Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

Chương 13: Lão bản ngươi lại đây bảy

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Hệ thống người sử dụng: Thời Viễn

Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

Trí lực: 31(100 mãn cấp)

Dung mạo: 80(100 mãn cấp)

Thể lực: 60(150 mãn cấp)

Vũ lực: 11(100 mãn cấp)

Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm chưa tập được)

Nhiệm vụ hoàn thành độ: 35%

Tích phân: 1300

Nắm giữ vật phẩm: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)

Thâm tình ôm ấp thuốc nước (ps: Vật ấy tên như ý nghĩa, đương ngoạn gia sử dụng nên thuốc nước sau ôm ấp người khác, người kia sẽ cảm nhận được ngoạn gia đối với hắn thâm tình cũng rất được cảm động)

Thần thâu thuốc nước (đã dùng)



Thời Viễn nhìn ba lô một chút, nội tâm thật kích động, đường tiến độ trong lúc vô tình cư nhiên đã tới 35%, nghĩ đến thời điểm 40% thế giới này liền kết thúc. Bất quá, nghĩ đến Trình Mộ, trong lòng hắn lại không nỡ. Thừa dịp còn chưa đi, cùng y làm chút chuyện cũng tốt.

Mười giờ, bến tàu mười sáu.

“Trình lão bản quả nhiên đúng giờ. Đồ đâu? Mang tới chưa?”

Trình Mộ đem giấy từ trong túi tiền lấy ra.

Lập tức, mười mấy cây súng chỉa vào đầu Trình Mộ.

“Chắc chắn Trình lão bản đã xem qua tờ giấy này, người xem qua tờ giấy này hoặc là bằng hữu hoặc là địch nhân của đại hòa dân tộc chúng ta. Nếu là bằng hữu, chúng ta tự nhiên hữu hảo đón tiếp, nếu là địch nhân, vậy phải xem là chuyện khác.” Này đó người Nhật Bản liền đem súng nhấc lên, “Trình lão bản tính là bằng hữu đi?”

Trình Mộ nhếch miệng lên cười nhẹ, độ cong không lớn.

“Bằng hữu? Làm bằng hữu đại hòa dân tộc các ngươi kết cục thì như thế nào? Như Khuất Phong Ảnh chết rồi không người hỏi thăm như vậy? Vậy Trình Mộ ta cũng không muốn có phúc phận như vậy.”

“Vậy xem ra Trình lão bản không nể mặt mũi. Nếu như vậy…” Những người khác lập tức bóp cò súng.

“Ai u, Tùng Bản quân đây là thế nào, có việc mọi người hảo mà thương lượng.”

Lúc này, từ sau lưng người Nhật Bản truyền đến một câu tựa trêu chọc, dẫn tới toàn bộ người Nhật Bản nhìn sang.

Đến không ít người, xuyên cảnh phục chính quy chỉnh tề.

“Thích sĩ quan vì sao đến? Tùng Bản cũng không kịp hoan nghênh một chút.”

Tùng Bản cười ha hả đối với người tới nói, kỳ thực trong lòng rất khinh thường.

“Ngày hôm nay tâm tình tốt, đến bến tàu nhìn ngắm phong cảnh, có thể gặp được Tùng Bản quân cũng là duyên phận a. U, Trình Mộ cũng tại.”

Người đến lúc này như là mới thấy được Trình Mộ đang bị súng chỉa vào.

“Thích đại ca.”

“Ừm. Đây là cùng Tùng Bản quân nói chuyện gì đâu? Lại lấy súng chơi. Chơi đủ rồi liền đi.”

“Thích sĩ quan.”

“Tùng Bản quân làm sao vậy?”

“Chúng ta cùng Trình lão bản còn có việc muốn nói.”

“Ồ… Như vậy a. Vậy các ngươi nói đi, ta ngày hôm nay cũng nhàn rỗi không chuyện gì, thuận tiện nghe một chút, không sao đi?”

Ngữ khí tuy là dò hỏi, song người tới hiển nhiên là sẽ không rời đi.

Nhất thời hết thảy súng đang chỉa vào Trình Mộ đều đổi mục tiêu, cùng nhau chỉ về Thích đại ca bên này.

Chính là người ta cũng có người a.

Vì vậy, song phương cầm súng đối lập.

“Trình Mộ, đi.”

“Chậm đã.”

