Liệp Bộ

Chương 77: Bonus 7 xa cách

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ngồi ở trên xe, Shinichi vốn tưởng rằng bọn họ sẽ trở lại khách sạn, nhưng đi được một lúc lâu, Shinichi liền cảm giác được không đúng.

“Chúng ta đi đâu đây? Không trở về khách sạn?” Shinichi hỏi, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Sân bay.” Người đàn ông thản nhiên nói.

“Trở về Nhật Bản?”

Hắn hơi hơi gật gật đầu.

Tuy rằng đến Manhattan vốn là cậu bắt buộc người kia đưa đến, nhưng mà đến nơi này đến cùng là vì điều gì? Cậu vì Hattori mà đến, còn Gin thì sao?

Nếu nói Gin vì gia tộc Adams, thì mấy ngày nay, nhìn phạm vi hoạt động của hắn, cảm giác được hắn rất coi thường bọn người đó, căn bản không có để vào mắt! Nói cách khác, người kia, mục đích lớn nhất của chuyến đi này là để cứu… Hattori? Nhưng nghĩ lại, tựa hồ là vì cậu đầu tiên, rồi sao đó mới là cứu Hattori! Tuy rằng có lẽ còn mang theo ý nghĩa gì khác, nhưng quả thật đến nay, cậu cảm nhận như thế.

Cũng không biết vì sao, trong lòng chợt trỗi dậy một tia sung sướng.

Nhưng mà, cậu đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, liền hỏi. “Hattori, cậu ấy đã trở về Nhật?”

“Ừ.” Người đàn ông đáp lại lạnh nhạt, mà không thể nghi ngờ Shinichi cũng không trông cậy, hắn ta sẽ giải thích chi tiết gì cho mình. Cũng chỉ có thể đợi đến lúc sau khi về Nhật Bản, sẽ biết được chuyện gì đã phát sinh.

Nhưng cho dù kết quả như thế nào, thật sự là lúc này, cậu vẫn muốn cảm ơn người kia.

Thời điểm đi vào sân bay, Gin bỗng nhiên mở cốp xe. Trong miệng hắn vẫn ngậm một điếu thuốc, nhưng động tác lại không hề bị trở ngại.

Hắn kéo ra một va li hành lý lớn, giao cho Shinichi.

Shinichi có chút kinh ngạc giương mắt, thu xếp lúc nào vậy? Cậu lại không hề phát hiện, còn có…

“Anh không trở về Nhật Bản?”

Người đàn ông gật gật đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc bên miệng, biểu tình trên mặt thản nhiên lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh đậm nhìn Shinichi, bên trong là sắc thái màu đen không rõ.

Đúng vậy, mấy ngày nay, hai người luôn luôn ở cùng nhau, cũng khiến Shinichi quên mất, người đàn ông vốn không hề cố định, một tuần xuất hiện một hai lần đã là rất hiếm…

A, cậu đang suy nghĩ gì chứ? Nước Mĩ vốn là hang ổ của tổ chức, ở lại đây không phải rất bình thường sao? Cậu vốn dĩ chỉ là một “người xâm nhập” ngoài ý muốn.

Gin lấy từ trong áo choàng đen ra một vé máy bay cùng một loạt giấy chứng nhận, giao cho Shinichi.

Shinichi cúi đầu nhìn nhìn, thật không thể nghĩ ra hắn sẽ cẩn thận như vậy. Hoặc tâm tư kín đáo cẩn thận như vậy cũng một loại biểu hiện khác của hắn, chẳng qua trong trí nhớ, tâm tư kín đáo của hắn cũng khiến cậu ăn không ít đau khổ.

Kéo hành lý, Shinichi đi về phía trước vài bước, rồi sau đó lại như nghĩ đến cái gì mà quay đầu. Muốn nói cái gì? Hỏi người kia thời gian gặp mặt tiếp theo? Hiển nhiên lúc này cậu không thể nói ra được điều đó rồi. Cho nên môi chỉ khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới nói. “Tôi đi.”

