Trạch Thiên Ký

Chương 56: Quyển 1 Vấn đề nhân phẩm

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Nhìn thanh niên nam tử mặt mũi anh tuấn, khí độ thong dong, Trần Trường Sinh bình tĩnh hành lễ, tâm tình cũng không bình tĩnh tựa như biểu hiện.

Trần Lưu Vương có huyết mạch hoàng tộc, tự nhiên thiên phú xuất chúng, chẳng qua thuở nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, thân phận quá mức tôn quý, đại triêu thí cũng sẽ không tham gia, không có cơ hội biểu hiện thực lực của mình, nhưng Thiên Đạo viện viện trưởng cùng cung phụng trong cung đều đã nói, dựa theo cảnh giới thực lực của hắn, ban đầu muốn vào Thanh Vân bảng là chuyện rất dễ dàng, hiện tại hắn đã qua hai mươi tuổi, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý, Điểm Kim bảng khẳng định cũng có một chỗ ngồi cho hắn.

Nhưng hắn có thể được thần tướng trọng thần như Từ Thế Tích tôn trọng, cùng hoàng tộc huyết mạch và cảnh giới thực lực không có quan hệ gì, mà đơn giản là vì Thánh Hậu nương nương đối xử với hắn cùng người khác bất đồng, để hắn ở lại trong kinh đô, chuyện này dẫn phát vô số phỏng đoán —— chẳng lẽ Thánh Hậu nương nương muốn để hắn kế nhiệm ngôi vị hoàng đế của Đại Chu vương triều ư?

Rất nhiều người nghĩ như vậy, nhưng những năm qua Thiên Hải gia vô cùng bá đạo, Trần Lưu Vương dù sao cũng họ Trần, Thánh Hậu nương nương vẫn chưa có thái độ rõ ràng, cũng không ai biết sau này hắn ở Đại Chu triều sẽ sắm vai thế nào, cho nên mọi người trong kinh đô đối đãi với hắn cực kỳ phức tạp, kính trọng mà xa cách.

Từ Thế Tích thân là thần tướng của Đại Chu vương triều, thâm thụ tín nhiệm của Thánh Hậu nương nương, bởi vì năm đó thanh trừ hoàng tộc làm phản, ở trong triều gây ra quá nhiều thù hằn, cho nên thái độ của hắn đối với Trần Lưu Vương càng thêm cẩn thận, nhưng cũng không khỏi không thử làm chút chuyện, ít nhất không thể đắc tội với đối phương.

Hắn biết Trần Lưu Vương tối nay đại biểu Thánh Hậu nương nương đến chủ trì Thanh Đằng yến, chịu trách nhiệm tiếp đãi sứ đoàn phía nam đường xa mà đến, nhưng không ngờ tới, ở ngoài điện gặp được đối phương, hơn nữa trong ngôn ngữ vô tình hay cố ý nhắc nhở chính mình một ít chuyện, che chở cho Trần Trường Sinh.

Từ Thế Tích xác nhận hôn ước giữa Trần Trường Sinh cùng con gái mình là không ai biết được, như vậy Trần Lưu Vương điện hạ bỗng nhiên xuất hiện có ý che chở, chỉ có thể rơi vào phía trên Quốc Giáo học viện, điều này làm cho hắn liên tưởng tới chút ít tin đồn gần nhất lan truyền trong kinh đô, cảm thấy có chút bất an.

Trần Lưu Vương nhìn Từ Thế Tích một cái, sau đó nhìn về Trần Trường Sinh mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì cần Bổn vương hỗ trợ không?"

Thanh âm của hắn không nhanh không chậm, thần thái ôn hòa dễ thân, để cho người ta cảm giác thật rất giống một trận xuân phong, làm người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.

Thời điểm ban đầu, Trần Trường Sinh cũng không rõ ý tứ che chở trong lời nói của vị Điện hạ này, nghe câu nói kia xong liền giải quyết dễ dàng, lúc này nghe lời của đối phương ôn hòa tha thiết, lại càng cảm kích, nói: "Đa tạ Điện hạ quan tâm."

