Phi Trần

Chương 31

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ



Đệ tam thập nhất chương


"Nếu ngươi chết, chẳng phải nửa năm công lực của ta uổng phí rồi sao?" Lục Khinh Mặc đưa tay đỡ vai hắn, "Phi Trần, ngươi nhất định phải cố gắng, chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ tới Côn Uẩn sơn trang."


"Ân." Mạc Phi Trần không còn chút khí lực, thân thể ngay cả nhúc nhích cũng không được, nhưng lại cảm giác được ngón tay Lục Khinh Mặc đặt trên cổ hắn, không ngừng đưa nội lực vào cơ thể mình, "Kiếm chủng của ta không thể kìm hãm chân khí, ngươi cứ mãi ... độ khí cho ta như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng tới bản thân đó."


"Không phải ngươi đã nói 'Ngày mai sầu đến ngày mai sầu sao'?" Y cười, nụ cười thanh trong như nước, tiếng cười trầm bổng du dương, "Hơn nữa ngày đó kết bái huynh để, không phải đã nói, đại ca ta đây sẽ luôn che chở ngươi sao?"


Mạc Phi Trần nhắm mắt lại. Lần này hạ sơn, hắn đã không thể mang Vu Cấm trở lại, cũng không thể tuân thủ ước định của mình cùng Hà Uẩn Phong, càng ngu ngốc hơn lại rơi vào âm mưu của Kính Thủy giáo, ngày duy nhất có thể thực sự vui vẻ, có lẽ là lúc cùng Lục Khinh Mặc ngồi trên thuyền uống rượu ngắm trăng.


"Lục huynh làm sao biết.... ta ở Định Thiền tự xảy ra chuyện? Chỉ sợ đến Quân Vô Sương.... Còn không nghĩ tới...."


"Ngày ấy ta đi qua Khâu thành, có người truyền cho ta một phong thơ, bên trong viết Quân Vô Sương là Thiếu giáo chủ Kính Thủy giáo. Ta lúc ấy thầm nghĩ ngươi cùng Quân Vô Sương quan hệ quá tốt, ta lo sợ ngươi bị hại cho nên liền thăm dò tin tức của các ngươi."


Hại cũng đã ăn, cũng đâu chỉ một lần....


"Có thể cho ta xem phong thơ đó không?"


"Có thể." Lục Khinh Mặc lấy một phong thơ từ trong lòng ngực ra, đưa tới trước mặt Mạc Phi Trần, quả nhiên là chữ viết của Vu Cấm.


"Lục huynh, ta cầu ngươi một chuyện được không?"


"Chuyện gì?"


"Sư huynh của ta là Vu Cấm, cũng chính là Tả hộ pháp của Kính Thủy giáo.... Hắn là đệ đệ ruột của Lãnh Ngọc Phương, ta vốn đã muốn khuyên hắn rời khỏi Kính Thủy giáo....."


"Nhưng hắn lại không thể bỏ lại tỷ tỷ mình?"


"Đúng vậy, ta chỉ lo lắng hắn có ngày hắn sẽ..... Nếu có thể, thỉnh Lục huynh thay ta bảo toàn tính mạng hắn..."


"Ngươi nói như vậy, ta nghe thế nào cũng giống như di ngôn thế?" khóe miệng Lục Khinh Mặc cong lên, Mạc Phi Trần có thể nhìn trong đó tràn đầy bất đắc dĩ.


Một ngày sau đó, xe ngựa đã dừng lại trước một ngọn núi.


"Phi Trần, ta nghĩ không bằng để xe ngựa lại, chúng ta dùng cách khác lên núi, như vậy mới có thể sớm tới Côn Uẩn sơn trang, ngươi yên tâm, vi huynh tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu khổ, được không?


Mạc Phi Trần mỉm cười, "Toàn là ta hại Lục huynh chịu khổ, ngươi còn chưa bao giờ để ta chịu khổ mà?"


Lục Khinh Mặc cười cười, đem chăn mỏng trên giường xếp lại buộc trước ngực, dắt chút lương khô cùng nước uống bên hông, sau đó cõng Mạc Phi Trần trên lưng, xoay người dùng khinh công hướng đi vào rừng hướng lên núi.


Hai mảnh trúc bài trên lưng Mạc Phi Trần rơi xuống.


"Cái gì rớt vậy?"


"Không có gì, đi tiếp thôi Lục huynh!"


