Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
Nói xong, Uyển Dư rút mạnh tay mình từ trong tayTà n Chà Minh ra.
Vá» mặt cá»§a Tần Chà Minh cứng Ä‘á», anh ta không ngá» rằng mình đã là m đến bước nà y mà Uyển Dư vẫn có thể thỠở như váºy.
"A Uyá»n, có phải em vẫn Ä‘ang giáºn anh phải không?
Năm năm trước là do Diệp Hiểu Khê cố ý câu dẫn anh, em phải tin anh, trong lòng anh chỉ có em thôi.
A Uyển, em tại sao lại không thể cho anh thêm má»™t cÆ¡ há»™i để chăm sóc em? Có phải anh phải lôi trái tim minh ra thì em má»›i có thể nhìn rõ tấm chân thà nh mà anh dà nh cho em?" “Nếu như anh thÃch thì lá»—i trái tim mình ra Ä‘i"
Má»™t câu nói nhẹ như gió thoảng cá»§a Uyá»n Dư khiến cho lá»i nói tiếp theo cá»§a Tần Chà Minh bị chặn lại trong cổ há»ng, vẻ mặt anh ta láºp tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta đã thừa nháºn sai lầm cá»§a mình, anh ta cÅ©ng má»m má»ng thuyết phục như váºy rồi, cô không phải đúng ra nên chấp nháºn sao! Tại sao cô ấy không đồng ý theo lẽ thưá»ng chứ!
Nhìn thấy khuôn mặt nhá» kiêu hãnh ngẩng cao đầu cá»§a Uyển Dư, Tần Chà Minh tức giáºn đến mức chá»i rùa trong lòng, nhưng vì để có thể thá»±c hiện thà nh công việc lấy được dá»± án cá»§a nhà há» Lục anh ta chỉ đà nh nén lại cÆ¡n tức giáºn cá»§a chÃnh mình.
Khá»e môi anh ta khẽ cong lên, cưá»i dịu dà ng và yêu chiá»u nói: "A Uyển ngốc nà y, nếu anh thá»±c sá»± móc tim ra thì là m sao có thể chăm sóc cho em! A Uyá»n, chúng ta đã từng nói chúng ta sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
A Uyển, anh thực sự muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long"
Uyá»n Dư muốn nôn, cô thá»±c sá»± vô tá»™i nha, tại sao lại bị cái tên cặn bà Tần Chà Minh nà y lại thÃch diá»…n như váºy chứ?
Má»—i lần cùng vá»›i Tần Chà Minh nói má»™t câu, Uyển Dư Ä‘á»u tăng thêm má»™t chút buồn nôn, thấy thang máy cuối cùng cÅ©ng đến tầng hầm cô liá»n bước nhanh ra khá»i thang máy.
Tần Chà Minh bất đắc dÄ© Ä‘uổi theo: "A Uyển, anh tiá»…n em vá» nhà được không? Nếu em thÃch, anh sau nà y má»—i ngà y Ä‘á»u tiá»…n em vá» nhà ."
CÆ¡n Ä‘au ở bụng Uyển Dư lại tái phát, cả ngưá»i Uyển
Dự run rẩy xém chút nữa ngã xuống đất Cô đứng lại dùng hết sức lực giữ vững bản thân mới không luồng cuống ngã xuống.
Tần Chà Minh nhìn thấy Uyển Dư đột nhiên đứng lại, anh ta tưởng cô đã bị anh ta là m cho cảm động liên vội và ng bước tới nắm lấy bà n tay nhỠbé của Uyển
Dư, nắm bắt thá»i cÆ¡ nói: "A Uyá»n, anh biết trong lòng em vẫn có anh, em yên tâm, anh sẽ ná»— lá»±c để biến em trở thà nh ngưá»i phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giá»›i.
A Uyển, vì để sau nà y cho em má»™t cuá»™c sống tốt đẹp hÆ¡n, em giúp anh má»™t chuyện nhá» có được không? Nhà há» Lục gần đây Ä‘ang đấu thầu má»™t dá»± án, em giúp anh nói tốt vá»›i Lục tổng để anh ta chấp nháºn nhà há» Tần anh có được không?"
Nhìn xem nhìn xem, con hồ ly cuối cùng cÅ©ng lá»™ ra bá»™ mặt tháºt ra rồi, đáng tiếc là câu trẻ còn Ä‘ang nóng lòng muốn giết cô ấy, nếu có Ä‘i giúp Tân Chà Minh nói chuyển, e rằng chỉ sẽ phản tác dụng.
Uyá»n Dư Ä‘ang suy nghÄ© xem nên nói gì để khiến Tần Chà Minh biến mất hoà n toà n khá»i cuá»™c Ä‘á»i cô thì chuông Ä‘iện thoại di động cá»§a Tấn Chà Minh đột nhiên vang lên.
"Cái gì?! Cổ phiếu cá»§a há» Tần rá»›t giá?! Là m sao có thể xảy ra chuyện nà y! ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ trở vá» ngay!" Sau khi nháºn được cuá»™c gá»i nà y, Tần Chà Minh cÅ©ng không quan tâm đến việc quấy rầy Uyá»…n Dư nữa, anh ta liếc nhìn Uyển Dư vá»›i ánh mắt phức tạp rồi bước nhanh ra ngoà i.
Uyển Dư chỉnh lại chiếc áo khoác Ä‘ang mặc trên ngưá»i, định nhanh chóng vá» nhà để xem hai đứa nhá».
