Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 8

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Trong tiệc tất niên, sự lạnh lẽo của đài lưu ly thấm vào tận xương tủy, ta đã sớm quen rồi.

Dưới muôn vàn ánh mắt, ta múa uyển chuyển, có người ngưỡng mộ khen ngợi, có người tò mò dò xét, có người không có thiện ý, khiến ta cảm thấy lớp váy mỏng như bị lột trần bởi những ánh nhìn khác nhau.

Tiêu Vân ở đằng xa vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ là khóe môi nở nụ cười nhạt, không khác dự đoán của ta là mấy, nhưng khiến ta phần nào yên tâm hơn.

Khi khúc nhạc kết thúc.

"Hay!" Tiếng vỗ tay vang dội trong yến tiệc, Thánh thượng vui mừng, hạ lệnh ban thưởng.

Ta cúi đầu tạ ơn.

Như cha mong muốn, sau điệu múa này ta sẽ nổi danh khắp kinh thành.

Nhưng trong lòng ta, ta đã thất bại từ lâu rồi.

Dù cho ta luôn né tránh, nhưng khoảnh khắc chạm mắt với Tiêu Diễm, ta đã lỡ nhịp.

Hắn đã trở về từ Bắc cương, làn da rám nắng hơn.

Chàng thiếu niên năm nào đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn rất nhiều, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nam tính mạnh mẽ.

Hắn nhìn ta chằm chằm, không rời mắt, dường như đang nói, A Hà, giờ muội cũng biết dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác rồi sao?

Ta lấy cớ rời khỏi yến tiệc, bất kỳ ánh mắt nào ta cũng có thể chịu đựng được, duy chỉ có ánh mắt của Tiêu Diễm thì không.

"Tống Thiển Hà." Tiêu Diễm đuổi theo, gọi ta từ phía sau.

Ta âm thầm hít một hơi thật sâu, xoay người hành lễ: "Tham kiến Lục điện hạ."

 

“Miễn lễ."

Lòng ta chùng xuống, hóa ra ta và hắn đã xa cách đến thế.

Hắn chậm rãi tiến lại gần ta: "Người mà muội muốn gả là ai? Là Thái tử sao?"

"Điện hạ xin cẩn thận lời nói. Nếu không còn việc gì, thần nữ xin phép cáo lui."

Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta: "Muội cùng ta đi cầu xin phụ hoàng, người sẽ đồng ý cho chúng ta..."

"Ta muốn địa vị dưới một người, trên vạn người, điện hạ có thể cho ta được không?"

Hắn ngạc nhiên vì câu hỏi của ta: "A Hà, trước đây muội không như vậy, tại sao nhất định phải đứng trên cao ....."

"Điện hạ giờ mới biết sao? Thần nữ vốn dĩ là vậy."

Ta cố gắng vùng ra khỏi hắn, nước mắt chực trào ra, ta cố kìm nén, giờ không phải lúc để khóc.

"Lục đệ, dừng tay."

Sắc mặt Tiêu Vân hơi trầm xuống, hiếm khi thấy hắn không vui, hắn đẩy Tiêu Diễm ra, chắn trước mặt ta.

"Lục đệ, sao ngươi lại có thể bắt nạt một nữ tử yếu đuối ngay trong cung?"

Ta chỉ có thể cúi đầu nấp sau lưng Tiêu Vân, sắc mặt ta lúc này chắc chắn rất khó coi, không thể để Tiêu Diễm nhìn thấy được.

Ta nghe thấy tiếng cười khổ của Tiêu Diễm: "Thất lễ rồi, thần đệ vốn không bằng Tứ ca, biết thương hoa tiếc ngọc."

Tiếng bước chân hắn dần xa.

Tiêu Vân quay lại: "Tống cô nương, nàng có sao không?"

"Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm." Ta đưa tay lau nước mắt.

"Lục đệ của ta trước đây từng xin phụ hoàng ban hôn cho hai người, cũng từng nghe nói hắn xông vào Tống phủ làm phiền nàng, hắn có phải vẫn luôn quấn quýt lấy nàng không?"

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không phải, ta và Lục điện hạ không có quan hệ gì."

"Vậy các người... trước đây đã quen biết?"

 

"Chỉ là gặp vài lần." Ta đang nói dối, nhưng ta tin rằng Tiêu Vân cũng nhìn ra.

Hắn cởi chiếc áo choàng lông cáo trắng khoác lên người ta: "Tống cô nương, yến tiệc thật buồn tẻ, nàng có thể đi dạo cùng ta một lát không?"

Hồ nước trong cung đã đóng băng, con đường dẫn đến đình giữa hồ phủ đầy tuyết, yên tĩnh và thanh bình.

Ta liếc nhìn người bên cạnh, tuy là Thái tử, nhưng ngoài lúc lên triều, hắn hiếm khi mặc triều phục Thái tử.

