Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ

Chương 20: Yển thuật sư

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

“Hà Thần lên bờ!”

Người lái thuyền với thân hình cường tráng ngửa đầu thét to một tiếng, ngay sau đó chậm rãi cho thuyền vào bờ, mọi người trên thuyền lục tục lên bờ, từng người cầm theo ngọn đèn dầu trong tay tiến vào toà lầu cao tầng trước mắt.

Lâm Lạc cầm theo đèn dầu trong tay đứng ở bờ sông, những gợn nước của dòng sông chết trước mắt phản chiếu lên chiếc cằm màu hạt dẻ của hắn. Hắn nâng chiếc mũ ố vàng trên đầu, ngửa đầu nhìn toà kiến trúc nguy nga cao trăm trượng phía bên kia sông, những lớp nhà bằng trúc và đá được dựng lên một cách rắc rối phức tạp, dưới ánh đèn lồ ng chiếu rọi, càng thêm lộng lẫy huy hoàng, khiến người tán thưởng không thôi. Có những người đang chậm rãi đi lại ở trên đó, giống như những con kiến nhỏ bé.

Ôn Thứ và Trần Tử Đường cũng nhìn xem đến nỗi trợn tròn đôi mắt.

“Lâm…… lão Lâm! Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy?” Không khó để nghe ra vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi trong giọng nói của Ôn Thứ.

Lâm Lạc thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói với hắn: “Nơi này chính là Quỷ Thị.”

“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!”

“Đừng trời ơi nữa, nhanh chóng đi tìm người đi.”

“Tìm ai?”

“Chân Viễn.” Lâm Lạc cầm theo đèn dầu xoay người đi vào toà lầu cao tầng phía sau.

Ôn Thứ và Trần Tử Đường sửng sốt một chút, vừa nhanh chóng đi theo, vừa hỏi: “Chân Viễn? Chẳng lẽ là Chân Viễn bị tiên hoàng hạ chỉ chém đứt một tay mười mấy năm trước, sau đó bị lưu đày đến Tắc Kinh?”

“Ông ta không đi Tắc Kinh.”

“Vậy sao ông ta lại ở đây? Lão Lâm, ta thật sự càng ngày càng hồ đồ.”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo ta là được!”

Lâm Lạc dẫn theo bọn họ đi lên chiếc cầu thang làm bằng trúc, xuyên qua những hang đá nhỏ chưa đầy hai mét. Lúc thì đi ra, lúc thì tiến vào, giống như bọn họ đang đi ở trong một cái tổ ong khổng lồ, bị vô số địa đạo bao vây, người đi cũng xen lẫn thăng trầm. Đi tới đi lui, luôn cảm thấy nơi nào cũng giống hệt nhau. Ba người càng đi càng lên cao hơn, nhưng trước sau vẫn chưa đi tới điểm cuối, cũng không tìm thấy cửa ra.

Ôn Thứ cảm thấy hoa cả mắt, nhất thời không chịu nổi nên chống tay lên vách đá, bàn tay bỗng nhiên bị bỏng một chút. Hắn đột nhiên rụt tay về, nhưng lòng bàn tay lại không hề có dấu vết bị bỏng.

“Vì sao vách đá này lại nóng như thế?”

Trần Tử Đường không tin, cũng sờ s0ạng một chút, nhưng lại thấy lạnh như băng: “Đâu phải nóng, rõ ràng giống như một khối băng.”

“Khối băng? Không phải ngươi nghĩ sai rồi chứ? Căn bản là nóng như bị lửa đốt.” Ôn Thứ thật cẩn thận sờ một chút, nhiệt độ trên vách đá đột nhiên trở nên rất thoải mái, không nóng không lạnh. Hắn nhíu mày nói, “Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng rất nóng.”

Vì thế, Trần Tử Đường thử lại một lần nữa, kết quả bị nóng đến nỗi chút nữa đã hét lên, kinh ngạc: “Vách đá này…… làm bằng cái gì vậy, vì sao lúc móng lúc lạnh như thế?”

Lâm Lạc đi ở phía trước, đã ra khỏi động đá, nghe thấy tiếng bọn họ đang ầm ĩ phía sau. Hắn quay trở lại, sắc mặt uy nghiêm nói: “Các ngươi đừng nghiên cứu vách đá nữa, nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ phải loanh quanh ở đây nửa ngày.”

“Vâng.” Hai người cùng đáp lại, sau đó cùng nhau nhanh chóng đi theo.

