Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 54

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ


Câu nói làm hiện trường trở nên im lặng, Đái Thư kinh ngạc nhìn Ân Lâm Sơ, không nói nên lời.
Không lâu sau khi Hoắc Kiệu rời đi, y vốn muốn ở chỗ này chờ Hoắc Kiệu trở về, dù không đợi được Hoắc Kiệu, bị người khác nhìn thấy cũng có thể quậy đục nước một hồi, chỉ cần có thể làm Ân Lâm Sơ không thoải mái thì y sẽ vui vẻ.
Ý nghĩ này chỉ giữ được trước khi Ân Lâm Sơ mở miệng nói chuyện.
Bây giờ, y đã bắt đầu hối hận.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân trong hành lang càng ngày càng rõ ràng, trong đầu đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh bước chân ngày càng đến gần cánh cửa.
Ân Lâm Sơ cẩn thận nghe, hình như không chỉ có một người.
Người trên giường đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân, trạng thái hiện tại thật sự có chút không đứng đắn, nhưng dưới ánh mắt chăm chú tươi cười của Ân Lâm Sơ, nhất cử nhất động của y đều trở nên lúng túng, giống như đang xem xiếc khỉ.
Đái Thư cuối cùng cũng vượt qua trở ngại trong lòng, với tay lấy quần áo của mình, nhưng cuối cùng động tác của y vẫn chậm hơn một nhịp.
Cánh cửa vốn được Ân Lâm Sơ một khe hở chưa đầy chiều rộng của một người, bị một bàn tay ở ngoài thò vào mở rộng, toàn cảnh trong phòng ngủ hiện ra —--- một người đàn ông nửa trần nằm trên giường, Ân Lâm Sơ ngồi trên ghế, tư thái thả lỏng thưởng thức.
Sắc mặt Hoắc Kiệu tối sầm, trong mắt hiện lên lửa giận không tên, không tiếng động bước nhanh về phía trước, trực tiếp vén ga trải giường bọc toàn bộ cơ thể Đái Thư lại.
Ân Lâm Sơ nghiêng đầu, không hài lòng nghĩ, người này mặc dù dáng người rất tốt, nhưng cũng chưa đến trình độ đó, vội vàng che đậy như thế làm gì, nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào.
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, hành động tiếp theo của Hoắc Kiệu làm Ân Lâm Sơ giật mình đứng dậy khỏi ghế, hắn dùng vẻ mặt u ám ném người và ga trải giường ra ngoài cửa sổ, không cho ai kịp phản ứng, ngay sau đó cậu nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
Chắc chắn sẽ rất đau.
Mặc dù đây chỉ là lầu hai, nhưng......!Ân Lâm Sơ chỉ kịp há miệng phát ra một âm thanh vô nghĩa, sau đó nuốt xuống bụng những từ chưa biết phải nói thế nào.
Hành động này quá nhanh gọn, thế mà cậu lại bắt đầu thương cảm cho bông hồng đỏ kia.
Nhưng tiếng kêu khi rơi xuống đất nghe hơi kỳ quái, Ân Lâm Sơ đi đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống.
Người bị ném xuống nắm chặt lấy tấm ga trải giường, nghiến răng nghiến lợi, xem ra không có vấn đề gì.
Hoắc Yểu không biết xuất hiện ở dưới lầu lúc nào ngã bên cạnh, hình như suýt nữa bị rơi trúng, lúc tránh đi không cẩn thận bị ngã.

Cô bò lên khỏi mặt đất, cúi đầu nhìn người trên mặt đất, rồi ngửa đầu nhìn lên cửa sổ, đối mặt với Ân Lâm Sơ đang thò đầu ra ngoài, vẻ mặt không tin nổi, trong mắt chứa đầy sự khó tin.
"Không phải anh, lần này thật sự không phải anh."
Ân Lâm Sơ vội vàng đưa tay ra vẫy, cậu không cõng nổi cái nồi này.
Gà con Hoắc Yểu gật đầu như mổ thóc: "Ừm, anh Lâm Sơ, anh nói không phải thì là không phải.