Khinh công Lục Khinh Mặc dù không quá tinh diệu, nhưng cao hơn Mạc Phi Trần rất nhiều. Mỗi một góc độ mượn lực cùng nhảy xuống đều nhẹ nhàng, tránh cho Mạc Phi Trần bị xóc nảy. Thậm chí trên đường đi, y còn cố ý đem chân của mình truyền vào cổ tay hắn.


Trên trán Lục Khinh Mặc đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, chỉ hơn hai canh giờ ngắn ngủi, y đã cõng Mạc Phi Trần lướt qua hai ngọn núi.


"Lục huynh, ta mệt quá, chúng ta nghỉ chút được không?"


Lục Khinh Mặc nghĩ hắn bị xóc nảy nên đau, vì vậy ngừng lại, chậm rãi buông hắn xuống tựa vào một thân cây.


"Khát không? Muốn uống nước?" Y đem ống trúc bên hông cởi xuống.


"Ân, nhưng ngươi phải uống trước đi, nếu không ta cũng không uống."


Lục Khinh Mặc cười cười, giống như ánh trăng mơ hồ chiếu sáng sơn cốc âm u, y đem ống trúc đặt bên miệng uống một ngụm, sau đó nâng dậy Mạc Phi Trần giúp hắn uống.


Uống nước xong, Lục Khinh Mặc cởi chăn mỏng xuống phủ lên người Mạc Phi Trần.


Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Mạc Phi Trần cười ra tiếng.


"Ngươi cười gì vậy?"


"Ta cười chúng ta như vầy rất giống Kiều Phong cùng A Tử đó."


"Cái gì là Kiều Phong cùng A Tử?"


"Đó là tên của hai người, A Tử thích Kiều Phong, nhưng Kiều Phong lại không thích nàng. Có một ngày A Tử bị thương rất nặng, Kiều Phong liền cõng A Tử đến Trường Bạch sơn tìm nhân sâm để kéo dài tính mệnh*."


"Vậy Kiều Phong không thích A Tử vì sao còn phải cứu nàng?"


"Bởi vì A Tử là muội muội ruột của thê tử đã khuất mà Kiều Phong yêu nhất."


(*Nhắc đến A Tử cùng Kiều Phong, ai xem Thiên Long Bát Bộ chắc cũng biết nhỉ? A Tử rất yêu Kiều Phong, nhưng trong lòng Kiều Phong mãi mãi chỉ có mình thê tử đã khuất là A Châu – tỷ tỷ ruột của A Tử, cũng bởi vì chính tay Kiều Phong đã vô tình giết chết thê tử của mình mà chàng rất ân hận. A Tử bị phái Tinh Túc làm bị thương trúng độc rồi mù hai mắt, sau đó Kiều Phong mang nàng lên Trường Bạch sơn tìm nhân sâm chữa bệnh. Vì xem đã lâu nên thực chất cũng không nhớ nhiều, chỉ thích mối tình Du Thản Chi dành cho A Tử, anh này thì si tình thôi rồi, mệnh danh là kẻ si tình vĩ đại trong tác phẩm của Kim Dung. Anh ấy dành cho A Tử không chỉ một đôi mắt, mà còn cả tấm lòng chân thành cùng tình yêu tha thiết, để rồi cuối cùng mang danh vạn kiếp bất phục, hại người rồi hại cả mình, cuối cùng A Tử còn trả lại đôi mắt cho anh rồi nhảy vực cùng Kiều Phong.... Kim Dung còn ác hơn quỷ mà, mặc dù truyện hay mà phim cũng hay, nhưng cứ đến mấy đoạn ngược là thảm chết =)) mình lại lảm nhảm rồi:P)


"Nga, nhưng cũng trái ngược với hai chúng ta." Lục Khinh Mặc đưa tay kéo Mạc Phi Trần, "Hai chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, ngươi cũng không phải em vợ ta. Hơn nữa tiểu đệ nhà ngươi cũng không thích ta mà."


Mạc Phi Trần hắc hắc cười.


Nhưng hắn lại không nhận ra trong lời nói Lục Khinh Mặc chỉ có một nửa, nửa còn lại chính là muốn hắn có thể tinh tế nhận thấy.


Nửa đêm, Mạc Phi Trần giãy dụa muốn đứng lên đi tiểu, lại phát giác ngón tay Lục Khinh Mặc luôn luôn để bên mình, đến giờ hắn hiểu rõ, y một mực sợ trong lúc mình ngủ nội tức bỗng nhiên đứt đoạn mà chết, dù cho đang ngủ cũng không ngừng giúp mình truyền nội lực.