Ba người lại lần lượt xuyên qua sơn động, đi được khoảng thời gian một nén hương, cuối cùng cũng đến lối ra. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc cầu, trên cầu phủ đầy rêu xanh, trên rào chắn nạm đầy đầu lâu trang trí. Ở một đầu cầu bên kia, lại là một tòa thành khác. Phóng mắt nhìn lại, có thể so sánh với một toà thành Trường An ở dưới lòng đất, khắp lối đi đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ chói mắt. Tất cả đều được dùng trúc và đá dựng thành nhà ở, nhấp nhô, san sát nối tiếp nhau, cực kỳ đồ sộ.

“Chậc! Chậc! Chậc!” Ôn Thứ khó nén được kinh ngạc, cảm thán trong lòng.

Ngay sau đó, Lâm Lạc mang theo bọn họ đi lên cây cầu, dẫm lên rêu xanh đầy đất đi về phía đối diện. Rất nhiều người tụ tập ở phía bên này Quỷ Thị, hai bên đều bày quán. Tuy nhiên, bọn họ bày bán không phải là rau dưa củ quả, cũng không phải tơ lụa, mà là rất nhiều loài sâu bọ kỳ quái, sọt này qua sọt khác. Những người này đều không phải dùng bạc để mua sắm, mà là dùng quả anh túc.

Ở Quỷ Thị, quả anh túc chính là tiền!

“Lần này tới đây một chuyến, quả thật mở rộng tầm mắt.” Trần Tử Đường nhẹ giọng nói.

Lâm Lạc dường như biết đường, mang theo bọn họ xuyên qua phố xá sầm uất, vòng tới một con hẻm nhỏ, sau đó quẹo vào một cánh cửa. Bên trong cánh cửa là một mảnh đen nhánh, không có ngọn đèn nào được thắp sáng, chỉ có ngọn đèn dầu mỏng manh trong tay tản ra ánh sáng.

Ôn Thứ vừa lần mò đi ở phía trước, vừa dò hỏi: “Đây là đâu?”

“Đi tiếp ngươi sẽ biết.” Lâm Lạc tìm được lối vào cầu thang lên lầu, chiếu đèn dầu đi ở phía trước, sau đó bước lên.

Bởi vì cầu thang đã lâu năm không được tu sửa, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt từng đợt, giống như tiếng mèo rừng kêu vào ngày xuân.

Bọn họ càng đi lên cao, nhìn thấy phía trên có ánh sáng yếu ớt truyền đến. Sau khi đi lên, bọn họ mới phát hiện ra, đây là một căn gác mái rộng mở, bên trong thắp đầy nến, trên xà nhà còn được treo rất nhiều dải vải rách nát.

Lâm Lạc không đi vào bên trong, chỉ đứng bất động tại chỗ, giống như đang chờ đợi gì đó?

Mà Ôn Thứ vừa lên đi, lập tức phát hiện dưới lòng bàn chân không biết đã dẫm phải thứ gì đó. Hắn cúi đầu nhìn, không ngờ phát hiện đó là một bộ xương tay, xương năm ngón tay tr@n trụi còn đang cử động. Ngay lập tức, hắn đóng băng tại chỗ.

“Không cần sợ hãi, đó chỉ là một bàn tay giả,  bởi vì trong đó có cơ quan nên mới có thể cử động.” Một giọng nói già nua âm trầm truyền ra từ bên trong.

Nghe tiếng nhìn lại, lập tức nhìn thấy một lão nhân mặc áo đen xộc xệch cũ nát, khom lưng bước ra bằng đôi chân trần, một khuôn mặt dơ bẩn bị che giấu ở dưới đầu tóc rối bù. Bộ xương tay vươn ra từ vạt áo đang ôm một cái đầu lâu. Trên đầu lâu còn có một đôi mắt rất thật, theo động tác lão nhân đi đường mà chớp chớp vài cái. Lão nhân chậm rãi đi tới một cái bàn bên cạnh đặt đầy các loại dụng cụ kéo, rìu, đao, búa…… ngồi xuống. Bộ xương tay cầm lên một con dao nhỏ, sau đó cạo nhẹ trên chiếc đầu lâu trong ngực, năm ngón tay xương xẩu trông có vẻ còn linh hoạt hơn cả bàn tay của người bình thường.

Lão nhân đưa lưng về phía sau ba người, âm trầm nói: “Lâm đại nhân thật là tao nhã, không ngờ cũng chạy đến nơi này.”

Lâm Lạc đặt đèn dầu trong tay qua một bên, chắp tay thi lễ với lão nhân, có thể thấy được sự kính trọng của hắn, nói một tiếng: “Chân đại nhân.”

“Hiếm khi được ngươi nhớ tới ta.”

“Chân đại nhân ở đây, sao ta có thể quên?”

Lão nhân cười một chút: “Hiếm có hiếm có!”

