Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh - Mạnh Chi Vãn

Chương 5: Cậu có thể nói cho tớ nghe

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

"Cậu muốn nói gì đều được, bất kể cậu muốn nói gì, tớ đều nghe cậu nói."

Một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, một trung tâm dạy kèm tiếng Anh cho học sinh tiểu học nổi tiếng ở Bắc Kinh đã mở một chi nhánh ở huyện. Vì lớp học nhỏ, danh sách tuyển sinh có hạn, vậy nên sau khi các vị phụ huynh biết thông tin này liền vội vã đăng ký cho con em nhà mình. Thành tích tiếng Anh của Diệp Tiêu trước giờ rất tốt, nhưng mẹ cô vẫn đăng ký cho cô học đến bốn tiết tiếng Anh vào cuối tuần.

Khi học đàn piano vào buổi tối, thật ra Diệp Tiêu rất mệt, cô vô tình thất thần, ngay cả bản nhạc đơn giản cũng đàn sai đến mấy nốt.

Bản thân chuyện này vốn chẳng có gì to tát. Nhưng những lời răn dạy và quở mắng của giáo viên piano lại vô tình bị một vài cô đến đón con nghe được, bọn họ thì thầm với nhau, nói với nhau rằng Diệp Tiêu này chẳng qua cũng chỉ có vậy, cũng không thể vĩnh viễn không phạm sai, cũng chả thần tiên như lời những người khác nói.

Những lời mỉa mai, chế giễu truyền đến tai mẹ, ngay tối hôm đó mẹ liền phát điên lên với cô, phạt cô chép 10 lần cầm phổ*.

*Cầm phổ: sách dạy đàn piano

Diệp Tiêu không tranh cãi, cũng không giải thích, chỉ im lặng ngồi trước góc bàn học được đèn chiếu sáng, dùng bút chì vẽ từng nốt từng nốt một trên khuông nhạc. 

Ai nói Diệp Tiêu không thể mệt, càng không thể phạm sai. Diệp Tiêu đàn sai nốt nhạc là tội ác tày trời, đáng phải bị trừng phạt nghiêm khắc. 

Nếu như bản thân có thể chọn, cô sớm đã không muốn làm Diệp Tiêu rồi.

Tiếc là cô không có quyền được chọn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiêu kéo thân thể mệt mỏi học bốn tiết, cả buổi sáng mí mắt của cô như đang đánh nhau để chống lại cơn buồn ngủ.

Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là thể dục, mọi người đều đang hoạt động tự do ở sân vận động, trong lớp không có một ai. Diệp Tiêu ngẩn người nằm xuống bàn, muốn ngủ một lúc, nhưng bỗng nhiên làm sao cũng không thể ngủ được.

Cô vẫn luôn càng mệt thì càng dễ bị mất ngủ.

Hôm nay cô thật sự mệt, rất mệt, rất mệt.

"Ôi, trên vai cậu có một con sâu lớn, cực kỳ lớn." Nguyễn Vũ Thanh ôm quả bóng rổ đi về chỗ ngồi, giọng điệu nhiều chuyện.

Diệp Tiêu cả người cứng đờ: "Cậu mau giúp tớ bắt xuống đi!"

"Cậu tự làm đi, Diệp Tiêu lợi hại như vậy mà, lẽ nào ngay cả sâu mà cũng sợ sao?"

"Tớ sợ, không được sao? Dựa vào đâu mà nói Diệp Tiêu không thể sợ sâu?" Đột nhiên Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cậu, vành mắt đỏ đỏ, bỗng chốc nước mắt liền rơi xuống. 

"Cậu sao vậy? Tớ xin lỗi, cậu đừng khóc..." Nguyễn Vũ Thanh gấp gáp giải thích, nhặt hoa Dương Húc* ở trên vai cô xuống, "Tớ chỉ muốn chọc cậu một chút, đây không phải là sâu, thật sự không phải..."

*Dương Húc: một loài thực vật có hoa trong họ Liễu. 

Cậu hỏi: "Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là mệt mà thôi." Diệp Tiêu mệt mỏi nói, lại hỏi cậu, "Cậu có biết một loại mệt, có thể khiến người khác cực kỳ buồn rầu không?"

Vừa hỏi xong, Diệp Tiêu liền hối hận rồi.

Cô đã từng ném câu hỏi này cho Diệp Phong, nhận được phản ứng không hiểu của cậu bé. Bây giờ cô lại không nhớ gì mà ném câu hỏi này cho một người cũng ưu việt như vậy - Nguyễn Vũ Thanh.

Cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

"Tớ không biết," Nguyễn Vũ Thanh thành thật nói, "Nhưng tớ có thể nghe cậu nói."

"Nói cái gì?"

"Cậu muốn nói gì cũng được, bất kể là muốn nói gì, tớ đều sẽ nghe cậu nói."

"Cậu biết không? Từ nhỏ mẹ tớ đã không cho tớ chơi game, không cho tớ xem tivi, không cho tớ ăn vặt, không cho tớ uống nước ngọt..."

"Tớ có một người em trai họ, thằng bé cực ưu tú, người trong nhà lúc nào cũng lấy tớ ra so với em ấy, nhưng tớ không bằng, em ấy quá thông minh rồi, tớ lại ngốc..."

"Cuối tuần tớ phải học rất nhiều môn, tớ thật sự rất mệt, rất phiền.....Tớ muốn ngủ nướng, tớ không muốn đi học, nhưng nếu tớ không đi học thì sẽ bị mẹ mắng....."

Diệp Tiêu thút thít khóc, Nguyễn Vũ Thanh ngồi đối diện cô, thi thoảng bị những lời nói không mạch lạc của cô chọc cười, vừa cười vừa đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt. 

"Cậu cười cái gì?" Diệp Tiêu mù mờ hỏi cậu với đôi mắt ngấn lệ.

"Cười cậu thật sự rất thảm." Nguyễn Vũ Thanh giọng điệu vô lại.

Diệp Tiêu nâng tay muốn đánh cậu, nhưng liền bị cậu nắm chặt cánh tay.

"Sau này cậu mà lại gặp chuyện không vui, đều có thể nói với tớ giống như bây giờ." Nguyễn Vũ Thanh nhìn cô, biểu cảm trên mặt thật sự rất ôn nhu.

Diệp Tiêu nâng mắt, lẳng lặng nhìn cậu, đứt quãng nói: " Vậy cậu có thể hay không, đem dáng vẻ bây giờ của tớ nói cho người khác, sau đó cùng với bọn họ cười tớ...."

"Tớ nào dám a?" Vẻ mặt Nguyễn Vũ Thanh bất lực, "Sức cậu lớn thế này, tớ sợ cậu sẽ đánh chết tớ mất."

Diệp Tiêu nở nụ cười, cười xong lại khóc: "Vậy sau này khi tớ muốn tìm cậu, cậu không thể để tớ tìm không ấy cậu!"

Nguyễn Vũ Thanh gật đầu.

"Tớ có dữ không?" Cô hỏi.

Nguyễn Vũ Thanh gật đầu, phát hiện Diệp Tiêu trừng cậu, lại lập tức lắc đầu.

"Cậu có ghét tớ không?" Cô hỏi.

"Tại sao tớ phải ghét cậu?" Nguyễn Vũ Thanh không hiểu mà hỏi ngược lại.

"Bởi vì tính tình tớ xấu, tùy hứng, không giống với Diệp Tiêu trong ấn tượng của cậu..."

"Ôi," Nguyễn Vũ Thanh bỗng nhiên cười lên, hỏi cô, "Cậu cảm thấy Diệp Tiêu trong ấn tượng của tớ là dáng vẻ như thế nào?"

 

"Tớ chuyển trường đến ngày đầu tiên thì cậu đã trừng tớ, kéo ghế cách xa tớ như vậy, lừa tớ là không biết đường đến phòng thể dục. Cậu còn nói là cậu ghét tớ...."

"Con người cậu sao lại ghi thù nhở?" Diệp Tiêu hận không thể ném khăn giấy dính đầy nước mũi vào người cậu.

"Đây chính là Diệp Tiêu trong ấn tượng của tớ a," Nguyễn Vũ Thanh nhịn không được mà phá lên cười, lại gần hỏi cô, "Cậu cảm thấy có giống với Diệp Tiêu trong ấn tượng của người khác không?"

Diệp Tiêu lẳng lặng lắc đầu.

Nguyễn Vũ Thanh có lẽ là người thứ hai sau Diệp Phong nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Diệp Tiêu.

"Nhưng tớ cảm thấy Diệp Tiêu này cũng khá dễ thương mà." Nguyễn Vũ Thanh cười nói, lại nói rất nhỏ bổ sung, "Tớ thích Diệp Tiêu này."

