Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 27

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ta lắc đầu, nụ cười trên môi nhạt đi.

 

"Sau khi thành thân, tuy ta không nói ra miệng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có oán trách, ta không hiểu tại sao ta phải chịu đựng số phận như vậy, vì thế ta đọc sách, vùi mình hoàn toàn vào sách vở, nhưng chúng ta lại rất ăn ý trong phương diện này, mỗi lần trò chuyện, đều cảm thấy hận gặp nhau quá muộn. Ta vẫn không nhịn được rung động, Vương gia, đời người hiếm khi có được tri kỷ, chỉ là... chúng ta gặp nhau sai thời điểm, chàng nghi ngờ ta, dò xét ta! Còn ta, nói là tự tôn cũng được, cũng là không muốn chịu ấm ức."

 

"Chuyến đi Hồn Dương thành, ta gần như đã đọc hết tất cả sách vở chàng để lại trong phòng ngủ và thư phòng, nội tâm của chàng còn thú vị hơn ta tưởng tượng. Ta cũng là lần đầu tiên bước ra khỏi kinh thành yên ổn, tận mắt chứng kiến chiến tranh, có một số việc có lẽ chỉ khi tự mình trải qua mới có thể thấu hiểu, những con số lạnh lùng được viết trên chiến báo, đằng sau là từng sinh mạng tươi sống, bọn họ cũng từng cười, từng khóc, từng nỗ lực sống, có lẽ cũng từ ngày hôm đó, ta bắt đầu hiểu và thông cảm với chàng từ một góc độ khác."

 

"Sau đó, Vương gia và ta bắt đầu tâm sự, trong lòng ta rất vui, chỉ tiếc... ta không thể nữa rồi."

 

Ta cong khóe môi, cố gắng cười, nhưng ta biết nụ cười của ta lúc này nhất định rất khó coi.

 

"Bây giờ chúng ta bắt đầu lại cũng chưa muộn, những năm này... ta đối xử với nàng thật tàn nhẫn, ta biết, nhưng rốt cuộc vẫn làm như vậy."

 

Hắn nói, bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rất sốt ruột.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Bây giờ mọi chuyện đã qua, không còn như trước nữa, Vi Vi, nàng đã hứa với ta, sẽ cùng ta đến Bắc cương, ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng không thích ở trong phủ, chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa, ta dẫn nàng đi xem hồ nước mênh mông, đi lên núi tuyết xem Phật quang, nàng không muốn ở Bắc cương, chúng ta sẽ đi Giang Nam dạo chơi, đi bất cứ nơi nào nàng muốn."

 

"Vương gia, ta đương nhiên sẽ đi Bắc cương." Ta nhìn hắn, nói từng chữ từng chữ.

 

Nhưng là ta đi một mình, ta không nói ra.

 

Cuộc trò chuyện rốt cuộc cũng không có kết quả cuối cùng, liền vội vàng kết thúc.

 

Những ngày sau đó, Nhiếp Hàn Sơn gần như ngày nào cũng ở bên cạnh ta, dùng hành động để thuyết phục ta.

 

Ta không nhắc lại chuyện rời đi nữa, mọi thứ dường như trở lại điểm xuất phát.

 

Cuối thu, một ngày mưa mát mẻ.

 

Ta cùng ca ca đưa th.i th.ể của phụ thân trở về, theo di nguyện lúc lâm chung của phụ thân, thiêu thành tro bụi.

 

Cầm hộp tro cốt, ca ca dẫn mẫu thân lên đường về quê.

 

Trước khi đi, Nhiếp Hàn Sơn cùng ta tiễn biệt.

 

Có thể thấy mẫu thân và ca ca tâm trạng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn khuyên ta riêng, sống tốt với Vương gia.

 

Ta nắm tay Nhiếp Hàn Sơn, cười dịu dàng.

 

Sau khi tiễn người đi, vào một buổi sáng trời trong xanh nắng đẹp, ta phóng hỏa biệt viện, sắp xếp người loan tin Vương phi Trấn Bắc Vương che.c cháy trong biển lửa, mang theo Hổ Phách một mình lên đường đến Bắc cương.

 

Ta thích phong cảnh Bắc cương, thích không khí tự do tự tại nơi đó, thích nơi đó có thể không chút kiêng dè đi trên đường lớn, làm chính mình.

 

Ta biết chuyện này không thể giấu được Nhiếp Hàn Sơn, cũng không cần giấu, ngọn lửa này chỉ là để cho những lời đồn đại một câu trả lời thôi.

 

Trong những ngày chờ đợi phụ thân ta bị hành quyết, ta và hắn đã nói chuyện rất nhiều lần, những vết rạn nứt li ti hiện ra rõ ràng trước mặt chúng ta.

 

Khởi đầu của chúng ta không đơn thuần, trải qua lại càng không tốt đẹp, làm sao có thể cầu mong một kết thúc viên mãn?

 

Mang theo Hổ Phách, ta định cư tại một thị trấn nhỏ ở Bắc cương.

