Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
VỠđến nhà , Thẩm Hà m Ä‘i tắm. Lúc Ä‘i ra, ngoà i nét mệt má»i thì trên mặt không nháºn ra chá»— bất thưá»ng khác. Bấy giá» dì đứng canh bên ngoà i má»›i thoáng yên tâm. Thẩm Hà m mệt Æ¡i là mệt, trèo lên giưá»ng ngá»§ trưa. Dì nhìn giá», buổi chiá»u cháu trai sẽ đến nhà mình, phải vá» chuẩn bị cái đã. CÆ¡m tối cá»§a Tiểu Hà m đã nấu xong từ sá»›m, anh tá»± hâm nóng ăn là được. Dì trái suy phải nghÄ©, kiểu gì cÅ©ng thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn mở danh bạ Ä‘iện thoại ra, gá»i má»™t cuá»™c má»›i an lòng cầm túi, mở cá»a rá»i Ä‘i.Trong mÆ¡ mà ng, Thẩm Hà m loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cá»a, cháºm rãi cuá»™n mình, ngá»§ tiếp…
***
Cuá»™c sống sau khi khiếm thị, Thẩm Hà m rất khó phân rõ, mình có ngá»§ say tháºt hay không. Mở mắt và nhắm mắt Ä‘á»u là mà n đêm vô táºn. Anh vẫn luôn đặt má»™t chiếc đồng hồ Ä‘iện tá» phát được tiếng ở nÆ¡i mà tay có thể vá»›i tá»›i. “Bây giá» là …†Giá»ng nữ Ä‘iện tá» máy móc như thế, trong thá»i gian rất dà i, trở thà nh bằng cá»› duy nhất chứng minh anh còn sống.
Má»™t tiếng, hai tiếng, ngá»§ say không má»™ng mị, ngỡ tảng đá cà ng lúc cà ng đè nặng lồng ngá»±c. Ngưá»i hổn hển trong tÄ©nh lặng, muốn thoát khá»i giấc ngá»§ sâu, như thể tá» vong, yên ắng không kiểm soát.
Trên mặt, chợt nhiên có cảm giác lạnh lẽo như băng. Thẩm Hà m như con đà điểu vùi đầu trong gối.
“Tỉnh rồi thì dáºy Ä‘i, mặt trá»i đã xuống núi mà còn nằm ì trên giưá»ng nữa.â€
Thẩm Hà m miá»…n cưỡng ngồi dáºy, ngoảnh vá» phÃa âm thanh truyá»n đến, trưng ra gương mặt nhăn nhó: “Sao anh lại đến?â€
Ngưá»i kia đưa tay gõ đầu anh: “Mặt mÅ©i chú thế là ý gì hả! Anh nháºn Ä‘iện thoại cá»§a dì, ba chân bốn cẳng chạy đến. Chú thì ở đấy ngá»§ chảy dãi ướt hết gối.â€
Thẩm Hà m báºt cưá»i: “Nhan Thanh, mồm mép anh vẫn lợi hại ghê.â€
Nhan Thanh đưa cốc nước trong tay cho anh: “Còn không phải tại chú nên anh má»›i thế à . Mau uống Ä‘i, giá»ng khà n hết rồi.â€
Thẩm Hà m ngoan ngoãn nháºn lấy, bình tâm lại, uống từng há»›p từng há»›p. Nhan Thanh ngồi lên giưá»ng má»™t cách tá»± nhiên: “Vẫn còn biết sợ cÆ¡ à ?â€
Anh ngừng tay, ngẫm nghÄ©, sau đó nghiêm túc bảo: “Tất cả là tại má»i ngưá»i quản thúc em chặt quá, đưá»ng cÅ©ng không cho Ä‘i. Xem đấy, ngay cả má»™t cú phanh xe cÅ©ng doạ em sợ khiếp.â€
Hai ngưá»i đồng loạt báºt cưá»i.
“Công ti vẫn ổn nhỉ. Lần trước than vãn trong Ä‘iện thoại, mấy cô giá»›i thiệu đối tượng cho anh vẫn không từ bá» Ã ?†Thẩm Hà m tá»±a lên đầu giưá»ng há»i anh.
