Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 5: Giấu giếm

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Lục Ngu ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Đây là Chu Minh Tắc, một kẻ có tiếng trong lớp vì gia đình giàu có, cũng là "đại ma đầu" khét tiếng của tầng 5. Chu gia và Lục gia cũng có quan hệ không tệ, nói cách khác, Chu Minh Tắc biết rõ thân phận của Lục Ngu.

Lông mi của Lục Ngu khẽ run, trông có chút bối rối và bất an nhưng cuối cùng cậu không nói gì.

Cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, cẩn thận nhặt từng quyển sách bị rơi trên mặt đất. Những nam sinh ngồi phía sau cũng yên lặng theo dõi sự việc.

Nhưng khi nhận ra người bị đẩy ngã bàn là Lục Ngu, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.

Chu Minh Tắc vỗ vai một người bạn đứng cạnh: "Thôi kệ đi, tiếp tục chơi, nó tự thu dọn được."

Lục Ngu là người hiền lành, tính cách lại hướng nội và ít nói. Dù không đến mức bị bạn bè bắt nạt, nhưng trong lớp, hầu như không ai thân thiết với cậu. Đám con trai trong lớp cũng không có ấn tượng tốt về cậu.

Bởi vì học sinh vào trường thường thuộc hai nhóm: hoặc là có thành tích xuất sắc, hoặc là con nhà giàu. Tầng 5 thuộc lớp B, trình độ học lực ở mức trung bình khá, chủ yếu là con cái của các gia đình có địa vị.

Lục Ngu vào đây, ít nhất cũng chứng tỏ nhà cậu có điều kiện. Nhưng theo quan sát của họ, cậu hoàn toàn không giống con nhà giàu. Phong thái của cậu không toát lên vẻ giàu có, mà giống như được ai đó đưa vào nhờ mối quan hệ với học sinh giỏi nhất khối.

Vì vậy, nhóm học sinh phía sau lại tiếp tục cười nói vui vẻ.

Lục Ngu nhìn bình sữa bò bị đổ vỡ trên mặt đất, đó là thứ Tống Giản Lễ đưa cho cậu.

Sữa bò thấm ướt cả sách vở.

Nhưng tiếng cười của kẻ gây ra chuyện lại vang lên chói tai.

Mình đã làm gì sai chứ?

Chỉ vì ba mẹ không yêu mình sao? Vì mình không đủ đẹp? Hay vì mình không biết nói những lời dễ nghe, không biết làm vừa lòng người khác?

Nhưng đó đâu phải lỗi của mình.

Lục Ngu không thể hiểu nổi. Nước mắt dâng lên trong mắt cậu, cuối cùng cũng không thể kìm lại, rơi xuống từng giọt.

Giống như những viên ngọc trong suốt, long lanh và tinh khiết, từng giọt một rơi xuống mặt đất, thấm vào trang sách, tạo thành những bong bóng nước nhỏ li ti.

Xoạch... xoạch...

Chu Minh Tắc vẫn đang cười nói với đám bạn, cho đến khi có người chạm khuỷu tay vào gã: "Anh Chu, hình như nó đang khóc."

"Ai?" Chu Minh Tắc quay đầu lại, vừa lúc thấy Lục Ngu dùng tay áo lau nước mắt. Trên ống tay áo hiện rõ một vệt nước.

Chu Minh Tắc: Chết tiệt! Nó thật sự khóc sao?!

"Ê này, khóc cái gì chứ? Tao đâu có cố ý." Chu Minh Tắc bắt đầu bực bội, cảm thấy Lục Ngu còn yếu đuối hơn cả con gái. Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khóc sao?

Lục Ngu không đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục thu dọn sách vở. Cậu lấy khăn giấy ra lau sạch sữa bò dính trên sách.

Nhưng cảm giác uất ức quá lớn, cậu không thể kiềm chế được. Nước mắt cứ tiếp tục rơi, cậu bắt đầu nấc lên khe khẽ.

"Thôi thôi, hai đứa bây, giúp nó dọn dẹp đi." Chu Minh Tắc bực tức quát.

Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng ở đó.

Từ cửa vang lên giọng của cô Ngụy Cầm, chủ nhiệm lớp: "Các em đang làm gì vậy?"

