Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm

Chương 1

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

01.

Khi tôi tỉnh lại, ca phẫu thuật đã xong xuôi.

Bên cạnh tôi chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô ấy buộc mái tóc đen mượt mà lỏng lẻo phía sau đầu, tuỳ tiện cố định bằng 1 chiếc cặp tóc ngọc bích.

Mặc dù ăn mặc không quá cầu kỳ, nhưng qua ánh nhìn đầu tiên thì rõ ràng người phụ nữ này có gu thẩm mỹ cao, toát lên vẻ đẳng cấp mà không cần phô trương.

"Ngọc nhi, con có thấy khó chịu ở đâu không?"

Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt ngấn lệ.

"Chịu khó một chút nữa, mẹ con mình sắp được về nhà."

Tôi cười yếu ớt với cô ấy, ngay lập tức nhận ra rằng đây chính là mẹ của cơ thể này.

Đây là một tiểu thuyết ngược tâm, nữ chính tên là Khương Sính Đình, cái tên thật phù hợp với ngoại hình của người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi.

Đúng vậy, tôi không phải là nữ chính.

Tôi chỉ là con gái của nữ chính, Tống Hàm Ngọc.

Nam chính Tống Hành Xuyên từng cứu Khương Sính Đình, chỉ vì người này có những nét tương tự Bạch Nguyệt Quang mà hắn luôn đem lòng nhớ nhung.

Khương Sính Đình vì muốn báo đáp ân tình, đã dùng hết tình cảm chân thành, cố gắng thể hiện vai trò của một người vợ dịu dàng và đảm đang.

Nhưng sau đó, khi Tống Hành Xuyên biết được rằng người con gái mà mình mơ ước vẫn còn sống, thái độ của hắn ta đối với Khương Sính Đình thay đổi đột ngột, trở nên lạnh lùng và xa cách. Thậm chí thường xuyên cả đêm không về nhà.

Ngay cả hôm nay, khi con gái của họ gặp tai nạn xe cộ, Tống Hành Xuyên cũng không hề quan tâm. Hắn ta chỉ mải mê chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con gái của người trong mộng.

"Mẹ ơi..." Tôi kéo nhẹ tay áo của Khương Sính Đình, giọng khàn khàn, "Con khát nước..."

Lúc này Khương Sính Đình mới như tỉnh mộng, vội vàng sai người giúp việc đi lấy nước nóng, lại nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, chèn thêm hai cái gối sau lưng.

Tôi cũng coi như may mắn, một thanh thép to bằng cánh tay từ nóc xe xuyên qua nhưng lại tránh được những động mạch lớn và cơ quan quan trọng trên cơ thể.

Ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một phép màu hiếm có.

Trong lúc người giúp việc và Khương Sính Đình đang bận rộn, tiếng bước chân vội vã vang lên từ ngoài cửa.

Một người đàn ông mặc vest lịch lãm bước vào, nhíu mày hỏi: "Hàm Ngọc thế nào rồi?"

Người này mới khoảng gần 40 tuổi, lông mày kiếm và ánh mắt sáng, thời gian còn tô điểm thêm cho vẻ mặt hắn ta một chút chín chắn, từng trải.

Nhìn thấy tôi ngồi dựa ở giường bệnh, hắn ta liếc nhìn không kiên nhẫn, câu đầu tiên lại là:

"Khương Sính Đình! Khi nào thì cô bắt đầu dùng con mình làm thủ đoạn để giành tình cảm vậy?"

"Trước đây cô chỉ biết khóc lóc mỗi ngày, giờ đây cố tình làm Hàm Ngọc thành ra thế này, chỉ để buộc tôi phải ở nhà à?"

Khương Sính Đình nhìn hắn, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Người giúp việc từ phòng bên cạnh trở về với bình nước nóng nghe thấy thế liền vội vàng nói: "Không liên quan gì đến bà chủ cả, Ngọc nhi cùng bạn bè ra ngoài chơi, tài xế xe kia lái xe khi đang buồn ngủ, nên mới xảy ra tai nạn."

