Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 60: Cùng đi

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Giang Du Sâm cưỡi ngựa chạy một vòng quanh bãi cỏ, Táo Đỏ nghe lời mặc anh điều khiển, nghe lời giống như là huấn luyện đã lâu.

Cuối cùng, con ngựa đứng vững vàng bên người Lâm Giác, như đã thuần phục mà khéo léo cúi đầu xuống.

Giang Du Sâm nhảy xuống ngựa, vững vàng đi đến trước mặt Lâm Giác: “Thử một chút không?”

Hình ảnh Giang Du Sâm cưỡi ngựa đầy oai hùng vừa nãy vẫn còn quẩn quanh, khắc sâu trong đầu Lâm Giác. Lâm Giác không muốn thừa nhận thất bại rất nhanh liền đi lên, mặc dù còn có chút sợ nhưng cậu cũng háo hức muốn thử, bèn nghiêm túc gật gật đầu.

“Được.”

Cậu thử đi đến chỗ Táo Đỏ.

Nhìn thấy người đến là Lâm Giác, Táo Đỏ lập tức không hài lòng giẫm móng hai cái, trong lỗ mũi thở ra khí nóng phả vào người Lâm Giác.

Giang Du Sâm hơi nhíu mày, nhanh chân sóng vai đến bên cạnh Lâm Giác.

“Nhìn vào mắt nó.” Giang Du Sâm thấp giọng nói, “Chậm rãi tới gần nó, ngựa là loài rất có linh tính, em có thể nhìn thấy cảm xúc từ trong ánh mắt nó.”

Khí tức quen thuộc ở bên cạnh đã tiếp thêm sức mạnh cho Lâm Giác, cậu ngậm miệng gật đầu, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc nhìn vào mắt ngựa.

Táo Đỏ cũng yên tĩnh trở lại, thân thể đứng thẳng, không nhúc nhích đánh giá Lâm Giác.

Con mắt của nó rất xinh đẹp, lớn mà mượt mà, giống như viên pha lê óng ánh nước, Lâm Giác đúng là đọc được mấy phần cảm xúc từ bên trong đó, có hiếu kì, cũng có cảnh giác.

Một người một ngựa đối mặt hồi lâu, dần dần, lông mi thon dài xung quanh mí mắt Táo Đỏ dần dần rủ xuống xuống tới, biểu lộ trên mặt cũng dịu xuống. Nó chủ động tiến lên hai bước, đầu cúi xuống, tai cũng thu vào.

“Sờ sờ nó đi.”

Đúng lúc đó Giang Du Sâm mở miệng.

Lâm Giác ngoan ngoãn gật đầu, thăm dò vươn tay ra, ngón tay trắng nõn chạm vào lông tơ đỏ thẫm, Táo Đỏ chủ động cọ cọ bàn tay cậu, có hơi ngứa một chút.

Lúm đồng tiền trên khóe miệng Lâm Giác không tự giác tràn ra, xoa xoa túm lông trên đầu Táo Đỏ. Táo Đỏ rõ ràng càng vui vẻ hơn, dùng lông mao mượt như nhung trên đầu cọ cọ người Lâm Giác, đâu còn vẻ đề phòng lẫn cao ngạo khi lần đầu thấy Lâm Giác.

Người mười tám đời gia truyền thuần phục ngựa – Mã Bá Nhạc đứng ở một bên yên lặng nhìn: Tôi hiểu rồi, là ta không phù hợp để chăm ngựa.

Sau khi quen với Táo Đỏ, Giang Du Sâm liền để Lâm Giác lên ngựa thử một chút. Lá gan Lâm Giác cũng lớn không ít, học theo dáng vẻ nhẹ nhàng nhảy lên ngựa kia của Giang Du Sâm, vững vàng ngồi lên.

Cậu sáng sủa cười một tiếng, chớp mắt nhìn qua bên Giang Du Sâm, còn thiếu điều viết chữ “Khen em một cái đi” lên mặt.

Đôi mắt ướt sũng lóe sáng như ánh sao, như ánh sao lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đáy mắt Giang Du Sâm câu lên một nụ cười, đang muốn mở miệng, Táo Đỏ lại đột nhiên không thành thật.

Con ngựa màu đỏ như máu ngửa mặt lên trời hí một tiếng thật dài, tung vó ra, mang theo Lâm Giác phi nước đại trên đồng cỏ, không có ý muốn dừng lại.

“Nằm xuống! Ghé vào lưng ngựa!”

Giang Du Sâm nhanh chóng phản ứng lại, kêu lên.

Quần chúng một bên ăn cơm hộp cũng ngừng đũa, Mã Bá Nhạc bước nhanh về phía trước, chỉ là tuổi ông đã lớn, đi đứng không tốt, hoàn toàn không đuổi kịp bước đi của Táo Đỏ.

