Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ
Äây đã lần thứ ba Thẩm Thanh Huyá»n thấy câu nà y, nói đúng hÆ¡n hai lần trước là nghe thấy.Má»™t lần ở Vá»ng Tẫn Tinh Hải, bá»n há» vạn vạn tuổi gặp nhau lần đầu, Cố Kiến Thâm dùng câu thÆ¡ nà y để miêu tả y.
Lúc ấy y còn trêu ngược lại hắn một câu.
Tháºt ra đó không phải lần đầu há» gặp mặt, cÅ©ng không phải lần đầu Cố Kiến Thâm nói câu ấy.
Và o lúc nà y — trước khi thà nh thánh, hai ngưá»i gặp lại sau khi mất trà nhá»› — má»›i là lần đầu Cố Kiến Thâm nói ra tám chữ nà y.
Lần và o ảo cảnh trước đó, Thẩm Thanh Huyá»n mô phá»ng lại quá trình hai ngưá»i tương phùng, lúc ấy Cố Kiến Thâm đã nói giống hệt như bây giá».
Nhưng lần đó không phải tháºt, lần gặp lại chân chÃnh là bây giá» má»›i đúng.
(Mình tóm tắt lại để má»i ngưá»i đỡ nhầm lẫn vá»Â thá»i niên thiếu. Thá»±c tế: Thẩm Thanh Huyá»n gặp Cố Kiến Thâm, sợ thân vá»›i Cố Kiến Thâm là m hại hắn nên chủ động rá»i xa. Cố Kiến Thâm tự phấn đấu trở thà nh đệ tá»Â cá»§a phong chá»§Â Thượng Äức, đủ khả năng sóng vai vá»›i Thẩm Thanh Huyá»n. Sau đó Thẩm Thanh Huyá»n má»›i bị Xa Ngá»c Trạch bắt và giết hại, từ đó hai ngưá»i quên nhau, Thẩm Thanh Huyá»n tu Phong Tâm quyết, Cố Kiến Thâm gánh tá»™i cho phong chá»§Â Thượng Äức. Nên thá»±c tế, lần thứ hai Thẩm Thanh Huyá»n và Cố Kiến Thâm gặp nhau là ở Lan Phất quốc, chứ không há» có chuyện yêu nhau ngay sau khi mất trà nhá»›)
Äã qua hai ngà n năm, lại vẫn chấp mê vá»›i lần gặp gỡ ngây ngô thá»i niên thiếu, ngẫm kÄ© lại, Thẩm Thanh Huyá»n chỉ thấy trong lòng chua xót lại trà n đầy vị ngá»t, tháºt sá»± khó thể kể rõ.
Hạc giấy nà y vẫn còn lưu lại linh khÃ, hiển nhiên có thể bay vá». Nếu y đáp lại má»™t câu, nó sẽ gá»i vá» chá»— Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyá»n mÃm môi cưá»i, cầm bút viết xuống: “Hồng diá»…m móc Ä‘á»ng sương, Vu sÆ¡n uổng sầu thương.â€
Y nhấc tay, giấy trắng biến hình, hạc giấy béo lướt qua cá»a sổ bay ra ngoà i.
Thẩm Thanh Huyá»n không nhịn được phỉ nhổ: Sao gấp xấu quá váºy? CÆ¡ mà vẫn đáng yêu.
Hiện giá» y biết yêu đương có chá»n lá»c lắm.
Không lâu sau, hạc giấy béo lại lấy đầu chạm và o khung cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n mở cho nó má»™t khe hở, nó láºp tức chui và o hóa thà nh trang giấy trắng.
Bên trên là câu: “Ngươi biết ta là ai không?â€
Thẩm Thanh Huyá»n đương nhiên biết hắn là ai, không chỉ biết hắn là ai, còn biết hắn … á»m … tóm lại là biết rất rất rất nhiá»u.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Thẩm Thanh Huyá»n cá»§a bây giá» thì không biết, y trả lá»i: “Ngươi là ai?â€
Hạc giấy máºp đã ngá»±a quen đưá»ng cÅ©, uốn éo chen chúc, thuáºn lợi lá» dá» và o, trên đó lại có thêm hà ng chữ: “Ai truyá»n tin cho ngươi ngươi cÅ©ng trả lá»i ngưá»i ta váºy ư?â€
Mùi chua sắp nổi bong bóng trà n khắp trang giấy luôn rồi.