Ôn Thứ nhất thời khiếp sợ: “Vị này…… chính là Chân Viễn, Chân đại nhân?”

Hắn quả thực không dám tin tưởng!

Người này tên là Chân Viễn, là yển thuật sư nổi danh trong triều Đại Du, tinh thông tất cả các cơ quan trận pháp và thuật điều khiển con rối, một tay kỹ năng không người nào có thể địch nổi, tiên hoàng cũng cực kỳ tán thưởng. Đáng tiếc người này tâm tính cực cao, không muốn bị người khống chế. Năm đó tiên hoàng yêu cầu hắn dùng rối gỗ diễn trò, để xứ thần ở quốc gia khác chiêm ngưỡng, nhưng hắn thà rằng phạm phải tội danh kháng chỉ cũng không muốn trở thành con hát mặc người sai khiến. Tiên hoàng giận dữ, lập tức hạ lệnh chặt đứt một bàn tay của hắn, lưu đày đến Tắc Kinh. Tính ra, có lẽ đã mười bốn năm trôi qua.

~~~Hết chương 20~~~

Truyện full

  • Tối Chân Tâm
    Tối Chân Tâm

    Chuyện kể rằng, nơi biên ải xa xôi có người con gái lặng lẽ nhìn trời giữa ánh sáng lập lòe của bầy đom đóm. Nàng không khóc, chẳng bi...

  • Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân
    Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

    Zhihu Dịch: Về Quê Ẩn Cư (觀蕓)Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, NgọtEditor: Thị Con MaGiới thiệuNăm...

  • Yêu Tôi Xin Hãy Nói
    Yêu Tôi Xin Hãy Nói

    Có một câu nói như thế này: “Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng...

  • Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
    Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

    Truyện ngôn tình Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em của tác giả Đinh Mặc sáng tác . Cô rất đa tài có thể viết bất kỳ thể loại nào cô...

  • [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
    [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku

    Thể loại: Đồng nhân Inuyasha, có chút ngược, không muốn tiết lộ cái kếtNhân vật chính: Naraku, Takahshi Yuri | Phối hợp diễn: Kagome,...

  • Văn Khương Công Chúa - Yuying
    Văn Khương Công Chúa - Yuying

    Tác giả: YuyingEditor: Hoằng Vũ Truyện cải biên dựa theo căn cứ lịch sử về công chúa Văn Khương thời xuân thu - 1 công chúa nổi tiếng...

  • Tỏa Tình
    Tỏa Tình

    Editor: Tiểu Điệp nhiThể loại: cổ trang, huynh đệ văn, cường công lãnh thụ (?), HEPairing: Mộ Dung Viễn x Mộ Dung TríMọi sự việc bắt...

  • Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi
    Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

    Tác giả: Ltngoc154Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Truyện SủngGiới thiệu:Cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất nhưng rồi Triệu Bối Hi...

  • Trâm – Nữ Hoạn Quan
    Trâm – Nữ Hoạn Quan

    Thời xưa, người nào muốn bán mình thì cắm một cọng cỏ lên đầu làm dấu, ai muốn mua trông thấy sẽ hỏi và ra giá - Câu chuyện này xảy ra...

  • Cung Nghiệt
    Cung Nghiệt

    Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ lưỡng công, huynh đệ, thụ song tính, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.Tình trạng: nhất bộ 33...

  • Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến
    Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

    Thể loại: Hiện đạiNgày tôi biết được Thẩm Nhật Minh chưa từng dành tình cảm cho tôi, thế giới như sụp đổ trước mắt.Ngày đó không khóc,...

  • Vị Chanh Bạc Hà
    Vị Chanh Bạc Hà

    Tác giả: Quảng Lăng Tán NhânThể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, ngược luyến tàn tâm, cẩu huyết, HE...

  • Chàng Lại Phụ Thiếp
    Chàng Lại Phụ Thiếp

    Chàng chọn thiên hạ, vì vậy phụ ta. Cả thiên hạ rộng lớn kia, ta không thể nào bì được.Nhưng tại sao?   Ta không là gì của chàng cả...

  • Săn Tình Tổng Giám Đốc
    Săn Tình Tổng Giám Đốc

    Người đàn ông tốt ai lại không muốn chiếm làm của riêng cho mình, nhưng điều khó nói trong truyện Săn Tình Tổng Giám Đốc...

  • Thiên Sứ Bị Thất Lạc
    Thiên Sứ Bị Thất Lạc

    Bạn có tin trên đời này tồn tại thiên sứ không? Để tôi kể bạn nghe một câu truyện về thiên sứ có đôi cánh trắng tinh khôi, mang một vẻ...