Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 8

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ


Đường Uyển Tâm nín cười, đứng dậy dìu cậu.
 
Lục Phong Châu thấy bộ dáng mỉm cười của cô, nhất thời nổi lên tâm tư trêu đùa, tay hai người đang nắm lấy nhau, cậu đột nhiên dùng sức kéo.
 
Đường Uyển Tâm không đề phòng, thân thể ngã sấp trên người Lục Phong Châu. Cô xấu hổ đỏ mặt.
 
Lục Phong Châu sợ cô ngã đau, tay cố ý đặt lên eo Đường Uyển Tâm, bầu không khí bất tri bất giác bị sự ám muội bao trùm. Đường Uyển Tâm luống cuống bò dậy, cất sách vở vào cặp sách, rũ đầu không dám nhìn cậu.
 
"Hôm nay, không...không học nữa, tôi có việc đi trước đây."
 
Dưới ánh mắt mỉm cười của Lục Phong Châu, cô vội vàng đeo cặp chạy đi.
 
Hoàng hôn phủ lên người cô một vầng sáng, ở trong mắt Lục Phong Châu, Đường Uyển Tâm còn sáng hơn cả hoàng hôn.
 
----
 
Đường Uyển Tâm về đến nhà, bàn ăn đã ngồi đủ người, ngoại trừ ba, bà nội thì Mạnh Hinh và Mạnh Lan cũng có mặt, điều này khiến cô hơi khựng lại.
 
Đường Thắng vẫy tay với Đường Uyển Tâm: "Tâm Tâm về rồi đấy à, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."
 
"Vâng, con đi rửa tay đã."
 
Đường Uyển Tâm nhanh chóng rửa tay, lúc trở về liếc thấy vị trí bên tay phải của Đường lão phu nhân vốn là của cô đã bị Mạnh Lan chiếm lấy, khóe môi hơi hạ xuống.
 
Mạnh Hinh thấy biểu cảm của cô, mỉm cười nói: "Tâm Tâm, con ngồi cạnh dì đi, dì muốn ngồi với con."
 
Đường Uyển Tâm cong môi: "Vâng ạ."
 
Cô ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hinh.
 

Rốt cuộc Đường Thắng vẫn là đàn ông, tâm tư trên phương diện này không đủ tinh tế, không nghĩ đến cảm nhận của Đường Uyển Tâm, nói với Mạnh Lan: "Lan Lan, con muốn ăn cái gì cứ việc nói, chú gắp cho con."
 
Mạnh Lan mềm giọng nói: "Chú thật tốt, con không kén ăn ạ."
 
"Không kén ăn là tốt." Đường lão phu nhân khen ngợi: "Không kén ăn là có phúc, Tâm Tâm nhà ta cũng không kén ăn."
 
Đường Thắng gắp một miếng xương sườn cho Mạnh Lan, ánh mắt hơi nhìn về chỗ Đường Uyển Tâm.
 
Mạnh Hinh hiểu ý, cũng gắp lên một miếng thịt bỏ vào chén Đường Uyển Tâm, Đường Uyển Tâm cười nói: "Cảm ơn dì Mạnh."
 
Cô nhẹ nhàng cười làm Mạnh Hinh bất tri bất giác thả lỏng phòng bị, chỉ là một nữ sinh thì có thể gây ra việc gì lớn chứ?
 
Ba câu là xong việc.
 
Đường Uyển Tâm giơ tay vuốt tóc mái, vô tình để lộ ra băng gạc trên trán, mơ hồ có vết máu đỏ đỏ.
 
Người giúp việc ở bên thấy vậy kinh hô: "Tiểu thư, trán cô..."
 
Đường lão phu nhân ngước mắt nhìn lại, thấy rõ vết thương của cô, đôi mắt cau lại: "Tâm Tâm, con bị làm sao vậy?"
 
Đường Thắng buông đũa chạy tới, kéo Đường Uyển Tâm, ánh mắt lo lắng quan tâm hỏi: "Sao lại bị thương? Có đau không? Vì sao không nói cho ba?"
 