Thẩm Thanh Huyá»n không kìm được khóe miệng cá»§a mình bèn dứt khoát cong môi, trả lá»i Cố Kiến Thâm: “Chẳng lẽ không phải ngươi trêu chá»c ta trước sao?â€
Hạc giấy máºp mang theo mùi giấm chua bay vá»: “Ta Ä‘ang tán thưởng ngươi.â€
Bên dưới hà ng chữ nà y rõ rà ng có chữ khác, chỉ tiếc đã bị bôi, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n kinh nghiệm đầy mình, má»™t bụng pháp môn, y thi thuáºt, láºp tức thấy rõ hà ng chữ bị Cố Kiến Thâm bôi Ä‘i — Ngưá»i khác trêu đùa ngươi, ngươi cÅ©ng trêu lại ngưá»i ta ư?
Thẩm Thanh Huyá»n trá»±c tiếp cưá»i thà nh tiếng, tên khốn nà y, hai ngưá»i chỉ má»›i gặp mặt, hắn đã bắt đầu quản ba quản bốn rồi à ?
Có thể thấy Cố Kiến Thâm viết xong má»›i cảm thấy không ổn, cho nên bôi, sá»a lại thà nh má»™t câu bình thưá»ng hÆ¡n, chỉ tiếc đã bị Thẩm Thanh Huyá»n nhìn thấu.
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hù hắn, cho nên vá» như không thấy, lại trả lá»i: “Váºy là hôm nay chúng ta đã gặp mặt?â€
Cố Kiến Thâm tá»± tin má»™t cách ngây thÆ¡ mà cho rằng Thẩm Thanh Huyá»n Ä‘oán không ra mình là ai, cho nên trả lá»i: “Nhìn lướt qua trong biển ngưá»i, rung động như gặp tiên nhân.â€
Thẩm Thanh Huyá»n chá»c hắn: “Nữ tá» có thể viết ra lá»i nà y, tháºt lợi hại.â€
Nhìn hà ng chữ nà y xong, lão Cố đau tim!
Trêu nhau ná»a ngà y, ngay cả tÃnh hướng cÅ©ng không hợp thì nên là m sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chút Ä‘au khổ ấy không quáºt ngã được hắn, hắn há»i lại: “Ngươi cho rằng ta là nữ nhân?â€
Thẩm Thanh Huyá»n lại cưá»i nói: “Nếu như phải, có lẽ ta sẽ xé con hạc giấy nà y.â€
Cố Kiến Thâm mừng rỡ: “Vì sao?â€
Thẩm Thanh Huyá»n trả lá»i cá»±c kỳ bình tÄ©nh: “Bởi vì ta thÃch nam nhân.â€
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm giấy trắng má»±c Ä‘en, hÆ¡n ná»a ngà y má»›i hồi phục lại.
Thẩm Thanh Huyá»n gần như có thể Ä‘oán ra Cố Kiến Thâm bên kia Ä‘ang là m gì, nhất định là muốn cưá»i không dám cưá»i, ánh mắt rất xinh đẹp, đẹp giống như triá»u dương và tịch dương váºy.
Y tưởng tượng tá»›i mức nhá»™n nhạo trong lòng, tháºt muốn Ä‘i gặp hắn quá …
Hạc giấy lại bay tá»›i, Cố Kiến Thâm viết: “Hiện giá» ngươi có ngưá»i yêu chưa?â€
Äúng là bạo dạn! Thẩm Thanh Huyá»n Ä‘ang định viết, bên ngoà i truyá»n đến tiếng gõ cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình, vá»™i và ng giấu hạc giấy và o ống tay áo.