Gin chỉ ngậm điếu thuốc bên miệng, không có ngôn ngữ, đôi mắt xanh lục vẫn gắt gao dán vào người thiếu niên.

Shinichi xoay người, chậm rãi đi vào trong sân bay, thân ảnh cũng dần dần biến mất trong dòng người đông đúc.

Nếu muốn hỏi Gin đến cùng suy nghĩ cái gì, có lẽ thời điểm nhìn thấy ánh mắt do dự của thiếu niên, hắn rất muốn xông lên, thậm chí hung hăng tha thiếu niên ấy vào lại trong xe.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể làm ngơ suy nghĩ đó của mình, bởi vì ở bên cạnh hắn lúc này thật sự vô cùng nguy hiểm.

Nếu cậu ấy biết được, tất nhiên sẽ tuyệt đối không phục. Nghĩ đến thiếu niên sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình, Gin ném tàn thuốc trong tay xuống, dùng mũi giày hung hăng nghiền áp một chút. Rồi mới lên xe, lặng lẽ rời đi.

Mà bên kia Shinichi, lúc cậu bước vào căn nhà đã nhiễm một tầng bụi mỏng của mình, liền nghe một trận chuông điện thoại dồn dập. Mấy ngày nay không chỉ một mình Gin hận tiếng chuông điện thoại, mà Shinichi cũng vậy, bởi vì sau mỗi cuộc điện thoại, người đàn ông lại càng yêu cầu bá đạo hơn.

“Alo?” Vội vàng chạy đến tiếp điện thoại, Shinichi không thể không thừa nhận cậu ngỡ rằng điện thoại là do người kia gọi tới.

“Alo, Shinichi?”

Nhưng mà trong điện thoại là giọng của Ran, khiến Shinichi có đôi chút thất lạc. Nhưng sau đó cậu liền đáp. “Ừ, tìm tớ có việc?”

Lời mới nói ra, bên kia Ran đã trở nên hùng hổ.

“Cậu thật là, mấy ngày nay chạy đi đâu? Hôm nay nếu Kazuha không nói cho tớ, thì tớ cũng không biết cậu đã trở lại. Ra ngoài lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nói một tiếng sao?”

Shinichi kéo ống nghe ra khỏi lỗ tai, lấy ngón tay đào đào lỗ tai, sau đó mới cầm lại ống nghe. “Ừ ừ, lần sau tớ sẽ thông báo cho cậu.”

“Đó là giọng điệu gì chứ? Mấy ngày nay cậu rốt cuộc ở đâu? Còn cái tên Hattori kia nữa, cứ thế mà mất tích không chút báo động, Hattori còn mang theo vết thương trở về, các cậu cũng phải suy xét đến cảm nhận của những người khác chứ.” Ran thật sự là đang rống lên với cái điện thoại.

Shinichi biết cô ấy thật sự lo lắng, vì vậy liền nhẹ giọng lại giải thích. “Tớ và Hattori ra ngoài xử lý một vụ án khó giải quyết, chưa kịp thông báo, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Sau đó, Ran oán giận vài câu trong điện thoại, rồi mới chịu ngắt máy.

Shinichi hô một tiếng, nhẹ nhàng thở ra, xoay người ngồi xuống chiếc sô pha màu đỏ.

“Reng reng reng…”

Shinichi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng chuông đột ngột này khiến cậu suýt nữa nhảy dựng lên. Tùy tay bắt điện thoại.

“Vừa rồi là ai gọi?” Một câu hỏi trống vang lên, thanh âm trầm thấp.

Shinichi hơi hơi sửng sốt. “Là Ran.” Cậu nói.

“Trở về liền đi bệnh viện, em đúng là nghĩ cho cậu ta.” Giọng nói trong điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Shinichi cả kinh, có một chút tức giận. “Anh phái người theo dõi tôi?”

“Em cảm giác tôi sẽ làm như vậy?” Gin hỏi ngược lại.

