Mị Công Khanh

Chương 114: Giằng co

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Nghe thanh niên kẻ sĩ cười sang sảng, Trần Dung suýt nữa bật cười ra tiếng.

Nhưng đương nhiên nàng không cười, chẳng những không thể cười, nàng còn an phận cúi đầu, lui ra phía sau một bước.

Gương mặt Nhiễm Mẫn vẫn bình tĩnh.

Chậm rãi, y nhoẻn miệng cười nói: “Khá lắm Vương Thất lang! Bội phục, Nhiễm mỗ bội phục!”

Y chắp hai tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía sau người nọ, quát: “Langquân nhà ngươi đã dự liệu như thế, tại sao còn chưa thấy đâu?”

Thanh niên kẻ sĩ ngẩng đầu nhìn y, há mồm định giải thích, lúc này, một giọng nói thanh nhuận, ôn hòa thấm vào bầu trời đêm: “Tướng quân sao không đi vào nói chuyện?” Người kia nhẹ giọng cười: “Rượu đã ủ, thịt đã thơmhương. Chỉ đợi anh hùng đạp nguyệt mà đến.”

Giọng nói này thản nhiên tự tại, ngữ khí bình thản phong nhã, dù Nhiễm Mẫn đang tức tối, lúc này cũng không thể phát tác.

Nhiễm Mẫn quay đầu.

Y liếc nhìn Trần Dung trốn phía sau một cái.

Vừa thấy thần sắc của y, Trần Dung hiểu rằng lúc này y muốn mình cùng đi vào…… Trần Dung cắn môi, rốt cục cũng cất bước.

Nhiễm Mẫn duỗi bàn tay nắm cổ tay nàng, nhấc chân đi vào bên trong.

Ngoài phòng, có hai đồng tử diện mạo thanh tú đứng hầu ở bên cạnh, nhìn thấyNhiễm Mẫn đi tới, bọn họ xoay người thi lễ, bày ra tư thế ‘Mời’.

Nhiễm Mẫn nhanh bước vào.

Trần Dung bị y nắm chặt tay, thân bất do kỷ đi theo.

Trong phòng trúc, mùi đàn hương thơm ngát, xen lẫn với hương hoa không biếttên, bất tri bất giác làm cho thần kinh đang căng thẳng của Trần Dungđược thả lỏng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chính giữaphòng trúc là một mĩ thiếu niên ngồi đó. Khác với bình thường là, buổitối hôm nay mĩ thiếu niên không hề giản dị. Chàng khoác ngoại bào màutím nhạt, thêu phượng hoàng màu lam, tóc dài rối tung trên vai. Trêntháp của chàng có bày cầm, ngón tay thon dài trắng trẻo đang đặt lêncầm.

Thời điểm nào nhìn thấy chàng, thiếu niên tuấn mỹ này luôncó tư thế thản nhiên cao thượng. Có điều giờ này khắc này, năm ngọn nếnphía sau làm nền, trong sự cao thượng lộ thêm một phần uy nghiêm cùngquý giá.

Chàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng khí độ, sự tao nhã vượt xa mọi người! Trần Dung hoảng hốt nghĩ rằng: Chỉ sợ vương tônthái tử Tư Mã thị nhìn thấy Vương Hoằng như thế, cũng sẽ tự cảm thấy hổthẹn chăng?

Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, bước đến gần, lanh lảnh cười nói: “Vương Thất lang thật nhàn nhã!”

Vương Hoằng cười.

Chàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt chàng ngẩng đầu kia, Trần Dung theo phản xạ co rụt lại, suýt trốn ở sau lưng Nhiễm Mẫn.

Vương Hoằng không hề nhìn nàng.

Chàng chỉ lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng cười yếu ớt, ý thái nhàn nhã.

Ánh mắt của chàng, trong yên tĩnh lộ ra một ý tứ nào đó khó mà nói rõ.Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, từ từ nói: “Thất lang nghênh đón khách quý nhưvậy sao?”

Lời vừa dứt, tay phải Vương Hoằng khẽ gẩy, sau khikhiến cho cầm phát ra một loạt tiếng nhạc thanh duyệt, chàng nhíu mày,chậm rì rì nói: “Tướng quân đang đêm mà đến, là muốn cùng Vương Hoằngthực hiện một giao dịch đúng không? Giao dịch tức thời, chỉ sợ không thể nói là khách quý!”

Trong giọng nói thanh nhuận rất có khí thế.

Trần Dung ngẩng phắt đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.

Dưới ánh nến, trên gương mặt thiếu niên tuấn mỹ cao xa mang theo tươi cườinhợt nhạt, nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện đôi mắt chàng vốn trong suốt lại có gợn sóng.

Nhiễm Mẫn cũng ngẩn ra.