Táo Đỏ lượn một vòng rồi lại một vòng trên đồng cỏ, Giang Du Sâm tìm đúng cơ hội mở chân dài, vững vàng nhảy lên lưng ngựa, vây quanh eo Lâm Giác.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, so với đã xử lý hậu kỳ còn đặc sắc hơn.

Quần chúng đang ăn cơm hộp ở bên cạnh yên lặng vây xem hai người nhao nhao che mắt.

“Đệt! Đẹp trai làm tôi muốn ngất luôn!!!”

“Đây mới đúng là thức ăn cho chó, so với cơm hộp ngon nhiều!”

“Chết tôi rồi, chết tôi rồi, tôi thấy như phim thần tượng í!”

“Mau nhìn kìa mau nhìn kìa! Bọn họ nhìn nhau kìa! Ngọt quá đi mất!!!”



Lâm Giác bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, xúc cảm thân mật khiến hô hấp cậu cứng lại, ngay sau đó, thanh âm trầm ổn của Giang Du Sâm vang lên: “Đừng sợ.”

Giang Du Sâm nắm chặt lấy tay Lâm Giác, hung hăng kéo dây cương ngựa một cái, đôi chân thẳng tắp kẹp lấy bụng ngựa.

Táo Đỏ có chút bất mãn gào thét một tiếng, ngoan ngoãn giảm bớt tốc độ.

Giang Du Sâm mang theo Lâm Giác cưỡi hai vòng, toàn bộ hành trình đều cầm tay Lâm Giác, vây cậu trong ngực. Táo Đỏ dưới người cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn đưa hai người đi tản bộ, gió xuân chầm chậm hóa thành đôi tay mềm mại vẩy qua người bọn họ, góc áo bị thổi bay lên khiến trái tim Lâm Giác cũng lâng lâng theo.

Khoảng cách của hai người quá gần, vì phòng ngừa cậu rơi xuống, Giang Du Sâm còn ôm chặt lấy cậu. Táo Đỏ chạy rất nhanh, hai người trên ngựa khẽ động khẽ động, quần áo ma sát phát ra tiếng sột soạt nhỏ, giống như là…

Thật không đúng lúc, Lâm Giác lại nghĩ tới manhua nhìn thấy trong siêu chủ đề.

Đám bà lớn phát cơm trong siêu chủ đề cực kì tài năng, đủ mọi loại paro*, từ bối cảnh hiện đại cho đến cổ đại; từ hắc đạo cho đến cung đình, thậm chí còn có cái gì mà kỳ phát tình, lính gác dẫn đường gì gì đó… Nhờ phúc của bọn họ, bây giờ Lâm Giác biết được ngày càng nhiều kiến thức kỳ quái.

[*Paro: ám chỉ lối viết lồng ghép thế giới quan của các tác phẩm khác đã được hình thành vào nền của tác phẩm gốc]

Dừng lại dừng lại!

Lâm Giác đỏ mặt cắn môi, vội vàng ngăn mình suy nghĩ lung tung.

Giang thần là người chính trực cấm dục như vậy, sẽ không giống như cậu, suốt ngày nghĩ những thứ loạn thất bát tao này.

Táo Đỏ chạy xa khỏi đám người, Giang Du Sâm buông một tay đang cầm dây cương ra, nhéo một cái lên khuôn mặt sắp đỏ đến nhỏ máu của Lâm Giác: “Đang suy nghĩ gì thế?”

“Không, gì hết!”

Lâm Giác ấp úng.

Giang Du Sâm cười khẽ một tiếng, giọng nói từ tính rơi vào bên tai Lâm Giác. Thân thể hai người dán rất gần, Lâm Giác thậm chí có thể cảm giác được sự rung động của lồng ngực phía sau.

“Anh còn tưởng rằng… Em đang suy nghĩ gì chuyện không thể cho người khác biết.”

Giang Du Sâm không nói rõ cụ thể là gì, nhưng ý cười ranh mãnh cùng trêu đùa trong đó không giấu được.

Mặt Lâm Giác nóng đến nỗi có thể chiên trứng ốp lếp, xấu hổ chui vào trong ngực Giang Du Sâm, như đang lấy lòng cầu xin Giang Du Sâm đừng  nói tiếp.

Cũng may Giang Du Sâm không tiếp tục chủ đề đêm khuya này nữa, chỉ cười cười xoa đầu Lâm Giác, thấp giọng hỏi: “Nhớ anh không?”

“Ừm…”

Da mặt Lâm Giác vẫn còn nóng, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.

Cậu đỏ mặt hỏi: “Anh Giang, sao đột nhiên anh lại đến đây?”

Giang Du Sâm cười, ngón tay như có như không trêu đùa tóc mai của Lâm Giác, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn: “Nhớ em.”