Đường Uyển Tâm gục đầu xuống: "Không, không sao ạ, con không đau nữa."
 
"Nói bậy, băng gạc đã thấm đầy máu rồi còn nói không đau." Lòng Đường lão phu nhân sắp nát tới nơi, bà chống quải trượng đi tới: "Tâm Tâm, con nói cho bà biết, là đứa trời đánh nào làm? Ngày mai bà bảo ba con đến nói với hiệu trưởng để đòi công bằng cho con. Đường gia chúng ta không cần sợ ai cả."
 
"Bà ơi, không, không cần ạ."
 
"Không được, con mau nói cho bà biết kẻ kia là ai?! Ngày mai lập tức đuổi học nó" Đường lão phu nhân sốt ruột, có người dám tổn thương cục cưng của bà, đúng là gan to bằng trời mà.
 
"Mẹ đừng tức giận. Để con hỏi Tâm Tâm cho rõ đã."
 
Đường Thắng đỡ bà ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đứng trước mặt Đường Uyển Tâm, giọng nói có chút nghiêm khắc: "Tâm Tâm, là nam sinh hôm nay làm sao?"
 
"Nam sinh hôm nay?" Đường Uyển Tâm nhướng mày hỏi.
 
Đường Thắng hít sâu một hơi: "Vốn dĩ ba đã nhờ dì Mạnh đón con về nhưng nghe nói con cùng nam sinh kia đi ra ngoài, là nó làm con bị thương sao?"
 
Đường Uyển Tâm liếc mắt nhìn Mạnh Hinh, ánh mắt lại rơi trên người Mạnh Lan. Tốt, tốt. Đúng là một đôi mẹ con khiến người khác ghê tởm, ban đầu cô còn muốn hạ thủ lưu tình, không nghĩ đến hai người này lại thích đâm đầu vào chỗ chết.
 
Ha, để xem ai lợi hại hơn.
 
Mắt Đường Uyển Tâm dần dần phủ một tầng hơi nước, một lát sau, từng giọt nước mắt như hạt trân châu từ khóe mắt chảy xuống, một giọt một giọt vỡ òa làm mũi cô khụt khịt.
 
Đường Thắng chưa bao giờ thấy Đường Uyển Tâm khóc, từ nhỏ đến lớn, con gái bảo bối của ông đều được cưng chiều mà lớn lên, đừng nói là đánh, chỉ là nặng lời ông cũng đau lòng không nỡ.
 
"Ai u, thật tức chết bà." Nếu không phải Đường lão phu nhân ngại có người ngoài ở đây, không chừng bà đã phi lên cho Đường Thắng một gậy: "Con gái của con mà con không hiểu sao? Tâm Tâm trước nay không phải người tùy tiện, sao có thể đi một mình với nam sinh. Chắc chắn phải có nguyên nhân."
 
Nghe Đường lão phu nhân nói vậy, Đường Uyển Tâm càng khóc thương tâm hơn, cô cắn chặt môi, đầu rũ thấp xuống, nước mắt giống như lũ lụt rơi xuống.
 
Loại khóc không tiếng động, thút tha thút thít này càng khiến người ta đau lòng hơn to mồm gào khóc. Đường Uyển Tâm yên lặng chờ đợi thời cơ.
 
Mạnh Lan khẩn trương nhìn Mạnh Hinh, đôi môi run rẩy không thôi.
 
Mạnh Hinh cho cô ta một ánh mắt trấn an, đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Uyển Tâm: "A Thắng, anh làm gì vậy? Chuyện này không phải Tâm Tâm sai, đều do nam sinh kia, anh đừng mắng Tâm Tâm."
 
Mạnh Hinh không nói thì thôi, vừa mở miệng liền làm cục diện thay đổi, phủ trách nhiệm vô cùng sạch sẽ, nhìn như đang che chở Đường Uyển Tâm, nhưng trên thực tế lại đang thêm dầu vào lửa.
 
Lửa giận của Đường Thắng vừa mới hạ xuống, lại bị khơi lên.
 