“A Thanh, ngá»§ chưa?â€
Là thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyá»n đứng dáºy nói: “Chưa ạ.â€
Thất sư huynh nói: “Váºy ta và o được không?â€
Thẩm Thanh Huyá»n mở cá»a cho hắn: “Có chuyện gì không?â€
Trong tay thất sư huynh bưng má»™t cái khay, trên đó đặt bình ngá»c, hắn nói: “Nà o, uống cái nà y Ä‘i.â€
Thẩm Thanh Huyá»n vừa nhìn đã biết đây là thuốc giải độc, chẳng qua y là m bá»™ như không biết: “Äây là gì thế?â€
Thất sư huynh: “Thuốc bổ, mấy ngà y sắp tá»›i chúng ta phải là m liên tục, sợ ngươi chịu không nổi.â€
Thẩm Thanh Huyá»n “không há» nghi ngá» hắnâ€: “Vẫn là sư huynh suy nghÄ© chu đáo.â€
Thất sư huynh rót cho y, Thẩm Thanh Huyá»n uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, thất sư huynh thở phà o, sắc mặt thả lá»ng hÆ¡n: “Ngươi nghỉ ngÆ¡i sá»›m Ä‘i.â€
Thẩm Thanh Huyá»n đáp: “Vâng, sư huynh cÅ©ng nghỉ ngÆ¡i sá»›m.â€
Thế rồi thất sư huynh rá»i Ä‘i.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng biết nguyên do.
Lan Phất vương rất nhiệt tình vá»›i há», chiêu đãi cá»±c kỳ chu toà n, ká» cáºn cả ngà y, nà o là giá»›i thiệu phong thổ, nà o là má»i nếm rượu ngon món ngon, niá»m nở hiếu khách vô cùng.
Nhưng thá»±c tế Lan Phất quốc rất phản đối chuyện bà y tráºn lần nà y, ai biết được niá»m nở hiếu khách kia có phải là bẫy không?
Tóm lại cẩn tháºn vẫn hÆ¡n, dùng thuốc giải độc cÅ©ng để lo trước khá»i há»a.
Còn vì sao thất sư huynh không nói vá»›i y, có lẽ do băn khoăn “tÃnh nết đơn thuần†cá»§a y, sợ y thiếu kiên nhẫn.
Nói cẩn tháºn thì Thẩm Thanh Huyá»n hiện giỠđơn thuần tháºt, vì dù gì cÅ©ng xa quần thể loà i ngưá»i đã lâu, không xã giao, sống má»™t mình trong thá»i gian dà i, nhất định trên phương diện đối nhân xá» thế sẽ bị lạc ná»a nhịp.
Má»™t lần cháºm trá»… nà y là m Cố nà o đó mất kiên nhẫn, thế là lại thêm má»™t con hạc béo dùng đầu đụng và o cá»a sổ.
Thẩm Thanh Huyá»n vá»™i và ng mở kẽ hở lùa nó và o.
Hạc giấy béo biến thà nh trang giấy, má»™t hà ng chữ hiện ra: “Äã có chưa?â€
Nhìn ba chữ nà y, Thẩm Thanh Huyá»n chẳng hiểu ra sao, có cái gì?
Y mở hạc giấy trước đó, giá» má»›i nhá»› trước khi sư huynh đến Cố Kiến Thâm đã há»i gì.
Há»i y đã có ngưá»i yêu chưa?
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hắn sốt ruá»™t nên vá»™i và ng trả lá»i: “Hồi nãy sư huynh cá»§a ta tá»›i.â€
Hạc béo rất nhanh lại bay vá», bên trên vẫn là câu nói ấy: “Ngươi đã có ngưá»i yêu chưa?â€
Gấp cái gì! Thẩm Thanh Huyá»n không muốn hắn nghÄ© nhiá»u, bèn vung tuyệt bút, tặng hắn hai chữ: “Không có.â€
Sau đó hạc giấy không bay tới nữa …
Thẩm Thanh Huyá»n mở cá»a sổ đợi cả buổi mà chẳng thấy gì, thà nh thá» hÆ¡i giáºn, tên khốn nà y … biết y chưa có ngưá»i yêu không phải nên chá»§ động thêm sao? Sao tá»± dưng cắt đứt rồi?
Y đợi má»™t hồi cÅ©ng chẳng đợi được hạc giấy, thế là đóng cá»a, không đợi!
Y định ngồi xuống nghỉ ngÆ¡i, ngoà i cá»a sổ lại truyá»n tá»›i tiếng đùng đùng đùng.