“Đi.”

Trình Mộ liếc mắt nhìn Thích đại ca một cái, xoay người rời đi, bất chấp người một bên giơ súng.

“Thích sĩ quan đây là ý gì?”

Tùng Bản híp mắt một cái, rõ ràng sinh khí.

Bầu không khí động một cái liền bùng nổ.

“Ngu xuẩn đến nhà đi, còn không hiểu.”

Thích đại ca tay vừa nhấc, “Động thủ.”

“Ầm ầm ầm…”

Tức thì một mảnh tiếng súng.

“Số báo đặc biệt số báo đặc biệt, buổi sáng bến tàu mười sáu cảnh sát cùng người Nhật Bản phát sinh bắn nhau, hư hư thực thực người Nhật Bản phạm tội bị bắt quả tang, số báo đặc biệt số báo đặc biệt…”

Mọi người nghe sự kiện đấy cũng rất cao hứng, dù sao người Nhật Bản khẳng định chết không ít. Nhưng bọn họ không chú ý, cảnh sát cũng đã chết không ít người.

“Thích Vân, là ta xin lỗi Thích đại ca.”

Trình Mộ vịn lan can, đôi mắt không biết xem tới đâu.

“Anh của ta hắn không trách ngươi, không phải hắn không thể đi.”

Thích Vân nhìn bóng lưng y, luôn cảm thấy rất thê lương.

“Hắn sống nhiều năm như vậy luôn cảm thấy đảm đương người cảnh sát trưởng này rất uất ức, cuối cùng cũng cho hắn đi có cốt khí một hồi.”

Tầm mắt Thích Vân lướt qua lưng Trình Mộ nhìn về phương xa, nước mắt trong mắt hắn thẳng tắp rơi xuống, nhưng trên mặt hắn lại cười.

“Ca, đi đường bình an.”

“Những thứ này đều là bởi vì ta.”

Thời Viễn một cái nước mũi một cái nước mắt hướng về Trình Mộ đang ngồi trước bàn làm việc nói.

“Bởi vì ta, bởi vì phá nhiệm vụ này, đại thúc một nhà ba người chết rồi, Thích đại ca chết rồi, ta bị thương, ngươi bị thương, thực sự là được rồi. 2b ngươi đi ra cho lão tử, này phá nhiệm vụ ta không làm, không phải là chết sao! Có cái gì nha!”

“Không cần nói chữ ‘ chết ‘.” Trình Mộ ngẩng đầu nhìn Thời Viễn, “Muốn chết cũng phải kéo một ít người Nhật Bản bồi không phải sao?”

“Kia phải làm sao.”

Thời Viễn mặc dù nước mắt mông lung nhưng đầu óc vẫn là đang chuyển.

“Đêm nay ngươi tới chỗ Thích Vân trụ, cầm tờ giấy này.”

Thời Viễn tiếp nhận tờ giấy, mắt trợn trừng.

“Ngươi đây là muốn…”

“Ừm.”

“Được.”

Thời Viễn gật gật đầu.

Vừa trở lại gian phòng lúc mới tới ngủ qua, Thời Viễn đột nhiên liền cảm thấy an tâm hơn nhiều.

E rằng đây là một lần cuối cùng sống ở chỗ này.

Đem tờ giấy Trình Mộ đưa đặt trong hộc tủ ở bên giường, Thời Viễn chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

Một đêm vô sự.

Ngày thứ hai mặt trời chói chang, Thời Viễn đứng ở trong sân liếc mắt nhìn biệt thự, trong túi chứa tờ giấy chuẩn bị rời đi.

“Lưu thúc hảo.”

“Thời Viễn thiếu gia hảo, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ừm.”

“Đây là muốn đi? Không ở thêm mấy ngày?”

“Không được, còn có đại sự muốn làm.”

“Vâng vâng vâng, Thời Viễn thiếu gia đi thong thả.”

Thời Viễn không nhìn thấy sau lưng bộ dáng trở mặt kia của Lưu Toàn.

Trình Mộ quyết định tối ngày mốt chín giờ tập kích bộ tư lệnh Nhật Bản, thỉnh sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Ký tên: l

“Cóc cóc cóc.”

“Tiến vào.”

“Mộc Thôn đại tá.”

