Tướng Công Bám Người

Chương 95: Giải cổ

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Khuya, vạn vật chìmvào giấc ngủ, riêng Hoàng cung rực sáng ánh đuốc. Giữa màn đêm nhấpnhoáng hai bóng người. Họ lướt trên nóc Hoàng cung, nhanh nhẹ như gió.Chốc sau, họ dừng lại và mất hút.

Tử Vân điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.

Tử Hạo đương thiêm thiếp, ngay lúc phát giác trong phòng có người thì liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng đờ.

An Nguyệt Quân mặt không biểu tình, ánh mắt tĩnh lặng, nói: “Bắt đầu đi. Mất bao lâu? Ta canh chừng bên ngoài.”

“Thật là… Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy à?” Tề Thiên Phóng bất mãnliếc An Nguyệt Quân, nhỏ giọng làu bàu, tuy nhiên vẫn lấy chiếc lọ sứnhỏ khỏi hòm thuốc, xem xét Tử Hạo bất động, trầm ngâm rồi nói: “Trướcphải lấy huyết cổ ra. Vì loại huyết cổ này khiến sinh mệnh người trúngcổ và kẻ hạ cổ tương thông nên để kẻ hạ cổ không phát hiện, cần đưa mộtloại huyết cổ vô hại khác vào thay thế. Trong vòng nửa năm, kẻ hạ cổ sẽkhông hay đâu. Nếu đúng theo trình tự này thì cần khoảng ba canh giờ.”

An Nguyệt Quân gật đầu. Nửa năm? Chừng đó đủ rồi! Hắn bảo: “Giao cho ngươi.” rồi liền quay đầu lánh ra.

Hắn an vị tại bàn gỗ cách đó không xa lẳng lặng thưởng từng chén từng lytrà, con ngươi thâm thuý sâu không thấy đáy giữa chừng bỗng mê man.

Lúc này nương tử đang làm gì? Có phải đang ngủ? Có nhớ hắn không?

Nghĩ tới đây, con tim bất giác nóng rực. Chắc là đang ngủ nhỉ? Đáy lòng hắnâm thầm nhung nhớ nương tử của mình một cách tỉ mẩn. Thời gian cứ thếchầm chậm trôi.

Lâu sau, An Nguyệt Quân quay lại, trông Tề ThiênPhóng mệt mỏi bước ra, gật đầu với hắn, bảo: “Huyết cổ đã lấy. Tuy nhiên có vẻ cổ độc ăn vào máu quá sâu, cần thêm thuốc giải cổ và mỗi ngày hít ít thuốc phiện. Bảy ngày sau, đầu óc sẽ tỉnh táo lại.”

An Nguyệt Quân gật đầu, nhếch môi. “Được, phiền ngươi rồi.”

“Ngươi cũng biết nói câu này? Ta tưởng ngươi chỉ biết mỗi sai bảo người khác,chẳng coi ai ra gì thôi đấy.” Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân tỏ ýnhạo báng.

An Nguyệt Quân chả ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, đặt ly trà xuống, hỏi: “Xử lý gọn ghẽ, không để lại dấu vết chứ?”

Tề Thiên Phóng không vui ngó hắn, tự ái hỏi vặn: “Ta làm việc ngươi còn không yên tâm?”

An Nguyệt Quân không đáp trả cũng không phản bác, đứng lên. “Đi thôi.”

“Thuốc giải hiện ta không cầm theo, phải về nhà lấy.” Tề Thiên Phóng nhăn mày. Từ đây về nhà đường không phải ngắn, sẽ mệt lắm đây. Phiền quá!

“Ừ.” An Nguyệt Quân chỉ ừ nhạt, cũng chẳng hề sợ Tề Thiên Phóng đi luôn.

Hai người tới trước cửa, ngó quanh thấy không có ai. Tề Thiên Phóng bước nhanh. “Vậy ta đi trước, tối mai sẽ trở lại.”

An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt thâm sâu khó lường. Hắn nhảy lên, biến mất giữa không trung, song không phải về hướng Nguyệt gia bảo.

Ngày thứhai, ngày mười ba tháng tám năm Tử Khải, một chuyện đã xảy ra gây chấnđộng cả nước. Âu Dương Tán đêm trước bị ám sát trong ngục, thân bị chémmấy chục đao, thi thể nát bét, mặt mũi nhìn cũng chẳng ra.

