Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

Chương 11

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

28

Công chúa muốn gả cho Nguỵ Lâm, vốn đã có ác ý với Ôn Giảo.


Lần trước ở triều đình, những lời của Nguỵ Lâm khiến Hoàng thượng khó xử nên lần này ngài ấy cũng không ngại xem Ôn Giảo – người mà Nguỵ Lâm nhất quyết muốn cưới bị bẽ mặt ra làm sao.


Hoàng thượng cười nói: "Cũng đúng, năm đó tài nữ đàn một khúc nổi danh thiên hạ giờ đang ở đây, không bằng đàn lại một khúc, xem như để cầu phúc cho hoàng tử của ta đi?"


Khi liên kết việc tấu nhạc với lời cầu phúc cho tiểu hoàng tử, nếu Ôn Giảo đàn không tốt, nàng có thể bị buộc tội nguyền rủa hoàng tử.


Nguỵ Lâm vừa định lên tiếng từ chối thay nàng thì Ôn Giảo đã kéo tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.


Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ, nhận lấy cây đàn cổ từ tay nhạc kỹ. Đã ba năm nàng không chạm vào đàn, bây giờ liệu nàng có thể tấu được không, đó là điều không ai dám chắc.


Không gian bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người nín thở lắng nghe.

Ôn Giảo bắt đầu tấu khúc "Thu Hồng" – khúc nhạc làm nên tên tuổi của nàng. Khúc nhạc này có kỹ thuật rất phức tạp, độ khó cực kỳ cao.


Ôn Giảo mỉm cười, nhẹ nhàng gảy dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo, du dương tràn ra từ đầu ngón tay nàng, đạt đến mức tinh diệu tuyệt vời. Thậm chí, nó còn hay hơn cả lần đầu nàng biểu diễn vào ba năm trước. Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

Ôn Giảo đứng dậy, thản nhiên nhìn về phía Ôn Nhã, người đang đứng bên cạnh công chúa, rồi nói: 

"Nghe nói Nhị tiểu thư Ôn gia hiện tại là tài nữ số một kinh thành, nay ta đã đàn một khúc, không biết nhị tiểu thư có thể làm một bài thơ để chúc mừng tiểu hoàng tử không đây?"

Sắc mặt Ôn Nhã từ khinh thường chuyển thành tái mét. Công chúa khẽ huých tay nàng: "Nhanh lên nào, bình thường không phải ngươi rất giỏi làm thơ sao?"

Ôn Nhã lộ vẻ khó xử, lắp bắp, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.

Ôn Giảo khẽ cười.


Nàng từng bước quay lại bên cạnh Nguỵ Lâm, chậm rãi nói: "Ôn nhị tiểu thư, những bài thơ trong tập thơ chưa công bố của ta mà ngươi cầm đi rồi tuyên bố là của mình, những lời tán dương ngươi hưởng thụ đã đủ chưa?"

Ôn Nhã giận dữ: "Ngươi nói bậy, tất cả... tất cả đều là ta tự làm!"


"Vậy ngươi thử nói xem, bài 'Kiến Văn Sơn' trong tập thơ ấy, đang ca ngợi núi, hay là ca ngợi chùa?"

"Đó... là... núi... không đúng... là ngôi chùa."

Ôn Giảo che miệng, không nhịn được cười: "Sai rồi. 'Văn Sơn' là một nhà sư mà ta từng gặp ở trong chùa, chẳng lẽ ngươi thấy trong bài thơ có nhắc đến chùa thì liền nghĩ đó là một ngôi chùa sao?"

"......"

Sắc mặt Ôn Nhã cực kỳ khó coi.


Thấy danh tiếng sắp bị hủy hoại hoàn toàn, nàng như phát điên, đẩy đổ cả bàn tiệc, hét lên: "Ôn Giảo, tại sao ngươi lại trở về, tại sao ngươi không chết đi!"


"Tại sao, tại sao ngươi đã thành ra như vậy rồi mà mọi ánh mắt vẫn luôn hướng về ngươi!"


"Ta không muốn mãi làm cái bóng của ngươi! Ta muốn giẫm đạp ngươi dưới chân, để mọi người nhìn thấy ta mới là người giỏi nhất!"


"Ngươi chết đi, chết đi, ta phải giết ngươi!"

Nàng hét lên điên cuồng, lao đến định bóp cổ Ôn Giảo.


Nhưng có lẽ do quá tức giận, nàng chưa kịp đến nơi thì đã ôm đầu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Lần này, Ôn gia thật sự mất mặt trước Hoàng thượng. Ôn lão gia và Ôn phu nhân vội vã cho người mang nàng đi, chính họ cũng cúi đầu tạ tội, xin được rời khỏi buổi tiệc.

Mọi người xì xào bàn tán.


Thì ra, tài nữ số một kinh thành mà họ vẫn nói, chỉ là một kẻ giả mạo, mượn danh thơ của Ôn Giảo để được khen ngợi.


Người thực sự có tài từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Ôn Giảo.

 

29.

 

Sau buổi yến tiệc cung đình, tất cả mọi thứ đều thay đổi đến không ngờ.


Ôn Giảo với một bài ca danh chấn thiên hạ đã phá tan danh tiếng của Ôn gia. 