“Tiểu Hồ quân, từ giờ trở đi đem một nửa nhân thủ kho vũ khí bên kia rút về. Tối ngày mốt chín giờ Trình Mộ sẽ tiến hành tập kích, đem toàn bộ bọn họ tiêu diệt cần phải không xảy ra sai lầm.”

“Vâng.”

Tám giờ năm mươi lăm tối, bộ tư lệnh Nhật Bản đề phòng nghiêm ngặt, vốn là từ 100 người canh gác bộ tư lệnh hiện tại có tới hơn năm trăm người.

Ban đêm ngoại trừ tiếng gió thì hoàn toàn yên tĩnh.

Chín giờ.

“Ầm!”

Một tiếng nổ mạnh bỗng dưng vang lên, nhất thời ánh lửa ngút trời.

Nhưng mà, cũng không phải bộ tư lệnh nơi này.

Mà là, kho vũ khí Nhật Bản.

Thời điểm người Nhật Bản từ bộ tư lệnh khẩn cấp đuổi tới cứu viện thì đã muộn.

Kho vũ khí của Nhật Bản trở thành một mảnh phế tích, người sống lác đác không còn mấy.

Ngoài ra, không có người bên ngoài.

“Ha ha, lần này quỷ Nhật Bản chỉ có thể ngậm bồ hòn mà ăn. Trình Mộ, cũng là ngươi có biện pháp.”

“Đúng đúng đúng! Tức chết bọn họ!”

Trình Mộ cười cười.

“Lần này phỏng chừng cẩu Nhật Bản sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian, chúng ta bắt tay chuẩn bị đem kẻ phản bội trong danh sách diệt trừ.”

Thời Viễn, Thích Vân, Trình Mộ ba người liếc nhìn nhau, đều là hai thần sắc.

“Lưu thúc.”

“Thích thiếu gia.”

“Ngươi ngốc ở bên cạnh ta cũng đã năm năm đi, nghĩ đến Thích Vân không có gì có lỗi với ngươi.”

“Thiếu gia không cần nói nhiều, mỗi người mỗi chủ.”

Đêm đó Lưu Toàn ở trong phòng tự sát thân vong.

“Chụp chụp chụp!”

“Ai vậy! Đang buổi tối, còn để cho người ta ngủ hay không.”

“Vương Chuẩn?”

“Đúng vậy, ngươi…”

Vương chuẩn trợn to mắt nhìn người đến, tức thì ngã xuống.

Trong trái tim của hắn thình lình cắm vào một cây đao.

Song người tới đã không thấy hình bóng.

Sau ba tháng.

Lưu Toàn, Vương Chuẩn, Trương Hiểu, Lý Lực, Đông Kỳ chờ người trong danh sách toàn bộ được dọn dẹp sạch sẽ.

“Trình Mộ, không khổ sao?”

“Khổ bên trong có ngọt.”

“Làm này đó đáng giá sao?”

Trình Mộ yên lặng nhìn Thời Viễn, giống như là muốn nhìn thấu lòng hắn đi.

“Giá trị.”

“Ngươi muốn làm như vậy bao lâu đâu?”

Trình Mộ trong mắt thật giống lóe quang.

“Sinh thời, còn có thể động, thề tất giết hết cẩu Nhật Bản.”

“Ta cùng ngươi.”

Trình Mộ trong lòng nhất thời liền biến đổi, y vẫn nhìn Thời Viễn, cái gì đều không nói lại.

“Trình Mộ, lúc trước vì ta bức tử Khuất Phong Ảnh không khó chịu sao? Ha ha, dù sao cũng là vị hôn thê của ngươi.”

“Không, vợ chưa cưới không trọng yếu, quan trọng là… Nàng tai hại với người Trung quốc chúng ta, cũng chính là kẻ địch của chúng ta. Kẻ địch không thể nuông chiều, hơn nữa, ta không thích nàng.”

Thời Viễn cúi đầu cười trộm, như là nghe được cái lời ngon tiếng ngọt gì.

“Ngươi cười cái gì?”

Trình Mộ một bộ sao lại như vậy ngốc nhìn y, khắp khuôn mặt là ý cười.

“Trình Mộ, vậy ngươi yêu thích ai?”

Thời Viễn nghịch ngợm.

Sau đó Trình Mộ liền xấu hổ, khuôn mặt đều đỏ, rất giống đại cô nương đang đi kết thân.

“Không có người nào.”