Chu Minh Tắc vốn đã ghét cay ghét đắng cô giáo này. Cô chẳng làm được gì ngoài việc chuyên đi mách lẻo. Nếu cô mách với ba gã rằng gã bắt nạt bạn học, chắc chắn gã sẽ bị cắt tiền tiêu vặt hai ngày.

"Không có gì ạ!" Chu Minh Tắc vội đáp, nhưng giọng điệu có chút chột dạ.

Ngụy Cầm nhíu mày, bước vào lớp.

Cô thấy ngay đống lộn xộn trên mặt đất. Sữa bò bắn tung tóe, trông rất bẩn. Cô cau mày hỏi:
"Lục Ngu, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là Chu Minh Tắc đẩy ngã bàn của cậu ấy nên bình sữa bị đổ." Một giọng nữ cất lên.

Ngụy Cầm đẩy gọng kính không viền của mình: "Chỉ vì vậy thôi sao?"

"Đúng rồi đúng rồi, chuyện nhỏ mà." Chu Minh Tắc nhanh chóng hùa theo. Gã là kẻ đầu têu, nhưng có tài ăn nói. Một số giáo viên trên tầng 5 lại có vẻ khá thích gã.

Nhưng lần này, trước mặt cả lớp, Ngụy Cầm không thể thiên vị.

"Nhanh chóng dọn dẹp chỗ này, hai em lát nữa đến văn phòng gặp tôi."

Nói xong, cô quay người rời đi.

Chu Minh Tắc bực bội, đá mạnh vào chiếc bàn bị lật. Tiếng động lớn khiến Lục Ngu giật mình run rẩy.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh Tắc, đôi mắt ngấn nước, tóc mái rủ xuống lộ ra vầng trán trắng mịn. Nhìn cậu lúc này, trông hệt như một chú thỏ nhỏ hoảng hốt.

Hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt đen láy long lanh nước, rất đẹp.

Chu Minh Tắc sững lại. Chết tiệt, sao thằng nhóc này lúc khóc lại trông xinh thế?

Lục Ngu không biết phải nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Người vừa lên tiếng bênh vực cậu là Thẩm Diệu Diệu.

Cô là một nữ sinh rất xinh đẹp, dáng người cân đối, gia cảnh cũng tốt. Có rất nhiều nam sinh trong tầng 5 thích cô. Điều hiếm thấy là Thẩm Diệu Diệu vốn không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần này, cô lại đứng ra giúp đỡ Lục Ngu.

Hơn nữa, Thẩm Diệu Diệu lúc này còn ngồi xuống giúp Lục Ngu nhặt lại sách vở.

Bạn bè của Thẩm Diệu Diệu rất đông, thấy cô giúp cậu thu dọn đồ đạc, họ cũng ngồi xuống giúp một tay.

Người đông nên thu dọn cũng nhanh hơn.

Lục Ngu chỉnh lại bàn học, khẽ nói lời cảm ơn với Thẩm Diệu Diệu và mấy nữ sinh bên cạnh cô.

Thẩm Diệu Diệu mỉm cười đáp lại: "Không có gì đâu."

Lục Ngu một mình đi đến văn phòng, còn Chu Minh Tắc thì bị cô Ngụy gọi vào sau. Gã không ngờ có ngày mình lại phải vào văn phòng chỉ vì Lục Ngu, thật là phiền phức.

Hai người đứng trước mặt cô Ngụy, Lục Ngu cúi đầu, nước mắt đã ngừng rơi nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại vệt nước, cậu lại dùng tay áo lau đi.

Chu Minh Tắc đút tay vào túi quần, chiếc áo đồng phục trắng xanh của gã chi chít những vết bút đen, trên phần vải trắng còn có những hình vẽ nguệch ngoạc và một vài hình phong cách truyện tranh. Gã có khuôn mặt ngang tàng, đường nét rõ ràng, tóc cắt ngắn, vóc dáng nổi bật hơn bạn bè cùng trang lứa.

So với Lục Ngu – một người ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, cả hai trông như hai thế giới khác nhau.

Gã thấy Lục Ngu vẫn đang len lén lau nước mắt, bực bội "Xí" một tiếng: "Này, cậu còn đang diễn à?"