Tin vừahay, từ trọng thần trong triều đến người dân nơi phố nhỏ đều tiếcthương. Một nguyên lão tam triều cúc cung tận tuỵ một đời, kết quả ra đi còn không được toàn thây.

Ai ai cũng thoá mạ vị Hoàng đế hiện thời tàn nhẫn, vô tình.

Lạc phủ.

Lạc Vũ bị thương không cần lâm triều, hiện đang dựa vào thành giường, lồngngực quấn đầy băng. Y nhíu mày, mắt thoáng vẻ kinh sợ khó thấy, hỏinhạt: “Vương Thiên, thật có chuyện này?”

Vương Thiên khom người, nhắm mắt, đáp: “Vâng, thật ạ, đêm qua Âu Dương Tán đã bị ám sát.”

“Ai cơ chứ? Lão già kia gây thù chuốc oán với ai…” Mắt rét lạnh, Lạc Vũ mím môi, nghiêm nghị nhìn chăm chú tên thuộc hạ. “Ngươi chắc chắn?”

Vương Thiên gật đầu. “Đã kiểm xác rồi ạ.”

Để lão già kia thần phục mình, Lạc Vũ từng dùng nhiều khổ hình với lão, ít nhất trên người lão cũng phải trăm vết thương rồi. Khổ nỗi xương lãogià đó cứng quá…

“Vậy cũng tốt.” Môi Lạc Vũ nhếch nhẹ. “Bọn tiện dân có phản ứng gì?”

“Đều thương tiếc Âu Dương Tán, thoá mạ Hoàng đế.”

“Vậy à?” Lạc Vũ lẩm bẩm, con ngươi hàm chứa vô hạn thâm ý, mặt cười mà như không. Đột nhiên, y ngồi dậy, hô: “Thay y phục.”

Tỳ nữ lập tức đi vào, dịu dàng giúp y. Vương Thiên lo lắng khuyên can:“Đại nhân, thương thế của ngài chưa hồi phục, không thể ra ngoài.”

“Không sao, ta cần vào cung một chuyến.” Lạc Vũ phật ý liếc thuộc hạ, đồng thời giang tay để tỳ nữ giúp mình mặc quan phục.

Trông cái nhìn lạnh lùng của chủ, Vương Thiên giật thót. Hành tung của chủbọn tôi tớ như y nào có quyền hỏi. Y quỳ sụp xuống. “Đại nhân thứ tội.”

“Đứng lên.”

Nút áo cuối cùng được cài, quan phục tươm tất, Lạc Vũ ra ngoài.

Y lâm triều xong, đến tẩm cung của Hoàng thượng đúng lúc cận thần nội thị Tiểu Lộ Tử xử lý sự vụ. Đơn giản, chỉ cần đóng lên mỗi con dấu là xong. Những sự vụ quan trọng đều để sang bên chờ Lạc Vũ rồi.

Lạc Vũ đến,Tiểu Lộ Tử nhanh mắt phát hiện, tức thì chạy đến làm lễ cung kính cònhơn với Hoàng đế, bởi vì Lạc Vũ mới thật sự là chủ tử của y.

Gần đâyngày càng lắm chuyện, không thể không đề phòng, chỉ cần sai một ly là đi một dặm ngay. Đầu tiên An Nguyệt Quân trực tiếp cầm kiếm tới cửa khiêukhích, sau đó lại đến lão già… Cầm kiếm? Kiếm? Kiếm!

Mặt lạnh, khôngthèm quan tâm đến Tiểu Lộ Tử ở bên, Lạc Vũ xông đến trước mặt Tử Hạo,đưa ngón tay lên mũi y, cảm giác cổ vẫn ngọ nguậy trong ngực y mới yênlòng. Song hoài nghi trong đầu vẫn không thể cởi bỏ. Hành động của hắnrốt cuộc có ý gì?

“Hai ngày nay có gì khác thường không?” Lạc Vũ hỏi Tiểu Lộ Tử ở bên.

“Bình thường, đều nằm trong kế hoạch ạ.” Tiểu Lộ Tử cười đáp, nụ cười cung kính. Người này mới đúng là Hoàng đế của y!