Shinichi bình tĩnh lại, quả thật, nếu cậu xuống máy bay mà không nghe điện thoại của hắn gọi, chắc chắn cũng không khó để suy đoán cậu đi nơi nào. Nhưng mà nghĩ như vậy, lại cảm giác giọng điệu vừa rồi của người kia dường như đang oán giận, oán giận cậu không có về nhà ngay lập tức!

Oán giận? Gin?

Shinichi bật cười, biểu cảm oán giận kia, thật không thích hợp với khuôn mặt của Gin.

“Cười cái gì?” Không thể nghi ngờ, tâm tư kín đáo của Gin cũng không có khả năng đoán ra nguyên nhân Shinichi cười lúc này.

“Không có gì, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?” Shinichi hỏi, giật mình nhớ tới đây dường như là lần đầu tiên cậu nói chuyện điện thoại với hắn. Không, phải nói là lần đầu tiên nói chuyện điện thoại mà không có tranh chấp đối lập.

Đầu kia điện thoại lâm vào trầm mặc, thật lâu sau, Shinichi thậm chí tưởng tín hiệu đã bị ngắt.

“Này.” Cậu thử dò hỏi.

“Ừ.” Người kia lên tiếng.

Có lẽ là vì người đàn ông trầm mặc, có lẽ là vì biết nguyên nhân vì sao hắn gọi điện, tóm lại Shinichi không biết vì sao cũng trở nên không được tự nhiên.

Hai người cứ im lặng như vậy trong một lúc lâu, Shinichi cuối cùng mở miệng nói trước. “Không có việc gì thì, anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cũng phải đi tắm rửa rồi ngủ.”

Gin không đáp lại, mà chỉ đơn giản tắt điện thoại.

Shinichi nhìn điện thoại, mở to mắt hồi lâu, mới lắc lắc đầu, đem ống nghe buông xuống.

Ngày hôm sau, Shinichi trong lúc ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn bỗng gặp một vụ án, bởi vì vụ án có chút khó giải quyết, cho nên lúc phá án xong, trời cũng đã ngả tối.

Nhìn đống đồ nguyên liệu trên tay, cùng cái bụng đã thì thầm kêu, cậu do dự một chút liền lấy điện thoại trong túi ra.

Đầu tiên là gọi cho tiến sĩ Agasa, nhưng không ai bắt máy.

Cậu thở dài, vừa đi về phía trước, vừa tiếp tục gọi điện thoại.

“Alo, Shinichi?” Điện thoại rất nhanh được nhận, xen kẽ giữa giọng Ran là giọng ông Mori đang ca bài thơ không biết tên nào đó.

“Ừ, hôm nay tớ qua ăn cơm tối nha.” Shinichi không chút khách khí nói.

“Sao bỗng nhiên lại muốn đến đây? Nhưng mà cậu thật lâu rồi cũng không đến đây ăn cơm!” Ran nửa trách cứ nói.

Shinichi gãi gãi đầu. “Trước đó tớ ra ngoài phá án mà.”

“Ừa! Hôm nay thì sao? Tớ xem tin tức rồi, cậu ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn phải không?” Trong giọng Ran lại một lần nữa lộ ra vẻ tức giận, hiển nhiên là điềm báo sắp phát hoả.

“Ha ha! Một lát nữa tớ qua.” Shinichi lập tức chuyển hướng đề tài. “Tớ tắt máy trước!” Rồi sau đó quyết đoán treo điện thoại.

Shinichi chậm rãi bước trong trời tối. Vầng trăng khuyết trên bầu trời, những vì sao nhấp nháy lại trở nên mơ hồ trước những ngọn đèn đường mông lung trên phố.

Shinichi ngửa đầu nhìn mây, đêm mùa hạ đầy mây, mặt trời sau khi xuống núi, phân tán thời tiết nóng cả một ngày, gió nhẹ hây hây, vô cùng thoải mái.

Cũng không biết tên kia hiện tại đang bận cái gì nhỉ?