Hắn thường chỉ một thân bạch y, tóc đen búi cao, luôn toát lên vẻ thanh thoát, không vướng bụi trần, nhưng hắn lại là trung tâm của cuộc tranh giành quyền lực, mưu mô sâu sắc, sự tương phản như vậy, đôi khi khiến ta cảm thấy mơ hồ.

"Tống cô nương, điệu múa của nàng hôm nay rất đẹp, nàng cũng rất đẹp."

Lời này từ miệng hắn nói ra, lại có vài phần thiêng liêng.

"Thái tử điện hạ quá khen rồi."

“Nàng không cần phải câu nệ với ta như vậy, khi đối diện với Lục đệ, nàng đâu có như thế."

Ta chợt mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, giống như khung cảnh tuyết trắng xóa này, gạt bỏ đi nhiều suy nghĩ hỗn loạn.

"Ta có thể hỏi điện hạ một chuyện không?"

"Cứ nói đừng ngại."

"Điện hạ cho ta cảm giác không phải là người thích tranh đấu, tại sao cũng giống như cha ta, suốt ngày tham gia vào cuộc chiến chốn triều đình?"

“Tống cô nương, quả thật ta chán ghét quyền thế, nhưng ta lại càng căm hận hơn việc bị quyền thế chèn ép. Ta tuy là con trai của Hoàng hậu, nhưng mẫu hậu ta không được phụ hoàng sủng ái. Sau này, người bị hại c.h.ế.t bởi một phi tần được phụ hoàng sủng ái. Tuy không có bằng chứng, nhưng phụ hoàng rõ ràng biết kẻ chủ mưu là ai mà vẫn bao che, không truy cứu.”

“Bao nhiêu trong sạch, bao nhiêu oan khuất, ở trong cung này đều không địch nổi một câu "không truy cứu" của phụ hoàng ta.”

“Những chi tiết trong đó, cô nương không phải người trong cung, không cần biết quá nhiều chuyện tranh quyền đoạt vị. Chỉ cần biết rằng về sau, nhờ mưu kế của ta, kẻ ác đã phải đền tội.”

Lời hắn nói khiến lòng ta không khỏi dâng lên chút buồn tủi.

Ta đáp: "Mẹ ta từng nói, cõi đời này không tránh khỏi những điều không trọn vẹn, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được, đừng để tâm hồn chai sạn."

Hắn khẽ cười, đôi mắt phượng dài ánh lên ý cười: "Ta sẽ ghi nhớ lời này. Nói vậy, chẳng phải mỗi bước đi của ta và nàng đều là đang cố gắng hết sức sao?"

"Kể cả việc cha có ý muốn gả ta cho điện hạ." Vừa dứt lời, ta lặng im chờ đợi câu trả lời của Tiêu Vân.

Hắn mỉm cười: "Quả thật có chuyện đó."

Hắn bước đi, lời nói thoảng đưa tới tai ta: "Nhưng ta không hề miễn cưỡng trong chuyện này."

Ta đáp: "Điện hạ là bậc làm nên đại nghiệp, há lại bận tâm đến chuyện tình cảm nhỏ bé."

"Còn nàng?"

"Nếu có thể hầu hạ điện hạ, A Hà nguyện lòng. Nhưng điện hạ cũng biết, cha xem ta như một quân cờ, ông ấy không mong quân cờ có tình cảm riêng."

Bất giác đã đến đình giữa hồ, trong đình có đặt một cây đàn cổ.

"Nghe đồn nàng có tài đàn tuyệt diệu, không biết ta có may mắn được thưởng thức?"

Ta không tiện từ chối, bèn ngồi xuống, khẽ lướt tay trên dây đàn: "Vậy xin đàn dăm ba phím dạo."

Dựa vào những gì ta quan sát được về Tiêu Vân, ta chọn một khúc nhạc thanh nhã, không có ý định khoe khoang tài nghệ.

Khúc nhạc kết thúc, Tiêu Vân quả nhiên tấm tắc khen: "Ta thấy khúc đàn này của Tống cô nương còn hay hơn điệu múa lúc nãy gấp vạn lần. Hay ở chỗ đây là tiếng lòng của nàng, chứ không phải chỉ là cố gắng cho xong."

Ta hiểu ý hắn, mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi."

Hắn lấy từ bên hông ra một cây sáo ngọc, nói: "Không biết Tiêu Vân ta có may mắn được cùng Tống cô nương hòa một khúc không?"

Khi ấy, ta và hắn như quên đi thân phận của mình, quên đi những toan tính quyền thế, chỉ còn lại hai tâm hồn đồng điệu giữa mặt hồ mênh m.ô.n.g tuyết trắng.

Tiếng đàn sáo, tiếng cười nói hòa quyện vào nhau, xua tan bao muộn phiền trong lòng.

 

 

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...