Nhan Thanh mệt má»i nằm váºt xuống: “Äúng là đám yêu quái mà ! Hôm nà o anh phải tìm đạo sÄ© đến thu phục há» má»›i được.â€
Thẩm Hà m nÃn cưá»i: “Hạo Hạo đâu, nó không giúp anh à ?â€
“Nó á? Hồi bé thì còn không vui, bây giá» chỉ biết nói ‘anh đừng có Ä‘i gieo hoạ chèn ép ngưá»i khác’ các kiểu. Cà ng ngà y cà ng chả đáng yêu.â€
Bá»—ng nhiên Thẩm Hà m quay qua, ngá»i ngá»i trên ngưá»i anh: “Anh lại đến chợ chó à ? Toà n mùi chó không.â€
Nhan Thanh khẽ nhéo mặt anh sang hai bên: “Sao mà nói y sì Nhan Hạo thế, có phải hai đứa và o hùa vá»›i nhau không? Khai tháºt mau!â€
Thẩm Hà m tránh khá»i đôi vuốt cá»§a anh: “Nó lá»›n rồi, em còn và o hùa vá»›i nó nữa chắc? Bây giá» trước mặt nó em cÅ©ng ngại gá»i nó là Hạo Hạo luôn. Chắc nó cao hÆ¡n em rồi.â€
“Nó đã cao hÆ¡n chú từ lâu rồi.†Nhan Thanh lấy chiếc cốc trong tay anh, để lên tá»§ đầu trưá»ng, “Lần trước trong cuá»™c thi hùng biện ở trưá»ng, ngưá»i khác nói bom nguyên tá», nó thì nói Oppenheimer[1], là m đám há»c sinh kia ngÆ¡ luôn.â€
[1] Robert Oppenheimer: Là má»™t nhà váºt lý lý thuyết ngưá»i Mỹ, giáo sư Äại há»c California tại Berkeley. Ông được mệnh danh là “cha đẻ cá»§a bom nguyên tá»â€.
Thẩm Hà m đắc ý lắc lư đầu: “Äấy còn không phải là công cá»§a em à .†Sau đó há»i tiếp, “Anh vẫn chưa nuôi chó à ?â€
“Không nuôi.†Nhan Thanh buồn bực nói.
Thẩm Hà m mỉm cưá»i. Ngưá»i bạn lá»›n hÆ¡n anh má»™t tuổi nà y, là trong nhà giá»›i thiệu cho anh sau khi mù. Ở chung rất thoải mái, nhưng cÅ©ng không dá»… thân, lúc nà o cÅ©ng cảm thấy anh phòng thá»§ ranh giá»›i cuối cùng cá»§a mình rất nghiêm, trước giá» không muốn gần gÅ©i quá mức vá»›i ngưá»i khác. Sau đó má»›i từ từ phát hiện, chỉ là Nhan Thanh cảm thấy không thể cùng lúc để ý quan tâm đến quá nhiá»u sá»± việc. Anh sợ bản thân không thể quan tâm mà cuối cùng sẽ gây tổn thương đến ngưá»i và việc mình thÃch. Nhan Thanh luôn muốn nuôi chó, mà vì sợ không chăm sóc tốt nên đến giá» vẫn chưa thá»±c hiện được. Anh từng nói, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho thứ mình quan tâm, váºy thì cố gắng giảm thiểu tổn thương đến mức nhá» nhất.
“Ngưá»i được anh chá»n để chăm sóc nhất định rất may mắn.†Thẩm Hà m nói hết sức cảm thán.
“Tiếc là chúng nó toà n từ thá» trắng khiến ngưá»i yêu thương, trở thà nh sói xám ý chà quáºt cưá»ng.â€
“Chúng nó?†Thẩm Hà m ngạc nhiên lặp lại, “Coi như Nhan Hạo là má»™t ngưá»i em biết. Còn có ai? Hay là em không quen?â€
Nhan Thanh nhìn hai gò má an ổn cá»§a anh, hoà n toà n không có e dè và phòng bị như trước kia: “Tất nhiên là chú. Không phải bây giá» có chuyện gì phiá»n anh cÅ©ng kể cho chú hết à ?†Anh dừng má»™t lát, “Như kiểu trái tÃnh mà hợp nhau ấy.â€
Thẩm Hà m vui vẻ báºt cưá»i thà nh tiếng: “Ngưá»i gì mà chả tiến bá»™ gì hết! Chúng ta rá»i giưá»ng được chưa hả, em đói rồi.†Bấy giá» hai ngưá»i má»›i bò dáºy, Ä‘i ra phòng khách.
“Äúng rồi, chuyện lần trước anh bảo chú, chú thấy sao?â€
Thẩm Hà m dừng chân: “Cứ tiếp tục như thế cÅ©ng không phải là cách. CÆ¡ mà , chá» thêm nữa Ä‘i. Em muốn theo sinh viên khoá nà y đến năm tư Äại há»c.†Khoé môi anh khẽ nhếch lên, trong lòng hiện ra bóng dáng Dương Lạc.