"Cậu nói cái gì cơ?" Diệp Tiêu không nghe rõ, ngạc nhiên hỏi.

"Tớ nói, Diệp Tiêu, nước mũi của cậu dính lên tay rồi!" Nguyễn Vũ Thanh gào lên.

"Sao cậu lại đáng ghét như vậy!" Diệp Tiêu nắm chặt khăn giấy trong tay đập lên vai cậu.

Truyện full

  • Tầm Hung Sách
    Tầm Hung Sách

    Edit: A BíchThể loại: cổ trang, giang hồ, phá án, 1×1, HE.Tư Mã Phượng  vốn là gia chủ của hình danh thế gia là một chàng trai tốt mà...

  • Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn
    Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

    Văn án:Bạch Liễu sau khi thất nghiệp bỗng bị cuốn vào một trò chơi kinh dị phát sóng trực tiếp không thấy điểm dừng, trong ấy có đủ mọi...

  • Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)
    Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)

    Dịch giả: Hy HyTyper: Hà DuThể loại Đam Mỹ, Hiện Đại, cùng hệ liệt với Cầu Vồng Loang         Điền Viên - một chàng trai nông thôn...

  • Phút Ban Đầu
    Phút Ban Đầu

    Thể loại: ngôn tình hiện đại.Liệu trong giây phút đầu tiên ta gặp nhau khi ấy trong ánh mắt ta sẽ nói điều gì? Cũng cho em gửi lời cảm...

  • Mật Ngọt Ướt Át
    Mật Ngọt Ướt Át

    =======  Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại {domain} ========Dịch giả:  Huyền NamidaMột câu chuyện hoàn...

  • Sinh Ý Nhân
    Sinh Ý Nhân

    Thể loại: Đam mỹ, hài, cổ trang võ hiệp, giang hồ ân oán, 1vs1Edit: Tử LinhTình trạng bản gốc: Hoàn (73 chương) + Phiên ngoại (36...

  • Ngọt Ngào Em Trao
    Ngọt Ngào Em Trao

    Tác giả: Phong Hiểu Anh HànThể loại: Hiện đại, Song khiết, Truyện hoàn, Truyện sủngTag: Ẩn Hôn, Cưới Trước Yêu Sau, Hào MônEdit & Beta:...

  • Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)
    Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

    Dịch giả: Hàn Vũ PhiCông ty Phát hành: Văn ViệtNhà Xuất Bản Thanh NiênNgày xuất bản: Tháng 5/2018Câu chuyện này là phần tiếp theo của...

  • Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc
    Kế Hoạch Dụ Dỗ Tiểu Ngốc

    Thể loại: Thê nô, trung khuyển tổng tài công x Khờ khạo, ngốc manh, bình phàm thụ. HE, sinh tử vănMột tổng tài mặt than vô tình trúng...

  • Gõ Cửa Trái Tim
    Gõ Cửa Trái Tim

    Vân một cô gái độc lập,mạnh mẽ,cá tính đã đến tuổi tìm kiếm ý chung nhân nhưng vì không tin tưởng vào đàn ông nên không để tâm tới...

  • Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu
    Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

    La Bạc Hồ là một beta, tướng tá ngay thẳng, mặt đẹp như ngọc, cậu là một thư kí.Hiện tại cậu đang đối mặt với một khốn cảnh lớn nhất...

  • Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi
    Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

    Triệu Nhạc Hy từ nhỏ đã mất cha mẹ, cô sống cùng người Bác. Vụ việc năm đó khiến cô trở nên trơ trẽn, khó ưa, mê trai, ngu ngốc. Ngày...

  • Hôn Nhân Xứng Đôi
    Hôn Nhân Xứng Đôi

    Hai năm sau khi trưởng thành, vì không chịu nổi kì sinh lí, Sầm Dao nộp đơn lên Liên Bang xin ghép đôi.Ghép luôn với một nhân vật rất...

  • Để Ý Tôi Đi Mà
    Để Ý Tôi Đi Mà

    Tên truyện: Để ý tôi đi mà.Tác giả: Cục Nước Đá (冰块儿 - Băng Khối Nhi)Số chương: 113 chương + 3 ngoại truyện (Đã dịch xong)Tag: Ngọt...

  • Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh
    Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

    Thể loại: Đồng nhân Harry PotterNữ chính: LevyTác giả: Chuông GỗTiến độ: Đã hoàn thànhVăn án:"Thiếu nữ bệnh thần kinh" là một câu...