Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ

Miệng Vết Thương Vỡ Ra

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Gió đêm lành lạnh, trăng mờ hư ảo.

 

Trên bàn, bức Phú Ngữ Đồ bị gió thổi hất lên một góc, những tấm lụa nhẹ nhàng phập phồng trên mặt bàn, tựa như một hài tử ngây thơ tinh nghịch, không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi ràng buộc, khát khao tự do và giải thoát.

 

Lâm Lạc bước tới, bàn tay rắn rỏi đ è xuống góc tranh đang bị hất lên, ánh mắt rơi vào những hình vẽ thần quỷ trên đó.

 

Vẫn đáng sợ và quỷ dị như thế.

 

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi cuộn bức tranh lại, đặt vào một chiếc hộp dài, rồi cất lên ngăn cao nhất của giá sách. Cuối cùng, hắn lấy nghiên mực đè lên trên, như thể mọi chuyện đến đây là chấm dứt.

 

Nhìn sắc trời đã tối hẳn, hắn vừa định ra ngoài thì bất chợt, một cơn đau nhói xuyên thấu lưng.

 

Như thể có ai đó cầm dao sắc rạch mạnh một đường dọc theo xương sống, cơn đau lan khắp toàn thân trong nháy mắt. Hắn lảo đảo, chân tê dại, đầu gối mềm nhũn, mất kiểm soát quỵ xuống, gục hẳn xuống mặt đất.

 

"Ưm...?"

 

Sao lại thế này?

 

Lông mày hắn nhíu chặt, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán. Hắn vội đưa tay ra sau lưng, đầu ngón tay lạnh buốt chạm phải một thứ nóng ấm. Nhìn xuống, chỉ thấy trên những đốt ngón tay rõ ràng của mình vương đầy máu tươi sền sệt, từ từ chảy xuống lòng bàn tay chai sạn, len vào từng đường chỉ tay mảnh khảnh, rồi men theo đó nhỏ xuống đất, không một tiếng động.

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên bộ áo xám nhạt của hắn, bóng sáng loang lổ trên nền vải. Sau lưng, máu vẫn không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ cả lớp áo. Máu chảy càng nhiều, cơn đau rát như bị dao cứa càng khiến hắn không thể chống đỡ nổi thân thể đang dần suy kiệt.

 

Chỉ trong chốc lát, hắn ngã gục xuống sàn.

 

Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, cảm giác máu trong người không ngừng bị rút cạn, gần như hút đi toàn bộ sức lực. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào vầng trăng ngoài sổ, tròn trịa, mờ mờ xám xịt, phản chiếu trong đồng tử hắn, dần dần phóng đại.

 

Bỗng nhiên, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống bậu cửa.

 

"Meo~"

 

Một con mèo đen cao lớn, ánh trăng chiếu sau lưng nó, chỉ để lộ một bóng mờ cùng đôi mắt xanh biếc sắc lạnh.

 

Lâm Lạc muốn cử động, nhưng cơ thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.

 

Mèo đen nhảy xuống đất, bốn móng vuốt dẫm lên nền gỗ, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía hắn, cuối cùng nhảy lên lưng hắn, cúi đầu li3m từng giọt máu đang chảy ra từ vết thương.

 

Mặc dù cách lớp áo, hắn vẫn cảm nhận được đầu lưỡi thô ráp của con mèo lướt qua vết thương, như thể muốn hút cạn máu của hắn.

 

Bên ngoài, sương đêm rét lạnh.

 

Sàn nhà băng giá thấm vào tận xương tủy, khiến cả người hắn run rẩy.

 

Hắn chỉ còn nghe thấy nhịp thở của chính mình, yếu ớt và mơ hồ.

 

Dần dần, hắn mất đi tri giác...

 

Sáng hôm sau, gió thu lành lạnh.

 

Một tia nắng mỏng manh xuyên qua khung cửa tử đàn chạm khắc tinh xảo, dịu dàng chiếu xuống thân thể nam nhân nằm trên giường.

 

Rèm lụa xám nhạt lười biếng buông xuống hai bên giường, khẽ lay động theo làn gió nhẹ, mang theo chút ấm áp của ban mai.

 

Trong phòng, lư hương vẫn âm ỉ cháy, tỏa ra hương hoa nhài dịu nhẹ, lan tỏa trong không gian, khiến lòng người an tĩnh.

 

Khung cảnh yên bình này, giống như một buổi sáng mùa đông được bao phủ bởi ánh mặt trời, dễ dàng khiến người ta muốn chìm đắm vào đó.