Thẩm Thanh Huyá»n bước tá»›i, thả cho hạc giấy béo bay và o.
Lần nà y có nhiá»u chữ hÆ¡n, Cố Kiến Thâm viết: “Vừa nãy có ngưá»i tá»›i nên cháºm trá»… má»™t chút, ngươi chưa nghỉ ngÆ¡i đâu nhỉ?â€
Thẩm Thanh Huyá»n hiểu, dá»± là cÅ©ng có ngưá»i đến đưa thuốc giải độc cho Cố Kiến Thâm, dẫu sao há» cÅ©ng hà nh động cùng nhau, hÆ¡n nữa hắn còn là con bạn cÅ© được sư phụ cố tình dặn dò, nhất định phải được quan tâm.
Thẩm Thanh Huyá»n cố ý nói: “Nghỉ ngÆ¡i rồi.â€
Theo lý thuyết y không nên trả lá»i, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n hiểu Cố Kiến Thâm, chắc mẩm hắn sẽ “vượt khó mà lênâ€.
Quả nhiên, Cố Kiến Thâm há»i y: “Ta có thể liên lạc vá»›i ngươi nữa không?â€
Thẩm Thanh Huyá»n nhịn cưá»i há»i hắn: “Vì sao ngươi muốn liên lạc vá»›i ta?â€
Cố Kiến Thâm trả lá»i: “Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn nói chuyện vá»›i ngươi.â€
Thẩm Thanh Huyá»n cong môi, đầy hứng thú viết xuống: “Váºy sao ngươi không giáp mặt nói chuyện vá»›i ta?â€
Lần nà y Cố Kiến Thâm gá»i tá»›i má»™t con hạc béo xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể Ä‘ang tá» ra thẹn thùng: “Ngoại hình ta kỳ quái lắm, sợ ngươi ghét.â€
Nhìn thấy lá»i nà y, trái tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại vì Ä‘au lòng.
Y cá»±c thÃch tóc đỠmắt đỠcá»§a hắn, nhưng thá»±c tế Cố Kiến Thâm vẫn vì nó mà tá»± ti.
Thẩm Thanh Huyá»n không tiện biểu hiện mình đã biết hắn là ai, đà nh nói: “Ngươi trông thế nà o?â€
Cố Kiến Thâm há»i ngược lại y: “Ngươi thÃch kiểu ngưá»i gì?â€
ThÃch ngươi đó, chưa bao giá» thay đổi, từ trước đến giá» vẫn cá»±c kỳ thÃch ngươi.
DÄ© nhiên Thẩm Thanh Huyá»n không thể nói thế, y nhoẻn miệng cưá»i, cố tình viết: “Không nói cho ngươi.â€
Cố Kiến Thâm nhìn bốn chữ nà y rồi thì hết kìm lòng nổi, hắn ra khá»i phòng, che giấu khà tức lẻn tá»›i ngoà i phòng Thẩm Thanh Huyá»n, nhìn xuyên qua cá»a sổ tháºt lâu, đáng tiếc không thấy được ngưá»i mình muốn gặp.
Thế nhưng hắn có thể cảm nháºn được sá»± hiện hữu cá»§a y, má»™t sá»± an tâm như mất Ä‘i rồi có lại khiến hắn khó thể hình dung.
Hắn rÅ© mắt nhìn lòng bà n tay mình, ngoà i ánh sáng mặt trăng trên đó thì không còn gì cả, hắn siết chặt tay, cảm nháºn được sá»± thoả mãn trước giá» chưa từng có.
Tháºt kỳ lạ, mà cÅ©ng tháºt ấm áp.
Cố Kiến Thâm cứ đứng đợi bên ngoà i má»™t đêm như thế, chỉ tiếc Thẩm Thanh Huyá»n không há» nháºn ra.
Xem ra, giai Ä‘oạn hiện giá» tu vi Cố Kiến Thâm cao hÆ¡n Thẩm Thanh Huyá»n má»™t chút.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hạc giấy giấu trong ngá»±c, trong lòng là má»™t mảnh má»m mại.
Năm đó há» cÅ©ng giống như váºy ư?