Mẹ gọi em rồi, em đi trước đây."
Hoắc Yểu bỏ chạy.
Chạy siêu nhanh.
Lúc này cô chỉ cảm thấy may mắn, may là cô đã cải tà quy chính, bỏ gian tà theo chính nghĩa, nếu không người bị ném ra ngoài cửa sổ rất có thể sẽ là cô rồi.
Ân Lâm Sơ không nói lên lời quay người vào, đứng thẳng đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu nhìn Hoắc Kiệu, trong mắt âm thầm lên án: Thấy chưa, tại anh mà tôi tự nhiên phải đội nồi!
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng "chậc chậc", phát ra từ người vừa nãy đi theo Hoắc Kiệu nhưng không tiến vào.
Ân Lâm Sơ nhìn lướt qua, người nọ hơi luộm thuộm, chiều cao ngang với Hoắc Kiệu, ăn mặc cũng tươm tất, nhưng có thể cảm giác được anh ta là một người cẩu thả.
"Không chút do dự ném một mỹ nhân gợi cảm chủ động nằm trên giường đi như vậy, Hoắc Kiệu, tao không biết phải nói mày như thế nào nữa! quá đáng thật chứ."
Trong mắt người nọ hiện lên sự hối hận, Đái Thư là tình nhân trong mộng của biết bao người, bây giờ mỹ nhân chủ động nhào vào lòng còn có người không muốn? Đổi chỗ cho anh thì tốt rồi.
"Đây là?" Ân Lâm Sơ nghi vấn nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu kiềm chế xúc động muốn đuổi người này đi, giới thiệu ngắn gọn: "Lý Cải, là đồng nghiệp mới lần trước đã kể với em."
"Bọn tôi là bạn cũ."
Lý Cải đánh giá Ân Lâm Sơ, dáng vẻ không tồi, mặt mày nhìn đặc biệt thân thiện, "Hoắc Kiệu, giới thiệu một chút?"
Hoắc Kiệu lạnh lùng nhìn anh ta: "Ân Lâm Sơ, chồng hợp pháp của tao."

"A, chồng, chồng sao."
Lý Cải rùng mình, chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc Hoắc Kiệu kết hôn anh ta không đến được, chưa từng gặp mặt Ân Lâm Sơ, lúng túng nói: "Không phải mày nói cậu ấy về nhà mẹ đẻ, mày mới đi cùng bọn tao...."
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta càng thêm lạnh lẽo, Lý Cải nghiêm mặt, hiên ngang lẫm liệt vừa nói vừa chỉ vào cửa sổ: "Đái Thư dụ dỗ người đã có gia đình giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là không biết xấu hổ! Quá ư là quá đáng!"
Ân Lâm Sơ bước đến gần Hoắc Kiệu, nhẹ giọng nói: "Hoắc Kiệu, sau này đừng nói chuyện với anh ta, sẽ ngu đi đấy."
Hoắc Kiệu nghiêm túc gật đầu.
Lý Cải lớn tiếng nhấn mạnh: "Tôi nghe thấy đấy!"
Ân Lâm Sơ rất vui mừng: "Nghe được là tốt rồi, nghe được là tốt rồi."
Lý Cải: "......"
Hoắc Kiệu vẫn nhìn Ân Lâm Sơ, phản ứng của cậu dường như không có gì khác biệt, nhưng hắn vẫn hơi không yên tâm, nên chủ động giải thích: "Anh định về sớm, cả buổi anh không uống nhiều, mới uống ba chén mà thấy choáng váng nên về trước.

Lý Cải muốn đưa anh về, người kia cũng đi theo."
Hoắc Kiệu liếc Lý Cải một cái, Lý Cải tự biết mình đuối lý, không lên tiếng.
Quả thật, nếu không phải anh ta để Đái Thư lên xe, thì đã không xảy ra tình huống này.
Sau khi đến Hoắc gia, Đái Thư để anh ta đi trước rồi đi theo Hoắc Kiệu vào cửa, Lý Cải đoán là y biết tối nay Ân Lâm Sơ không có nhà, định lẻn vào.
Loại vận phong lưu này tự đưa tới cửa, làm gì có thằng đàn ông nào không thấy đây là chuyện tốt? Tưởng rằng Hoắc Kiệu sẽ thuận nước đẩy thuyền, Lý Cải đi ra không chút gánh nặng.
Tiếc là Hoắc Kiệu đã phát hiện Đái Thư theo sau, lập tức đi đường vòng, túm đầu Lý Cải chưa đi xa, bắt anh ta mang người đi.