Lạc Vũ gật đầu, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái quẳng cho Tiểu Lộ Tử, bảo:“Cầm nó, thấy nó như thấy ta. Về sau sẽ hữu dụng. Ngươi lui xuống đi.”

Tiểu Lộ Tử sáng mắt, mừng rỡ nhận thưởng, cung kính tuân mệnh: “Thưa vâng.”

Chỉ còn lại hai người, Lạc Vũ đối diện với Tử Hạo, mắt đối mắt, ra lệnhrành rọt từng câu từng chữ: “Hạ thánh chỉ ra lệnh thiêu thi thể cố Tểtướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro.”

Thoá mạ? Quá nhẹ. Y muốn Tử Hạo hoàn toàn mất lòng dân!

Chạng vạng.

Nguyệt gia bảo đắm mình trong hoàng hôn ấm – ấm của nắng và ấm của tình người.

“Nương tử, hôm nay trong người khoẻ chứ?” An Nguyệt Quân dìu Diệp Khê Thiến dạo quanh Thấm Tuyết các, lo âu hỏi han.

“Ờ.” Da dẻ Diệp Khê Thiến hồng hào nhờ gần đây ăn nhiều đồ bổ. Đi chưa bao lâu, nàng đã thấm mệt, trán lấm tấm mồ hôi.

An Nguyệt Quân lấy khăn tay do nha hoàn dâng nhẹ lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú. Chỉ cần liên quan đến nương tử, hắnđều sẽ tập trung như vậy.

Vừa lau xong, đương chuẩn bị dạo tiếp thìTề Thiên Phóng một thân trường sam xanh, tóc trắng tung bay giận dữ laotới. Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngó An Nguyệt Quân, định hỏi có chuyện gì thì Tề Thiên Phóng đã gào trước: “Ngươi dám lừa ta?! Còn sai ta làmviệc cho ngươi, quá đáng!”

An Nguyệt Quân lạnh nhạt ngó y một cái, không mở miệng, hiển nhiên chẳng muốn nói.

Diệp Khê Thiến một bên tò mò: “Tề Thiên Phóng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt tức tối lập tức cười phơi phới, Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quânvẫn lạnh nhạt, mắt đầy ẩn ý chuyển sang nhìn Diệp Khê Thiến. “ThiếnThiến, chúng ta quen biết lâu thế rồi mà ngươi còn gọi cả họ tên ta, tatổn thương đó nhé.”

Y chờ xem hắn tỉnh được đến chừng nào!

Diệp Khê Thiến cười khẽ. “Vậy giờ gọi là gì nào?”

“Thiên Phóng là được.” Tề Thiên Phóng thân mật trả lời.

“Ừ.” Diệp Khê Thiến cười theo.

“Thiến Thiến, chúng ta tiến thêm một bước nữa đi.” Tề Thiên Phóng dường nhưđang mê mẩn lắm. Y ngó nắm đấm run run của ai đó mà cười thầm tronglòng. Trông có vẻ sắp bộc phát rồi đây.

Một đường kiếm khí bổ về phía Tề Thiên Phóng. Y né nhanh, tự nhủ quả nhiên bộc phát rồi. Mắt AnNguyệt Quân đằng đằng sát khí, ra chiêu càng tàn độc.

Không chần chừ, Tề Thiên Phóng xoay người trốn. Dù sao cũng thành công rồi. Cái bộ dạng lạnh lùng đó phát khiếp, nhất là võ công y không bằng hắn, không chạychẳng lẽ chờ ngủm? Thế nên nháy mắt, bóng Tề Thiên Phóng mất tăm.

AnNguyệt Quân trừng trừng hướng Tề Thiên Phóng biến mắt, sau đó quay lạinắm tay Diệp Khê Thiến, nói: “Nương tử, chúng ta về đi.”

“Không đi dạo nữa à?” Diệp Khê Thiến tủm tỉm, biết mà vẫn cố hỏi.

“Nương tử, mình đóng cửa đi dạo trong phòng cũng được, rất an toàn.” An Nguyệt Quân dẩu môi, toàn thân nồng nặc mùi giấm.

