Tiểu Tùy Tùng - Tùng Gian Tuyết

Chương 10: Người mẫu

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Thời gian thấm thoát trôi qua, vào dịp Tết năm tháng sau, ba anh em Quan gia cuối cùng cũng lại ngồi cùng nhau trên bàn ăn trưa. Vị trí của Từ Mẫn Dục giờ đây được thay thế bởi Văn Nguyệt.

Quan Thư Diệc không ngừng gắp thức ăn cho Văn Nguyệt, cậu cúi đầu ăn cơm, còn Quan Thư Dã lại im lặng lạ thường. Bầu không khí đầy sự ngượng ngùng khó diễn tả đang dần bao trùm.

Quan Thư Khanh khẽ hắng giọng, nâng ly phá tan sự tĩnh lặng: "Anh cả, Tiểu Dã, Tiểu Nguyệt, năm mới đến rồi, chúc năm Dần phát tài! Chúc anh cả làm ăn phát đạt, tài lộc dồi dào Tiểu Dã thi đỗ vào đại học A, Tiểu Nguyệt sinh một em bé ngoan ngoãn, không quấy phá."

"Anh cảm ơn." Quan Thư Diệc cụng ly, trong lòng anh luôn cảm thấy hài lòng về người em thứ hai này, không giống cậu em út hay làm anh lo lắng. Nhờ có y mà những năm tháng vất vả của anh không hề vô ích.

Nhưng Quan Thư Dã không nâng ly, chỉ nói: "Em thi vào đại học D, không cần chúc em đỗ đại học A nữa."

Lông mi Văn Nguyệt khẽ rung lên, cậu không kìm được mà nhìn sang Quan Thư Dã. Đại học A là ngôi trường mà hai người đã hứa hẹn sẽ cùng nhau thi vào, giờ cậu không thể thi nữa…vậy mà Quan Thư Dã cũng không đi thi.

Thông tin này khiến cậu thoáng sững sờ, quên cả nâng ly.

Quan Thư Khanh nhìn thấy vẻ thất thần của Văn Nguyệt, trong lòng không khỏi cảm thấy cậu có chút đáng thương.

Anh cả của y gần đây đang bận rộn xem mắt, e là không lâu nữa sẽ cưới một cô vợ mới về nhà.

Còn cậu em út thì muốn thi lên thủ đô, có vẻ quyết định sẽ không về nhà suốt bốn năm, cứ thế đối đầu với anh cả.

Vậy Văn Nguyệt và đứa bé phải làm sao đây?

Xem ra chỉ còn lại y, người anh thứ hai, sẽ chăm sóc cho họ thôi.

Quan Thư Khanh thầm nghĩ, nụ cười trên môi không đổi, nhẹ nhàng chạm ly nước của Văn Nguyệt, cười nói: "Không biết con của Tiểu Nguyệt sẽ giống ai nhỉ? Nếu giống Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ rất thanh tú xinh đẹp, nếu giống anh cả thì tám phần sẽ rất ngầu đây."

Văn Nguyệt giật mình trở lại thực tại, nghe câu nói của Quan Thư Khanh thì không nhịn được mà khẽ xoa bụng. Đứa bé đã được bảy tháng rồi, nhưng gần đây thời gian mà Quan Thư Diệc ở bên cậu lại ít đi. Tuy nhiên, đứa trẻ rất thích chất dẫn dụ của cha mình, khi không ngửi thấy sẽ bồn chồn, cựa quậy trong bụng cậu.

Cậu đành phải ôm chiếc áo còn vương mùi hương của Quan Thư Diệc mỗi ngày, khi được anh ở bên thì luôn quấn quýt để được hôn anh. Giờ đây, cậu quả thực như một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn. Văn Nguyệt vừa có chút sợ hãi đối với Quan Thư Diệc nhưng nhiều hơn là sự phụ thuộc. Có lẽ vì thế mà Quan Thư Dã ngày càng lạnh nhạt với cậu.

Nghĩ đến đây, Văn Nguyệt thoáng buồn bã.

Sau bữa cơm đoàn viên, mỗi người lại quay về với công việc riêng của mình.

Trong thư phòng, Văn Nguyệt ngồi trên đùi Quan Thư Diệc, cả người tựa vào lòng anh, chăm chú nhìn anh làm việc, thỉnh thoảng còn len lén hôn cằm anh. Quan Thư Diệc mỗi khi xử lý xong một tài liệu đều dành cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt. Cả hai quấn quýt như một đôi vợ chồng son.

“Em yêu, đã nghĩ ra tên cho con chưa?” Sau một nụ hôn, Quan Thư Diệc xoa nhẹ tóc Văn Nguyệt rồi hỏi.

“Tên là Quan Tiểu Lạc.” Văn Nguyệt trả lời.

Quan Thư Diệc bất lực nói, "Chẳng phải anh đã nói rồi sao, trong gia phả nhà mình phải theo chữ ‘Thi Thư Khởi Tú’..."

Văn Nguyệt cắn môi đáp: "Nhưng Quan Khởi Lạc nghe không hay một chút."

Quan Thư Diệc khẽ véo má cậu, mỉm cười: "Không đâu. Cứ đặt là Khởi Lạc."

Văn Nguyệt gật đầu, rồi hỏi, "Gần đây anh bận gì mà hôm nào cũng về muộn vậy?"

Nụ cười của Quan Thư Diệc thoáng ngưng lại, khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo của cậu, anh bỗng dưng thấy có chút chột dạ.