Lý Cải thấy thái độ hắn rất kiên quyết chứ không phải nói chơi, đành đi vào bắt người, nhưng khi mở cửa ra thì thấy Ân Lâm Sơ đã ở trong phòng, không biết xui xẻo thế nào mà gặp trúng Đái Thư.
Trong một khoảnh khắc, Lý Cải suýt nữa cảm thấy đường này không đi nổi.
Nhưng tình huống thay đổi quá nhanh làm anh ta không theo kịp, chỉ bằng một thao tác ném, một vụ drama kịch tính cứ thế bị Hoắc Kiệu cưỡng ép đ è xuống.
Quyết đoán như vậy, thủ đoạn đến thế, Lý Cải há mồm kinh ngạc.
Hoắc Kiệu cau mày thật chặt: "Lẽ ra nên đá cậu ta xuống từ lúc lên xe."
Vậy thì cũng không phải tội của tôi! Lý Cải thức thời không đi trêu chọc Hoắc Kiệu đang tức giận, nhìn Ân Lâm Sơ vẫn luôn tươi cười từ đầu đến cuối, không khỏi cảm thán, tính cách đúng là dễ chịu! Gặp phải chuyện như vậy chẳng những không tức giận, mà còn dùng vẻ mặt dễ chịu nhìn Hoắc Kiệu —---- ngày thường nhất định phải chịu rất nhiều oan ức, Lý Cải vô cùng chắc chắn.
Anh ta không kìm được hỏi: "Sống cùng người này cậu không sợ sao?"
Sợ? Sao lại phải sợ? Không có gì để nói với người xa lạ, Ân Lâm Sơ chỉ mỉm cười, không trả lời.
Hoắc Kiệu không kiên nhẫn đuổi Lý Cải về, ra lệnh cho anh ta thu dọn người kia đi, không cho phép người đó xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Nhận được mệnh lệnh, Lý Cải như trút được gánh nặng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời đi, lập tức biến mất khỏi Hoắc gia cùng Đái Thư.

Truyện chỉ được đăng trên wt AnhLam267
Căn phòng lần nữa yên tĩnh, Ân Lâm Sơ nhìn Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu đang nhìn cậu bằng ánh mắt áy náy.
Cậu giơ tay áp vào trán Hoắc Kiệu, hỏi: "Đầu còn đau không?"
"Bây giờ đã ổn rồi."
Hoắc Kiệu hơi cúi đầu, nhẹ nhàng áp vào lòng bàn tay cậu.
Nếu như hắn đoán không sai, Đái Thư cho hắn uống một ít thuốc, nhưng không thể làm hắn hoàn toàn mất đi ý thức, hẳn là liều lượng cũng không nhiều, hơn nữa một phần trong cơ thể đã bị chuyển hóa cho nên hiệu quả sót lại không đáng kể.
Ân Lâm Sơ cũng đoán được vài phần, thở dài: "Nếu tôi không bảo anh ra ngoài thì tốt rồi."
"Do tôi quá bất cẩn."
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng ôm cậu, đầu dựa vào vai cậu.
"Không cần tự trách, em cũng là người bị hại."
Ân Lâm Sơ an ủi nói, "Nếu không phải anh có sức khoẻ không tệ, lại kháng thuốc, có thể đã trúng thuốc rồi."

Con ngươi Hoắc Kiệu di chuyển, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Sao nghe...!hơi lạ nhỉ?
Hoắc Kiệu lập tức phản ứng lại, ánh mắt lấp lóe, giọng nói ngày càng thấp: "Ừm.

Từ lần sau em đi cùng tôi được không?"
"Tất nhiên là được."
Ân Lâm Sơ vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Dù là đàn ông cũng phải tự bảo vệ mình thật tốt.

Bên ngoài có rất nhiều người xấu."
Khóe miệng Hoắc Kiệu nhếch lên một vòng cung, cứ thế yên lặng hưởng thụ cái ôm thân mật.
"Em về nhanh như vậy, còn chưa ăn tối sao?" Hoắc Kiệu dù không nỡ buông tay, nhưng nghĩ đến chuyện Ân Lâm Sơ có thể còn đói bụng, nên đành buộc mình buông tay, "Để anh bảo người làm chuẩn bị đồ ăn."
Ân Lâm Sơ cũng không ngăn cản, gật đầu nói: "Chắc anh cũng chưa ăn nhiều, cùng nhau ăn chút gì đi."
Hoắc Kiệu vui vẻ đồng ý, nắm tay Ân Lâm Sơ, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ.
Thật muốn ở bên em ấy mãi mãi.
Trong đại sảnh, Đổng Nhuận Ngôn nhìn cầu thang dẫn lên lầu hai, thật lâu sau mới chớp mắt một cái.
Trên lầu xảy ra chuyện gì, sao đại thiếu gia không cho anh ta đi theo? Tại sao Hoắc thiếu gia lại về sớm như vậy? Người đi cùng Hoắc thiếu gia là ai? Người anh ta khiêng đi là ai nữa?
À đúng rồi, anh ta nhận ra người bị khiêng đi, là đồng nghiệp cũ của Hoắc thiếu gia.
Nhưng tại sao đồng nghiệp cũ lại bị khiêng đi? Tại sao lúc khiêng đi anh ta chỉ quấn mỗi ga trải giường?
Đầu anh ta chất đầy hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, nhưng không câu nào có đáp án.
Hôm nay lại là một ngày Đổng Nhuận Ngôn mang theo những câu hỏi không lời đáp đi vào giấc ngủ..