Một khắc này, Mạc Phi Trần cảm thấy hốc mắt nóng lên, Lục Khinh Mặc đã quá mệt mỏi, không chỉ cõng hắn dùng khinh công liên tục đi qua hai ngọn núi, hơn nữa dọc đường phải luôn dùng nội lực giúp Mạc Phi Trần bảo trì nội tức ổn định, nếu không hắn đã sớm bất tỉnh....


"Làm sao vậy?" Lục Khinh Mặc tỉnh lại.


"Ta... ta muốn đi tiểu."


"Ta đỡ ngươi đi." Lục Khinh Mặc đỡ Mạc Phi Trần dậy, đỡ hắn đi ngang qua hai, ba bước, sau đó giúp hắn cởi đai lưng.


"Lục huynh, không cần... Ta... ta tự mình làm được." Mạc Phi Trần nhanh chóng đè lại tay y, tuy rằng hắn quả thực rất mệt mỏi, nhưng khí lực cởi đai lưng thì vẫn còn a.


"Hảo, ngươi tự cởi." sự kiên nhẫn của Lục Khinh Mặc vẫn luôn làm người ta tán thưởng, "Ta chợt nhớ tới một việc, đêm hôm đó lúc ngươi uống rượu trên thuyền, tự đem quần cởi, đứng ở đầu thuyền hô cái gì 'Phi lưu trực hạ tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên', sao đó tiêu sái xả nước." (=)))


"Hả?" Mạc Phi Trần run lên, đang xả nước mém chút văng lên tới người (Bó tay em =)))


Bài thơ của Lý Bạch kia, trừ phi mình thật sự đọc qua, bằng không Lục Khinh Mặc nhất định không thể biết.


"Kia... Kia.... Sau đó thì sao?"


"Ha ha..." tiếng cười của y cùng hơi thở phập phồng phun trên gáy Mạc Phi Trần, đưa tay đem quần hắn kéo lên, không nhanh không chậm giúp hắn thắt lại đai lưng, "Ta trông ngươi mém chút té xuống sông, phải kéo ngươi trở lại. Sau đó thì giống bây giờ, giúp ngươi nhét tiểu huynh đệ vào rồi mặc quần cho ngươi thôi."


Cả mặt Mạc Phi Trần đều đỏ hồng, cũng may thời cổ đại không ăn trứng gà chiên, "Tiểu đệ xấu mặt, Lục huynh đừng có lấy chuyện đó ra giễu cợt ta hoài nha."


"Không có, ta cảm thấy ngươi khi đó vừa bừa bãi lại khoái hoạt, làm cho người ta yêu thích đó." Lục Khinh Mặc đỡ hắn trở về, đem chăn đắp lại, "Ngủ thêm một canh giờ đi, trời sáng chúng ta lại đi."


Mạc Phi Trần dựa vào Lục Khinh Mặc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Đến khi hắn tỉnh lại lần nữa bản thân đã tựa trên lưng Lục Khinh Mặc, cả khu rừng đều phủ đầy ánh nắng, có lẽ đã tới chính ngọ.


"Lục huynh, ngươi cõng ta lâu lắm hả?"


"Được mà, đi khỏi ngọn núi này sẽ đến Côn Uẩn sơn trang của ngươi." Lục Khinh Mặc thoải mái trả lời, nhưng Mạc Phi Trần biết y đã mệt muốn chết. Hắn biết lúc này dù nói gì cũng không ý nghĩa, chỉ nhẹ nhàng đưa tay quàng lên vai y.


"Lục huynh, tiểu đệ nếu có kiếp sau, nhất định làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi." Mạc Phi Trần hắn lười biếng quen rồi, hứa hẹn vậy thôi, cầu cho kiếp sau cũng đừng có nữa.


"Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi phải làm lão bà của ta, hai ta cùng nhau sống suốt đời, được không?" Tuy rằng nhìn không được biểu tình Lục Khinh Mặc, nhưng Mạc Phi Trần cảm thấy giờ phút này chắc chắn y đang cười.


Bọn họ rốt cuộc cũng tới chân núi Côn Uẩn sơn.


Mạc Phi Trần ghé vào trên lưng Lục Khinh Mặc, ngửa đầu nhìn thấy bốn chữ 'Côn Uẩn sơn trang' trước cửa sơn, bỗng nhiên trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.