"Không cần cám ơn ta. Trên thực tế, đứa nhỏ nhà ngươi chỉ là cá trong chậu gặp phải tai ương, đám người vô dụng chúng ta chỉ biết ở trên cửa thành ngắm phong cảnh, phải nói tiếng xin lỗi mới đúng."

Trần Lưu Vương nhìn hắn mỉm cười nói, nói rất tùy ý, giọng nói cũng rất chân thành.

Thành môn thất hỏa, mới có thể làm cho ương cập trì ngư. (Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư : cửa thành cháy mới làm cho cá trong ao gặp phải tai họa)

Nếu như không phải hai loại thế lực mới cũ của Đại Chu vương triều mượn chuyện Quốc Giáo học viện thu nhận học sinh hô phong hoán vũ, Trần Trường Sinh chỉ là một thiếu niên bình thường không ai biết đến, làm sao lại bị người trong kinh đô nhìn chăm chú, làm sao có thể dính vào nhiều phiền toái như thế?

Trần Lưu Vương không biết chuyện giữa Trần Trường Sinh cùng Đông Ngự thần tướng phủ, cho rằng Từ Thế Tích cũng muốn gây rắc rối cho hắn, cũng là trong lời nói nhắc tới những phiến toái này, hắn thân là thành viên hoàng tộc, nói với Trần Trường Sinh một tiếng xin lỗi, là chuyện đương nhiên.

Dĩ nhiên, một vị Quận Vương điện hạ có thể đối với người bình thường như Trần Trường Sinh nói lời xin lỗi, chứng minh hắn thật rất bình dị gần gũi, hơn nữa ngay trước mặt Từ Thế Tích, ở trong hoàng cung, hắn cũng không để ý tới mâu thuẫn giữa cựu hoàng tộc cùng Thánh Hậu nương nương, càng bộc lộ đại khí tiêu sái.

"Điện hạ khách khí."

Trần Trường Sinh thật sự rất thích vị Quận Vương điện hạ này, nói: "Nếu như có chuyện gì cần phiền tới Điện hạ, ta nhất định sẽ nói với ngài."

"Rất tốt, ta rất thích tính tình như vậy, hơn nữa ta không sợ phiền toái."

Trần Lưu Vương mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, sau đó đi vào trong điện, trong bóng đêm có thị vệ đi theo, trước khi hắn rời đi, hắn nhìn Từ Thế Tích một cái, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa , không có ý vị cảnh cáo, nhưng lại mang theo mười phần cảnh cáo.

Dạ minh châu ánh sáng nhu nhuận, xuyên qua lớp giấy mỏng trên khung cửa, trở nên không yên.

Mặt của Từ Thế Tích được ánh sáng chiếu vào, có chút âm tình bất định.

Trần Lưu Vương điện hạ đã đi, nhưng lời của hắn còn lưu trong hành lang, gió đêm cũng không thể xua tan.

Từ Thế Tích không thể nào làm gì đối với Trần Trường Sinh nữa, sắc mặt như sương nói: "Ngươi rất may mắn."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là vì nhân phẩm của ta không sai."

Nói xong câu đó, hắn nở nụ cười.

Ở trong mắt rất nhiều người, Trần Trường Sinh có sự thành thục chững chạc vượt xa số tuổi, bởi vì hắn từ trước đến giờ biểu hiện vô cùng bình tĩnh, có rất ít biểu hiện mừng rỡ âu sầu, cùng không quá thân cận chung đụng, chẳng qua giữ vững lễ số, ngay cả nụ cười cũng cũng không nhiều lắm.

Nhưng lúc này hắn cười rất vui vẻ, bởi vì trước mặt là Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích cũng đang cười, tựa như cảm thấy tiểu hài tử trả lời rất thú vị, rất trẻ con , nhưng hắn cười rất khó coi.

Vị Ương cung dù sao không phải chánh điện, cũng không phải nội cung mà Thánh Hậu nương nương ở, địa phương xa hơn một chút, còn có chút phế viên. Lúc này bóng đêm thâm trầm, từ cỏ dại trong phế viên có một con dê đen tuyền chậm rãi đi ra, ánh mắt phản chiếu tinh quang, dày đặc chí cực.

Từ Thế Tích nhìn bóng đêm nơi đó, khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa, phất tay áo vào đại điện.

