Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Chương 47

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Phiên ngoại 3: Người bên vò rượu đẹp tựa trăng sáng

(Lần gặp gỡ trước khi câu chuyện bắt đầu)

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

"Mẹ nó! Cái nơi quỷ quái gì thế này!" Hộ vệ của Ngọc Trần Phi vừa nhìn ngó xung quanh vừa hùng hùng bảo: "Thị trấn quan trọng gì chứ, vừa thối vừa nát! Ông đây thà về nhà chăn dê còn hơn!"

Mưu sĩ đi theo là con em quý tộc, hiểu biết hơn gã nhiều, nói kiểu khinh thường: "Xem cái bộ dạng của ngươi kìa. Biên ải lắm chiến tranh, người dân sống khốn khổ, tất nhiên là không so được với kinh đô ngoại ô Giang Nam rồi. Mùa vụ năm nay đã khá khẩm rồi đấy. Năm ngoái đại hạn, triều đình không quan tâm gì cả. Người ở thành Ngọc Dao chết đói phơi thây đầy đất, có thể gọi là địa ngục trần gian luôn. Cho tới khi Thẩm..." Hắn liếc nhìn Ngọc Trần Phi một cái, sợ cái tên kia chọc giận tiểu hầu gia, bèn vớt vát: "Người kia đóng quân ở đây, phân phát quân lương cho bá tánh nên mới cứu sống được nửa số dân của thành."

Gã đàn ông ngu si kia lại tiếp tục lớn tiếng: "Nói thế thì Thẩm Kính Tùng là Bồ Tát đại từ đại bi rồi!"

Ngọc Trần Phi nói giọng uể oải: "Cũng chỉ là thủ đoạn mua chuộc lòng dân thôi mà. Im miệng hết cho ta!" Gã hộ vệ bất giác gãi đầu, tên mưu sĩ giỏi nhìn mặt đoán ý thì cúi đầu nhịn cười. Ngọc Trần Phi ghét nhất là có người tâng bốc Thẩm Kính Tùng trước mặt hắn.

Thuộc hạ của Ngọc Trần Phi mới đầu chưa biết quy định, thường khen: "Thẩm Kính Tùng trị quân nghiêm túc... không chê vào đâu được... hậu cần giỏi giang... phúc hậu được lòng dân..." Từ mỗi câu khen chân thành đầy cảm xúc, sắc mặt của chủ soái ngày càng u ám, ánh mắt càng kì quái, cho đến khi không có ai dám nói nữa, hắn mới lạnh lùng bảo: "Được lắm! Các ngươi ai cũng yêu mến y như vậy, hay là lấy đầu ta rồi về quy phục y cũng lập được đại công đó!"

Mọi người lập tức nói không dám không dám, đá mắt nhau một cách khó hiểu. Tiểu hầu gia xưa nay tính tình cáu kỉnh, nhưng gặp Thẩm Kính Tùng lại giận dữ. Cứ như cái tên họ Thẩm kia đã làm cho hắn bị ấm ức cực kì.

Nghĩ lại thì cực kì ấm ức, đúng là có chuyện này thật.

Ngọc Trần Phi tự rã băng để khởi binh tiến về phía Nam, nhưng bị Thẩm Kính Tùng chặn ở ngoại thành Ngọc Dao gần năm tháng rồi. Trong lúc này Cảnh quân bế quan cố thủ, kiên quyết không chịu ứng chiến. Hoa đào nở rồi lại tàn, kết thành những quả đào non um tùm, mà quân Tây U vẫn khó tiến được nửa bước.