Điều kỳ lạ nhất là sau hôm đó, Công chúa Chiêu Hoa vội vã thành thân. Nghe nói, để được làm thê tử của Ngụy Lâm, nàng ta đã không ngại hạ dược vào bánh của hắn. Nhưng trớ trêu thay, đúng lúc Ngụy Lâm bị Hoàng hậu gọi đi, không hề động đến miếng bánh. Kẻ ăn bánh lại là nhi tử của một đại thần khác, khiến hai người bị bắt gặp trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Để dập tắt lời đồn, Hoàng đế buộc phải vội vàng gả công chúa đi. Công chúa chưa từng chịu nhục nhã như thế, hàng ngày trút giận lên phò mã, không thì cũng cao ngạo sai khiến. Thậm chí, nàng còn đánh chết người thiếp mà phò mã nuôi bên ngoài, luôn miệng trách mắng vì hắn mà nàng không thể lấy Ngụy Lâm.

Phò mã cũng là người có lòng tự trọng lớn. Trước khi cưới công chúa, hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa; giờ lấy công chúa, lại sống không bằng một người hầu. Đến bước đường cùng, hắn dùng dao đâm chết công chúa. Hoàng đế nổi trận lôi đình, gia đình đại thần kia bị tru di tam tộc ngay trong đêm hôm ấy.

Ta đứng ngoài phủ, nhìn từng người bị quân lính lôi ra pháp trường, không khỏi rùng mình sợ hãi. Ôn Giảo khoác thêm áo cho ta. Ta hỏi:


"Cô có biết hôm ấy Hoàng hậu nương nương cho gọi Tướng quân vào gặp riêng là bàn việc gì không?"


Nàng cười nhạt:


"Nhũ mẫu đừng lo, Ngụy Lâm tự có tính toán của chàng."

Mặc dù nàng nói vậy nhưng ta vẫn không thể yên lòng. Những ngày này, hành vi của Ngụy Lâm rất kỳ lạ. Từ khi gặp Hoàng hậu ở yến tiệc, hắn thường ra ngoài từ sáng sớm và đôi khi nhiều ngày không về nhà. Có lúc hắn đưa vài huynh đệ trong quân doanh về nhưng lại không cho ai tiếp đãi, vào phòng là khóa trái cửa ngay.

Tất cả khiến ta liên tưởng đến chuyên mưu phản. Hình ảnh quan binh áp giải người ra pháp trường cứ hiện lên trong đầu khiến ta lạnh đốt sống lưng. Đây là tội tru di cả nhà!

Hôm sau, ta cố ý dậy sớm, chặn Ngụy Lâm đang chuẩn bị ra ngoài:


"Tướng quân, nếu chưa bị phát hiện thì mau dừng tay đi!"


Ngụy Lâm nhìn ta, cười nói:


"Nhũ mẫu, có những việc nhất định phải làm."

"Ta và tỷ tỷ chưa bao giờ quên lời dạy của mẫu thân. Hoàng đế hơn tỷ tỷ mười lăm tuổi, khi tỷ nhập cung, ta từng cố ngăn cản.”

"Nhưng tỷ ấy nói với ta rằng, chính vì muốn thực hiện giấc mơ của mẫu thân nên tỷ ấy mới phải nhập cung."

"Bây giờ tỷ tỷ đã hạ sinh hoàng tử, ta nhất định phải giúp tỷ ấy dùng thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, thay đổi cục diện thiên hạ."

Ngụy Lâm gỡ tay ta ra, rời đi không chút do dự. Ta đứng ngây người tại chỗ, bất lực thở dài. Hai người con của Thẩm phu nhân thật giống người quá đi mất.

 

30

Sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Ngụy Lâm, không lâu sau, ta và Ôn Giảo lấy lý do về quê thăm người thân để rời khỏi kinh thành. Suốt một tháng trời, chúng ta không hay biết gì về tình hình ở kinh đô.

Tình cờ nghe một người buôn bán nhỏ từ kinh thành đến nói với giọng điệu phấn khởi:


"Nguỵ Tướng quân tạo phản rồi! Bây giờ kinh thành đổi triều đại mới rồi!"

Ta và Ôn Giảo thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng được yên ổn.

Ngụy Lâm đích thân đến đón ta và Ôn Giảo trở về. Trông hắn gầy hơn rất nhiều, giữa chân mày đều mang vẻ mỏi mệt. Ôn Giảo xúc động chạy tới ôm lấy hắn, hai người ôm nhau bật khóc.

Trên xe ngựa, ta hỏi:


"Tướng quân, còn Ngụy lão gia, ngài định xử lý thế nào?"

Nếu đã muốn thay đổi triều đại, chắc chắn phải trừ khử các thế gia vọng tộc đã bám rễ trong triều đình trong suốt nhiều năm. Mà Ngụy gia chính là thế gia lớn nhất kinh thành. Ngụy lão gia dù sao cũng là cha ruột của hắn, chẳng lẽ hắn thực sự giáng chức hoặc lưu đày ông ấy sao?

Ngụy Lâm nhắm mắt, hồi lâu mới đáp:
"Ông ấy chết rồi."

"Liễu Mạn Đường cũng chết, con trai của họ được Liễu gia đón đi, đưa đến Duẫn Châu."

"..."

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...