Trần Trường Sinh cũng nhìn thấy con dê màu đen này.

Hắc dương lẳng lặng nhìn hắn, sau đó đi tới phía ngoài cung điện, đi lại trên đường, vừa dừng lại quay đầu nhìn hắn một cái, tựa như muốn chỉ đường cho hắn.

Trần Trường Sinh hiểu được ý của hắc dương—— nó muốn hắn xuất cung.

Mặc dù không thể nói chuyện với nhau, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, hơn nữa tin chắc hắc dương đối với mình có thiện ý, như vậy đồng nghĩa, chuyện tối nay còn chưa kết thúc, thậm chí có thể, trắc trở hoặc là nói nguy hiểm chân chính giờ mới bắt đầu.

Nhưng hắn không đi theo, bởi vì hắn muốn tham gia Thanh Đằng yến hôm nay.

Hắn cho tới bây giờ cũng còn chưa nghĩ kỹ, khi sứ đoàn phía nam cầu hôn chính mình phải làm thế nào, nhưng hắn muốn tận mắt chứng kiến.

Hoặc là lúc chứng kiến, chính mình sẽ biết phải làm sao.

...

...

Hắc dương biến mất ở trong bóng đêm.

Trần Trường Sinh đứng trong quang minh ngoài điện, nghĩ tới Từ Thế Tích lúc trước phát ra khí tức kinh khủng, biết lúc đó quả thật rất nguy hiểm.

Từ Thế Tích nói hắn rất may mắn, đó là vì Trần Lưu Vương điện hạ bỗng nhiên xuất hiện.

Hắn hồi đáp: có thể là vì nhân phẩm của mình không sai.

Nhân phẩm, chính là không thiếu không tổn đạo nghĩa.

Người đắc đạo, tất nhiên được nhiều giúp đỡ.

Đây là đạo lý hắn học được từ ba ngàn cuốn đạo tàng.

Rời khỏi Tây Ninh trấn, đi tới kinh đô, chịu rất nhiều chèn ép, nhục nhã, dò xét, nhưng giống như trước cũng có rất nhiều người trợ giúp hắn, tỷ như giáo khu xử giáo chủ đại nhân, tỷ như Tân giáo sĩ, tỷ như Trần Lưu Vương điện hạ, bao gồm cả hắc dương vừa biến mất trong bóng đêm kia.

Tại sao những người này muốn trợ giúp mình? Hắn rất thanh tĩnh, chuyện này cùng nhân phẩm và đạo nghĩa không có bất cứ quan hệ nào, sau khi tới kinh đô có chút nhục nhã cùng áp lực chính mình không nên gánh chịu, những trợ giúp này vốn cũng không nên có, rất nhiều chuyện chỉ là vì hiểu lầm.

Hắn và Từ Hữu Dung có hôn ước, chỉ có Đông Ngự thần tướng phủ cùng vị đại nhân vật trong cung biết được, những người khác không biết, hắn vào Quốc Giáo học viện, cùng với Đông Ngự thần tướng phủ mấy tháng trước nhục nhã đả kích hắn, lại bị rất nhiều người cho là có thâm ý khác.

Quốc Giáo học viện ví như một cái hồ đã không có ai tới ngắm, bên trong mọc lên rất nhiều bông sen hoang dã.

Hắn chỉ là một vị khách qua đường chẳng may ngộ nhập vào cái hồ này, muốn mượn thuyền nhỏ đi tới bên kia hồ, vung lên mái chèo lại hù dọa đến một đám cò trắng.

Đang suy nghĩ những chuyện này, trong bóng đêm xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót thê lương, sau đó mơ hồ có thanh âm nước bắn tung tóe.

Không biết là đám chim đêm đi tìm mồi, hay là bị thứ khác bắt làm mồi.

Trần Trường Sinh xoay người chỉ thấy đêm đen nhánh, trong lòng sinh ra chút ít cảnh báo.

Mà đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.

Thanh âm này đến từ sâu trong bóng đêm, nhưng không tan vào bóng đêm.

Thanh âm này đến từ sâu trong cung điện, nhưng không hòa vào cung điện.