Ngọc Trần Phi khó chịu đến phát điên. Tháng trước mới thúc ngựa ra khỏi doanh trại, đưa người đi giết hết mấy tên mã tặc xung quanh để phát tiết, giá nào cũng phải để gươm giáo uống máu. Bình thường hay rảnh rỗi sinh nông nỗi, mạnh tay chi mấy trăm lượng bạc mua ba tờ giấy thông quan, nghênh ngang tiến vào cái thành Ngọc Dao ngày đêm mong mỏi này. Hứ, Thẩm Kính Tùng trị quân nghiêm túc không chê vào đâu được đúng là thật, có thể chặn đứng đại quân của hắn ở ngoài cửa dù không phải là người đứng đầu của thành một tay che trời. Tác phong của quan lại Cảnh Triêu mục nát đã lâu, cho dù hai bên đối đầu thì hai nước vẫn qua lại buôn lậu không ngừng, đút lót món tiền lớn cho lính gác cổng thành đã thành thông lệ.

Tướng mạo người Cảnh và người U vốn không khác nhau, nhưng người U trắng hơn một chút. Một nhóm ba người cải trang đáng lẽ không có chút dấu vết nào như trâu đất xuống nước. Đáng tiếc là Ngọc Trần Phi cho dù có là người của nước nào thì cũng là đại mĩ nhân kinh thiên động địa, vải bố trâm gai không che giấu được quốc sắc, như trăng sáng thu hút ánh mắt của mọi người. Ai gặp hắn cũng đần mặt ra, đi theo như mất hồn mất vía, còn kéo bè kéo lũ chạy đến xem làm đường phố đông nghịt. Thảm thương nhất chính là chuyện không biết ai đầu têu mà bắt đầu ném hoa quả bùm bụp vào hắn.

Ngọc Trần Phi cũng không ngờ mình lại có hiệu ứng chấn động như thế này, càng không ngờ là trên đời lại có ám khí nhiệt tình như thế... Ai lại đi ném nguyên quả đu đủ to đùng thế! Xém chút đập hắn bể đầu chảy máu này!

Cho tới khi Ngọc Trần Phi thoát ra được vòng vây một cách vô cùng chật vật thì hai tên thuộc hạ đã lạc mất. Nhưng hắn không sốt ruột. Hai tên kia hành quân bên ngoài, mấy tháng không được gần nữ sắc. Nghe nói thành Ngọc Dao thịnh hành kiếm sống bằng da thịt nên đã sớm dự tính xõa một phen, thưởng thức tư vị của nữ nhân Cảnh Triêu. Trước đây hai châu Yến Vân của Cảnh quốc bị U quốc chiếm cứ nhiều năm, người U thường hứng lên bắt cóc phụ nữ để cưỡng dâm. Mấy lão đầu bếp trong quân đội say sưa bình phẩm nữ nhân người Cảnh nào là dịu dàng cam chịu, nào là liều chết chống đối, rồi than thở rằng: Bây giờ muốn chi tiền cũng không chơi nổi.

Mười năm trước, hai châu Yến Vân được Thẩm Kính Tùng giành lại cái một, già trẻ cả thành sụt sùi chào đón, "Vương sư chúng tôi ngày đêm ngóng trông, hoàng đế bệ hạ quả nhiên không quên chúng tôi!" Thẩm Kính Tùng không nhịn được, nói cho họ biết, đây là y tự liều mình mà không có lệnh vua. Nếu thua thì một mình y chịu tội. Nếu thắng tất nhiên là hoàng đế thánh minh.

Thật ra nếu có thể đổi được thái bình, triều đình thà bị bứng thêm mấy tòa thành, chứ làm sao mà chịu động binh đao cho di dân hèn mọn.

Hôm thành đổ, Thẩm Kính Tùng cũng không thể ngăn cản các tướng sĩ khắp thành lục soát giết chết người U để rửa hận. Thường có phụ nữ người Cảnh giấu con trai tạp chủng của quỷ U, sau khi bị dân làng tố cáo, cả hai mẹ con đều bị đẩy xuống hố chôn sống.

*

Ngọc Trần Phi ưa sạch sẽ, lập tức chạy vào một cửa hàng bán vải thay ngay y phục bị dính đầy nước hoa quả, rồi lại mua thêm một miếng mạng che mặt lụa trắng mà nữ tử quý tộc hay dùng, lúc này mới tung tăng ra khỏi cửa.

