Lang Tịch

Chương 37

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Dư Khác Bạch tiễn Cao Dương đến tận sân bay, lần chia cách này mang lại dự cảm không tốt trong y, có lẽ rất lâu nữa hai người mới có thể gặp lại.

Y không biết Cao Dương suy nghĩ ra sao, còn y lại hy vọng trong thời gian ngắn tiếp theo cả hai có thể an tĩnh một chút, bây giờ y vẫn hơi hối hận khi kể lại quá khứ không hay cho Cao Dương nghe, mặc dù cậu ta bảo không ngại, còn nói muốn ở lại bên y, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, trong mắt thấy ra sao, y không biết được.

“Cậu sẽ nhớ tớ chứ?” Cao Dương đứng ở quầy kiểm tra an ninh, cau mày nhìn thẳng Dư Khác Bạch.

Đêm qua cậu ta không ngủ được, đến giờ mắt đã đỏ ửng lên.

“Sẽ.” dư khác  bạch cười với cậu ta: “Cậu là người bạn thân nhất của tớ.”

Cao Dương không thể làm gì khác hơn, bất kể cậu ta nói gì đi nữa, Dư Khác Bạch vẫn trả lời như vậy. Cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy Dư Khác Bạch, y cũng lịch sự đáp lại, lịch sự đến mức khiến lòng Cao Dương ê ẩm.

Những bí mật nho nhỏ nơi sân trường, những kí ức từng đêm đột nhiên ập đến, vậy mà giờ khắc này phải xóa đi, chuyện tình cảm cũng như vậy, không phải ai cố gắng thì đều sẽ có kết quả đâu. Nếu tình yêu có thể phân biệt được phải trái thì trên thế giới này đã không nhiều người hồn tiêu phách lạc như vậy.

“Tớ đi đây.” Cao Dương buông Dư Khác Bạch ra, hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng cười một cái với y.

Dư Khác Bạch gật đầu, nói với cậu ta: “Chúc cậu mọi việc suôn sẻ.”

Lúc Cao Dương xoay người bước đi, nụ cười trên môi Dư Khác Bạch cũng nhạt dần, lòng y vô cùng buồn bã, gần như không thể tiêu tan nổi.

Cái lúc Trịnh Tuân đói đến mức bụng sắp dán ra sau lưng thì Dư Khác Bạch mới qua về.Thang máy vừa báo hiệu là hắn đã ngẩng đầu nhìn quá, hai ba giây sau con người hắn đang đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

“Sao anh còn ở đây?” Dư Khác Bạch nhíu mày, đứng trước cửa thang máy, không biết nên làm gì.

Y chưa có biện pháp tốt để ứng phó với Trịnh Tuân, cho nên lúc đối mặt với người này y mãi không thể duy trì được bình tĩnh như trước mặt Cao Dương.

“Chờ em đấy.” Trịnh Tuân đi đến nắm lấy tay Dư Khác Bạch, cho dù đối phương khó chịu muốn hất tay ra nhưng sức lực Dư Khác Bạch làm sao bằng được Trịnh Tuân: “Anh sắp đói chết rồi, sao giờ em mới về chứ?”

Dư Khác Bạch khó hiểu nhìn hắn: “Anh đói thì đi ăn đi, chờ tôi làm gì?”.

Y muốn hất tay ra nhưng bị Trịnh Tuân nắm chặt, tim đập loạn cả lên.

“Bây giờ anh không còn chỗ để y, cũng không còn tiền.”

“Cái gì?” Dư Khác Bạch vô cùng nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt chắc như đinh đóng cột của Trịnh Tuân, lòng lại do dự.

“Thật mà.” Trịnh Tuân xoắn xuýt mấy giây, sau đó vẫn quyết định buông tha cho lòng tự trọng, nũng nịu với Dư Khác Bạch: “Tiểu Bạch, anh bỏ nhà đi, giờ chỉ còn mình em thôi.”

Một giây kia đã khiến Dư Khác Bạch tin, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt thôi. Lý trí nói với y rằng chuyện này tuyệt đối không thể, Trịnh Tuân đến tìm y chỉ để vui vẻ tí thôi.

“Đừng làm rộn nữa.” Dư Khác Bạch dùng hết sức vẫn không kéo được tay mình ra, y giơ tay khác lên đẩy Trịnh Tuân ra, cuối cùng tay này cũng bị bắt lại nốt.

“Em mới đừng làm rộn ấy.” Trịnh Tuân nói: “Anh đói bụng chứ sức thì vẫn hơn em đó.”

Hai người cứ thế giằng co nhau trước cửa nhà, hàng xóm đi qua nhìn cả hai với ánh mắt quái dị.

“Hai ta cứ thế này khiến họ dễ hiểu lầm.” Trịnh Tuân kéo Dư Khác Bạch đến trước cửa: “Thả cho em một tay để mở cửa đấy.”

Dư Khác Bạch cũng cảm thấy ngại ngùng, hàng xóm không biết y nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp mặt, bị nhìn thấy đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông trước cửa nhà thật sự không hay lắm.

Y móc chìa khóa ra mở cử: “Anh vào đi, tôi đi nấu mỳ cho anh, ăn xong thì đi nhanh cho.”

Trịnh Tuân đi theo y vào nhà, cười nói: “Tiểu Bạch, em thật ngây thơ.”

Dư Khác Bạch quay đầu nhìn hắn oán hận, trong lòng vô cùng buồn bực.