Biết đâu đó không phải đêm đầu tiên há» trò chuyện nhiá»u đến thế, nhưng dá»±a theo tÃnh bám riết không tha cá»§a Cố Kiến Thâm, nhất định không ngừng gá»i hạc béo tá»›i bán manh, gõ và o song cá»a phòng Thẩm Thanh Huyá»n từ sá»›m tá»›i tối.
Tháºt ra đó là má»™t chiêu hay, đối vá»›i Thẩm Thanh Huyá»n hiện giá» thì đó là chiêu tốt nhất.
Quả tháºt Cố Kiến Thâm sợ dung mạo mình khiến Thẩm Thanh Huyá»n không thÃch, cho nên dùng hạc giấy rà o đón trước.
Nhưng lại đánh báºy đánh bạ gây chú ý vá»›i Thẩm Thanh Huyá»n.
Thẩm Thanh Huyá»n gần hai ngà n tuổi đã khác hoà n toà n vá»›i hồi mưá»i mấy tuổi rồi.
Liên Hoa đạo quân hiện giỠ— vì tu Phong Tâm quyết, nên đã là đạo quân chân chÃnh.
Không biết tình không hiểu yêu, tháºm chà ghét đông ngưá»i, ngay cả mở miệng nói chuyện cÅ©ng không thÃch.
Lẻ loi đã lâu, bất thình lình thấy má»™t con hạc giấy, xem má»™t phong thÆ¡, cảm giác ấy rất đỗi kỳ lạ, nhưng không quá bà i xÃch.
Y không cần gặp mặt má»i ngưá»i, không cần mở miệng, chỉ cần nâng bút, tùy ý viết mấy từ.
Không hỠcố kỵ, cũng không cần thiết phải cố kỵ.
Thưá»ng xuyên qua lại, có lẽ hai ngưá»i cà ng nói cà ng ăn ý … Äợi khi Cố Kiến Thâm thuáºn lợi đà o ra được Thẩm Thanh Huyá»n thÃch đỠvà ng, hắn sẽ bại lá»™ thân pháºn, thế là hai ngưá»i bắt đầu gần gÅ©i vá»›i nhau.
Thẩm Thanh Huyá»n lá» má» tìm lại má»™t phần ký ức mất Ä‘i cá»§a hỠ— ngây ngô nhưng đầy ắp ngá»t ngà o, nuôi dưỡng tình yêu đã định cá»§a Ä‘á»i nà y.
___
Lan Phất vương quá mức nhiệt tình, hôm qua đã chu đáo đến váºy, không ngá» hôm nay lại má»i bá»n há» dạo quanh Lan Phất quốc má»™t vòng.
Thịnh tình không thể chối từ, má»i ngưá»i cùng ra ngoà i, thất sư huynh há»i Thẩm Thanh Huyá»n: “Ngươi Ä‘i không?â€
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cố Kiến Thâm Ä‘ang nhìn lén y, y nhìn không chá»›p mắt nói: “Ta không Ä‘i.â€
Lan Phất vương nghe thế bèn vá»™i và ng lại đây má»i y.
Thất sư huynh nói thay y: “Sư đệ ta không thÃch náo nhiệt, bệ hạ đừng nên là m khó y.â€
Hắn đã nói váºy rồi, Lan Phất vương tất nhiên không tiện miá»…n cưỡng nữa.
Äoà n ngưá»i há» rá»i Ä‘i, Thẩm Thanh Huyá»n lưu ý động tÄ©nh cá»§a Cố Kiến Thâm, phát hiện hắn dù đã Ä‘i nhưng lại mượn cá»› quay vá».
Khóe môi y cong lên, giả vá» như không biết, thá»§ng thẳng ra khá»i cung không mục Ä‘Ãch, có vẻ như muốn Ä‘i dạo má»™t mình.
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cố Kiến Thâm Ä‘ang theo sau y, y cố tình đến má»™t nÆ¡i vắng vẻ.
Là m thể nà o để tạo cơ hội cho Cố Kiến Thâm, khiến hắn lộ diện đây?
Tôn chá»§ đại nhân vắt hết óc nghiêm túc tá»± há»iÂ