Hắn rảnh rỗi, trong tay cũng dư dả nên đi dạo xung quanh, mua một ít đồ ăn và đồ chơi, cảm thấy chẳng có gì vui, chẳng thà cưỡi ngựa chạy mấy vòng.

Hắn tìm một quán rượu ven đường, gọi một vò rượu cao lương mà trước giờ chưa từng uống.

Rượu rót vào chén, hắn đang vén mạng che mặt lên định cúi đầu uống thì có một người tới ngồi đối diện. Ngọc Trần Phi thầm bực mình: Có phải là không còn chỗ trống đâu mà cứ phải vào ghép bàn với ta? Con chó con mèo nào mà dám ngồi ngang hàng với ông đây thế. Mất hứng thật!

Trong lòng lại bỗng rục rịch: Thấy người kia ngồi xuống nhưng trước đó lại không hề nghe tiếng bước chân. Chắc là một dân luyện võ có võ công không thua kém mình.

Ngước mắt lên nhìn lướt qua, thế mà lại là người quen, hắn phụt cười một cái, "Thẩm tướng quân."

Thẩm Kính Tùng không cười, lạnh lùng gật đầu, "Bạch Long Hầu".

Ngọc Trần Phi không muốn nhìn thấy cái bản mặt đơ kia, nói giọng mất hứng: "Ngươi làm gì thế?"

Thẩm Kính Tùng bị hắn hỏi thẳng thừng như thế lại cứng họng. Rõ ràng Ngọc Trần Phi là chủ tướng phe địch, đích thân chui vào trong thành, bộ dáng khả nghi... mà sao lại...?

Ngọc Trần Phi bộ dạng thong thả, tiếp tục uống rượu. Vừa hớp một ngụm đã suýt bị sặc: Cái rượu mẹ gì đây? Cay quá!

Nhưng Thẩm Kính Tùng đang nhìn hắn, hắn không thể để mất mặt, bèn nhăn mặt, hớp một hơi, rồi đặt chén rượu trống không lên bàn một cái xoảng.

"Tới phiên ngươi."

Thẩm Kính Tùng ngơ ngác, rồi thật thà rót cho mình một chén uống cùng hắn, vẻ mặt không thấy động tĩnh gì.

Ngọc Trần Phi liếc y một cái, đã đâm lao phải theo lao, đành uống thêm một chén.

Thẩm Kính Tùng lại uống một chén.

"...!" Thách thức ta chứ gì.

Ngọc Trần Phi gắp một hạt đậu phộng tẩm muối mặn mặn. Hắn lầm bầm: "Ta không thích ăn đồ mặn."

Thẩm Kính Tùng không đáp lời.

Rượu cay như vậy, đậu phộng mặn như kia, Thẩm Kính Tùng thì kiệm lời, lần này không được như hắn mong đợi, Ngọc Trần Phi lầu bầu: "Chán thật."

Thẩm Kính Tùng không nói gì.

Ngọc Trần Phi đưa rượu mời tới, nói năng không suy nghĩ: "Sao ngươi tới nhanh vậy? Ngươi có nhiều thám tử nằm vùng trong thành lắm hả? Thì ra ngươi cũng dùng thủ đoạn này."

Hắn không mong Thẩm Kính Tùng sẽ trả lời. Tuy hắn đã say nhưng não vẫn còn hoạt động, suy nghĩ chậm rãi một lúc, "À, ta biết rồi. Hai cái kẻ vô tích sự kia không biết giữ mồm."

Người báo cáo hành động khác lạ cho Thẩm Kính Tùng là đám kĩ nữ. Thẩm Kính Tùng chưa bao giờ yêu cầu các nàng làm như thế, nhưng các nàng muốn báo ơn.

Ngọc Trần Phi mơ màng cười, "Ngươi là Bồ Tát đại từ đại bi mà, sao lại cứu các nàng rồi không dứt khoát làm chi?"