Nghe thế, Tống Hành Xuyên tự biết đã hiểu lầm Khương Sính Đình nhưng cũng không nghĩ đến việc xin lỗi, chỉ là quay đầu đi chỗ khác.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Người giúp việc nói tiếp: "Bác sĩ nói cô chủ cần phải nằm viện thêm nửa tháng nữa. Bà chủ đã phải ở bệnh viện mấy đêm nay để chăm sóc, ngài có định đến bệnh viện vào ngày mai hay ngày kia không? Tôi chuẩn bị thêm một phần cơm trưa."

Tống Hành Xuyên giơ tay ngăn lại: "Không cần, những ngày này tôi có việc, không rảnh."

Hắn ta nhìn về phía Khương Sính Đình, nói một cách đơn giản, "Dư Dao và con gái cô ấy vài ngày trước đã chuyển về đây, không có chỗ ở, tôi giúp đỡ một chút.

"Hôm nay là sinh nhật con gái Dư Dao, bố cô bé đã mất nên tôi đã hứa hôm nay sẽ đưa con bé đi công viên giải trí."

Hắn ta kiểm tra vết thương của tôi một cách đơn giản, "Không quá nghiêm trọng, không sao thì tốt rồi".

Khương Sính Đình người thường lặng lẽ bất ngờ bình tĩnh nói: "Không sao cả, chỉ là mới được cứu về từ cửa tử thôi. Đúng lúc anh đi đón Dư Dao và con gái cô ấy. Thời gian phẫu thuật cũng không dài, còn không bằng thời gian anh giúp Dư Dao chuyển nhà. Con gái cô ấy tổ chức sinh nhật náo nhiệt, còn con gái tôi suýt chết. Thật tốt lành, thật may mắn."

Tống Hành Xuyên không ngờ rằng người phụ nữ luôn dịu dàng, hiền lành như Khương Sính Đình lại có thể nói ra những lời như thế, hắn ta sững sờ: "Cô đang điên à?

"Cô muốn chết thì chết một mình đi! Đừng kéo bất kỳ ai theo! Chỉ là chết thôi mà, cái kiểu mỗi ngày ở nhà khóc lóc sướt mướt kia, tôi nhìn thấy đã thấy phiền!"

Hắn ta nói với người giúp việc với giọng điệu nặng nề: "Những ngày này tôi cũng không về, không cần làm cơm cho tôi."

Nhìn thấy Tống Hành Xuyên mồm năm miệng mười nói về cái chết, tôi thực sự nghi ngờ không biết hắn ta có khối u nào trong đầu chèn ép dây thần kinh gây ra bệnh kích động không.

Nhưng Khương Sính Đình tính cách lại dịu dàng, không biết có bị k1ch thích không.

Tôi vội vàng nhìn về phía Khương Sính Đình, chỉ thấy bà ta vẻ mặt lạnh lùng, đáng ngạc nhiên là rất bình tĩnh.

Cho đến khi Tống Hành Xuyên tức giận bỏ đi khỏi phòng bệnh, Khương Sính Đình vẫn giữ vẻ bình thản đó.

Trong lòng tôi không hiểu sao lại sợ hãi, nhẹ nhàng kéo tà áo của mẹ: "Mẹ ơi…"

Khương Sính Đình nhẹ giọng dỗ dành: "Ngọc nhi, con đừng sợ, mẹ sẽ không chết đâu.

"Người nên chết, không phải chúng ta.

"Là họ."

Khương Sính Đình nhìn theo bóng lưng của Tống Hành Xuyên, tự giễu cười nhẹ, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ hung ác.

"Ngọc nhi, không đáng tin nhất chính là lời hứa của đàn ông là"

"Cách đối phó với họ, mẹ chỉ dạy con một lần thôi."

02.

Ngày trở về nhà, mẹ và các cậu đã đến đón tôi về.

Cả một đoàn người náo nhiệt, đông đúc. Còn bố tôi thì không biết đã đi đâu mất rồi, có lẽ là đi cùng người con gái mà hắn ta si mê.

Khương Sính Đình mặc một chiếc áo khoác màu trắng, mái tóc đen rủ xuống cổ, càng thêm phần dịu dàng.

"Sính Đình, nếu Ngọc nhi cảm thấy không thoải mái ở đâu, chị cứ nói với Lục Chi Trạch", một người cậu của tôi cười tươi giới thiệu người đàn ông đeo kính viền vàng ở bên cạnh: "Anh ấy là bạn thân từ thời em học cao học, một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, ra ngoài phí khám bệnh cả vài trăm đấy."