"Không… khụ, không có gì đâu. Dạo này có một dự án lớn, anh phải trực tiếp theo dõi nên mới về muộn." Quan Thư Diệc nửa đùa nửa thật đáp.

Gần đây quả thật anh đang theo một dự án lớn, nhưng cũng đồng thời làm quen với thiếu gia của tập đoàn bên kia, một omega tên là Tô Trân. Tô Trân có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách khá kiêu căng, chất dẫn dụ mang hương bạc hà cay nồng, hoàn toàn khác với Văn Nguyệt là dịu dàng ngọt ngào. Thế nhưng cậu ta lại là đối tượng thích hợp nhất cho Quan Thư Diệc. Kết thông gia với gia tộc của Tô Trân, hợp tác mạnh mẽ đôi bên đều có lợi lớn.

Sớm muộn gì Văn Nguyệt cũng sẽ biết chuyện này, nhưng không phải bây giờ.

Anh rất thích Văn Nguyệt, thích tính cách và chất dẫn dụ của cậu. Ở bên cậu anh luôn cảm thấy thoải mái, chưa kể cậu còn mang thai con của anh. Có điều thứ tình cảm này đối với anh không có ý nghĩa gì sâu sắc lắm.

Văn Nguyệt mơ màng gật đầu. Cậu thấy có chút kỳ lạ nhưng không nghĩ nhiều. Dự án nào lại khiến Quan Thư Diệc phải bận đến tận nửa đêm mới về nhỉ?

Quan Thư Diệc hôn cậu thêm một cái, nhìn đồng hồ rồi nói, "Tối nay anh còn chút việc, em ăn cơm rồi ngủ sớm, đừng chờ anh."

Cậu đáp: "Vâng", từ trên người anh bước xuống, định ôm bụng ra khỏi thư phòng thì bị Quan Thư Diệc ôm ngang eo.

"Anh bế bé cưng về phòng." Quan Thư Diệc cười nói.

Quan Thư Diệc luôn mỉm cười với cậu, trông chẳng giống hình ảnh một Alpha lạnh lùng ít nói như trước đây. Quan Thư Khanh nhận thấy anh cả của mình đã thay đổi, chỉ là chính Quan Thư Diệc lại không tự nhận ra. Nếu anh nhận ra sự thay đổi này thì có lẽ anh đã không dễ dàng quyết định kết thông gia với nhà họ Tô.

Sau khi bế Văn Nguyệt về phòng mình, Quan Thư Diệc rời khỏi nhà. Quan Thư Dã đang học bài trong phòng, còn Quan Thư Khanh từ khi quyết định sẽ quan tâm hơn đến Văn Nguyệt và đứa bé, y nghĩ cần có nhiều thời gian tiếp xúc với họ. Đúng lúc anh cả đi vắng, cậu em út cũng bận rộn, Quan Thư Khanh lại rảnh rỗi nên đã đến tìm Văn Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, em có thể làm người mẫu cho anh được không?" Quan Thư Khanh dịu dàng cười nói.

Quan Thư Diệc và Quan Thư Dã có vẻ ngoài giống cha, còn Quan Thư Khanh lại rất giống mẹ, một Omega với vẻ đẹp mềm mại. Mái tóc màu nâu nhạt được buộc sau gáy, nếu không vì vóc dáng cao ráo, cơ thể săn chắc thì trông y chẳng khác gì một Omega.

"Người mẫu gì ạ?" Văn Nguyệt ngơ ngác để mặc cho Quan Thư Khanh dẫn vào phòng vẽ.

"Đi thay áo sơ mi trắng, không mặc quần. Sau đó ngồi lên ghế sofa." Quan Thư Khanh ban đầu chỉ kiếm cớ để gần gũi Văn Nguyệt, nhưng khi thấy cậu đứng trong phòng vẽ, bỗng cảm thấy nguồn cảm hứng trào dâng, y thực sự muốn vẽ một bức.

Văn Nguyệt đành thay áo sơ mi trắng, cởi quần dài, tay ôm bụng rồi ngồi xuống sofa. Chiếc áo sơ mi là của Quan Thư Khanh, nên mặc lên người cậu che đến cả phần hông. Chất liệu áo trong suốt làm lộ ra hai điểm nhạy cảm nơi ngực. Thêm vào đó là chiếc bụng tròn của cậu, đôi chân trắng ngần, thon dài, tạo nên sự hài hòa về mặt đường nét. Gương mặt xinh đẹp, trong sáng của Văn Nguyệt khiến cả khung cảnh toát lên vẻ ngây thơ mà quyến rũ.

Quan Thư Khanh nhanh chóng bắt tay vào vẽ, mỗi lần ngắm nhìn cậu lại cảm thấy khó kìm nén. Y chợt hiểu vì sao cả anh cả và em trai đều say mê cậu đến vậy.

Ba tiếng sau...

Quan Thư Khanh hít một hơi thật sâu, hoàn thành những nét vẽ cuối cùng. "Xong rồi."

Văn Nguyệt tò mò bước lại xem bức tranh, ngay lập tức khuôn mặt cậu đỏ bừng. Người trong tranh hoàn toàn không phải là dáng vẻ cậu vừa mới tạo ra.

Người đó đang vén áo lên, vẻ mặt quyến rũ, làm sao có thể là cậu được chứ?

Bức màn đỏ sẫm, chiếc sofa nâu, và cậu, một chàng trai trẻ trắng muốt. Cái áo này mặc lên có khác gì không mặc đâu…

Trong khi Văn Nguyệt đang âm thầm tức giận, thì Quan Thư Khanh từ phía sau đã ôm lấy cậu.

____

Anh hai lên sàn 😀

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...