Y nhìn chằm chằm Vương Hoằng.

Nhìn mãi, Nhiễm Mẫn cất tiếng cười to.

Vừa cười, y vừa bước đi. Sau khi ngồi xuống tháp đối diện với Vương Hoằng, y thoáng nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Rót rượu!”

Trần Dung đang thất thần, nghe thấy mệnh lệnh như thế, nhất thời rùng mình.Nàng cúi đầu, bước đến trước tháp Nhiễm Mẫn, nhẹ nhàng quỳ xuống.

Từ lúc Nhiễm Mẫn ngồi xuống, tỳ nữ có tư thái mạn diệu hầu ở bên cạnh đãđi tới, chuẩn bị rót rượu. Hiện tại nhìn thấy Nhiễm Mẫn sai sử Trần Dung vốn cũng là khách nhân, các nàng ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua nhau rồicuối cùng thi lễ với hai người, xoay người lui về phía sau.

Lúcnày, Vương Hoằng vẫn cười yếu ớt, đôi mắt cũng không thèm nâng lên, càng không hề liếc nhìn Trần Dung. Tựa hồ, ở trong mắt chàng, Trần Dung chỉlà một cơ thiếp Nhiễm Mẫn tùy tiện mang đến, tựa hồ chỉ là một người qua đường mà chàng chưa bao giờ từng gặp qua, cũng chưa từng quen biết……

Trần Dung cố gắng bình ổn tâm trí, tay trái nâng ống tay áo, bắt đầu rót rượu cho Nhiễm Mẫn.

Tiếng rượu rót vào chén vang lên trong phòng trúc im lặng.

Đảo mắt, một chén rượu đã được rót đầy.

Nhiễm Mẫn liếc nhìn Trần Dung, bưng chén rượu lên, từ từ nói: “Rót một chén rượu cho Vương Hoằng.”

Đây là mệnh lệnh.

Trần Dung thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Vâng.” Xoay người, cầm theo bầu rượu đi về phía Vương Hoằng.

Nàng cúi đầu, đi đến trước mặt Vương Hoằng.

Sau khi thi lễ với chàng, Trần Dung hơi hạ thấp người, cầm bầu rượu, rót rượu cho Vương Hoằng.

Rượu chảy vào trong chén.

Trên gương mặt tuấn dật của Vương Hoằng vẫn mang theo tươi cười nhợt nhạt.Ánh mắt kia an hòa như thế, tươi cười thản nhiên như thế, thật sự khôngthấy chút dị thường.

Nhiễm Mẫn liếc nhìn Vương Hoằng vân đạmphong khinh, cao xa tự tại, đột nhiên, y cảm thấy chán ghét hành vi củamình. Lập tức, y trầm giọng ra lệnh: “Lui ra!”

“Vâng.”

Trần Dung lên tiếng, cúi đầu, chậm rãi lui ra.

Chỉ chốc lát, nàng đã thối lui ra sau lưng Nhiễm Mẫn, dáng người yểu điệu duyên dáng dần dần biến mất trong một góc tối.

Nhiễm Mẫn thu hồi lực chú ý từ trên người Trần Dung. Y nhìn chằm chằm VươngHoằng, đột nhiên cười nói: “Nhiễm mỗ thật sự không rõ, làm sao Thất lang biết tối nay ta sẽ đến? Lại làm sao mà biết, ta muốn thực hiện giaodịch với ngươi?”

Trước câu hỏi của y, Vương Hoằng vươn ngón tay thon dài.

Chàng chậm rãi bưng lên chén rượu Trần Dung vừa rót, nhấp một ngụm, nói vớigiọng cực kỳ tùy ý: “Tướng quân chí hướng cao xa, tính toán quá nhiều,cơ hội tốt để làm giao dịch như thế cùng Lang Gia Vương thị, hẳn sẽkhông dễ dàng buông tha.”

Khi chàng nói ra những lời ‘Chí hướngcao xa, tính toán quá nhiều’, hai mắt Nhiễm Mẫn âm trầm, khí tức xơ xáctiêu điều bao phủ quanh phòng.

Nhiễm Mẫn là Thiên Vương, y luôn coi mạng người là việc vặt, vừa có tâm ra oai, khí thế thật sự kinh người.

Bất tri bất giác, nhóm tỳ nữ đứng hai bên đã lạnh run.

Khóe miệng Vương Hoằng vẫn mỉm cười, cử chỉ đều rất lịch sự tao nhã.

Nhiễm Mẫn chậm rãi nghiêng người, đôi mắt y như chim ứng, không hề chớp khóachặt trên mặt Vương Hoằng, ngữ khí lại mang theo ý cười: “Thất lang saobiết ta có chí hướng cao xa, tính toán quá nhiều?”

Vương Hoằng ngẩng đầu lên.

