Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 31

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Trong mắt Phùng Cù chứa lạnh lẽo, mặt mày sát khí, từ kẽ răng nghiến ra câu, gằn từng chữ một: "Em - còn - bồi - ngủ - hả?"

Cố Mính chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, nháy mắt từ trên trời rớt xuống, thấy rõ hiện thực tàn khốc, vẫn cứng đầu nói: "Đúng thế!" Lúc Phùng Cù biến sắc, phun thêm một câu sau: "Bồi Thiếu soái ngủ!"

Phùng Cù: "..." Nha đầu không đáng yêu gì cả, em không thể nói hết cả câu à?

Hai hàng long mày của hắn như sắp dính vào nhau, sự không vui đều viết hết lên mặt, giọng nói cũng chứa băng: "Có... thật vậy không?"

Cố Mính lập tức hô: "Giả, giả đấy!" Cô vòng tay ôm cái eo thon chắc của Phùng Cù, ra sức đẩy về sau.

Hai người đang ở phòng ngủ, cách vài bước sau lưng là giường lớn.

Sắc mặt Phùng Cù xanh mét, lạnh lùng nhìn cô, cũng không thèm ngăn lại, muốn coi cô muốn làm trò gì, không đề phòng bị đẩy về sau mấy bước, ngã người trên giường.

Cố Mính trao cho hắn ánh mắt quyến rũ, căng da đầu ngồi lên người hắn, cúi đầu nắm nắm kéo kéo tháo thắt lưng, nhìn rất có phong phạm kẻ mạnh, nhưng miệng thì không mạnh như thế: "Không tháo được!"

Thắt lưng của Phùng Cù còn có vỏ đựng súng, trong có một cây Browning mới, quân Chính phủ Dung Thành thừa tiền, người nối nghiệp tương lai tất nhiên trang bị vũ khí không thể thua kém.

Ban đầu là mùi khói súng nồng nặc, mới nói mấy câu thì đã lăn đến giường, hắn nói: "Không phải em nói muốn bồi ngủ sao?" Lửa giận trong bụng dần nhỏ lại nhưng vẫn còn chăm chăm vào quan hệ giữ cô và Công Tây Uyên.

Cả người Cố Mính đều bò lên người hắn, khuôn mặt ghé vào cổ hắn cọ cọ, mềm yếu uất ức: "Không tháo được thì thôi." Cô ngáp một cái, trượt xuống người hắn, ôm khuỷa tay Phùng Cù, không coi ai ra gì nhắm mắt ngủ.

"Mệt muốn chết." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bên người Phùng Cù có một nhuyễn ngọc ôn hương, hắn rất là kinh ngạc – không phải lúc nãy còn ồn ào sao? Tình huống chuyển biến nhanh khiến hắn khong phản ứng kịp.

Một lát sau, hắn đẩy đẩy nha đầu đang mơ màng sắp ngủ kia, âm thầm nghiến răng: "Này, quan hệ giữa em và Công Tây Uyên là thế nào?"

Cô thản nhiên nhắm mắt lạo, ngủ.

Phùng Cù không tin cô có thể vào giấc nhanh như thế, tiếp tục đẩy: "Mau nói, em với Công Tây Uyên có chuyện gì?"

Rõ ràng là mở đầu bằng tư thế thẩm vấn, không ngờ lăn đến giường rồi, giọng nói cũng không tự chủ ôn hòa.

Phùng Cù nghĩ thầm, chắc nên bỏ nha đầu này vào nhà ngục của quân Chính phủ một lần, để cô có thể chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn tra khảo tội phạm của hắn, chắc chắn dù cô có suy nghĩ gì cũng không dám giấu nữa, ngoan ngoãn kể hết ra.

"Ông chủ với người làm thuê." Cô xoay người để lại cho hắn một bóng lưng, tức giận: "Ngài đủ chưa? Đường đường là Thiếu soái mà còn nghi thần nghi quỷ!"

Phùng Cù ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ghé sát vào tai đè thấp giọng hỏi: "Vậy hôm nay tại sao ăn cơm chung?" Khẩu khí bây giờ hoàn toàn một trời một vực so với hồi nãy đầy mùi dấm hận không thể bắn cô một phát.

"Ngài không đi ăn cơm chung với Tổng trưởng lục quân hả?"

Phùng Cù nghẹn họng.

Mỗi lần hắn cùng Phùng Đại soái tới Trung ương chính phủ Bắc Bình đều phải nghĩ cách mời Tổng trưởng lục quân ăn cơm, nhiều lần tặng quà.

Cố Mính xoay người, đôi mắt sáng lấp lánh nào có buồn ngủ: "Thiếu soái với Tổng trưởng lục quân là quan hệ cấp trên với cấp dưới, tôi với Công Tây Uyên cũng thế, cũng đi ăn bữa cơm thôi, hai bên khác nhau chỗ nào?"