Thanh âm này trực tiếp vang lên trong tai của hắn, sau đó trực tiếp rơi vào trong lòng của hắn.

Thanh âm này cực kỳ thanh thúy, rất động lòng người, tựa như mùi vị mứt quả ghim thành xâu mùa đông, nhưng cũng hàn lãnh tựa như mùa đông.

"Ngươi, chính là Trần Trường Sinh sao?"

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gió trong Vị Ương cung xuyên qua kẽ hở, rất nhẹ nhàng, nơi xa thanh âm gió thu nhẹ phẩy lá cây xuyên qua quảng trường rộng rãi, rất nhẹ nhàng, thanh âm trực tiếp vang trong trái tim của hắn cũng nhẹ nhàng giống như vậy, nhưng lại giống như sấm sét.

Nếu là người bình thường, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên trong lòng của mình, nhất định sẽ kinh hãi bất an, nhưng Trần Trường Sinh không có phản ứng gì, hắn nhìn cung điện san sát trong bóng đêm, cố gắng tìm được vị trí của người nói chuyện.

Hắn đọc một lượt đạo tàng, biết được Tụ Tinh cảnh cường giả có thể rất nhẹ nhàng đem thanh âm truyền tới trong tai người bình thường.

"Ngươi còn bình tĩnh hơn so với sự tưởng tượng của ta, hoặc là nói, là đần độn ư?"

Thanh âm kia lần nữa vang lên.

"Ta chỉ hy vọng ngươi thông minh hơn một chút so với sự tưởng tượng của ta."

Trong hoàng cung có một nữ tử, tuổi còn trẻ cũng đã tu đến cảnh giới Tụ Tinh, không thèm để ý tới lời nói mà Trần Lưu Vương lúc trước lưu lại, quyền thế địa vị có thể kinh người đến mức nào, thân phận đã sớm được miêu tả rõ ràng, chính là vị đại nhân vật trong cung lúc trước Trần Trường Sinh nghĩ đến.

Hắn nhìn cung điện san sát trong bóng đêm, bình tĩnh hành lễ nói: "Gặp qua Mạc đại cô nương."

Thanh âm kia biến mất chốc lát, tựa như không ngờ Trần Trường Sinh có thể lập tức nghĩ đến nàng là ai, hoặc là không thói quen với cách xưng hô này.

Chủ nhân thanh âm này, chính là Mạc Vũ cô nương trong truyền thuyết.

Nữ nhân có quyền thế thứ hai trong Đại Chu vương triều, thậm chí có thể là người có quyền thế thứ hai.

"Ngươi có thể gọi ta là Mạc Vũ cô nương."

"Vâng, Mạc đại cô nương."

Chẳng biết tại sao, tối nay Trần Trường Sinh tỏ vẻ rất bướng bỉnh.

Có thể bởi vì hắn biết nguyên nhân Mạc Vũ bỗng nhiên xuất hiện.

"Ngươi đúng là thiếu niên rất thông minh."

"Khách khí."

"Những ngày qua kinh đô phong vân ẩn động, ngươi vẫn ở Quốc Giáo học viện đóng cửa không ra, đây cũng là vì sao ta nói ngươi thông minh."

"Khách khí."

"Chẳng qua sự thông minh này... Không khỏi có chút vô sỉ."

"Xin chỉ giáo."

"Ngươi đoán được thân phận của Lạc Lạc, cho nên trốn sau lưng nàng, chẳng lẽ không phải vô sỉ hay sao?"

"Là ngươi sắp xếp cho ta tiến vào Quốc Giáo học viện, ngươi biết ta chỉ nghĩ đọc sách tu hành, ta không nghĩ nhiều như thế."

"Nhưng cuối cùng ngươi vẫn lợi dụng nàng."

"Đó là ý của nàng."

"Phàm là nam tử có chút khí phách, cũng sẽ không lừa gạt một tiểu cô nương ngây thơ thuần lương như thế."

"Ta chưa từng lừa gạt nàng sao?"

"Nếu như không phải lừa gạt, một người thân phận như nàng, làm sao có thể bái ngươi làm thầy?"