Lâm Giác ho khan hai tiếng, đỉnh đầu lặng lẽ nổ tung thành một đám mây hình nấm nhỏ.

Giang Du Sâm rốt cục thu lại vẻ trêu đùa, nhàn nhạt mở miệng: “Buổi tối có dạ tiệc công ích, tiện thể sang đây gặp em.”

Ngữ khí Giang Du Sâm hời hợt, nhưng lại không giấu được quầng thâm dưới mắt. Trong lòng Lâm Giác dâng lên một trận đau lòng.

Tiến độ của đoàn làm phim rất căng, dù cho diễn viên có việc đột xuất thì cũng phải về trong ngày, Giang Du Sâm chắc chắn là đã đuổi kịp tiến độ mới dành được một ngày rảnh rỗi đến gặp chính mình.

Lâm Giác xấu hổ rủ mắt xuống, chủ động ngửa đầu, hôn lên cằm Giang Du Sâm một cái: “Vất vả rồi.”

Giang Du Sâm nhếch miệng cười nhạt, khẽ vẫy dây cương, Táo Đỏ đang vui chơi giống như chạy, lao vùn vụt trên đồng cỏ, tùy ý lại vui sướng.

Lại chạy hai vòng, Giang Du Sâm nhảy xuống ngựa, giương mắt nhìn về phía Lâm Giác đang ngồi trên ngựa: “Em tự thử một chút không?”

Lâm Giác gật đầu, cẩn thận vung dây cương.

Kỳ thật Táo Đỏ cũng không có ác ý gì, chỉ là quá lâu không có người chơi cùng nên nhất thời kích động.

Sau khi cảm xúc hưng phấn tản hết cũng chạy bình thản hơn nhiều. Bốn chân dài mà có sức thẳng băng, mạnh mẽ mang theo Lâm Giác chạy trên đồng cỏ.

Bất tri bất giác, nỗi khiếp sợ trước kia của Lâm Giác đã hoàn toàn biến mất. Thân hình vừa gầy lại thẳng của cậu ngồi trên lưng ngựa, đường cong thân thể được phác họa rất tốt n, khóe mắt toát ra sức sống dào dạt chỉ thuộc về tuổi thanh xuân, thậm chí còn thử buông dây cương ra, hai tay duỗi thẳng, mặc cho gió cuồn cuộn chui vào ống tay áo.

Giang Du Sâm đứng giữa đồng cỏ, nhìn nụ cười vừa tùy ý lại xán lạn trên mặt Lâm Giác không khỏi cũng nhếch miệng, từ đáy lòng lộ ra nụ cười.

Thiếu niên linh động giống như yêu tinh trong núi này, chính là bảo bối của một mình anh.

Thẳng đến tất cả mọi người cơm nước xong xuôi, đến thời gian khởi công buổi trưa, Lâm Giác vẫn còn chưa thỏa mãn, thân mật xoa xoa đầu Táo Đỏ, lại vỗ vỗ phần lưng  tráng kiện của nó.

Mã sư phó đi tới, cũng muốn thử Táo Đỏ, ngón tay còn chưa đụng vào lông da của nó, liền bị nó vẫy đuôi một cái, hung hăng quất đi.

Mã sư phó: “.”

Uổng công tao nuôi dưỡng mày lâu như vậy, đây chính là chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc sao?

Trình Tu Minh cũng đi tới, cười vỗ tay: “Không tồi không tồi, Tiểu Lâm học rất nhanh nha, rất có cảm giác hiên ngang lẫm liệt.”

“Là anh Giang dạy giỏi.”

Lâm Giác cắn môi.

Giang Du Sâm nhẹ vén mí mắt  lên, nhìn về phía Trình Tu Minh: “Buổi chiều còn việc gì?”

“Học cưỡi ngựa đó, còn có thể làm gì?” Đáy mắt Trình Tu Minh hiểu rõ, “Sao thế? Muốn tôi cho mượn người à?”

“Ừm, ” Giang Du Sâm đáp thản nhiên, chây lười mà hỏi thăm, “Có cho mượn không?”

Trình Tu Minh xì khẽ âm thanh: “Cái này còn không cho mượn sao? Nếu tôi không cho mượn không phải dùng gậy đánh uyên ương sao? Tôi cũng không thể làm chuyện thất đức đó.”

Chung quanh không biết là ai huýt sáo làm Lâm Giác thẹn thùng đến cúi đầu.

Trình Tu Minh tiếp tục nói: “Nhưng mà, nếu cậu cho tôi cái gì thì tôi…”

“Cảm ơn.” Giang Du Sâm đánh gãy Trình Tu Minh, thản nhiên dắt tay Lâm Giác, “Vậy bọn tôi đi trước một bước.”

Trình Tu Minh: “?”

Thế mà đi rồi???

Y còn chưa nói hết đâu!!!