Thẩm Kính Tùng nói: "Không có tiền."

Ngọc Trần Phi lại cười mấy tiếng, giọng cười càng lúc càng chậm: "Đúng rồi, quên mất là ngươi nghèo lắm. Chầu rượu này gia mời ngươi nhé. Tạ ơn đi!"

Thẩm Kính Tùng không nói gì.

Lưỡi Ngọc Trần Phi phình ra rồi, "Cái con rùa rụt cổ này! Không nói chứ gì? Vậy chúng ta đánh một trận luôn đi!"

Hắn đứng phắt dậy, rút kiếm khỏi vỏ, bước chân loạng choạng mấy cái rồi chúi đầu xuống.

Thẩm Kính Tùng không thể trơ mắt nhìn mặt hắn tiếp đất, bằng không với cái tánh nhỏ nhen của Bạch Long Hầu, tất cả mọi người ở đây đừng mong sống nổi.

Vì thế y đưa tay ra đỡ, ôm hắn vào trong lòng.


Hơi thở của hắn phả bên cổ Thẩm Kính Tùng, cả buổi không phát ra tiếng nào, cũng không động đậy, rất ngoan ngoãn. Thẩm Kính Tùng đỡ hắn, rốt cuộc cũng không dám cúi đầu.

Trong lòng thầm kinh ngạc: Thế là say rồi à?

Thẩm Kính Tùng không biết, trên thảo nguyên quen uống rượu sữa ngựa, tiểu hầu gia tự xưng ngàn chén không say là vì rượu sữa ngựa chỉ có 5 độ. Còn rượu cao lương là rượu từ hạt cao lương, gần 60 độ, Ngọc Trần Phi chưa bao giờ nếm thử nên vài chén đã ngã là phải rồi.

Thẩm Kính Tùng vừa bảo hắn giống như một con cá muối rất yên lặng thì hắn liền động đậy, đầu tiên là khịt khịt mũi, cố hít hà một hồi giống như con chó to. Thẩm Kính Tùng thấy có chút buồn cười.

[*Cá muối là tiếng lóng của người Quảng Đông, có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.]

Thẩm Kính Tùng không có mùi hương quyến rũ gì, nhưng cái kiểu da thịt khỏe khoắn, săn chắc, ấm áp đã làm cho Ngọc Trần Phi hài lòng. Hắn thậm chí còn thè lưỡi liếm vào hõm cổ của Thẩm Kính Tùng.

Giờ thì Thẩm Kính Tùng không cười nổi nữa. Cả người y tê rần, cứng đờ, ngón tay vòng quanh eo của Ngọc Trần Phi khẽ co lại.

Võ công của y cao cường, chưa bao giờ có ai gần sát y như thế này, chứ đừng nói là... Cợt nhả quá! Y nghĩ đến từ này cũng chịu thua, đoán chắc là Ngọc Trần Phi đã say đến hồ đồ rồi nên mới xem y như thị thiếp.

Sợ là hắn tỉnh lại mà còn nhớ chuyện này thì sẽ ọe trước tiên.

Nhưng nghe Ngọc Trần Phi gọi: "Thẩm Kính Tùng."

Hóa ra không nhận nhầm người.

Phát âm không rõ ràng, giọng dẹo vô cùng, nhưng vẫn mang ý cười. Không biết là người này khi say mới hay cười hay vốn là hay cười mà do lúc trước chỉ là chưa hạ xuống phòng bị thôi.

Thẩm Kính Tùng nghe hắn kêu mà lòng mềm nhũn. Chưa bao giờ có người dùng ngữ điệu như gọi người yêu để gọi y.

"Ngọc hầu gia, ngươi có tín hiệu gì để gọi thuộc hạ của ngươi đến đón không? Ngươi thế này... không được lắm đâu." Thẩm Kính Tùng thử nói chuyện với hắn một cách khó khăn.