 

Lâm Lạc dần tỉnh lại.

 

Đôi mắt vốn ôn nhuận như ánh trăng của hắn lúc này phảng phất một tầng mờ mịt, càng khiến hắn thêm trầm lắng.

 

Thân thể hắn yếu ớt, không có chút sức lực nào để ngồi dậy, nhưng đau đớn nơi lưng đã hoàn toàn biến mất.

 

Chỉ là—

 

Hắn không nhớ rõ, đêm qua lạnh đến mức nào.

 

Cũng không nhớ con mèo đen kia có thật sự li3m sạch máu trên người hắn hay không...

 

Đầu hắn đau nhức.

 

Hắn khẽ nhắm mắt, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn.

 

Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cái đầu nhỏ tròn tròn.

 

Một thân hình bé xíu đang ghé sát mép giường, đôi mắt đen láy long lanh nhìn hắn, giọng nói mềm mại cất lên:

 

"Cha?"

 

Giọng nói non nớt nhưng đầy lo lắng.

 

Lâm Lạc giơ tay vuốt v3 khuôn mặt đỏ hồng của đứa trẻ, giọng khàn khàn vì suy yếu:

 

"Sao con lại ở đây?"

 

"Cha bị bệnh, phải không?"

 

Hắn bị bệnh ư?

 

Lâm Lạc khẽ thở dài: "Cha không sao, con đừng lo."

 

"Nhưng tối qua cha chảy rất nhiều máu. Phúc bá không cho con nhìn, ôm con về phòng, nhét vào chăn bắt con ngủ. Con lén trốn tới đây, bọn họ không biết đâu."

 

Nói xong, đứa nhỏ nhíu chặt mày, ngón tay bé xíu đặt lên miệng, thì thầm:

 

"Cha không được nói cho Phúc bá biết con trốn tới đây đâu. Nếu không, ông ấy sẽ không cho con ăn điểm tâm nữa!"

 

Bộ dáng vừa đáng yêu vừa lo lắng của nó khiến lòng hắn mềm nhũn.

 

Lâm Lạc nhìn vào đôi mắt trong veo như hạt trân châu, khóe môi khẽ cong, nhưng khi thấy đôi bàn tay nhỏ bé bị lạnh đến mức đỏ ửng, hắn không khỏi đau lòng.

 

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không?"

 

"Lạnh, bên ngoài có sương."

 

Lâm Lạc do dự một chút, rồi kéo chăn ra: "Vào đây."

 

Đứa nhỏ mừng rỡ vô cùng, lập tức chui tọt vào trong chăn, ngoan ngoãn gối đầu lên tay hắn. Cả người cuộn tròn, tay nhỏ ôm lấy chính mình, giống như một quả trứng bé xíu.

 

Một lát sau, nó ngẩng đầu, thì thầm:

 

"Cha... vẫn thích Ngư nhi chứ?"

 

"Sao con lại hỏi vậy?"

 

"Con sợ cha không cần con nữa... Con muốn lớn lên sẽ đưa cha tới thảo nguyên rộng lớn! Cha từng nói, nơi đó có ngựa, có cỏ, có hoa, có núi tuyết, còn có..."

 

Lâm Lạc bật cười: "Sao con cứ nghĩ đến chuyện đó mãi vậy?"

 

Đứa nhỏ trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi:

 

"Cha... có rời xa con không?"

 

Lâm Lạc nhìn vào đôi mắt tròn xoe đầy nghiêm túc và lo lắng, trái tim chợt mềm nhũn.

 

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé kia, chậm rãi nói:

 

"Ngư nhi, con hãy nhớ kỹ, cha vĩnh viễn sẽ không rời xa con."

 

Nghe vậy, đứa trẻ mới an tâm, rúc sâu vào lòng hắn hơn...

 

Một lát sau, Phúc bá vội vã vào trong phingf tìm tiểu công tử. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông không khỏi sửng sốt:

 

"Lão gia?"

 

Lâm Lạc nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu không cần lên tiếng, tránh làm phiền đứa trẻ. Chỉ đến khi hơi thở của nhi tử dần trở nên đều đặn, một tiếng hắt hơi khe khẽ vang lên, báo hiệu đứa bé đã ngủ say, hắn mới khẽ cất giọng hỏi:

 

"Tối qua ta đã xảy ra chuyện gì?"