"Tâm Tâm, con nói cho ba biết nam sinh kia là ai?" Đường Thắng cố gắng bình tĩnh nói: "Ba không cấm con kết giao bạn học, chỉ đang sợ con bị tổn thương thôi."
 
Đường Uyển Tâm ngẩng đầu, lộ ra con ngươi đỏ au do vừa mới khóc xong nói: "Ba, có phải nếu con nói ra ai làm con bị thương, ba sẽ lấy lại công bằng cho con không?"
 

"Đúng." Đường Thắng đáp chắc như đinh đóng cột.
 
"Vậy được rồi, con nói." Đường Uyển Tâm hít hít cái mũi.
 
Mạnh Lan thấy thế sắc mặt trắng bệch, đôi tay không tự giác nắm chặt.
 
Mạnh Hinh cười gượng hai tiếng: "Hai cha con không cần nghiêm túc như vậy, trong trường khó tránh khỏi va chạm. Thôi được rồi, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi tiếp tục nói."
 
"Mạnh Hinh, em đừng xen vào." Đường Thắng chặn lại nói.
 
Đường Uyển Tâm chậm rãi vươn tay, chỉ ngay vào Mạnh Lan: "Là cậu ta, là Mạnh Lan làm."
 
"Tôi..." Mạnh Lan đứng dậy khỏi ghế, dùng sức xua tay: "Không, không phải con."
 
Đường Thắng: "..."
 
Đường Uyển Tâm đi lên trước, đối mặt với Mạnh Lan nói: "Cậu nói không phải cậu, vậy cậu có dám đối chứng với các bạn trong lớp không?"
 
Mạnh Lan: "..."
 
Đường Uyển Tâm hừ lạnh: "Cậu cố ý đẩy tôi vào trúng góc bàn, lại dám đổ tội lên đầu bạn học khác, con người của cậu cũng hiền lành thật."
 
Mạnh Hinh kéo tay Đường Uyển Tâm, trên mặt mang theo nụ cười gượng ép: "Tâm Tâm có hiểu lầm gì không? Lan Lan không có khả năng làm vậy."
 
"Dì Mạnh, lúc ấy tất cả mọi người trong lớp đều thấy, nếu dì không tin thì mai có thể đi hỏi từng người một." Đường Uyển Tâm rút tay ra, đôi mắt nhìn Đường Thắng.
 
"Ba, ba nói sẽ giúp con đòi lại công bằng, hiện tại đã biết hung thủ rồi, ba muốn xử lý sao đây?"
 
Sự tình tới quá đột ngột làm Đường Thắng có chút cứng người, lúc nghe Mạnh Hinh nói Tâm Tâm đi cùng nam sinh, ông còn tưởng là....
 
Thì ra là Mạnh Lan làm.
 
Ánh mắt của ông liếc về phía Mạnh Hinh, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi có chút mệt, em với Mạnh Lan về trước đi."
 
Mạnh Hinh đi đến trước mặt Đường Thắng, muốn kéo tay ông nhưng lại bị ông né tránh.
 
"Chú Vương, đưa Mạnh tiểu thư về."
 
"Vâng, tiên sinh." Người đàn ông trung niên được gọi là chú Vương đi tới, giơ tay làm tư thế mời đi.
 
"A Thắng, chờ anh rảnh thì gọi cho em." Mạnh Hinh lôi kéo Mạnh Lan đi ra ngoài.
 
Bà ta không nghĩ tới hôm nay lại vác đã nện chân mình, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
 
Cả phòng ăn nhất thời im ắng.
 
Đường lão phu nhân còn muốn nói chuyện, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, trả lại nơi này cho hai cha con. Bản thân mình thì rời đi trước.
 
Đường Uyển Tâm cắn môi chăm chú nhìn Đường Thắng.
 
Đường Thắng ôm Đường Uyển Tâm vào trong ngực: "Tâm Tâm, xin lỗi, là ba sai rồi."
 
Đường Uyển Tâm rũ tay, đăt bên eo ông, nước mắt chảy xuống càng nhiều, cô biết làm vậy ba sẽ đau lòng nhưng cô nhất định phải làm thế.
 
