại một lần nữa, Lục Thanh Trạch đã không còn ở đó, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ồn ào.

______________

Lục Thanh Trạch tắm xong, lau tóc rồi đi tới.

Vưu Niệm lười biếng ngả người trên ghế sô pha, trên tay ôm một cái gối màu đồng, hai chân duỗi thẳng đặt ở trên bàn trà, dép lê ném tứ tung ngang dọc trên mặt đất. Làn da trắng nõn lộ ra ngoài, ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ ảo.

Cô xem đến mức không chú ý xung quanh, khi Lục Thanh Trạch đi qua cô còn nghiêng đầu như thể anh đang chắn tầm mắt của mình.

Lục Thanh Trạch đi tới ban công lau khô khăn tắm, sau đó trở lại, trực tiếp đứng ở trước mặt Vưu Niệm.

Vưu Niệm ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi quay lại tiếp tục xem TV.

Lục Thanh Trạch không cho cô cơ hội này bèn cúi người tới gần.

Giây tiếp theo, một đôi môi ấm áp bao phủ xuống.

Bàn tay chỉ một cử động, Lục Thanh Trạch đã có thể thay đổi tư thế của Vưu Niệm.

Cô bị nhốt trên ghế sô pha, hai bên là cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

Vưu Niệm cười khúc khích, vòng tay qua cổ Lục Thanh Trạch, nâng cằm lên và hôn lại anh.

Hô hấp của Lục Thanh Trạch dần dần tăng lên, anh vươn tay nhấn nút đóng rèm điện trong phòng khách.

Ghế sofa rung chuyển, những âm thanh như tiếng mèo kêu bị át đi bởi âm thanh của TV.

________

00:00 giờ.

Vưu Niệm, người đang nằm trên giường sớm đã ngủ say.

Lục Thanh Trạch ngồi bên cạnh cô, giữa hai ngón tay anh cầm một chiếc nhẫn nữ bằng bạc.

Anh vén một góc chăn bông lên, kéo tay trái Vưu Niệm ra, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa mảnh mai của cô.

Không sai một ly.

Lục Thanh Trạch nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Vưu Niệm, ký ức lại lơ đãng quay về 6 năm trước.

Thời điểm đầy hưng phấn khi mua nhẫn, cùng sự khổ sở khi bị chia tay đan xen vào nhau thành một tấm lưới phức tạp và dày đặc, quấn chặt lấy suy nghĩ của anh.

Tất cả đều đã qua rồi, phải không?

Lục Thanh Trạch khẽ thở dài.

Không biết từ bao giờ, anh tựa hồ như đã buông bỏ quá khứ.

Anh đau đớn vì năm đó bị Vưu Niệm vứt bỏ, cũng để ý đến sự vô tâm của Vưu Niệm trong việc coi anh như một người bạn, càng bất mãn với sự tự cho mình là đúng của cô.

Nhưng cô ấy là Vưu Niệm, là người mà anh đã thích từ năm 16 tuổi.

Ngoài việc bao dung và tha thứ, thì còn có biện pháp nào nữa đây?

Cổ họng Lục Thanh Trạch khẽ cuộn, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt anh bình tĩnh.

Anh duỗi tay trái ra, chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh khớp với chiếc nhẫn trên tay Vưu Niệm.

Hai chiếc nhẫn vốn là một cặp cuối cùng đã hợp lại với nhau sau sáu năm xa cách.

Khóe miệng Lục Thanh Trạch thoải mái nhếch lên thành một đường vòng cung, anh cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn của cô.

“Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ.”

Truyện full

  • Đông Chu Liệt Quốc
    Đông Chu Liệt Quốc

    Tuyệt tác văn chương phản ánh một gia đoạn 550 năm bão táp của lịch sử Trung Hoa từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, hàm chứa những vấn đề phổ...

  • Mê Đắm
    Mê Đắm

    VĂN ÁN:1.Cố Thanh Sương được mọi người ngợi khen là nữ thần trong giới showbiz, cô có vô số người hâm mộ, thường lọt vào hot search vì...

  • ABO
    ABO

    Thể loại: ABO, AxO, hiện đại, 1x1, HE. Ngoài lạnh trong trung khuyển công x cao lãnh e thẹn thụ (chậm nhiệt thành thục công x thâm tình...

  • Cõi Lòng Cô Đơn
    Cõi Lòng Cô Đơn

    Biên tập: CandyTrong tháng ngày niên thiếu ngát xanh.Tình yêu sâu sắc, quên lãng nhạt nhòa. Có những tình cảm cứ dần phai mờ trong dòng...

  • Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn
    Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

    Bạn tình cũng có quy tắc của bạn tình.Không hôn môi, không ngủ lại, không tán tỉnh nhau nơi công cộng…Lên giường bung xõa thế nào cũng...

  • Cậu Ấy Là Của Tôi!
    Cậu Ấy Là Của Tôi!

    Thể loại: Truyện teen, truyện tự sáng tácHai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược.Nàng mạnh mẽ, chàng yếu đuối.Nhưng biết đâu...

  • Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
    Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

    Biên tập: Tiểu Vô Lại  Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư  Tình...

  • Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
    Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

    ⊹⊱ Phong, anh là ngọn gió mát lạnh thênh thang giữa đất trời trông trói buộc, thế nhưng không biết tự lúc nào, anh đã là ngọn gió ấm áp...

  • Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
    Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

    Tên truyện: Thiếu nữ miệng quạ đenTác giả: Lạc Khê NhiThể loại: ngôn tình, hiện đại, 1v1, HE, hài, truyện ngắnSố chương: 10...

  • Hạ Chí
    Hạ Chí

    Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, ấm áp, nhẹ nhàng, ngọt ngào, ôn nhu  công x manh thụ, HE.Edit : Chanh MuốiThẩm Tu Viễn và Hạ Nhật  không...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
    Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

    Tên: Thiên Hạ Tối Nhị (Nguyên danh: Cô nương, thỉnh tự trọng)Thể loại: ngôn tình, xuyên không, hài, HENgười convert: armelia – Tàng...

  • Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
    Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

    Nhà họ Giang và nhà họ Quý đã thân nhau mấy đời, truyền thống hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối. Hai người thông qua lời mai mối, đã...

  • Phía Dưới Hoang Đường
    Phía Dưới Hoang Đường

    VĂN ÁNVĂN ÁN 1: Hồi trung học, Vưu Niệm và nam thần cùng trường Lục Thanh Trạch đã có một tình yêu vô cùng nồng nhiệt.Lục Thanh Trạch...

  • Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
    Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

    Đại tướng quân muốn cưới đại tiểu thư Ôn gia, người đã làm quân kỹ suốt ba năm ở Bắc Địch.Nàng sớm đã bị hành hạ đến mức phát điên,...