 

Phúc bá cũng hạ giọng đáp:

 

"Vết thương trên lưng ngài bất ngờ nứt ra, chảy rất nhiều máu. May mà Lý thái y đến kịp, nếu không..." Ông dừng một chút, giọng nói hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó trấn an, "Nhưng bây giờ không còn gì đáng ngại nữa. Lý thái y đã kê thuốc, dặn ngài an tâm nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục."

 

Vết thương trên lưng?

 

Lâm Lạc nhíu mày.

 

Vết sẹo kia vốn xuất hiện một cách kỳ lạ, vì sao đột nhiên lại vỡ ra?

 

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Giọng điệu nặng nề hơn, hắn hỏi:

 

"Vết thương đó... vẫn mang hình một chữ ư?"

 

Phúc bá thoáng chần chừ, sau đó gật đầu, giọng nói mang theo một chút nặng nề:

 

"Đúng vậy... là một chữ 'Biện'."

 

~~~Hết chương 39~~~

Truyện full

  • Tối Chân Tâm
    Tối Chân Tâm

    Chuyện kể rằng, nơi biên ải xa xôi có người con gái lặng lẽ nhìn trời giữa ánh sáng lập lòe của bầy đom đóm. Nàng không khóc, chẳng bi...

  • Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân
    Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

    Zhihu Dịch: Về Quê Ẩn Cư (觀蕓)Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, NgọtEditor: Thị Con MaGiới thiệuNăm...

  • Yêu Tôi Xin Hãy Nói
    Yêu Tôi Xin Hãy Nói

    Có một câu nói như thế này: “Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng...

  • Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
    Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

    Truyện ngôn tình Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em của tác giả Đinh Mặc sáng tác . Cô rất đa tài có thể viết bất kỳ thể loại nào cô...

  • [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
    [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku

    Thể loại: Đồng nhân Inuyasha, có chút ngược, không muốn tiết lộ cái kếtNhân vật chính: Naraku, Takahshi Yuri | Phối hợp diễn: Kagome,...

  • Văn Khương Công Chúa - Yuying
    Văn Khương Công Chúa - Yuying

    Tác giả: YuyingEditor: Hoằng Vũ Truyện cải biên dựa theo căn cứ lịch sử về công chúa Văn Khương thời xuân thu - 1 công chúa nổi tiếng...

  • Tỏa Tình
    Tỏa Tình

    Editor: Tiểu Điệp nhiThể loại: cổ trang, huynh đệ văn, cường công lãnh thụ (?), HEPairing: Mộ Dung Viễn x Mộ Dung TríMọi sự việc bắt...

  • Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi
    Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

    Tác giả: Ltngoc154Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Truyện SủngGiới thiệu:Cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất nhưng rồi Triệu Bối Hi...

  • Trâm – Nữ Hoạn Quan
    Trâm – Nữ Hoạn Quan

    Thời xưa, người nào muốn bán mình thì cắm một cọng cỏ lên đầu làm dấu, ai muốn mua trông thấy sẽ hỏi và ra giá - Câu chuyện này xảy ra...

  • Cung Nghiệt
    Cung Nghiệt

    Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ lưỡng công, huynh đệ, thụ song tính, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.Tình trạng: nhất bộ 33...

  • Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến
    Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

    Thể loại: Hiện đạiNgày tôi biết được Thẩm Nhật Minh chưa từng dành tình cảm cho tôi, thế giới như sụp đổ trước mắt.Ngày đó không khóc,...

  • Vị Chanh Bạc Hà
    Vị Chanh Bạc Hà

    Tác giả: Quảng Lăng Tán NhânThể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, ngược luyến tàn tâm, cẩu huyết, HE...

  • Chàng Lại Phụ Thiếp
    Chàng Lại Phụ Thiếp

    Chàng chọn thiên hạ, vì vậy phụ ta. Cả thiên hạ rộng lớn kia, ta không thể nào bì được.Nhưng tại sao?   Ta không là gì của chàng cả...

  • Săn Tình Tổng Giám Đốc
    Săn Tình Tổng Giám Đốc

    Người đàn ông tốt ai lại không muốn chiếm làm của riêng cho mình, nhưng điều khó nói trong truyện Săn Tình Tổng Giám Đốc...

  • Thiên Sứ Bị Thất Lạc
    Thiên Sứ Bị Thất Lạc

    Bạn có tin trên đời này tồn tại thiên sứ không? Để tôi kể bạn nghe một câu truyện về thiên sứ có đôi cánh trắng tinh khôi, mang một vẻ...