Lục Ngu siết chặt ngón tay, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Cô Ngụy không có ấn tượng sâu sắc về cậu học sinh này, hoặc có lẽ vì Lục Ngu quá mờ nhạt.

"Em... Lục Ngu, em không sao chứ?" Dù gì chuyện này cũng do Chu Minh Tắc gây ra, mà người khóc lại là Lục Ngu nên với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô cũng phải tỏ ra quan tâm đôi chút.

Lục Ngu khẽ lắc đầu: "Em không sao..."

"Vậy thì tốt, cô đã hiểu sơ qua tình hình. Chu Minh Tắc cũng không phải cố ý, em đừng để bụng. Nếu em muốn, bây giờ cô có thể bảo bạn ấy xin lỗi em, được không?" cô Ngụy hỏi.

Lục Ngu mân mê ngón tay, tiếp tục lắc đầu: "Không sao đâu, không cần..."

"Thấy chưa, cậu ấy đâu có sao. Hơn nữa, là em đâm vào bàn chứ không phải cậu ta. Mông em bây giờ vẫn còn đau đây, không biết cậu ta khóc cái gì nữa?"

Chu Minh Tắc bực mình vò đầu. Gã vốn không có nhiều tình cảm với bạn bè trong lớp, nên cũng chẳng cảm thấy có lỗi với Lục Ngu.

Thế giới lúc nào cũng xoay quanh gã, nhưng khi có một người như Lục Ngu không chú ý đến gã, gã lại bắt đầu có ác cảm.

Cô Ngụy lườm gã: "Bớt nói lại đi."

Chuyện cứ thế được giải quyết. Lục Ngu không nhận được lời xin lỗi nào từ Chu Minh Tắc, thậm chí khi cả hai cùng trở về lớp, gã còn cố tình dùng khuỷu tay huých vào cậu một cái. Trong lớp có người nhìn thấy, thì thầm bàn tán.

Đứng trước cửa lớp, Lục Ngu cảm thấy chưa bao giờ mất tự nhiên đến vậy. Cậu bắt đầu hối hận vì lúc sáng đã không kiềm chế được nước mắt.

Theo lý, chuyện này sẽ không bị lan truyền, nhưng trùng hợp thay, tiết trước đó Từ Sâm đang ở văn phòng giúp thầy cô sắp xếp tài liệu nên đã chứng kiến toàn bộ cách cô Ngụy xử lý sự việc.

Thế nên chuyện này cũng nhanh chóng lọt vào tai Tống Giản Lễ.

Lúc đó, Tống Giản Lễ đang làm bài tập vật lý. Nghe Từ Sâm thuật lại toàn bộ sự việc, bàn tay đang cầm bút của hắn bỗng siết chặt, bài kiểm tra trên bàn còn bị hắn chọc hai lỗ thủng.

Nhưng hắn lại lặng lẽ lật bài kiểm tra sang mặt khác, tiếp tục phân tích đề bài, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Từ Sâm biết, với mức độ cưng chiều Lục Ngu của Tống Giản Lễ, chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy.

——

Lục Ngu rất giỏi che giấu cảm xúc.

Buổi trưa khi hai người cùng ăn cơm, cậu hoàn toàn không để lộ ra chuyện buổi sáng.

Cậu thậm chí còn cười kể với Tống Giản Lễ rằng mình đã làm sai một câu hỏi trong bài tập.

Nhưng trong mắt Tống Giản Lễ, nụ cười đó chỉ là sự gượng gạo.

"Thật à? Nhưng mà Tang Tang vẫn có thể tự giải được bài đó, rất giỏi."

Tống Giản Lễ nói, rồi gắp miếng thịt bò trong bát mình bỏ vào bát của Lục Ngu.

Lục Ngu cong cong khóe mắt, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, cười hỏi: "Giản ca, cậu không thích ăn thịt bò, sao lúc nào cũng gọi mì bò vậy?"

Tống Giản Lễ đáp: "Thích húp nước dùng của mì bò."

"Vậy à." Lục Ngu gật gù, có vẻ nửa hiểu nửa không.

Tống Giản Lễ nhìn cổ tay gầy guộc của Lục Ngu, tiện miệng hỏi: "Sáng nay thế nào?"