“Thật không có?”

“Không, không có.”

Thời Viễn cười ha hả, cười đến eo đều không thẳng lên được.

“Thời Viễn, ngươi cười cái gì mà cười.”

Trình Mộ kìm nén không ra tay đánh người.

“Trình Mộ, ta yêu thích ngươi.”

Thời Viễn nói xong liền chuồn, chỉ còn dư lại Trình Mộ một mặt sững sờ tại chỗ.

Buổi tối, Thời Viễn che mặt giấu vào trong chăn.

Hắn cũng không biết mình tại sao lại đem câu kia nói ra.

Ngày mai làm sao nhìn Trình Mộ a.

Bất quá, hắn cả nghĩ quá rồi.

Ngày mai sẽ không phải ngày mai của nơi này.

Truyện full

  • Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)
    Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

    Văn án:"Khẩu vị của người này rốt cuộc nặng ra sao? Như thế này cũng có thể bỏ vào miệng được à?"Sau khi cô vừa tỉnh dậy lập tức nhìn...

  • Hương Sen - Thổ Kháng
    Hương Sen - Thổ Kháng

    Hán Việt: Liên HươngTác giả: Thổ KhángThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết,...

  • Bạn Thân Yêu
    Bạn Thân Yêu

    Chuyện xảy ra vào đầu năm. Mùng 3 tết đang bon bon trên đường đi Vũng Tàu về thì điện thoại reo lên... nhìn vào màn hình điện thoại thì...

  • Chiếc Bông Tai Định Ước
    Chiếc Bông Tai Định Ước

    Edit truyện: lan_huong + ngocquynh520Beta: L.A.JThể loại: Ngôn tình tiểu thuyết – hiện đạiĐộ dài: 20 chương – hoànHắn đã gặp 1 người...

  • Phi Trần
    Phi Trần

    Tác giả: Tiêu Đường Đông QuaTrans: Qt đại nhânEditor: Hàn VũThể Loại: nhất thụ đa công, ân oán giang hồ, xuyên không trá hình, thiên...

  • Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha
    Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha

    Bạn đang đọc truyện Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha của tác giả Cật Hương Cô Đích Nha. Trở thành một học sinh vừa mới vào...

  • Tử Dạ Tình Triền
    Tử Dạ Tình Triền

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <> tại {domain}========Thể loại: hiện đại, cao H, sinh tử,sản...

  • The Sparkling One
    The Sparkling One

    Marcelli #1Thể loại: Lãng mạnNgười dịch: shiluo (peppercorn)Một kế hoạch tuyệt vời, Katie Marcelli luôn yêu gia đình lớn náo nhiệt của...

  • Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết
    Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

    Tác giả: chạng vạngThể loại: Xuyên Không, Ngôn TìnhGiới thiệu:Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát...

  • Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
    Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

    Tử đó tời giờ thường các bạn đọc truyện đều là những ông lớn bao nuôi những tiểu bạch thỏ thì câu chuyện này lại ngược lại khi  chàng...

  • Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
    Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

    Tác giả: Tạm Được ThôiThể loại: ngôn tình, 1v1, HE, hài ẻ, truyện ngắnSố chương: 10 chương + 01 ngoại truyệnChuyển ngữ: Thanh Ninh–...

  • Cặp Đôi Xấu Tính
    Cặp Đôi Xấu Tính

    Cặp Đôi Xấu Tính/ 最佳贱偶/ Tốt Nhất Tiện Ngẫu/Miệng Độc Thành ĐôiEditor: Qin Zồ, Tiểu Thiếp, Tâm Vũ Nguyệt LầuPoster: Qin ZồKết quả kiểm...

  • Án Bắt Cóc Tơ Hồng
    Án Bắt Cóc Tơ Hồng

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HETình trạng: Hoàn - 21 chươngBiên...

  • Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy
    Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy

    A Thư tựa như nhân vật huyền bí trong Liêu Trai chí dị, cô xuất hiện trong thị trấn này, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu nhã, khiến cho...

  • Đại Nữ Chủ Sảng Văn
    Đại Nữ Chủ Sảng Văn

    Tên truyện: Đại Nữ Chủ Sảng Văn.Tác giả: Thích Sô Cô La.Thể loại: Truyện ngắn, Sảng văn, Đại nữ chủ, Không CP, Nữ cường.Số chương:...