"Vì sao thở dài? Ngươi còn chưa già mà?" Lục Khinh Mặc đang chuẩn bị dùng khinh công nhảy lên, lại bị Mạc Phi Trần đè vai.


"Lục huynh, ngươi chậm rãi đi lên được không?"


Yêu cầu này tuy thực kỳ cục, nhưng Lục Khinh Mặc cũng không nói gì, chỉ sải từng bước chân đi lên.


Mạc Phi Trần đã đi trên bậc thang này vô số lần, đôi khi là ngươi khác cùng hắn đi, tỷ như Vu Cấm, hay Ô Thanh Ngôn, hoặc Văn Thanh Viễn, cũng có người nhìn hắn ra đi, tỷ như Hà Uẩn Phong.


Nhưng lúc này đây, là hắn nằm trên lưng Lục Khinh Mặc.


"Lục huynh, trên đời này ngươi là người thứ hai đem lại cho ta cảm giác an tâm." Mi mắt Mạc Phi Trần ngày càng nặng nhọc.


"Nga? Vậy người đầu tiên là ai?" Lục Khinh Mặc dừng lại, ngửa đầu về sau.


"Hà Uẩn Phong..."


Lục Khinh Mặc mạnh đem Mạc Phi Trần thả xuống, một chưởng đem nội lực truyền vào thân thể hắn, kiếm chủng vốn đã bị hủy hoại không thể cất chứa nội lực thâm hậu như vậy, truyền vào chỉ có chút chân khí thông qua được kinh mạch.


"Mạc Phi Trần! Ngươi không được ngủ! Phi Trần!"


Mạc Phi Trần hốt hoảng mở mắt, hắn nhìn thấy gương mặt tựa như bức họa sơn thủy, mi mục như tranh nhăn lại tạo thành rãnh sâu như vết tích đá bị phong hóa theo thời gian, bỗng nhiên đau lòng.


"Phi Trần, ngươi không thế chết được! Phi Trần!"


Lục Khinh Mặc ít khi gọi tên hắn, nhưng chính miệng y gọi ra lại không có thâm ý như Hà Uẩn Phong, cũng khác biệt rất nhiều so với thanh âm dí dỏm của Quân Vô Sương, chỉ là y rất dùng sức, kêu rất to, giống như muốn đem một thứ gì đó, một thứ y đã ghi tâm khắc cốt mà niệm ra.


Lục Khinh Mặc gắt gao ôm lấy hắn, thân thể Mạc Phi Trần lại từng chút một mềm nhũn.


"Ai nha! Đây không phải Mạc sư đệ sao?" Một đệ tử đi xuống bậc thềm, "Hắn làm sao vậy?"


"Nhanh đi kêu sư phụ ngươi... ai cũng được, nội lực của ta sắp không duy trì được tính mạng hắn rồi!"


Đệ tử kia nghe xong liền nhanh chóng chạy về.


Không lâu sau, Văn Thanh Viễn chạy tới, đi theo sau còn có Lý Độ cùng vài đệ tử, Văn Thanh Viễn nắm chặt cổ tay Mạc Phi Trần, Lý Độ theo bọn họ ba chân bốn cẳng đưa hắn đi.


Mạc Phi Trần hơi hé mắt, qua khe hở nhìn thấy một mảnh trời quang.


Thực sự rất xanh.


Người cuối cùng ôm lấy hắn, là Hà Uẩn Phong.


Nội lực của y mạnh mẽ lại không bá đạo, liên tiếp không dứt tiến vào kiếm chủng Mạc Phi Trần, tựa hồ chậm rãi thu thập những mảnh kiếm khí đã vỡ vụn.


Lục Khinh Mặc đứng ở lối vào sạn đạo, nhìn mái nhà tranh kia, bên cạnh là Văn Thanh Viễn.


"Người kia là Hà Uẩn Phong, mà Phi Trần là đệ tử của y sao?"


Văn Thanh Viễn gật đầu.


"Đem Phi Trần giao cho y, ta cũng đã yên tâm rồi." Ngón tay Lục Khinh Mặc khẽ mơn trớn đuôi lông mày, đường cong nơi khóe miệng làm cho người ta nhịn không được gắt gao thưởng thức, y dứt khoát xoay người, tay áo trong gió tạo thành độ cong, cuối cùng lại hạ xuống. (Tiêu sái thiên tiên, tư thế bất phàm a~~~~ Mặc Mặc TT^TT)


"Lục Khinh Mặc, ngươi vì Phi Trần hao tổn sáu năm công lực, tại hạ vô cùng cảm kích!" Văn Thanh Viễn nhìn theo bóng y chậm rãi xoay người.


