Phượng Nghịch

Chương 63: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca 34

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Phát hiện thấy mình quá thân cận, nàng bỗng chốc lùi về phía sau.

Bên trong phòng vốn chỉ có hai người, nàng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, từ từ đến bên giường, mắt lạnh nhạt nói: "Ta ngủ trước." Không chờ hắn trả lời, trực tiếp quay người vung màn ngủ, sau lưng yên tĩnh không tiếng động. Ngọn đèn dầu nhu hòa chiếu sáng trong góc. Nàng trợn con mắt chỉ thấy trên màn lụa trắng trong thuần khiết có đường vân xanh, khéo léo tỉ mỉ kết lại với nhau, lại dùng kim tuyến bện, tạo thành một dải nhiều loại hoa.

Sau lưng hơi rung lên, nghĩ là hắn cũng lên giường, nàng bỗng dưng nhắm mắt. Đèn chợt tắt, bên trong phòng chỉ còn bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của người nọ phảng phất sau lưng, một hồi lâu lại ngồi dậy, cho dù nàng nhắm mắt, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực trên má. Thân thể nàng cũng cứng đờ, đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích, hồi lâu, hắn cúi người, hôn thật sâu lên má nàng, hô hấp của nàng chợt hỗn loạn, lại nghe một tiếng cười của hắn, liền ngủ.

Nàng không khỏi nhắm mắt mím chặt môi.

Cả đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau dậy sớm, nghe nói năm nay cúc vạn thọ khó khăn lắm mới nở ra cả vườn, từ xa nhìn lại, cung điện như được trải vàng, khó có lúc tâm tình Cố Sung Viện tốt như vậy, liền kéo nàng cùng đi, cũng tham gia náo nhiệt. Kể từ khi Cố Sung Viện biểu diễn múa, Hoàng đế rất quan tâm đối với Thù Ly cung, mặc dù không bằng Ngô Tiệp Dư. Sau đó lại miễn nỗi khổ dậy sớm, cả Đế Cơ cũng không cần đến Phượng Tê cung thỉnh an. Hà Hoàng hậu cũng hiển lộ khoan hậu, cố ý sai người tặng hương thảo nhuận cổ.

Mười dặm cúc vạn thọ, ánh hoàng cung như ngập chìm trong đống vàng đống bạc.

Cung nhân tới thưởng cúc không phải ít. Thượng Quan Mạn cố ý tìm chỗ thanh nhàn, không muốn đụng chung với những phi tần này. Xa xa lại thấy một người áo đỏ mũ vàng, mắt phượng mặt ngọc, bị đoàn người chen chúc đẩy qua cầu đá cẩm thạch. La cô đang nghểnh cổ lên nhìn ra xa, bên người chậc chậc lên tiếng: "Nhìn thái tử gia chúng ta, bị quấn trong đám người, cực kỳ thay đổi."

Thù Nhi ở một bên khanh khách cười không ngừng: "Xem cô cô nói, giống như là khen cô gia mình." Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhướng mày. Thù Nhi vội đánh mặt: "Nô tỳ đáng đánh, nhất thời quên cấm kỵ."

Nhìn lại, cái dù vàng kia, hàng dài nghi thức lại đi tới hướng này, La cô cười nói: "Lão nô đã nói, thái tử Điện hạ sao có thể thật sự tức giận với Điện hạ, không phải là tới đây sao." Đoàn người trùng trùng diệp điệp đi tới, tất cả cung nhân dọc đường quỳ lễ. Ai ngờ thái tử vừa nhìn trong đám người, bỗng nhiên biến sắc, xe loan chỉ cách một bước với Thượng Quan Mạn, mặt lạnh mở miệng: "Quay trở lại đi."

Đức Tử không thể nghĩ đột nhiên lại có biến cố như vậy, kinh hoảng năn nỉ: Điện hạ, quay trở lại chúng ta đi như thế nào?"

Thanh âm thái tử càng lạnh: "Dù sao cũng không đi về phía này."

Đức Tử to gan hỏi một câu: "Đây là vì sao, Điện hạ cũng không phải nói dọc đường thưởng cúc, có phong tình khác sao."

Cúc vàng óng ánh đẹp đẽ yểu điệu, cung nội đỏ bừng mỹ lệ, ở một chỗ, chỉ cảm thấy rừng trong mười dặm đều ảm đạm thất sắc. Thái tử liếc mắt qua một cái, lại hung ác quay đầu đi chỗ khác, nặng nề một câu: "Nhìn chướng mắt!"

Đức Tử ủy khuất nhìn trộm Thượng Quan Mạn một cái, bất đắc dĩ hạ lệnh cho đội nghi trượng.

Thanh âm vừa rồi của thái tử khá lớn, đông đảo cung nhân nghe được đều là kéo tay áo cười trộm, hàng loạt ánh mắt hướng về phía mấy người, có chút hả hê. La cô ở một bên tức giận cắn răng nghiến lợi, dùng sức phát ra hung ác: "Để ta xem hắn còn dám bước vào Thù Ly cung một bước không."

Thần sắc Thượng Quan Mạn lạnh nhạt, hơi cau mày: "Cô cô, Thù Nhi quên kiêng kị, ngài cũng quên sao." La cô thở dài, chỉ có Cố Sung Viện nhẹ nhàng một câu: "Lại là vô duyên, sớm cắt đứt cũng tốt."

Bên tay vừa đúng có một bông cúc nở, cánh cúc xòe ra như mây, hoa lệ tựa như gấm. Tuy là quý giá, nhưng cuối cùng cũng không phải là điều nàng muốn, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, nói thật nhỏ: "Mẫu thân nói rất đúng." Liền phất tay áo, theo Cố Sung Viện trở về điện.

Không tới buổi chiều, Cố Sung Viện đã nói mệt mỏi, lại qua mấy canh giờ, sắc mặt vàng vọt, tay chân vô lực, thoáng có vẻ khô kiệt, dọa cho La cô sợ đến cuống quít gọi ngự y. Ngự y cũng chẩn không ra bệnh, chỉ nói tổn thương trong lòng tích tụ đã lâu, cần phải điều trị từ từ.

Mấy ngày sau, vẫn không thấy tốt hơn.

Chúng phi tần nghe thấy đều tới thăm. Thượng Quan Mạn vẫn luôn hầu hạ trước giường, đợi trong điện chỉ còn lại hai người, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập, Cố Sung Viện từ trong rèm vươn tay ra: "Mạn nhi, con tới đây."

Đôi tay của bà vốn là như ngọc, lúc này vừa nhìn, lại tựa như cành hoa khô héo, gầy trơ cả xương. Thượng Quan Mạn không nói gì hồi lâu, nặng nề quỳ ở trước giường, nước mắt chảy xuống từ mắt: "Là nữ nhi không tốt, để cho mẫu thân chịu tội như vậy."

Cố Sung Viện triền miên giường bệnh vẫn mỉm cười: "Con ngốc, thuốc kia là ta tự nguyện uống vào, con nói, chúng ta đi ra ngoài về sau muốn đi đâu?"

Nàng đột nhiên ngẩng mặt, nước mắt chưa khô còn giắt bên gò má, cuối cùng mỉm cười, mềm nhũn đem mặt dính vào lòng bàn tay bà, nhẹ nhàng ma sát: "Mẫu thân muốn đi đâu?"

Cố Sung Viện mơ màng, gương mặt khô cằn thoáng bừng sáng chói mắt, mang ý cười nói: "Vi nương sinh ra ở phương bắc, từ nhỏ đã ước mơ đi về phía nam uyển chuyển tinh xảo, đáng tiếc vô duyên vừa mới ra ngoài một chút, liền bị đưa vào cung."

Nàng liên tục nói được: "Vậy chúng ta sẽ đến nơi đó, chúng ta và La cô cùng nương tựa lẫn nhau sống an ổn."

Sóng mắt Cố Sung Viện lưu chuyển, ngón tay nặng nề dí một cái trên trán tuyết trắng của nàng: "Con ngốc, con lại không muốn lập gia đình sao?"

Mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt xanh u buồn của người nọ. Hắn là triều thần nắm trọng quyền, nàng là Đế Cơ nóng lòng xuất cung. Hai người ở cùng nhau nhiều hơn nữa, cũng chẳng qua là người lạ, nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly lặng lẽ chạy lên não, như đeo đá nặng ngàn cân, nhất thời thở không nổi. Nàng cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi lại gần tay áo của Cố Sung Viện, nhẹ giọng nói: "Không cần."

Cố Sung Viện mặc dù không phải là bệnh thật, nhưng không thể thiếu người ngày đêm phục vụ ra vẻ một chút. Đợi lúc trở về điện, thấy bên trong phòng đốt một ngọn đèn cung đình, Hách Liên Du ngồi thẳng trên giường La Hán tự rót uống một mình, không khỏi hỏi: "Ngươi sao còn chưa ngủ?"

Hắn quay mặt lại cười như không cười nhìn nàng, đáp án rõ ràng, trên má nàng không khỏi đỏ lên, nói: "Ngươi uống một mình là có ý gì." Cũng rót một ly rượu nhỏ. Hắn một tay ngăn trở, đưa mắt lên nhìn, ánh nến sáng tắt, mặt mũi tuấn lãng của hắn lại không kềm chế được. Mắt màu lam tĩnh mịch toát ra mấy phần mập mờ phong lưu, quyến rũ xinh đẹp: "Mạn nhi đây là muốn say rượu mất lý trí sao?" Hắn nheo mắt mỉm cười: "Ta sẽ không để ý."

Thượng Quan Mạn nghe hắn nhắc tới cái này, thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai. Một bàn tay trắng nõn nắm ly rượu nhỏ, rót cũng không được, không rót cũng không được, cũng may hắn hảo tâm hiếm thấy, cho nàng bậc thang: "Uống rượu với trăng, có tiếng đàn làm bạn mới không mất nhã hứng." Bên mép hắn khẽ hàm chứa nụ cười: "Không biết cầm nghệ của Điện hạ như thế nào?"

Thượng Quan Mạn mỉm cười, ngay sau đó cười nói: "Đại nhân không sợ tổn thương lỗ tai, thì cứ nghe." Hách Liên Du buồn cười: "Vi thần rửa tai lắng nghe."

Trong phòng nguyên là có cây ngũ huyền cầm[1], Cố Sung Viện ca múa cầm nghệ đều tốt. Khi còn bé không khỏi cưỡng chế nàng luyện, nhưng nàng từ nhỏ hiểu được đau khổ của mẫu thân, khịt mũi khinh bỉ đối với tài nghệ không có nhiều chỗ dùng này. Cố Sung Viện lúc đó thích ngồi ở một chỗ, may mắn nàng thiên tư thông minh, ngộ tính cực tốt. Cố Sung Viện lại là sư phụ hạng nhất, chỉ dạy dỗ một chút, nàng đã nghe hiểu.

Sau đó Cố Sung Viện biết nàng chí không ở chỗ này, không miễn cưỡng nàng nữa, coi như cũng đã mười năm không luyện.

Thoáng điều âm, nàng ngước mắt liếc hắn một cái. Đúng lúc tâm tình không chỗ thổ lộ, nhiễu loạn lỗ tai của hắn cũng coi như để hắn trả công ở chỗ này.

Hách Liên Du dù bận vẫn ung dung tựa trên giường La Hán, một vẻ mặt xem kịch vui.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Ngũ huyền cầm: là một loại cổ cầm, là tên gọi tương đối phổ biến của đàn bảy dây lúc xưa. Ngũ huyền cầm có đặc điểm dân tộc. Phát âm nhu hoà, âm sắc mượt mà, âm lượng không lớn.

Truyện full

  • Đông Chu Liệt Quốc
    Đông Chu Liệt Quốc

    Tuyệt tác văn chương phản ánh một gia đoạn 550 năm bão táp của lịch sử Trung Hoa từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, hàm chứa những vấn đề phổ...

  • Mê Đắm
    Mê Đắm

    VĂN ÁN:1.Cố Thanh Sương được mọi người ngợi khen là nữ thần trong giới showbiz, cô có vô số người hâm mộ, thường lọt vào hot search vì...

  • ABO
    ABO

    Thể loại: ABO, AxO, hiện đại, 1x1, HE. Ngoài lạnh trong trung khuyển công x cao lãnh e thẹn thụ (chậm nhiệt thành thục công x thâm tình...

  • Cõi Lòng Cô Đơn
    Cõi Lòng Cô Đơn

    Biên tập: CandyTrong tháng ngày niên thiếu ngát xanh.Tình yêu sâu sắc, quên lãng nhạt nhòa. Có những tình cảm cứ dần phai mờ trong dòng...

  • Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn
    Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

    Bạn tình cũng có quy tắc của bạn tình.Không hôn môi, không ngủ lại, không tán tỉnh nhau nơi công cộng…Lên giường bung xõa thế nào cũng...

  • Cậu Ấy Là Của Tôi!
    Cậu Ấy Là Của Tôi!

    Thể loại: Truyện teen, truyện tự sáng tácHai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược.Nàng mạnh mẽ, chàng yếu đuối.Nhưng biết đâu...

  • Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
    Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

    Biên tập: Tiểu Vô Lại  Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư  Tình...

  • Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
    Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

    ⊹⊱ Phong, anh là ngọn gió mát lạnh thênh thang giữa đất trời trông trói buộc, thế nhưng không biết tự lúc nào, anh đã là ngọn gió ấm áp...

  • Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
    Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

    Tên truyện: Thiếu nữ miệng quạ đenTác giả: Lạc Khê NhiThể loại: ngôn tình, hiện đại, 1v1, HE, hài, truyện ngắnSố chương: 10...

  • Hạ Chí
    Hạ Chí

    Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, ấm áp, nhẹ nhàng, ngọt ngào, ôn nhu  công x manh thụ, HE.Edit : Chanh MuốiThẩm Tu Viễn và Hạ Nhật  không...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
    Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

    Tên: Thiên Hạ Tối Nhị (Nguyên danh: Cô nương, thỉnh tự trọng)Thể loại: ngôn tình, xuyên không, hài, HENgười convert: armelia – Tàng...

  • Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
    Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

    Nhà họ Giang và nhà họ Quý đã thân nhau mấy đời, truyền thống hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối. Hai người thông qua lời mai mối, đã...

  • Phía Dưới Hoang Đường
    Phía Dưới Hoang Đường

    VĂN ÁNVĂN ÁN 1: Hồi trung học, Vưu Niệm và nam thần cùng trường Lục Thanh Trạch đã có một tình yêu vô cùng nồng nhiệt.Lục Thanh Trạch...

  • Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
    Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

    Đại tướng quân muốn cưới đại tiểu thư Ôn gia, người đã làm quân kỹ suốt ba năm ở Bắc Địch.Nàng sớm đã bị hành hạ đến mức phát điên,...