Lục Ngu khựng lại trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nở một nụ cười trong trẻo, hiền hòa: "Rất tốt, tớ chăm chú nghe giảng, không hề lơ đãng."

Tống Giản Lễ để ý thấy động tác nhỏ này của cậu. Dù hắn biết Lục Ngu đang nói dối, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Bởi vì điều này có nghĩa là Lục Ngu vẫn chưa thực sự mở lòng với hắn, lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định.

Trong thế giới nhỏ bé của Lục Ngu, vẫn chỉ có một mình cậu, không ai có thể bước vào.

"Không gặp phải chuyện gì không vui sao?" Tống Giản Lễ tiếp tục hỏi.

Lục Ngu sững người một chút, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu. Mái tóc mềm mại cũng nhẹ nhàng lay động theo: "Không có đâu."

Tống Giản Lễ nhìn vào đôi mắt cậu, cuối cùng chỉ đáp lại một chữ duy nhất: "Được."

——

Sau khi ăn trưa xong, cả hai cùng nhau trở lại trường.

Tống Giản Lễ đưa Lục Ngu đến cửa lớp trên tầng 5, ánh mắt hắn vô tình lướt qua phòng học, bên trong chỉ có lác đác vài người.

Cũng phải thôi, một người như Chu Minh Tắc mà ngoan ngoãn ngồi yên trong lớp vào giờ nghỉ thì đúng là chuyện lạ.

Nhìn Lục Ngu về chỗ ngồi, Tống Giản Lễ mới xoay người rời đi. Khi xuống cầu thang, điện thoại hắn khẽ rung lên. Hắn cầm lên xem, phát hiện là tin nhắn từ Từ Sâm.

【X: Ê, cái thằng đó còn tâm trạng chơi bóng rổ ngoài sân thể dục kìa.】

【X: [Ảnh đính kèm]】

Trong ảnh là cảnh sân thể dục, bóng dáng cao lớn nổi bật cùng vẻ ngoài nghênh ngang của Chu Minh Tắc lập tức lọt vào mắt Tống Giản Lễ.

Hắn siết chặt điện thoại theo phản xạ, rồi tiện tay cất nó vào túi.

——

Giờ nghỉ trưa kéo dài hai tiếng rưỡi.

Chu Minh Tắc mãi đến hai phút cuối cùng mới từ sân thể dục quay về lớp.

Gã đi đường tắt, phía sau khu giảng đường có một khu vườn nhỏ không có lối đi, nhưng vì đi nhiều lần, gã đã giẫm nát cả bụi hoa tạo thành một con đường riêng. Những bông hoa xinh đẹp bị dẫm đạp đến không còn sức sống.

Nhưng lần này, khi đi qua lối tắt ấy, gã chợt gặp một người không ngờ tới.

Chu Minh Tắc khựng lại, hai tay vẫn đút trong túi quần, áo khoác đồng phục vắt hờ trên vai, đầy vẻ hờ hững nhìn người trước mặt.

Sự xuất hiện của Tống Giản Lễ ở đây quả thực rất kỳ lạ.

Trường "Lâm Khải" không lớn, giới con nhà giàu lại càng nhỏ, mà Tống gia vốn nổi danh đứng đầu trong giới thượng lưu. Tống Giản Lễ cả về ngoại hình lẫn tài năng, đều là người xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi. Hắn là "con nhà người ta" điển hình, nổi tiếng khắp nơi.

Ít nhất, Chu Minh Tắc đã không ít lần bị bố mình đem ra so sánh với hắn.

Đằng sau hoa viên này vốn là nơi lui tới của đám học sinh cá biệt, những kẻ đội sổ nên khi thấy Tống Giản Lễ xuất hiện ở đây, Chu Minh Tắc mới cảm thấy kỳ lạ.

Gã nhếch mép cười khẩy, dùng ngón út ngoáy tai một cách thờ ơ: "Tống... thiếu gia, thật là trùng hợp."

Nhưng Tống Giản Lễ thì khác. Hắn rõ ràng không muốn tốn lời vô ích với đối phương, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Chu Minh Tắc, đi xin lỗi Lục Ngu."

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...