End chương 31.


———————————————————————————————-


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay lại thiếu chút nữa quên cập nhật....


Editor: Thực sự trong lần đầu đọc truyện này, mình đã đổ Mặc Mặc vì chương này. Một con người, một mối tình lặng thầm hy sinh mà không cần đền đáp, làm hết mọi cách, chịu bao cực khổ bảo toàn tính mạng người mình yêu, rồi sẽ đi đến đâu, có lẽ anh chỉ mong có người trong tim Phi Trần có vị trí nhỏ nhoi cho mình.....

Truyện full

  • Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)
    Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

    Văn án:"Khẩu vị của người này rốt cuộc nặng ra sao? Như thế này cũng có thể bỏ vào miệng được à?"Sau khi cô vừa tỉnh dậy lập tức nhìn...

  • Hương Sen - Thổ Kháng
    Hương Sen - Thổ Kháng

    Hán Việt: Liên HươngTác giả: Thổ KhángThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết,...

  • Bạn Thân Yêu
    Bạn Thân Yêu

    Chuyện xảy ra vào đầu năm. Mùng 3 tết đang bon bon trên đường đi Vũng Tàu về thì điện thoại reo lên... nhìn vào màn hình điện thoại thì...

  • Chiếc Bông Tai Định Ước
    Chiếc Bông Tai Định Ước

    Edit truyện: lan_huong + ngocquynh520Beta: L.A.JThể loại: Ngôn tình tiểu thuyết – hiện đạiĐộ dài: 20 chương – hoànHắn đã gặp 1 người...

  • Phi Trần
    Phi Trần

    Tác giả: Tiêu Đường Đông QuaTrans: Qt đại nhânEditor: Hàn VũThể Loại: nhất thụ đa công, ân oán giang hồ, xuyên không trá hình, thiên...

  • Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha
    Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha

    Bạn đang đọc truyện Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha của tác giả Cật Hương Cô Đích Nha. Trở thành một học sinh vừa mới vào...

  • Tử Dạ Tình Triền
    Tử Dạ Tình Triền

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <> tại {domain}========Thể loại: hiện đại, cao H, sinh tử,sản...

  • The Sparkling One
    The Sparkling One

    Marcelli #1Thể loại: Lãng mạnNgười dịch: shiluo (peppercorn)Một kế hoạch tuyệt vời, Katie Marcelli luôn yêu gia đình lớn náo nhiệt của...

  • Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết
    Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

    Tác giả: chạng vạngThể loại: Xuyên Không, Ngôn TìnhGiới thiệu:Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát...

  • Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
    Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

    Tử đó tời giờ thường các bạn đọc truyện đều là những ông lớn bao nuôi những tiểu bạch thỏ thì câu chuyện này lại ngược lại khi  chàng...

  • Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
    Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

    Tác giả: Tạm Được ThôiThể loại: ngôn tình, 1v1, HE, hài ẻ, truyện ngắnSố chương: 10 chương + 01 ngoại truyệnChuyển ngữ: Thanh Ninh–...

  • Cặp Đôi Xấu Tính
    Cặp Đôi Xấu Tính

    Cặp Đôi Xấu Tính/ 最佳贱偶/ Tốt Nhất Tiện Ngẫu/Miệng Độc Thành ĐôiEditor: Qin Zồ, Tiểu Thiếp, Tâm Vũ Nguyệt LầuPoster: Qin ZồKết quả kiểm...

  • Án Bắt Cóc Tơ Hồng
    Án Bắt Cóc Tơ Hồng

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HETình trạng: Hoàn - 21 chươngBiên...

  • Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy
    Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy

    A Thư tựa như nhân vật huyền bí trong Liêu Trai chí dị, cô xuất hiện trong thị trấn này, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu nhã, khiến cho...

  • Đại Nữ Chủ Sảng Văn
    Đại Nữ Chủ Sảng Văn

    Tên truyện: Đại Nữ Chủ Sảng Văn.Tác giả: Thích Sô Cô La.Thể loại: Truyện ngắn, Sảng văn, Đại nữ chủ, Không CP, Nữ cường.Số chương:...