“Ừ.” Trong lòng Diệp Khê Thiến sớm đã cười nắc nẻ trong bụng.

“Nương tử, không cho nàng tiến thêm bước nữa với hắn.”

“Ừ.”

“Nương tử, về sau gặp hắn, trực tiếp đóng cửa.

Truyện full

  • Tội Nghiệt Của Ta
    Tội Nghiệt Của Ta

    Biên tập: CandyThiếp muốn một tòa đài cao trong mây, với tay có thể bắt được sao.Xây.Thiếp muốn một đóa tuyết liên ngàn năm, ăn vào để...

  • Yêu Em Từ Bao Giờ
    Yêu Em Từ Bao Giờ

    Tác giả: Lani An DiệpThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Vương Cảnh Nghi làm nhân viên pha chế tại một bar cao cấp, hôm ấy cô giúp đồng...

  • Ký Ức Đẹp Nhất
    Ký Ức Đẹp Nhất

    Nguyên tác: Độc gia ký ức Chuyển ngữ: Thiên DuyênThể loại: Từ vườn trường đến xã hội, đôi bên thầm mến, đô thị tình duyên, song khiết,...

  • Dã Lang Ái Cật Nộn Đậu Hủ
    Dã Lang Ái Cật Nộn Đậu Hủ

    Thể loại: nhất thụ nhất công, hiện đại, HEThuyền Kiều Quang chưa từng gặp ai mà giống cái tên Vũ Điền Khải Thái vừa xấu xa lại vô cùng...

  • Chuyện Tình Tristan & Iseut
    Chuyện Tình Tristan & Iseut

    Tác giả: Rosemary SutcliffThể loại: tình cảm, lịch sử, nhiệt huyết...Giới thiệu:Ngày xửa ngày xưa theo hôn ước từ nhỏ vua xứ Co ish cử...

  • Come Lie With Me
    Come Lie With Me

    Dịch giả: k_musicEdit: boduaKhông có văn án.

  • Người Tôi Yêu, Đang Đứng Ở Một Nơi Không Xa Chờ Tôi
    Người Tôi Yêu, Đang Đứng Ở Một Nơi Không Xa Chờ Tôi

    Biên tập: CandySau khi đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm, cô mới phát hiện ngoài trời bắt đầu đổ mưa.Mưa cũng không lớn, nhưng tí tách lộp...

  • Hải Đường Hoa Lệ
    Hải Đường Hoa Lệ

    Tên truyện: Hoa Hải Đường / Hải Đường Hoa LệThể loại: Trùng sinh, hiện đại, sủng.Số chương: 22 chương + 1 ngoại truyện. Cô và anh tình...

  • Trúc Mã Là Sói
    Trúc Mã Là Sói

    5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm: Trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối...

  • Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng
    Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

    Giới thiệu: Tình yêu hường phấn của đôi trẻ hai người ba chân.Mình từng đọc khá nhiều tiểu thuyết có nam chính khuyết tật, không phải...

  • Kỵ Sĩ Của Ma Nữ
    Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

    Ma Ảnh Mị Linh của Hắc Khiết Minh là bộ huyền huyễn độc đáo và đáng đọc vô cùng. Bộ truyện trải dài từ cổ đại đến trung cổ rồi hiện...

  • Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
    Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

    Truyện Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc có nội dung rất lôi cuốn, đặc sác nhất là giai đoạn Gia Tuyền và Cẩm Hiên học bên Đức khoảng...

  • Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
    Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

    Thể loại: Cổ đạiEdit: Dương Tử Nguyệt aka Yun HakuBeta: thesecretofepochMột câu chuyện kể về Nghi Lâm và Đông Phương Bất Bại mang theo...

  • Bảy Năm
    Bảy Năm

    Editor: Den ShìThể loại: Tình hữu độc chung, vòng giải trí, thất niên chi dương, ngưu lang, hiện đại.Độ dài: 41 chươngNhân vật chính:...

  • [Thanh Vũ] Thanh Phù
    [Thanh Vũ] Thanh Phù

    Trans & Edit: @holabat (aka /ca.man.310)Thể loại: 1 x 1, đồng nhân văn, phụ tử, ấm áp, HEĐộ dài: 27 chươngCP: Vương Thanh | Phùng Kiến...