 

Không còn sự uy h.i.ế.p của Hung Nô, trên mặt bách tính Bắc cương cũng có thêm vài phần sức sống, sống tích cực và lạc quan, cuộc sống của người dân Bắc cương cũng dần dần tốt lên dưới sự cai quản tích cực của Nhiếp Hàn Sơn.

 

Ta mở một trường học nữ tử, học theo phụ thân, chuyên dạy đọc viết cho những tiểu cô nương nhà nghèo, cũng đọc sách nông nghiệp, cùng những người nông dân thử gieo trồng những hạt giống ta đặc biệt thu thập mang đến.

 

Bắc cương rốt cuộc vẫn lạnh lẽo, trồng được rất ít.

 

Ta cũng không vội, ta có cả đời để làm việc này.

 

Nhiếp Hàn Sơn vẫn luôn không xuất hiện, ta vốn tưởng rằng cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

 

Cho đến một ngày, ta và Hổ Phách đi chợ về, ở góc đường nhìn thấy một bóng lưng nhanh chóng chạy trốn.

 

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền nhận ra.

 

Hổ Phách thấy ta ngẩn người, liền hỏi: "Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?"

 

Ta lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

 

21

 

Góc nhìn của Nhiếp Hàn Sơn

 

Rất lâu sau, ta mới lại bước ra từ góc đường, nhìn quanh bốn phía, trong đám đông không còn người mà ta ngày đêm mong nhớ.

 

Ta biết nàng nhạy bén, tuy chỉ liếc mắt một cái, chắc hẳn nàng cũng đã nhận ra ta.

 

Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không muốn gặp ta, nên bước đi dứt khoát không chút lưu luyến.

 

Hà Nhị đứng bên cạnh ta, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: "Tướng quân, phu nhân đi rồi."

 

"Ừ." Ta có chút thất vọng, khẽ đáp một tiếng, xoay người nói, "Đi thôi."

 

"Tướng quân! Người định như vậy đến bao giờ nữa?! Giọng Hà Nhị lộ ra chút bực tức, "Từ bao giờ, Trấn Bắc Vương anh minh quyết đoán của chúng ta lại trở nên do dự như thế này?"

 

"Từ Hồn Dương thành đến trấn Lục Hợp, dù là ngựa nhanh nhất cũng phải chạy ba canh giờ, người hễ rảnh rỗi là bất chấp ngày đêm chạy đến đây, chỉ vì muốn nhìn một cái, người chẳng phải là muốn gặp phu nhân sao? Phu nhân không phải ở ngay đây sao? Đến rồi lại cứ trốn tránh nàng ấy."

 

"Phu thê có gì mà không nói rõ ràng được? Phải, ta biết, phụ thân của phu nhân là do người bắt vào đại lao, nhưng đó là do ông ta vi phạm vương pháp, giả mạo thánh chỉ, cấu kết Hung Nô, chuyện nào chuyện nấy chẳng phải là tội che.c? Hơn nữa người cũng vì bảo toàn nhà họ Hứa mà tốn không ít tâm sức, phu nhân cũng không phải là người không hiểu lý lẽ."

 

"Thật sự không được thì... thì... cùng lắm thì quỳ bàn giặt thôi."

 

Nói đến câu cuối, giọng hắn ta bỗng nhiên nhỏ đi, vô thức xoa đầu gối, ánh mắt bắt đầu lén lút liếc về phía đầu gối của ta.

 

Ta liếc hắn ta một cái, lắc đầu.

 

"Tướng quân à! Mẹ nó chứ! Thê tử của ngài chạy rồi, lúc này người còn cần mặt mũi gì nữa? Ở Bắc cương chúng ta không câu nệ như người kinh thành, cúi đầu trước thê tử, không tính là cúi đầu."

 

"Không phải vì mặt mũi, nếu quỳ bàn giặt là có thể giải quyết được, ta sao lại không bằng lòng chứ?" Ta cười khổ.

 

"Vậy tại sao? Ta thấy phu nhân vẫn có tình cảm với tướng quân mà." Hà Nhị gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.

 

"Vì nàng ấy hiểu chuyện." Ta cúi đầu thở dài, vũ khí ta từng lợi dụng nàng, bây giờ lại trở thành khoảng cách ngăn cách giữa ta và nàng, như vực sâu thăm thẳm.

 

Chính vì hiểu chuyện, nên nàng mới lựa chọn phối hợp với ta dù biết rõ bị ta lợi dụng, mà ta không biết nàng đã phải giãy giụa như thế nào khi đưa ra quyết định này.

 

Trước khi cô mẫu ban hôn cho ta và nàng, ta đã biết nàng.

 

Nói chính xác, cả kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu.

 

Nhà Hứa thái phó cất giấu một viên minh châu, đức hạnh nổi bật giữa các tiểu thư khuê các trong kinh thành, tài hoa hơn cả nam nhi, bảy bước làm thơ chỉ là chuyện thường.

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...