Cô không thể chịu đựng chuyện có một ngày, ba sẽ bị người đàn bà xấu xa như Mạnh Hinh vứt bỏ.
 
Đường Uyển Tâm tự hứa với lòng mình, nếu chỉ có cách biến thành ma quỷ mới có thể cứu vớt người nhà cô, cô sẽ tình nguyện biến thành ma quỷ.
 
Đường Uyển Tâm không ép Đường Thắng cắt đứt ngay với Mạnh Hinh, có một số việc không thể nôn nóng. Nôn nóng nhiều khi sẽ làm mọi việc trở nên xấu hơn.
 
Lúc sau, Đường Uyển Tâm trở về phòng ngủ.
 
9h30 tối, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Đường Uyển Tâm buông sách giáo khoa, đứng dậy đi mở cửa.

 
Đường Thắng bưng một ly sữa nóng vào, nhẹ nhàng nói: "Tâm Tâm, khuya rồi con mau ngủ đi, ngày mai còn đi học. Mau uống ly sữa nóng rồi nghỉ ngơi sớm đi."
 
Đường Uyển Tâm cong môi nhận lấy: "Cảm ơn ba."
 
Đường Thắng sờ đầu cô, ánh mắt quét qua sách giáo khoa trên bàn, đáy lòng vô cùng hãnh diện.
 
Tâm Tâm của ông từ trước đến giờ đều thi được hạng nhất.
 
Rời khỏi phòng của Đường Uyển Tâm, ông rút di động gọi một cuộc điện thoại, trên màn hình hiện rõ, tên người nhận là hiệu trưởng Chu.
 
------
 
Ngày hôm sau, Đường Uyển Tâm vừa bước vào phòng học, Tiểu Đào đã hưng phấn chạy tới: "Tâm Tâm, nói cho cậu một tin tức siêu tốt."
 
Đường Uyển Tâm nhướng mày "Tin gì?"
 
Vẻ mặt Tiểu Đào xán lạn "Nghe nói lát nữa Mạnh Lan sẽ phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường."
 
"Cậu nghe ai nói?"
 
Tiểu Đào kéo Đường Uyển Tâm cúi thấp xuống, ghé tai nói nhỏ: "Mình vừa đi qua phòng chủ nhiệm, chính tai nghe hiệu trưởng nói."
 
Đường Uyển Tâm nhét cặp sách vào bàn học, nhớ tới buổi sáng ba cô nói: "Sai thì phải gánh vác hậu quả."
 
Chẳng lẽ...
 
Đường Uyển Tâm đang thất thần thì một hộp socola được ném lên bàn cô.
 
Ngước mắt nhìn lại, thấy gương mặt siêu cấp đẹp trai của Lục Phong Châu.
 
Hôm nay hình như cậu còn cố ý chải chuốt, tóc tai gọn gàng hơn ngày thường. Đồng phục trên người cũng cố ý mở hai cúc trên cổ, xương quai xanh như ẩn như hiện vô cùng mê hoặc.
 
Cậu cong môi, cười xấu xa với Đường Uyển Tâm.
 
Đường Uyển Tâm thầm mắng trong lòng, yêu tinh!
 
Tiểu Đào bị bộ dáng cậu câu mất hồn. Má ơi, Lục Phong Châu hôm nay đẹp trai quá đi mất.
 
Đường Uyển Tâm cấm lấy hộp socola trên bàn: "Đây là?"
 
"Ăn không hết sợ phí nên cho cậu." Lục Phong Châu nói.
 
Tiểu Đào duỗi tay "Mình cũng muốn ăn."
 
"Không được!" Lục Phong Châu lớn tiếng ngăn lại: "Đó là của Đường Uyển Tâm."
 
Đường Uyển Tâm cười cười, chậm rãi nói: "À... cố ý cho tôi sao?"
 
________________
Cảm thấy thủ đoạn của tiểu tam chẳng đủ cao siêu, ai lại đi nói dối một sự thật mà có thể kiểm chứng dễ dàng như thế. Nữ chính cứ nói là muốn trả thù, nhưng mà chung quy vẫn là cô bé mới lớn thôi.

 


Truyện full

  • First Comes Marriage
    First Comes Marriage

    Huxtable Quintet #1Thể loại: Lãng mạnChuyển ngữ: Song VangĐây là câu chuyện đầu tiên trong series về chị em nhà Huxtable. Vanessa,...

  • Ông Xã, Làm Em - Bạch Lộ Hoành Giang
    Ông Xã, Làm Em - Bạch Lộ Hoành Giang

    Tên tác phẩm: Lão công, thảo ta - 老公,c我Tác giả: Bạch Lộ Hoành Giang - 白露横江Editor: Nghiên Tịnh GiaiThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện...

  • Vô Ái Thừa Hoan
    Vô Ái Thừa Hoan

    Bạn đang đọc truyện Vô Ái Thừa Hoan của tác giả Tiểu Trúc Tử Quân. Thẩm Mặc nghĩ, chắc sẽ chẳng có ai đến thăm mình một lần nữa.Bản...

  • Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh
    Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

    Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, thầm mếnDịch: Cỏ ChymteSố chương: 9 chương + 1 ngoại truyệnMột câu chuyện nhẹ nhàng, thực tế, nói về sự...

  • Ẩn Long
    Ẩn Long

    Bạn đang đọc truyện Ẩn Long của tác giả Mạc Khúc Ca Hành. Trần Viễn vừa mới xuất ngũ, đang gặp cảnh khó khăn vì chưa có công việc ổn...

  • Muội Muội Tình Phụ
    Muội Muội Tình Phụ

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <Muội Muội Tình Phụ> tại {domain}========Độ dài: 9 chương + 1...

  • Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan
    Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

    Tác giả: Nhược Thi An HiênChuyển ngữ: Tiểu Y YTag: Bàn tay vàng, Chữa lành - cứu rỗi, HE, Hiện đại, Ngọt, Cưng chiều, Trọng sinhGiới...

  • Đồng Hoa
    Đồng Hoa

    Tác giả: Tiều KháchThể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, NgọtGiới thiệuNăm tám tuổi, ta đã bán mình để đổi lấy mười lượng bạc.Bốc...

  • Này Tên Ngáo Kia! Chiếm Lấy Em Đi
    Này Tên Ngáo Kia! Chiếm Lấy Em Đi

    Thể loại: ngôn tình hiện đại, sắc 18+, hài hước, lãng mạn Một câu chuyện tình yêu bắt nguồn từ một chai trà sữa bị người khác bỏ thuốc...

  • Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử
    Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

    Hán Việt: Bão bãoTác giả: Tiểu Tùng ThửSố chương: 116 chính văn + 1 ngoại truyệnThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình...

  • Thiên Tài Khí Phi
    Thiên Tài Khí Phi

    Edit: Sunny ÚtBeta: SallyXuyên không thành công chúa, thành tiểu thư thiên kim,...có bàn tay vàng, có sẵn gia thế, có sẵn tài mạo.Mấy...

  • Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
    Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

    Thể loại: ngôn tình, sư đồ luyến, tiên hiệp tu chân, tình yêu chung thủy, yêu nhau giết nhau, nữ cườngNhân vật chính: Lâu Nguyệt Đồng,...

  • Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1
    Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 1

    Người dịch: FuThể loại: Đam mỹ, hiện đại, hài, ngây thơ thụ, công sủng thụ, hoán đổi linh hồnWarnning: Không nên ăn, uống khi đọc...

  • Trương Tam Phong Dị Giới Du
    Trương Tam Phong Dị Giới Du

    Giới thiệu TruyệnTrương Tam Phong từ nhỏ đắc thái cực hồn thạch. 1 trong thập đại thần binh được Nguyên Thủ Thiên Tôn thu nhận. Tu...

  • My Vampire
    My Vampire

    Tác giả: Princess DevilThể loại: Ngôn Tình, Truyện TeenGiới thiệu:Cậu mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, lang thang trên đường phố.Bây giờ...