Nếu cáºu trẻ vẫn muốn ra tay vá»›i cô để cô không thể trở mình, chỉ sợ rằng cuá»™c sống sau nà y cá»§a cô ấy sẽ khó khăn hÆ¡n, nhưng dù khó khăn đến đâu, cô ấy cÅ©ng sẽ không chịu phó mặc cho số pháºn "Aiya? Äây không phải là cô gái nhá» sao?"
Uyển Dư Ä‘ang đắm chìm trong suy nghÄ© cá»§a chÃnh mình thì giá»ng nói cá»§a Lưu Há»a đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Anh Hải, chúng ta bây giá» phải là m sao bây giá»?" "Mà y ngốc sao, còn là m thế nà o nữa?! ÄÆ°Æ¡ng nhiên bắt cô ta Ä‘i xá» lý rồi!"
Hải Minh vui vẻ huýt sáo: "Äợi chúng ta xá» lý xong cô ta thì chúng ta có thể Ä‘i đòi năm trăm vạn tệ còn lại."
Uyển Dư không ngá» mình lại xui xẻo đến mức ở đây cÅ©ng lại đụng phải đám ngưá»i nà y, cô cố gắng lên cái bụng Ä‘ang Ä‘au muốn chết bá» chạy, nhưng vừa nhắc chân liên bị bon chúng dùng bao trùm cả ngưá»i có lai.
Trong một giây tiếp theo, cả thế giới của cô chỉ còn lại bóng tối.
Lúc bị ném và o sau cốp xe, cô nghe thấy giá»ng nói cá»§a Hải Minh: "Ngưá»i giao phó nói chúng ta nên là m cho cô ta thảm má»™t chút.
Chúng mà y nói xem chúng ta tối hôm nay sau khi vui vẻ xong thì nên phần thi thể chốn đi hay ném cô ta xuống biển cho cá ăn? "
Minh Còi suy nghÄ© má»™t chút: " Tốt hÆ¡n là nên phần thi thể Ä‘em chôn Ä‘i, là m như váºy sẽ an toà n hÆ¡n.
Chúng ta tìm má»™t chá»— khuất khuất thì sẽ không ai có thể tìm được cô tại Cả ngưá»i Uyển Dá»± run lên không ngừng, bảng tôi đúng là luôn luôn khiến ngưá»i ta vô cùng lo sợ, chẳng lá»… đêm nay cuối cùng số pháºn cô vẫn không tránh khá»i việc bị là m nhục sau đó phân thấy sao?!
Không!
Cô không cam tâm!
Cô vẫn còn phải nhìn hai đứa nhá» lá»›n lên, cô tuyệt đổi sẽ không thể bị há»§y hoại trong tay đám ngưá»i nà y!
Uyển Dư khó khăn giãy dụa, cô từ từ chuyển động cÆ¡ thể, cô tháºt sá»± hy vá»ng kỳ tÃch có thể xảy ra liá»n dùng hết sức lá»±c đánh má»™t cú tháºt mạnh để cốp xe có thể mở ra, nhưng cốp xe lại quả chắc chắn khiến bản thân cô bị va chạm đến choáng váng, cốp xe vẫn nguyên vẹn như cÅ©, Bung Uyên Dư cà ng ngà y cà ng Ä‘au dữ dá»™i, cô phải sống chết cần chặt môi để khiến bản thân không bị ngất Ä‘i.
Cô sợ rằng nếu bây giỠmình bất tỉnh sẽ không bao giỠcòn cơ hội mỠmắt nữa.
à thức cá»§a cô rÆ¡i và o há»—n loạn khiến cô không biết chiếc taxi đã lái được bao lâu rồi, lúc cô được đưa ra khá»i bao tải, cô má»›i nháºn ra chiếc taxi nà y Ä‘ang dừng ở trong má»™t rừng cây tăm tối.
NÆ¡i đây hẻo lánh trước sau không má»™t ngôi nhà hay cá»a hà ng, đúng là thÃch hợp nhất để giết ngưá»i giáu xác.
Hải Minh nhếch mép cưá»i vá»›i Uyá»n Dư, hà m răng cá»§a hán ta trắng tinh khiến hắn trông vô cùng nổi báºt dưới ánh trăng mỠảo, "Cô gái nhá», đêm nay, cô vẫn là rÆ¡i và o trong tay chúng tôi "Äúng, đêm nay, cô đừng hòng muốn chạy trốn! Cho dù cô có chết, chúng tôi cÅ©ng không sẽ không bá» qua cho cô!" Lưu Hoa quẹt mÅ©i vá»›i vẻ hung ác.
Bụng Uyển Dư Ä‘au đến chân đứng không vững, cô trong lòng cÅ©ng biết rõ đêm nay bản thân mình tháºt sá»± không thể thoát được, dù váºy cô vẫn không bằng lòng ngồi yên chá» chết.
Cô đột ngá»™t quay mặt lại bất chấp tất cả chạy ra khá»i khu rừng nhá», bá»n chúng giống như Ä‘ang xem trò há», xem cô Ä‘ang cố gắng tranh già nh sá»± sống...!
Äá»™t nhiên cô cảm thấy phÃa sau lưng Ä‘au đến mức tế dại, Minh Còi hung tợn đá cô má»™t cước khiến cô ngã xuống đất.
"Còn dám chạy? Xem tôi xỠcô như thế nà o!"
Ở nÆ¡i vắng vẻ không má»™t bóng ngưá»i như thế nà y, Hải Minh bá»n chúng không cần phải lo lắng vá» việc bị cảnh sát bắt.