Chàng nhìn lại Nhiễm Mẫn, mỉm cười, chàng lắc chén rượu trong tay, nói:“Mời!” Rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chàng còn nâng chén đảongược, lắc lắc về phía Nhiễm Mẫn, ý tứ thực sáng tỏ, là muốn y uống rượu xong rồi nói sau.

Gương mặt Nhiễm Mẫn bình tĩnh, ánh mắt nhưsói đi săn khóa chặt trên người chàng. Cho tới bây giờ, dưới khí thế của y, không có ai không khuất phục. Ngay cả mấy chủ tử Thạch gia cũng làim miệng không nói, khúm na khúm núm.

Có điều nói đi nói lại, nếu Vương Hoằng cũng có cử chỉ thất thố, vậy chàng thật đúng là tốt mã dẻ cùi.

Nhiễm Mẫn nhìn Vương Hoằng một lúc, chậm rãi ngồi thẳng.

Khi đó, khí tức vừa rồi dần dần biến mất. Chúng tỳ nữ đồng thời thở dài một hơi, Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng nhìn Nhiễm Mẫn quả thực giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Nàng biết lần này Vương Hoằng đã thắng mộtnước.

Chờ Nhiễm Mẫn uống xong rượu, vài tỳ nữ nhăn mày nhăn mặt đi lên trước, rót rượu cho hai người.

Vương Hoằng không lấy chén rượu, tay phải chàng đặt lên cầm, tùy ý gẩy haicái, sau khi phát ra vài âm phù dễ nghe, làm cho không khí trầm ngưngtrong phòng trúc trở thành hư không, chàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìnNhiễm Mẫn rồi nói: “Này vừa đứng, tướng quân chuẩn bị giúp ta thế nào?”

Chàng lại hỏi ra vấn đề như thế!

Chàng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ mà chắc chắn hỏi ra vấn đề như thế!

Trần Dung ngẩng ngay đầu lên……

Nhiễm Mẫn cũng nâng đầu. Y nhìn thẳng Vương Hoằng, đột nhiên, y bật cườikhanh khách: “Vì sao ta phải trợ giúp Vương Hoằng ngươi?”

Trong tiếng chất vấn của y, Vương Hoằng khoanh hai tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn y.

Dưới ánh mắt của chàng, Nhiễm Mẫn chậm rãi nhíu mày.

“Cộp” một tiếng, Nhiễm Mẫn đặt chén rượu trong tay xuống, quát khẽ: “Mẹ nóchứ! Nói chuyện với những người như các ngươi thật đúng là hao tâm tốnsức. Được rồi, Vương Thất lang, chúng ta nói thẳng ra đi. Lúc này tagiúp ngươi đối phó Mộ Dung Khác, ngày khác nếu Nhiễm Mẫn có yêu cầu thìcần ngươi giúp đỡ một chút trong Tấn thất.”

Sau khi y nói ra yêu cầu của mình, mắt đen như sói nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, chờ câu trả lời của chàng.

Dưới ánh mắt của y, Vương Hoằng mỉm cười.

Chàng chậm rãi đứng lên.

Khi chàng đứng lên, vách tường phía sau chàng hiện ra một bóng người.

Vương Hoằng nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, chậm rãi, hắn nở nụ cười, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh nến tản ra hàn quang.

Mỉm cười, giọng nói của Vương Hoằng trước sau như một nhã nhặn, ôn nhu màlạnh nhạt: “Đối phó với Mộ Dung Khác chỉ là việc nhỏ, thuận lợi chotướng quân mà thôi, mua bán này không có lời.”

Nhiễm Mẫn không kiên nhẫn, y đứng phắt dậy.

Hai tay vỗ một cái, y nặng nề nhìn chằm chằm Vương Hoằng, nói với vẻ tứcgiận: “Vương Thất lang, ngươi cũng đừng quên, nếu không có ta, tính mệnh của ngươi đã khó bảo toàn! Ngay cả Lang Gia Vương gia cũng sẽ gạt bỏ uy vọng. Dưới tình huống như vậy, ngươi còn dám nói mua bán không có lời!”

Y thấp giọng rít gào đến đây, vung tay áo dài, quay đầu rời đi.

Trần Dung giật mình, nhìn thoáng qua Vương Hoằng, thấy chàng mỉm cười, bìnhthản nhìn theo bóng dáng của Nhiễm Mẫn, nàng ngập ngừng một chút rồi cúi đầu chạy ra khỏi phòng trúc.

Chúng thân vệ đang chờ, nhìn thấy Nhiễm Mẫn đi ra vội vàng bước lên đón.

Bọn họ đang muốn mở miệng hỏi, thấy y nghiêm mặt, biểu tình tối tăm thì không dám thốt ra một tiếng.

Đoàn người xoay người đi ra bên ngoài.