Nghe được vấn đề này, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, sau đó hắn nhìn về sâu trong bóng đêm nói: "Có thể là vì nhân phẩm của ta không sai."​

Truyện full

  • Hoàng Hậu Lười Mặc Viên
    Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

    Huỳnh Mặc Viên chính là một con sâu vô cùng lười. Trong một lần ăn bỏng ngô cô đã xuyên không đến cổ đại.Cô thực sự hận, hận món bỏng...

  • Phía Sau Một Vai Phản Diện
    Phía Sau Một Vai Phản Diện

    Thể loại: Hành động, viễn tưởng, tình cảmTôi đã mất tất cả. Từ thần dân, bằng hữu, gia đình, đồng đội. Nhưng tôi vẫn sẽ cầm vũ khí để...

  • Trạch Thiên Ký
    Trạch Thiên Ký

    Dịch giả: vipnd2003Thái Thủy nguyên niên, có thần thạch từ không gian bay tới, phân tán khắp nhân gian, trong đó có thần thạch rơi vào...

  • Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (Ngã Đích Lão Ba Thị Lão Đại )
    Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (Ngã Đích Lão Ba Thị Lão Đại )

    Tựa gốc: Ngã đích lão ba thị lão đạiEditor: Tiểu MộcThể loại: hiện đại, hắc bang, phụ tử niên thượng, 1×1, cường cường, bá đạo ôn nhu...

  • Đông Sang Có Xuân Về Chăng
    Đông Sang Có Xuân Về Chăng

    Đông sang Xuân đến, là lẽ của tự nhiên tuần hoàn theo chu kỳ. Thế nhưng, cũng là Xuân nhưng Thừa Xuân lại ra đi không trở lại. Vĩnh...

  • Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
    Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

    - Cuộc đời bạn sẽ ra sao khi luôn gặp xui xẻo, nhất là khi giúp người khác? Phải bỏ cuộc sao?Thế nhưng Đỗ Cầm càng xui thì lại càng.....

  • Sa lậu
    Sa lậu

    Edit: Phong MyThể loại: Đam mỹ (nam x nam), cổ trang, giang hồ, mỹ công sửu thụ, HE.Truyện là phần tiếp theo của Sa Lạp cùng tác giả,...

  • [Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên
    [Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

    Edit: Hồ Ly Thuần KhiếtThể loại: cổ trang, lãnh khốc cường công, ôn nhu bình thường thiện lương thụ, sinh tử văn, điềm văn có chút...

  • Bà Xã Nghịch Ngợm
    Bà Xã Nghịch Ngợm

    Truyện Bà Xã Nghịch Ngợm của tác giả Lâm Phỉ xoay quanh nhân vật nữ chính tên Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon...

  • Tâm Ngứa
    Tâm Ngứa

    Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, sủng ngọt, nữ truy, HE.Số chương: 64 chươngEditor: TBBPoster: Tâm Tít TắpNhân vật chính:...

  • Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
    Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

    Thể loại: Đồng nhân Tuổi trẻ bao thanh thiên, trinh thám, cường, HEĐộ dài: 70 chươngConverter: U Tịch CốcEdit: Kiri + YukiraXuyên qua...

  • Cây Và Đất
    Cây Và Đất

    Tên khác: Anh muốn là một thân câySố chương: 47 chươngThể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Tình chú cháu, Ngược, SE.Edit: ShiBìa: AuroraVăn...

  • Tinh Linh Tuyết
    Tinh Linh Tuyết

    Thể loại: Ngôn Tình cổ đại, nhẹ nhàngNam chính: Dương Minh Nhật, Nữ chính: Bạch Linh TuyếtNàng từ nhỏ luôn mang mặc cảm vì bản thân...

  • Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
    Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

    🥑 Hán Việt: Bị tháo hán quân nhân mãi hồi gia chi hậu (lục linh niên đại)🥑 Tác giả: Kiểu Kiểu🥑 Nguồn: Vespertine + Hàn Lạc 🥑 Thể loại:...

  • Lại Trán Mai
    Lại Trán Mai

    Thể loại: xuyên không, điền văn, HEEditor: Hoàng Hiểu PhongBeta: Ellizza“Ta đã sớm biết, tình yêu là một thứ không thể dời đổi. Nếu như...