Hai người rất nhanh liền đi xa, Trình Tu Minh bất đắc dĩ vung tay lên: “Buổi tối nhớ trả lại nha! Không thể qua đêm!”

Chung quanh lại cười ha ha, Lâm Giác lại nghĩ tới chút thứ không nên nghĩ, đỏ mặt cùng Giang Du Sâm ra khỏi studio.

Lúc lên xe, cậu do dự hỏi: “Anh Giang, chúng ta phải đi đâu?”

Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Dạ tiệc từ thiện.”

Lâm Giác hơi nghi hoặc một chút, chớp mắt mấy cái.

Giang Du Sâm đột nhiên nhớ tới gì đó, tắt động cơ đã mở lên, chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ màu cam trên trần xe vẫn sáng lên.

Anh thân sĩ đưa tay phải ra, khóe miệng ngậm lấy ý cười: “Vị tiên sinh này, đêm nay ở dạ tiệc từ thiện tôi thiếu một vị bạn trai, xin hỏi tôi có thể mời ngài cùng đi tới chứ?”

Trái tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh mấy nhịp, không chút do dự đưa tay ra, ngón tay để vào trong lòng bàn tay của Giang Du Sâm.

“… Ừm.”

Lòng bàn tay hai người dính chặt vào nhau, mười ngón đan xen.

Truyện full

  • Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)
    Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

    Văn án:"Khẩu vị của người này rốt cuộc nặng ra sao? Như thế này cũng có thể bỏ vào miệng được à?"Sau khi cô vừa tỉnh dậy lập tức nhìn...

  • Hương Sen - Thổ Kháng
    Hương Sen - Thổ Kháng

    Hán Việt: Liên HươngTác giả: Thổ KhángThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết,...

  • Bạn Thân Yêu
    Bạn Thân Yêu

    Chuyện xảy ra vào đầu năm. Mùng 3 tết đang bon bon trên đường đi Vũng Tàu về thì điện thoại reo lên... nhìn vào màn hình điện thoại thì...

  • Chiếc Bông Tai Định Ước
    Chiếc Bông Tai Định Ước

    Edit truyện: lan_huong + ngocquynh520Beta: L.A.JThể loại: Ngôn tình tiểu thuyết – hiện đạiĐộ dài: 20 chương – hoànHắn đã gặp 1 người...

  • Phi Trần
    Phi Trần

    Tác giả: Tiêu Đường Đông QuaTrans: Qt đại nhânEditor: Hàn VũThể Loại: nhất thụ đa công, ân oán giang hồ, xuyên không trá hình, thiên...

  • Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha
    Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha

    Bạn đang đọc truyện Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha của tác giả Cật Hương Cô Đích Nha. Trở thành một học sinh vừa mới vào...

  • Tử Dạ Tình Triền
    Tử Dạ Tình Triền

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <> tại {domain}========Thể loại: hiện đại, cao H, sinh tử,sản...

  • The Sparkling One
    The Sparkling One

    Marcelli #1Thể loại: Lãng mạnNgười dịch: shiluo (peppercorn)Một kế hoạch tuyệt vời, Katie Marcelli luôn yêu gia đình lớn náo nhiệt của...

  • Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết
    Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

    Tác giả: chạng vạngThể loại: Xuyên Không, Ngôn TìnhGiới thiệu:Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát...

  • Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
    Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

    Tử đó tời giờ thường các bạn đọc truyện đều là những ông lớn bao nuôi những tiểu bạch thỏ thì câu chuyện này lại ngược lại khi  chàng...

  • Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
    Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

    Tác giả: Tạm Được ThôiThể loại: ngôn tình, 1v1, HE, hài ẻ, truyện ngắnSố chương: 10 chương + 01 ngoại truyệnChuyển ngữ: Thanh Ninh–...

  • Cặp Đôi Xấu Tính
    Cặp Đôi Xấu Tính

    Cặp Đôi Xấu Tính/ 最佳贱偶/ Tốt Nhất Tiện Ngẫu/Miệng Độc Thành ĐôiEditor: Qin Zồ, Tiểu Thiếp, Tâm Vũ Nguyệt LầuPoster: Qin ZồKết quả kiểm...

  • Án Bắt Cóc Tơ Hồng
    Án Bắt Cóc Tơ Hồng

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HETình trạng: Hoàn - 21 chươngBiên...

  • Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy
    Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy

    A Thư tựa như nhân vật huyền bí trong Liêu Trai chí dị, cô xuất hiện trong thị trấn này, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu nhã, khiến cho...

  • Đại Nữ Chủ Sảng Văn
    Đại Nữ Chủ Sảng Văn

    Tên truyện: Đại Nữ Chủ Sảng Văn.Tác giả: Thích Sô Cô La.Thể loại: Truyện ngắn, Sảng văn, Đại nữ chủ, Không CP, Nữ cường.Số chương:...