Trong đầu bỗng nhiên nổi lên vấn đề không đầu không đuôi, khiến Shinichi nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc lắc đầu.

Truyện full

  • Thiên Táng
    Thiên Táng

    Nguyên tác tiếng Anh: Sky Burial (2004)Dịch giả: Trần Thị Thanh LoanĐánh máy: picicrazy - Hỗ trợ sửa lỗi: GassieBìa & Ebook: inno14 -...

  • Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc
    Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc

    Tình yêu phải đến từ hai phía, không phải cứ một người yêu là được. Đọc truyện Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc của Mai Tử bạn...

  • Tận Thế Song Sủng
    Tận Thế Song Sủng

    Thể loại: Nguy cơ tận thế, khoa học viễn tưởng, dị năng….Nhân vật chính: Đường Nhược, Bạch Thất……Tình trạng sáng tác: đã hoànĐộ...

  • Tiên Đế Trùng Sinh
    Tiên Đế Trùng Sinh

    Tiên Đế tung hoành ngang dọc khắp vũ trụ - Diệp Thành bị rơi xuống thiên kiếp, trùng sinh về Địa Cầu lúc mình 20 tuổi.Kiếp trước anh có...

  • Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc
    Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc

    Tác giả: Gia Tộc Tiểu LyThể loại: Ngôn Tình, Truyện SủngGiới thiệu:Đêm nay là tiệc liên hoan tốt nghiệp đại học.Tại nhà hàng White...

  • Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
    Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

    Thể loại: xuyên không, gia đấuEdit + Design: Ndmot99 ???Beta: Yuri318Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân...

  • Cùng Cậu Chủ Đi Học
    Cùng Cậu Chủ Đi Học

    - Này.- Gì?- Tôi ra lệnh với tư cách là một cậu chủ.- Hả?- Tôi không cho phép cô cưới ai ngoài tôi.- Hả? Tại sao?- Vì....Quốc Bảo ngồi...

  • Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80
    Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

    Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 của tác giả Thư Vu Thả. Cả đời người đều phải sống cứng rắn, mạnh mẽ, nửa đời còn lại...

  • Uyên Ương Lâu Chi Họa Sư Đan Phượng
    Uyên Ương Lâu Chi Họa Sư Đan Phượng

    Edit: Diệp Mạn ThanhBeta: ngoctram631992Thể loại: cổ trang, hài, nhất thụ nhất công, HEĐộ dài: 3 chương (hòan)" Phong hóa đô" là cái...

  • Người Hầu Hoàn Mỹ
    Người Hầu Hoàn Mỹ

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (56 chương + 4 phiên ngoại)Thể loại: Nguyên sang, ABO, tương lai, khoa học viễn tưởng, SINH TỬ, HEBiên...

  • Quý Nữ Khó Cầu
    Quý Nữ Khó Cầu

    Truyện xoay quanh những bài học kinh nghiệm đã từng thất bại ở kiếp trước của nhân vật chính, khiến cho nàng luôn cảnh giác với từng...

  • Đương Niên Ly Tao
    Đương Niên Ly Tao

    Edit: Fangsui FanThể loại: Trùng sinh, niên hạ, cung đình quyền quý, tiền thế kim sinh.Nhân vật: Chính: Lạc Bình, Chu Đường – Phụ:...

  • Rơi Vào Ánh Sáng
    Rơi Vào Ánh Sáng

    Tên gốc: Trụy QuangTác giả: Di Tha Cư NhiênThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm,Ngược luyến.Edit: Ly TranSố chương:...

  • Ngôi Sao Thất Lạc
    Ngôi Sao Thất Lạc

    Văn án:Du Duyệt tuy rằng tên là Du Duyệt, nhưng đã hơn hai mươi tuổi cũng không có ngày nào sung sướng.Mười lăm tuổi xảy ra tai nạn xe...

  • Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
    Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

    Giới thiệu:"Một cuộc đời mới mở ra trước mắt, Hồ Thủy Linh, một đại sát thủ từng giết người không chớp mắt, quyết định rũ bỏ quá khứ...