Dưới sự dẫn dắt của Nhiễm Mẫn mang theo gương mặt âm trầm, mọi người không nói được một lời, cúi đầu hành tẩu.

Vừa mới bước ra ngã tư đường, một thân vệ liền kêu lên: “Làm sao mà cháy vậy?”

Mọi người đồng thời ngẩng đầu.

Chỉ thấy trên bầu trời phía tây, ánh lửa tận trời, khói đen bốc lên tậnmây. Cùng khói đen cuồn cuộn kia là tiếng la hét ầm ĩ, kêu nháo củangười thành Nam Dương.

Mọi người nhìn ngó, đột nhiên, một thân vệ kêu lên: “Tướng quân, không tốt! Ngài nhìn phương hướng kia đi!”

Trong giọng nói tràn ngập kinh hoảng.

Truyện full

  • Đại Thúc Ngự Lang Chiến
    Đại Thúc Ngự Lang Chiến

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại đô thị, NP, niên hạ, chủ thụ, đại thúc thụ.Số chương: 240Nhân vật: Lăng Vũ x Lam Phi, Bách Tiêu, Lãnh Giác,...

  • Ái Khuyển
    Ái Khuyển

    Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết (nam x nam), hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ôn nhu công trung khuyển thụ, mỹ công mỹ thụ, huyền...

  • Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen
    Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

    ẢNH ĐẾ NGÀY HÔM NAY CŨNG THẺ ĐEN (Ảnh đế hôm nay cũng report rồi)Tác giả: Tây Tây Đặc 西西特Thể loại: Tình hữu độc chung, vòng giải trí,...

  • Giang Hạc Nhất, Em Thích Anh!
    Giang Hạc Nhất, Em Thích Anh!

    GIANG HẠC NHẤT, EM THÍCH ANH!Tác giả: 一只倦儿意Thể loại: truyện ngắn ngôn tình, thanh xuân vườn trường, từ đồng phục đến váy cướiĐộ dài:...

  • Cưới Ma (Minh Hôn)
    Cưới Ma (Minh Hôn)

    “… Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.Dù người hẹn với ai cả lai sinh,Thì kiếp này cũng cho anh...

  • Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
    Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

    Thể loại: Hiện đại, HE."Đây là cái gì?" Lưu Lăng nhìn giấy tờ trước mặt."Giấy thỏa thuận ly hôn" Tô Mạt giải thích đơn giản tên gọi của...

  • Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp
    Bánh Su Kem - Cô Chi Tàn Diệp

    Tác giả: CÔ CHI TÀN DIỆPTran / Editor: AI_GấcBeta: AI_Tử Đinh HươngThể loại: HE, Sủng Ngọt, Thanh xuân vườn trường, Sạch, Góc nhìn nữ...

  • Âm Dương Miện
    Âm Dương Miện

    Giới thiệu Truyện: - Hoàn toàn trái ngược với lối hành văn mạnh mẽ của Lão Cà Chua: Dồn nén đến tận cùng để rồi nổ tung trong những cảm...

  • Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
    Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

    Nội Dung Truyện:Thảo quyết minh, 20 tuổi, xinh xắn, đáng yêu, ngốc nghếch và rất nhát gan sợ chết. Khi cô vừa xuống sân bay, thì nhìn...

  • Tình Nhân Đầu Gỗ Nhà Em
    Tình Nhân Đầu Gỗ Nhà Em

    Truyện Tình Nhân Đầu Gỗ Nhà Em thuộc thể loại ngôn tình với sủng, sạch và đặc biệt là sắc. Một cô nàng mạnh mẽ quyết...

  • Mê Điệp
    Mê Điệp

    Nội dung: Tận thế, kinh hoàng, bí ẩn, cường thủ hào đoạt, thanh mai trúc mã.Độ dài: năm ngày, năm đêm.Editor: Supernana (Na...

  • Xuyên Sách Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
    Xuyên Sách Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

    Lý Tuyết Y đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình tiết lỗi thời, trở thành nữ phụ lót đường. Nữ phụ trong khi còn là học sinh, đã bắt...

  • Độc Giả Thứ 7
    Độc Giả Thứ 7

    Độc giả thứ 7 thực chất là tác phẩm đầu tay của Lôi Mễ, được đăng tải nhiều kì trên tạp chí truyện trinh thám của Trung Quốc. Tuy...

  • Tiểu Nam, Tiểu Nam
    Tiểu Nam, Tiểu Nam

    Người dịch: PhongCô gái như Tiểu Nam vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, có công việc tốt, tính cách lại tốt, nhân phẩm càng không phải chêBạn...

  • Dám Kháng Chỉ? Chém!
    Dám Kháng Chỉ? Chém!

    Một vị vua ăn sung mặc sướng ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam.Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi...