Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 26

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Hỏi được một phen, mũi của Lâm Diêu thiếu chút nữa méo luôn! Đây là chất lượng phục vụ kiểu gì vậy? Trong lòng quyết định một mực bắt Tư Đồ rút khỏi hội viên VIP của khách sạn này.

Thì ra, tối hôm đó phụ trách cho Lâm Diêu và ba tầng khác có tổng cộng năm người phục vụ.

Tối hôm đó Lâm Diêu treo bảng miễn làm phiền, nên phục vụ không đưa cơm đến.

Chuyện này không biết làm sao mà cả năm người đều quên, mãi cho tới mười một giờ mới có một người nhớ ra.

Họ vội vàng dựa theo thực đơn của Tư Đồ nhờ nhà bếp làm, bên này thì lo chạy đi mua hoa hồng.

Trong lúc chờ mua hoa, phục vụ chuẩn bị bàn cơm sẵn sàng, chờ hoa về thì đặt lên rồi đẩy lên phòng.

Bàn ăn được để trong phòng làm việc, gần tới mười hai giờ, đột nhiên có một nhóm khách tới, làm cả năm người phục vụ phải chạy đi lo cho mấy người khách này, không có ai nhớ đẩy bàn ăn lên phòng.

Chờ bọn họ làm xong việc, trở về phòng làm việc thì không thấy bàn ăn đâu.

Ai cũng cho rằng đồng nghiệp của mình đã bớt thời giờ để làm, cũng không ai hỏi ai câu nào.
Lâm Diêu xanh mặt hỏi, “Trên bàn cơm có phải có tên tôi, số phòng và giấy ký nhận?”
“Đúng vậy.” Người phục vụ nhìn Lâm Diêu và quản lý sắc mặt không vui, cúi đầu trả lời.
“Các cậu không kiểm tra giấy ký nhận?”
“Lúc đó…”
Thấy mấy người phục vụ ấp úng, Lâm Diêu nói với quản lý, “Để chúng tôi nói chuyện riêng được không?” Nói xong, quản lý lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, chỉ còn lại Lâm Diêu đối diện với mấy người phục vụ, “Nói thật đi, tôi sẽ không nói với quản lý.”
Lúc này, một trong mấy người họ lên tiếng, “Thật ra, có vài việc mọi người đều hiểu.

Ai đưa đồ ăn đều sẽ nhận được tiền boa.

Tuy rằng chỗ chúng tôi không cho phép nhân viên nhận tiền boa, nhưng chuyện này cho tới bây giờ chưa từng chấm dứt.

Chúng tôi đều cho rằng, nhất định là ai đó lén đưa đồ ăn cho anh, đồng thời lấy được tiền boa, chuyện này không ai nói, trong lòng mọi người đều hiểu.”
Tức muốn nổ phổi! Lâm Diêu nhẫn nại, hỏi tiếp, “Ai là người đầu tiên phát hiện không thấy bàn ăn, lúc đó mấy giờ?”
“Là tôi phát hiện, tôi nhớ rất rõ, chắc hẳn là mười hai giờ kém năm hoặc sáu.”

Vậy là được rồi, vừa ăn khớp với thời gian người nọ đánh lén mình.

Xem ra cũng không có ai gạt cảnh sát quốc tế, mà là hắn tới khách sạn để điều tra mình, liền gặp cơm trưa miễn phí.

Nếu đoán không sai, người kia nhìn thấy bàn cơm trước cửa phòng còn có tên mình và số phòng, sờ độ nóng của thức ăn là có thể biết để ở đây bao lâu rồi.

Nói cách khác, người kia tưởng mình không có trong phòng, đồ ăn khuya đưa lên xong đẩy xuống, cho nên mới lên bẻ khóa lén vào phòng.

Ai ngờ, bản thân mình căn bản không đi đâu, vừa vặn đụng đầu!
Nhưng có một điều rất kỳ lạ, sao không thấy bàn ăn đâu? Người kia bỏ chạy, mình cũng không đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể bỏ trốn mà không ai hay biết.

Tại sao còn phải giấu bàn ăn? Giấu bàn ăn vào thời điểm nào? Nghĩ tới đây, Lâm Diêu lên tiếng, “Các cậu có phát hiện bàn ăn đó không?”
Mấy người phục vụ nhìn nhau, đều lắc đầu.

Lúc này Lâm Diêu phát hiện một người đứng phía sau, nãy giờ không dám ngẩng đầu lên, mắt đảo qua đảo lại.

Hắn tiến lên một bước, hỏi, “Cậu em này, làm phiền đi theo tôi một chuyến.”
Người phục vụ có hơi khiếp sợ nhìn đồng nghiệp, chậm chạp đi theo Lâm Diêu.
Trong hành lang, Lâm Diêu nhìn xung quanh, chắc chắn không có người liền nói, “Tôi đang điều tra vụ án, tối hôm qua có người vào phòng tôi… Cậu em này, ai cũng có lúc làm sai, tôi không muốn nói chuyện này với cấp trên của cậu, mà cậu, tốt nhất là nên nói toàn bộ cho tôi biết.”
Cậu phục vụ đổ mồ hôi lạnh, ấp úng mấy câu, rốt cuộc cũng nói ra sự thật, “Tối hôm qua, tôi, tôi nhìn thấy có người đi ra từ phòng của anh.

Lúc đó, bàn ăn vẫn còn ở trước cửa, tôi cho rằng, anh, anh không cần ăn khuya.”
“Cậu nghĩ người kia là tôi?”
“Đúng vậy.

Tôi chưa từng gặp anh, tôi nghĩ người kia nhất định là Lâm tiên sinh.

Thấy anh, à không, sắc mặt người kia vội vàng, tôi còn tưởng là anh có chuyện gấp phải đi.

Lúc đó đồng nghiệp của tôi đều bận lo cho khách, chưa có ai trở về.

Tôi liền mang đồ ăn và bó hoa đi.

Sau đó đẩy bàn ăn trả về cho nhà bếp.”
“Cậu đi thay quần áo đi, tôi đi nói với quản lý của cậu, lập tức đến nhà cậu ngay.”

Người phục vụ nhìn sắc mặt của Lâm Diêu, vốn còn muốn mở miệng xin tha nhưng cũng gạt bỏ.

Gật đầu trở về phòng làm việc.
Lâm Diêu cũng không đem chuyện của người phục vụ nói với quản lý, hắn lấy đại một cớ nào đó, dễ dàng đưa được người phục vụ này đi.

Dùng chiếc xe xa xỉ Lincoln, chạy chưa tới nửa tiếng đã tới nhà, hắn nói mình ở một mình, trong nhà rất lộn xộn.
Lâm Diêu cũng không ngại, hắn đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh, mấy món ăn ngon này vẫn chưa bị đụng vào.

Lâm Diêu lấy toàn bộ ra, sau đó nói với đối phương, “Sau này chú ý một chút.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diêu không thể đợi tới hôm sau, vì thế liền nhờ Cát Đông Minh liên lạc với cảnh sát của thành phố F, đến tối hắn liền đưa thức ăn đến cảnh cục chờ xét nghiệm.
Hắn không muốn bỏ sót bất cứ khả năng nào, dù cho chỉ là một khả năng cực nhỏ.

Khiến Lâm Diêu kiên nhẫn như vậy chỉ có một nguyên nhân, người tập kích hắn chạy quá nhanh! Ngồi trước cửa phòng xét nghiệm của cảnh cục thành phố F, hắn đợi đến khi trời sáng, nhân viên bên trong mới mở cửa bước ra, nói cho hắn biết, “Trong đồ ăn có số lượng lớn KCN (*).”
(*) Kali xyanua, là tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu của kali có công thức KCN.

Nó có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước.

Cho đến những năm thập niên 1970 nó còn được sử dụng trong thuốc diệt chuột.

(wiki)
Quả nhiên! Lâm Diêu nhận kết quả xét nghiệm xem một chút, trong lòng hiểu một chuyện khiến hắn vừa giận vừa sợ.

Nếu hôm đó không phải nhờ người phục vụ này tham lam cầm đi, bản thân đã bị trúng độc.

Mà Tư Đồ săn sóc hắn chắc chắn sẽ…
Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn mỹ của Lâm Diêu đanh lại.

Rời khởi cảnh cục của thành phố F, hắn mặc kệ tình trạng cơ thể của mình, kết sổ tính tiền cho khách sạn rồi lái xe trở về.
Trên đường đi, Lâm Diêu vẫn còn suy nghĩ người tập kích mình có phải là cảnh sát quốc tế hay không, nhưng người đó có hai mục đích.

Thứ nhất, nếu có thể tìm được manh mối mình nắm giữ thì hủy bỏ, vậy thì coi như đại công cáo thành.Thứ hai, nếu không làm được điều thứ nhất, vậy thì giết người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn! Hành động này chắc chắn không phải tác phong của cảnh sát quốc tế, nếu nói là Hàn Cương làm thì rất thuyết phục.
Từ lúc làm cảnh sát tới giờ, hắn không phải chưa từng gặp chuyện này, đặc biệt sau khi biết Tư Đồ, số lần gặp chuyện như vầy càng tăng chứ không giảm.


Nhưng Lâm Diêu chưa bao giờ oán hận điều gì, thậm chí còn thấy tình trạng nguy hiểm tới tính mạng này rất thú vị.

Nhưng mà, chuyện lần này chạm tới giới hạn của hắn!
Lúc dừng xe đổ xăng, Lâm Diêu suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định không thể nói với Tư Đồ.

Tuy Tư Đồ xử sự bình tĩnh, nhưng nếu hắn biết mình xém bị hại chết, thì cũng không dám chắc sự bình tĩnh còn lại bao nhiêu phần trăm.

Vẫn chờ sau này nói thì tốt hơn.
Dọc đường đi, Lâm Diêu không ngừng suy nghĩ, tới buổi trưa đã về tới thành phố.

Hắn không về nhà mà tới thẳng tổ trọng án.
Trong văn phòng chỉ có ba người, bọn họ thấy Lâm Diêu đều lên tiếng chào.
“Sao chỉ có mấy người ở đây?” Lâm Diêu không rõ hỏi.
“Mới họp xong, tổ trưởng dẫn theo mấy người đi tra án rồi.

Vụ án này nhức đầu quá trời, tới giờ chắc thành thế bài thua rồi.” Diễm Bình luôn phụ trách trực ở văn phòng rót ly nước cho Lâm Diêu, tùy tiện nói mấy lời đồng nghiệp đang quan tâm.

Lâm Diêu uống một ngụm, hỏi tiếp, “Họp cái gì vậy?”
“Cậu đi thành phố khác mấy hôm nay, chúng tôi cũng không rảnh rỗi.

Tìm được người mất gậy bóng chày vào hôm vụ án của Nghê Mỹ rồi, cũng tìm được người nói với Phó Kỳ Kỳ là Nghê Mỹ và Vương Vĩ vào toilet.”
Tinh thần Lâm Diêu phấn chấn! Hận không thể lập tức bắt đưa kết quả cho hắn xem, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói, “Mọi người cực khổ rồi.”
Diễm Bình kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, “Cậu là Lâm Diêu thật hả?”
“Không thể giả được.”
“Cậu, cậu không xem bản ghi chép cuộc thẩm vấn?”
“Không vội.”
Diễm Bình chớp mắt, rất tự nhiên xoay đầu hỏi đồng nghiệp, “Đi tìm pháp y qua đây, kiểm tra DNA thằng này đi, tôi nghi ngờ nó không phải Lâm Diêu của tổ chúng ta.”
Lâm Diêu liền lạnh mặt, nói với chị đồng nghiệp đang phán đoán mình, “Chị đi hỏi tất cả cái đồn này coi ai dám dũng cảm lấy máu của tôi?”
“Ừ, đúng là Lâm Diêu.” Diễm Bình xác thực.
Cùng lúc đó.
Liêu Giang Vũ gác ống nghe điện thoại, nhìn Tư Đồ trầm tư, hỏi, “Cứ như vầy, cậu muốn lấy cái gì từ miệng hắn, trên căn bản là người mù đốt đèn, phí công thôi.”
“Tôi chưa từng muốn cái gì từ hắn, mục tiêu của tôi là người bên cạnh hắn.

Giang Vũ, tôi tới khách sạn ven biển, anh ở nhà cũng đừng ở không, nhớ làm việc.”
Liêu Giang Vũ khổ não, vừa lúc Địch Tử Hi cầm di động của hắn đi vào phòng đưa, gương mặt của hòa thượng liền như gió xuân ùa tới, “Chờ có sốt ruột không?”
Địch Tử Hi lắc đầu, nói nhỏ với hắn, “Anh Trác tìm anh nè, bảo là muốn nhờ anh điều tra một người.”
Nhìn Địch Tử Hi đưa điện thoại cho mình, Liêu Giang Vũ cười ha hả, “Nói với hắn xin lỗi, anh không rảnh.”
“Được, hai anh cứ bàn tiếp đi, em ra ngoài.”
Tư Đồ đứng bên cạnh nhịn cười, thấy Địch Tử Hi ra ngoài rồi, liền rất có cảm xúc nói, “Đúng là Địch Tử Hi nhà chúng ta là mạnh nhất.


Chuyện lớn cỡ nào cũng có thể tiếp thu, đặc biệt là thích kiểu người như anh, quả thực đúng là, mẹ nó, anh ra tay nhẹ chút không được hả!” Không đợi hắn nói xong, Liêu Giang Vũ liền vung quyền chào hỏi, suýt nữa lấy nửa mạng già của Tư Đồ.
Cãi một trận ầm ĩ với bạn già xong, Tư Đồ rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ.

Trên đường đi tới khách sạn ven biển, hắn móc điện thoại gọi cho mẹ mình, hẹn trước cửa khách sạn.
Một lát sau, Lưu Văn Đình chậm rãi bước tới, cười hỏi, “Lần này con lại muốn gặp ai?”
“Mẹ không phải lo, người này chắc chắn không chết.” Lần trước nhờ mẹ mà gặp được đội trưởng Hà, kết quả cô ta lại chết.

Tư Đồ biết trong lòng mẹ mình có chút khó chịu, nên nói đùa một câu.
Lưu Văn Đình nhẹ nhàng đánh một cái vào vai Tư Đồ, có chút oán trách nói, “Mẹ chưa từng cho rằng đó là lỗi của tụi con.”
“Tụi con? Mẹ à, sao giờ mẹ gom con và Tiểu Diêu thành một rồi, giờ tụi con là kẻ thù đó.”
Mặt mang nụ cười liếc mắt nhìn con mình, “Trong lòng con nghĩ gì chẳng lẽ mẹ không biết, hai con và mẹ mới là kẻ thù.”
“Ui, sao thế, mẹ thật sự cho rằng Tiểu Diêu có thể thắng con? Hay là mẹ nghĩ rằng có thể chia rẽ tụi con?”
“Thiên Dạ, đừng đánh giá bản thân mình cao quá.”
“Mẹ, là mẹ đâm lao thì phải theo lao mới đúng.

Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho ra mấy cái ý gì đâu.”
Nghe con trai oán giận, Lưu Văn Đình đột nhiên nhận ra cái gì đó, kéo Tư Đồ lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, có thì cũng không tới lượt mẹ lo.

Mẹ và Tiểu Diêu từng có lời hứa, mẹ vẫn chỉ được đứng xem thôi.”
“Mẹ hỏi một chút cũng không được?”
“Không được!” Tư Đồ lạnh lùng, thái độ hòa nhã khi nãy lập tức biến thành ngọn lửa đốt cháy toàn bộ.

Hắn nhìn đi chỗ khác hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm: Nếu không phải đồng ý thách đố của mẹ, con đã không để em ấy bị thương, càng không để em ấy trong một khách sạn ở một thành phố xa lạ sau một đêm ân ái.
“Con, vẫn luôn trách mẹ.” Giọng nói của Lưu Văn Đình nghe già hơn bình thường.
“Từ lúc cha mất, con chưa từng tha thứ cho mẹ.”
“Thiên Dạ…”
“Mẹ đừng khóc, con không chịu nổi nước mắt của mẹ đâu.

Hai chuyện này không liên quan đến nhau, mẹ là mẹ con, mặc dù trong lòng con vẫn còn luẩn quẩn, nhưng con vẫn thương mẹ.

Mẹ và Tiểu Diêu, là hai người quan trọng nhất của con.”
Lưu Văn Đình nhìn con trai cao hơn cả mình, trong lúc bất chợt nhận ra, mình già thật rồi.

Nhưng mà… Là con dâu của dòng họ Tư Đồ, bà không thể thua đàn ông, bà không muốn nói đến lý do, cho dù đến cuối cùng cũng không được cảm thông, bà vẫn phải kiên trì.
Đúng vậy, con của bà, không thể để nó nhìn thấy bóng tối chôn sâu trong đáy lòng nữa.
Hết chương 26.
 
------oOo------

Truyện full

  • Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta
    Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta

    Thể loại: Tiên hiệp, Tu chân, Duyên trời tác hợp, HEEdit + Beta: Nhược Thiên YVăn ánMười năm bên nhau, chúng ta vốn lưỡng tình tương...

  • Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
    Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

    Truyện Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống của tác giả Lâm Thược kể về Úc Khải tình cờ xuyên qua tiểu thuyết đam mỹ mà vai...

  • Đỉnh Luyện Thần Ma
    Đỉnh Luyện Thần Ma

    Mọi chuyện bắt đầu từ thanh niên tên Diệp Tử Phàm sau khi tỏ tình thất bại còn đi tại dưới trời mưa bão, bỗng nhiên từ trên trời rơi...

  • Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ
    Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ

    Tác giả: 颜自迩Thể loại: hiện đại, truyện ngắnSố chương: 4 phầnEdit: Mỏng - Dưới mái hiên anGiới thiệuTôi làm thư ký cho Tô Cẩm Thần đã...

  • Nhất Niệm Hy Oa
    Nhất Niệm Hy Oa

    Nhất niệm Hy OaTác giả: 颜自迩— Bảy năm sau khi kết hôn, chồng tôi ngoại tình.Tôi vác theo bụng bầu đi bắt gian. Ngay khi mở cửa ra, đập...

  • Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
    Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

    Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái...

  • Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường
    Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

    Tác Giả: Bé Con Say XỉnThể loại: Đô Thị Ngôn TìnhGiới thiệu:Đồng Mạn Nghiên vì muốn vượt qua môn học khó nhằn, đánh liều trèo lên...

  • Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch
    Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

    Tác giả: Bạch Cơ QuánThể loại: Cổ Đại, Linh dị.Số chương: 31 chương + 1 ngoại truyệnDịch: Quá khứ chậm rãiGiới thiệuThịnh Đường, Trường...

  • Liệp Ái Đích Nam Nhân
    Liệp Ái Đích Nam Nhân

    Thể loại: Hiện đại, nhất thụ nhất công, có chút ngược luyến, HEPairing: Âu Bách Xương x Khúc TườngEdit: Mai Lạc + Giai NhiênBeta: Mai...

  • Kết Hôn Sớm Y Y
    Kết Hôn Sớm Y Y

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tìnhĐộ dài: 10 chươngEditor: bichthao167 (blue_herb167) và bé Anh“Em muốn thế nào cứ nói ra, việc gì anh cũng...

  • Kiển
    Kiển

    Thể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ đa công, huynh đệ văn, anh tuấn ca ca thụ x niên hạ phúc hắc công, cao H.Tình trạng: 18 chương...

  • Chồng Tôi Là Người Hai Mặt
    Chồng Tôi Là Người Hai Mặt

    Trước ngày kết hôn, tôi có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.Vào đêm tân hônNgười chồng mới cưới của tôi đang mặc áo tắm nói...

  • Bẫy Rập Ôn Nhu
    Bẫy Rập Ôn Nhu

    Thể loại:đoản văn, 1 x 1, huynh đệ, niên hạBiên Tập: Ying Ying– Nhà trẻ –“Ca, làm sao vậy? Ngã sao?” – Lưu Tiểu Phong nhìn thấy trên...

  • Yêu Em Rồi Đấy
    Yêu Em Rồi Đấy

    Tác giả: QuyJThể loại: Ngôn TìnhTruyện Yêu Em Rồi Đấy là câu chuyện tình cảm học trò xúc động mà đi sâu vào lòng người. Chuyện tình yêu...

  • Cuộc Chiến Bản Thảo
    Cuộc Chiến Bản Thảo

    Thể loại: Tác giả – biên tập , Hiện đại ,nhẹ nhàng, HEConvertor: [email protected]: 123yq.comBiên tập: PhươngChỉnh sửa: MốcĐộ...