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, trông thanh lịch và lạnh lùng.

Khương Sính Đình cười nhẹ, bắt tay người đó: "Vậy thì xin cảm ơn bác sĩ Lục trước nhé."

Lục Chi Trạch cũng lịch sự bắt tay, giọng nói thanh thoát như tiếng chuông ngọc: "Không có gì, Hàm Ngọc là cháu gái của A Đàm. Cô bé cũng coi như là cháu gái của tôi vậy."

Khi về đến cổng nhà, nhìn thấy chiếc xe của Tống Hành Xuyên đỗ trong gara, người giúp việc hốt hoảng nói: "Hôm nay ông chủ lại ở nhà sao?

"Chắc là nghĩ đến việc Ngọc nhi xuất viện, nên vội vã trở về đây."

Mẹ tôi chỉ lướt qua một cái nhìn nhạt nhẽo: "Anh ta về cũng chẳng ích gì. Không biết nấu cơm, không biết nói vài câu ngon ngọt, còn không bằng ở lại công ty."

Chúng tôi cười đùa vui vẻ bước đến cửa, nhưng nghe thấy tiếng ai đó đang vặn tay nắm cửa.

Cửa mở ra, nhưng không phải là bóng dáng của người giúp việc mà là một cô bé lạ hoắc.

Cô bé nhìn thấy tôi, nghiêng đầu một cách kỳ quái, với thái độ chủ nhà hỏi.

"Cô là ai vậy?"

Tôi không nói gì, ánh mắt chuyển xuống, dừng trên bộ đồ cô bé đang mặc.

Cô bé mặc chiếc váy ngủ màu hồng bông xù, trông thoải mái như thể đang ở trong nhà mình vậy.

Khương Sính Đình nhẹ nhàng đẩy cô bé ra, sợ cô bé chạm phải vết thương của tôi, hỏi một cách bình thản.

"Tôi cũng muốn hỏi, cô bé là ai thế?

"Mặc bộ đồ ngủ của Ngọc nhi nhà chúng tôi à? Coi chỗ này như nhà mình rồi sao?"

Cô bé nhỏ tuổi ngang tôi, nghe xong lời này, lập tức đảo mắt chạy vào nhà, môi chúm chím đầy vẻ sắp khóc.

"Mẹ ơi—chú Tống ơi—"

Tống Hành Xuyên nghe vậy vội vàng chạy xuống từ trên lầu, có vẻ thấy có chút áy náy trong lòng, lần đầu tiên nói giọng nhỏ nhẹ:

"Khương Sính Đình, đây là con gái của Dư Dao, tên là Dư Tiêu Tiêu. Hiện tại họ chưa tìm được nhà nên tạm thời mấy ngày này sẽ đến nhà chúng ta ở vài ngày. Hôm nay Tiêu Tiêu làm bẩn quần áo, không có cái nào để mặc, tôi bảo người giúp việc lấy vài bộ mới từ tủ của Hàm Ngọc ra."

Hắn đang nói thì trong bếp có một người phụ nữ mặc đồ ở nhà, tay cầm xẻng nấu ăn bước ra: "Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy? Sao lại khóc?"

Tôi nhìn qua mẹ, rồi lại nhìn người phụ nữ trước mắt.

Cô ta quả thật rất giống mẹ tôi, nhưng dường như không có vẻ dịu dàng như mẹ.

Trái lại, cô ta trông ngây thơ và trong sáng không phù hợp với tuổi tác.

Mẹ tôi khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng.

"Xin lỗi, hóa ra là con gái cô, tôi cứ tưởng đâu là đứa trẻ hoang dã nào đó".

Dư Dao mặt lập tức đỏ bừng rồi trắng bệch.

Mẹ tôi lại giả như không thấy, giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tống Hành Xuyên.

"Hôm nay mẹ vừa về nước nên sẽ ở nhà mình một thời gian. Ngọc nhi mới ra viện cũng cần người chăm sóc. Nhà còn thiếu người làm, tìm gấp thì mất thời gian. Vì Dư Dao đang ở đây, cũng là có thêm một bàn tay giúp đỡ. Phần chăm sóc mẹ, không biết có thể nhờ Dư Dao giúp một tay được không".

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...