Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 43: Trút giận

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Điều đáng chú ý làkhung cửa sổ sát đất, cao khoảng một mét sáu, xuyên qua khung cửa có thể nhìn thấy dòng người đông đúc đang đi lại dưới đường phố, ánh nắng saubuổi trưa nhàn nhạt chiếu lên thủy tinh, làm cho người ta cảm thấy thưdãn và thoải mái.

Vốn dĩ nên tắm một cái, gột rửa những mệt mỏitrong người rồi mới ngồi xuống ăn cơm là tốt nhất, nhưng vào thời khắcnày, không biết Ninh Vân Hoan đang nghĩ gì, động một chút cũng khôngđộng, cô híp mắt dựa vào lòng Lan Lăng Yến, được ánh nắng chiếu vào, côcó một loại xúc động muốn nằm ngủ ở nơi này một lát.

“Trước tiênăn cơm ở đây đã, đợi lát nữa ra ngoài đi dạo?” Lan Lăng Yến nhìn thấy cô gái trong lòng giống như con mèo lười biếng, theo bản năng nhẹ giọng dỗ cô.

Vừa rồi vốn dĩ muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng nửa đườngkhông kiềm chế được, đem người ta ăn mất, bây giờ vừa đúng lúc mặt trờisau trưa chiếu xuống, dù sao thì buổi chiều cô cũng cúp tiết, hình nhưsau khi anh về nước ba tháng qua đều rất bận rộn, cũng không có thờigian thư giãn, vừa đúng lúc chiều nay đi cùng cô, dù sao những người yêu nhau trong thời gian gặp gỡ, hình như không có ai giống hai người họcả.

Ninh Vân Hoan không muốn đi, nhưng không biết làm gì để cự tuyệt lời đề nghị của Lan Lăng Yến, chỉ có thể buồn bực gật gật đầu.

Đang lúc hai người im lặng không nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếngchuông gõ cửa, cũng không biết Lan Lăng Yến ấn vào đâu, trong phòng độtnhiên vang lên giọng nói cung kính của một người đàn ông: “Chủ tử, đồ đã lấy được rồi.”

Trong thời đại này mà vẫn có người gọi là chủ tửvốn đã làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong những ngày gầnđây Ninh Vân Hoan ở cùng Lan Lăng Yến không biết đã nghe qua bao nhiêulần, nghe nhiều rồi cũng không cảm thấy kỳ quái nữa. Lan Lăng Yến bảongười bên ngoài đi vào, lát sau vang lên tiếng mở khóa, sau đó cửa bịđẩy ra, một người cao lớn cường tráng ra kéo cửa, thấp giọng cung kínhhô một tiếng, lúc này cánh cửa mới hoàn toàn mở ra.

Người đàn ông vạm vỡ hình như cầm trong tay chiếc máy tính, đưa tới cho Lan Lăng Yến, thấy Lan Lăng Yến gật đầu rồi mới lui ra ngoài. Bọn họ ở trong cănphòng mở cửa đối diện, để có thể vừa dễ dàng bảo vệ Lan Lăng Yến, vừakhông quấy rầy hứng thú của anh.

Người đàn ông vạm vỡ vừa đi,liền vang lên tiếng khóa cửa, lúc này Lan Lăng Yến mới vẫy tay gọi NinhVân Hoan tới, còn anh ở bên này mở máy tính lên. Anh dơ ngón tay thondài gạt gạt mấy cái trên màn hình, không lâu sau đột nhiên có thanh âmvang lên.

“Hu hu, tôi rốt cuộc làm gì sai, tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy...” tiếng khóc của Cố Doanh Tích vang lên trongkhông trung, Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy tiếng khóc của cô ta, đã dựnghết tóc gáy, thần thái lười biếng uể oải vừa rồi cũng mất tăm mất tích,biểu tình có chút cảnh giác: “Tại sao cô ta...”

Bình thường LanLăng Yến không có cơ hội lấy lòng người khác, lúc này trong lòng có chút cứng nhắc, nhưng không lộ ra bên ngoài, nhướn mày nói: “Không phải emmuốn gặp cô ta sao, anh cho người cài một vài thiết bị lên người côta...”

Cố Doanh Tích ở trong máy tính khóc thút tha thút thít,giọng nói của Tống Thanh Vân cũng vang lên theo, dịu dàng động viên côta: “Doanh Nhi đừng khóc, trên đời này luôn có người đứng ra lấy lạicông đạo, trừng phạt cô gái làm bộ làm tịch kia.” Ông ta nói tới đây thì dừng một chút, sắc mặt của Ninh Vân Hoan xanh mét, tên đàn ông cặn bãkia lại vừa thương tiếc vừa đau lòng gian nan nói tiếp: “Rồi sẽ có mộtngày, người trong lòng của em sẽ biết được những điểm tốt của em.”

Tống Thanh Vân dỗ dành xong, Cố Doanh Tích lại càng khóc to hơn nữa, khuônmặt của Tống Thanh Vân trên màn hình ngày càng dựa sát vào, sau cùngchỉ nhìn thấy cằm của ông ta, Cố Doanh Tích thở gấp hai tiếng, hình nhưmơ hồ kêu lên: “đừng...”

Mặc dù Lan Lăng Yến liệu sự như thầncũng không thể ngờ tới Cố Doanh Tích này mới hai ngày trước còn phóngđãng với người khác trong vườn trường, lúc này vừa mới gặp người đàn ông trung niên kia lần đầu, cũng có thể phát triển tới bước cuối cùng. Trên màn hình truyền ra tiếng hôn hít và tiếng thở gấp của người đàn ông,trong đó còn có lẫn tiếng thút thít và tiếng cầu xin yếu ớt của Cố Doanh Tích, tiếng nức nở của cô ta không những không làm cho người đàn ôngđụng chạm vào cô ta dừng tay, ngược lại làm cho Tống Thanh Vân càng thêm kích động, hình ảnh ở trên màn hình nhoáng lên một cái, hình như CốDoanh Tích bị người ta đè dưới thân.

Biểu tình của Ninh Vân Hoantrở nên cứng ngắc, cô biết rằng Cố Doanh Tích là nữ chủ, xác thực là lúc đầu đọc truyện, cô thấy cuốn thịt văn kia luôn triển khai theo hướnglấy cảnh h của Cố Doanh Tích và các nam chủ làm chủ đạo, nhưng có thểđừng để cô mọi lúc mọi nơi chứng kiến xuân cung đồ sống động của CốDoanh Tích có được không?

Theo lý mà nói chiếc máy tính này là do Lan Lăng Yến mang tới, việc này hẳn là không liên quan đến cô, nhưngNinh Vân Hoan nghĩ đến hai lần cô bắt gặp chuyện tốt của Cố Doanh Tích,trong lòng bất giác hoài nghi có phải bởi vì nguyên nhân cô ở cùng mộtchỗ với Lan Lăng Yến, mới có thể lần thứ hai xem truyền hình trực tiếpcủa Cố Doanh Tích, hơn nữa còn là các nam chủ khác nhau...

Đangtrong thời khắc then chốt, đột nhiên nghe thấy tiếng còi hú “Wu Wu” củaxe cảnh sát, hình như là từ trong màn hình máy tính truyền tới, sau mộtlát, trong màn hình máy tính hình như truyền ra giọng nói kinh hoảng của Tống Thanh Vân: “Các người là ai? Các người muốn làm gì?”

“Hừ,buôn bán mại dâm còn có thể buôn bán ở trên xe ô tô, chẳng trách bên kia không bắt được các người! Cô gái nhỏ này tuổi tác không lớn, có gì khókhăn đến mức phải làm cái nghề này chứ!” giọng nói vang dội của ngườiđàn ông vang lên, sau khi nói xong, không để cho hai người kia kịp thờiphản kháng đã cao giọng nói: “Đem đôi nam nữ này giải về đồn, lần lượtgọi điện cho người thân của bọn họ!”

Sau khi nói xong, thanh âm trong màn hình truyền ra mới dần dần trở nên ồn ào.

Một ngón tay thon dài không vội không vàng nhấn tắt màn truyền hình trực tiếp kia, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Đầu tiên hai má của Ninh Vân Hoan có chút đỏ ửng, nhưng sau khi nghe thấyCố Doanh Tích và Tống Thanh Vân bị cảnh sát đưa đi, biểu tình của cô trở nên cứng ngắc, cả người giống như hóa đá, ấp a ấp úng nói: “Đây, đây,đây, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

Biểu tình của Lan Lăng Yếnlạnh nhạt, nhưng tích cách lại thích phá hư: “Vừa rồi khi gắn thiết bịlên người cô ta, anh cho người gọi điện thoại tới cục cảnh sát, nói côta đang làm chút buôn bán.” Làm buôn bán gì, vừa rồi Ninh Vân Hoan đãbiết rõ thông qua lời nói của người cảnh sát kia rồi, đơn giản chính làbán thân, Lan Lăng Yến lại có thể chỉnh cô ta như vậy, xác thực vô cùngtàn nhẫn và chuẩn xác, gần như Ninh Vân Hoan không cần đặc biệt đến xemcũng có thể khẳng định, tin tức Cố Doanh Tích bán thân không đến nửangày sẽ lan truyền khắp trường học.

Đối với loại con gái chuyênlàm bộ làm tịch như cô ta, cứ như vậy hủy đi danh tiếng của cô ta, đoánchừng có thể làm cho cô ta sống không bằng chết. Không biết tại sao, đối với tin tức này, Ninh Vân Hoan lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Lan Lăn Yến thay cô trút giận như vậy, thật sự làm cho cô cảm thấythoải mái trong lòng, nhưng lại không biết nên cảm ơn anh như thế nào.

May mắn bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, có lẽ là người đưa thức ăn lên, cô thở phào một hơi.

Theo tiếng gọi của Lan Lăng Yến, quả nhiên thấy hai người đàn ông vạm vỡbưng đồ tiến vào, xuyên thấu qua tấm bình phong mỏng manh, mơ hồ có thểnhìn thấy những thiếu nữ mặc áo ki-mô-nô đứng ở ngoài cửa, lúc này tayhọ trống rỗng đang im lặng đứng ở một bên.

***Xin lỗi mn, lần trc mình edit nhầm, không phải Tống Vân Thanh mà là Tống Thanh Vân nhé!:D

Truyện full