Ngay từ đầu Thẩm Kính Tùng đã không định bắt sống hắn, bởi vì trước mắt Cảnh quân yếu thế, nếu kết thành đại hận không chết không được thế này thì không sống qua nổi qua đợt tính sổ vào mùa thu năm sau.

Lần này y đến chỉ để xem Ngọc Trần Phi muốn gì, ví dụ như cấu kết với phú hộ trong thành. Nhưng hắn chỉ uống rượu bên đường, mà còn say bí tỉ. Thiểu năng tới mức này, tửu lượng cùi đến mức này, thật khiến người ta chấn động.

Thẩm Kính Tùng tự thấy là lôi kéo với hắn ở giữa đường giữa xá thế này không ổn lắm, cũng không thể để mặc hắn. Con dê béo tỏa ra mùi tiền này bị cướp của là chuyện nhỏ, lỡ đâu bị cướp sắc thì...

Không cần nói lỡ, chỉ cần nhìn hắn thôi là hiểu được cái gì gọi là thấy sắc mà nổi lòng tham.

Với tình hình này, trông như y đang có mưu đồ bất chính.

Thế là y lôi hắn xuống không chớp mắt, Ngọc Trần Phi lưu luyến ôm ấp, rời tay quấn chân, dây dưa qua lại giữa chốn đông người dễ làm cho người ta nhìn ngó.

Tốn sức một hồi mới đặt hắn lên ghế. Băng ghế kia không có lưng ghế, Ngọc Trần Phi chẳng khác gì một con lật đật, nghiêng qua ngả lại, cũng vui vui... Thẩm Kính Tùng xấu hổ nghĩ, lúc hắn ngã ngửa còn nhẹ giữ hắn lại.

Tới khi hắn sắp dựa lên bàn, Thẩm Kính Tùng lại có chút không đành lòng. Trên cái bàn kia dính dầu mỡ lâu năm, cạ ra cũng hơn ba lớp dày, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Trần Phi mà đập cái phịch lên...

Ma xui quỷ khiến thế nào đấy lại đưa tay ra kê lên, Ngọc Trần Phi liền ụp mặt vào lòng bàn tay y. Hắn đã say, mặt nóng hổi đỏ bừng, da dẻ sáng bóng mịn màng, làm cho Thẩm Kính Tùng còn chìm trong sự hoang mang vẫn không quên nghi ngờ: Theo lẽ thì người sống trong quân đội ăn gió uống sương, da thô thịt dày. Không biết cái người này sao lại trắng trẻo thế.

Chẳng lẽ đây chính là... vẻ đẹp trời sanh?

Thẩm Kính Tùng né xa hắn một chút mới dám nhìn. Y không giỏi thơ ca nên không biết phải ví von vẻ đẹp này thế nào. Nhưng cảm thấy bộ dạng hắn gối đầu thế này, lông mi cụp xuống, môi hơi nhếch lên, đôi lúc còn nghiêng đầu cọ cọ, thật sự trông đáng yêu vô cùng.

Ngọc Trần Phi lại không vui. Khi nãy hắn còn ở trong vòng tay người kia, giờ lại vùi trên cái bàn lạnh lẽo trống trải. Đâu thể thế được.

"Ôm." Ngọc Trần Phi ngang ngược ra lệnh.

Thẩm Kính Tùng không biết phải làm sao với cái mầm tai họa này. Nghĩ là trước tiên đưa hắn về phủ, để lại một bức thư, đợi thuộc hạ đến tìm rồi tính tiếp.

Thế nên y thử kéo hắn, bế ngang hông. Ngọc Trần Phi cười một cách ngây ngốc. Hắn chưa bao giờ được bế thế này đâu. Đột nhiên được nhấc bổng lên, vui quá.

Thẩm Kính Tùng thầm than thở, Ngọc Trần Phi phối hợp quá mức, thậm chí còn vươn hai tay ôm lên cổ y, sau đó vô tư ngửa đầu lên tặng một nụ hôn.

.

.

.

Raph: Hai đứa sao lại đáng yêu như thế chứ =)) Cíu =)))

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...