Truyện full

  • A Âm - Nhất Lê
    A Âm - Nhất Lê

    A ÂM (FULL)Topic: Có tiểu thuyết nào mà nam chính thích nữ chính từ lâu rồi dần dần khiến nữ chính phải lòng mình không?Tác giả: Nhất...

  • Nếu Như Em Là Hương Phi
    Nếu Như Em Là Hương Phi

    Convert: ngocquynh520Edit: LingBeta: tamnuong012Bùi Trường Nhạc hỏi: "Người này sao nhanh mất đi hứng thú với Hương Phi nhà chúng...

  • Hữu Tử Sự Cánh Thành
    Hữu Tử Sự Cánh Thành

    Thể loại: hiện đại, sinh tử, hào môn thế gia, trung khuyển công, điềm vănEdit: Vịt xưn đẹpCâu chuyện nhẹ nhàng kể về cuộc sống của hai...

  • Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ
    Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ

    CÚN CON CHỈ CÓ MỘT MÙA HẠTác giả: XUÂN DỮ DIÊN (Mùa xuân và cánh diều)Dịch: Amelie.VoĐộ dài: 9 chương (đã hoàn)Thể loại: Ngôn tình,...

  • Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
    Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

    Converter: ngocquynh520Editor:Quỳnh Anh.Thể loại: Hiện đại, Hắc Bang, nam nữ chính đều sạch, kiên cường sống chết cùng nhau, 1vs...

  • Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam
    Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

    Tên gốc:  与他告别Tác giả: Hựu Lam 又蓝Thể loại: Truyện gốc, Đam mỹ, Cường cường, Niên hạ, Có chi tiết gây ức chế, Truyện hành nhau, Truyện...

  • Lực Hút Nam Châm
    Lực Hút Nam Châm

    Truyện Lực Hút Nam Châm của tác giả Túy Hồ Ly xoay quanh một cô gái có biệt tài về nấu ăn rất ngon, nếu ai mà dám chọc giận...

  • Vũ Nam
    Vũ Nam

    Edit: SuigetsuTheo Tấn Giang:Đã được xem rất nhiều vũ công nam múa, đa số nhưng vũ đạo của họ đều tựa như rắn dính dớp bẩn thỉu,...

  • Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
    Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

    Trước kia, là một cô bé hiền lành, thiện lương đã cứu vớt sinh mạng của một cậu bé ăn mày.Trong cơn đói, trời lạnh giá, cảm giác khốn...

  • Mù Màu
    Mù Màu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân, cổ trang, EG mà cũng hơi bi, HEDịch: Phúc VũThích Thiếu Thương mắc chứng mù màu. Hắn chỉ có thể thấy bốn...

  • Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được
    Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

    Tên gốc: Khán Bất Kiến Đích Trúc Mã Lão Công  [《看不见的竹马老公》作者]Editor: Tĩnh Nhạc, MiyBeta: Tĩnh NhạcSố chương: 15 chương + 3PNTừ lúc vừa...

  • Mắt Trái
    Mắt Trái

    Truyện có tên Mắt Trái của Đản Đản kể về nhân vật nữ chính vô cùng xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc, dáng vẻ ngốc ngếch đó...

  • Tào Tháo Thiên Bá
    Tào Tháo Thiên Bá

    Tác giả: Tào Trọng HoàiThể loại: Lịch sử, Quân sựGiới thiệu:Trên dưới sáu thế kỷ từ thời Minh đến nay. Ở Trung Quốc "đến đứa trẻ cũng...

  • Tứ Vương
    Tứ Vương

    Trên thế giới này ai lại chẳng từng nghe qua một truyền thuyết. Đã lưu truyền ngàn vạn năm chưa thay đổi, có lẽ lâu đến nỗi không còn...

  • Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi
    Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi

    Tác giả: Giang Tĩnh Châu MinhThể loại: Vả Mặt, Trả Thù, Dị NăngTeam dịch: Thiều Hoa Xuân ÝGiới thiệu"Đệ tử Vương Minh Kiệt, xin Bồ Tát...