Lúc Dư Khác Bạch nấu mỳ, Trịnh Tuân vẫn bám sát bên người y.

“Anh ly hôn rồi, đứa trẻ lương tiêu mang thai với người khác bị sẩy mất.” Trịnh Tuân kể lại những chuyện gần đây, nói luôn: “Kết hôn lâu như vậy nhưng anh chưa từng chạm vào người cô ấy, anh chỉ muốn em thôi.”

Câu này hơi quá, sau khi nói xong Trịnh Tuân cũng thấy chột dạ nhưng kỹ năng ăn nói mấy chục năm qua của hắn đã có thể phát huy đúng dịp, mặc dù cảm thấy có lỗi với Dư Khác Bạch, nhưng chỉ cần nghĩ đến người này sẽ vì thế mà cảm động rồi tha thứ cho hắn thì thế cũng tốt chứ.

Chỉ có điều Dư Khác Bạch chẳng thèm phản ứng gì.

“Thật mà.” Trịnh Tuân tiếp tục khoác loác: “Bởi vì chuyện anh ly hôn mà cha mẹ cứ lải nhải bên tai suốt ngày, anh chịu không nổi nên mới phải bỏ nhà đi.”

“…Anh lớn chừng này rồi mà vẫn còn ngây thơ thế sao?”

Hiếm có khi Dư Khác Bạch tiếp lời mình, Trịnh Tuân đột nhiên xông đến, ôm y từ phía sau: “Trước kia không dám  ngây thơ như thế trước mặt em, anh sợ bị em chê…”

Không đợi hắn nói xong, Dư Khác Bạch đã ẩy ra rồi.

Nấu mỳ xong, Dư Khác Bạch múc ra hai tô, lại lấy thêm hai quả trứng gà muối làm ăn dư hôm qua ra: “Ăn đi, ăn xong rồi nhanh đi cho.”

Từ đầu đến cuối sắc mặt của y với Trịnh Tuân không tốt nổi, không hiểu tại sao hôm nay ngày này lại như biến thành một kẻ khác vậy.

Trịnh Tuân nhận lấy đôi đũa y đưa cho, cười khổ nói: “Thật lòng em không muốn nhìn thấy anh nữa sao?”

Dư Khác Bạch không lên tiếng, cắm cúi ăn mỳ.

“Em yêu anh không?” Trịnh Tuân tiếp tục nhìn chăm chú vào y, hơi mất mát chua xót: “Anh thật lòng muốn nói lời xin lỗi đến em.”

Dư Khác Bạch đột nhiên dừng lại, sau đó làm bộ không thèm chú ý mà tiếp tục ăn.

“Lúc trước nói những lời ngu si đó với em là do anh không đúng, sau đó suy nghĩ lại anh mới thấy mình thật khốn nạn.” Trịnh Tuân thả cái chén trong tay xuống, đột nhiên nghĩ đến lúc trước bọn họ còn ở bên nhau, hắn dường như chưa từng được ăn cơm Dư Khác Bạch nấu, bởi mỗi lần gặp đều gấp gáp làm tình, sa đọa túng dục nhất có thể.

“Anh hy vọng em có thể tha thứ cho anh, lúc anh thốt ra những lời đó là vì anh muốn chúng ta có thể ở bên nhau.”

“Tôi cũng nói luôn.” Rốt cuộc Dư Khác Bạch cũng không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trịnh Tuân: “Tôi chỉ muốn có cuộc sống an ổn một mình, mong anh dù thế nào cũng đừng làm phiền tôi nữa.”

“Anh không làm được.” Trịnh Tuân đứng đối diện với y, kiên quyết nói: “Anh yêu em, anh đã nghĩ rất kỹ rồi, hơn nữa em cũng yêu anh, chúng ta nên về bên nhau.”

Dư Khác Bạch nhíu mày, cắn chặt răng, câu nói “Anh yêu em” cứ quanh đi quẩn lại trong đầu y, làm cách nào cũng không bỏ ra được.

“Không phải vì anh mất tất cả nên mới đi tìm em, chẳng qua bây giờ anh mới có thể suy nghĩ thông suốt.” Trịnh Tuân nói: “Trước khi gặp em, anh nghĩ tình yêu, hôn nhân chỉ là công cụ cho sự nghiệp, cho nên anh mới cưới lương tiêu, anh chưa từng nghiêm túc suy xét thế nào là tình cảm chân tình, là anh ích kỉ, vì công danh lợi lộc, anh thừa nhận, nhưng giờ anh đã hiểu ra, những thứ kia chẳng là gì cả, chỉ có tình cảm mới là quan trọng nhất.”

Dư Khác Bạch nhìn hắn không chớp mắt, dường như không tin nổi những lời Trịnh Tuân vừa thốt ra.

“Tiểu Bạch, lúc đầu em chủ động rời khỏi anh là đúng, bởi lúc đó anh chẳng hiểu được thế nào là quý trọng, cũng không xứng đáng với tình yêu của em,” Trịnh Tuân vươn tay kéo Dư Khác Bạch lại gần: “Nhưng bây giờ em có thể tin anh một lần được không, cho dù là tập yêu em, cũng cho anh thử một lần.”

“Trịnh Tuân.” Lần này Dư Khác Bạch không rút tay về, không dám tin vào mắt mình: “Từ bao giờ anh trở nên ngây thơ như vậy?”

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...