Phùng Cù vậy mà thấy cô nói có lý, tự thấy mình đột nhiên nóng giận khó hiểu.

Hắn còn trẻ nhưng đã cầm quân quyền, ở Dung Thành là nhân vật có một không hai lệnh ra thì như núi, có ít người dám làm trái quyết định của hắn, không ngờ Cố Mính nói mấy câu đã bắt được lỗi sai của hắn.

Huống chi nha đầu vẫn là di thái thái của hắn, không thể để mất mặt được.

Hắn bực bội: "Giống sao được? Công Tây Uyên là đàn ông còn em là nữ!"

Cố Mính ngồi dậy, đầy bụng uất ức lên án: "Doãn tiểu thư quang minh chính đại, không có việc gì đi ăn với Chu đại công tử, còn tôi với Công Tây tiên sinh đi chung với nhau lại thành xấu xa hạ lưu, không biết nam nữ thụ thụ bất thân; ai không biết Chu đại công tử si mê Doãn tiểu thư, hai người họ dù là bạn bè những vẫn qua lại chặt chẽ mà Thiếu soái còn không có nghi ngờ; tôi với Công Tây tiên sinh chỉ quen biết sơ sơ, quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, ai chả biết Công Tây tiên sinh là một quân tử, vậy thì có vấn đề gì chứ?"

Cô khóc lớn lên: "Không lẽ xuất thân của tôi thua hơn Doãn tiểu thư, còn là di thái thái nên trời sinh phẩm đức không ra gì, lả lơi ong bướm, thấy đàn ông khác thì thông đồng, không biết liêm sỉ sao? Thiếu soái nếu thấy tôi không tốt đẹp thì cứ đường ai nấy đi! Đỡ công phải tra hỏi tôi khiến ngài nổi giận!"

Phùng Cù mới nói một câu mà cô đã phản bác như gió bão ập tới, hơn nữa câu nào câu nấy cũng không cãi được, khiến hắn cảm thấy bản thân bụng dạ hẹp hòi vô cớ gây sự.

Doãn Chân Châu là danh viện(*) Dung Thành, đàn ông si mê không ít, Phùng Cù đó giờ chưa bao giờ nghi ngờ cô, có một loại chắc chắn nói không nên lời, ngay cả Chu Tư Ích hắn cũng chịu được, cảm thấy không có gì không ổn.

((*) Danh viện là người con gái danh giá, hình tượng người phụ nữa đẹp từ làn da vóc dáng đến tâm hồn tươi trẻ và đầy tư duy tích cực.)

Cố Mính bước vào cuộc sống của hắn, hướng hắn thổ lộ lấy lòng, thổ lộ một lần đã trúng, lần nào hắn cũng tin, đa số thời gian hắn ở Dung Thành đều giành cho việc nằm chung chăn với cô, trái lại chỉ cần cô có hơi gió thổi cỏ lay khiến hắn không áp chế được cơn giận, mang lòng nghi ngờ cô ở ngoài hành động gây sự.

Mọi chuyện có lẽ đều trái với suy nghĩ của hắn.

Bỗng Phùng Cù cười, như đã hiểu rõ: "Ngoan, đừng khóc! Đều do tôi tự mình suy diễn, sao lại thấy em lả lơi ong bướm được?"

Hai mắt Cố Mính đẫm lệ mông lung: "Ngài tn tôi sao?"

"Tin! Sao lại không tin được?" Hắn đảm bảo, ngồi dậy ôm người vào lòng dỗ vài câu, lau nước mắt cho cô, xong rồi lại dỗ cô ngủ. Trở về thư phòng liền lập tức phân phó Đường Bình: "Cho người đi điều tra rõ di thái thái, mấy việc nhỏ nhặt tơ nhện cũng không được bỏ qua."

Đường Bình có chút ngốc rồi: "Thiếu soái, không phải lúc trước... từng tra di thái thái rồi mà?"

Em ấy lại chọc cái rắc rối gì? Hay là quen biết thêm tên đàn ông nào khác?

Lúc hai người mới ở bên nhau được một hai ngày, sáng sớm rời giường Phùng Cù đã phái người tra qua, con gái lớn không được yêu thương của Cố Bảo Bân, nguyên phối chết để lại con gái, trở thành người dư thừa trong gia đình, tặng cho người khác cũng không thấy đau lòng.

Khi đó hắn còn thấy thương tiếc.

Trên mặt Phùng Cù không nhìn ra gì, bên môi bỗng xuất hiện ý cười không rõ lắm: "Đường Bình, một phụ nữ hay khóc lóc thì thường luôn miệng nói rời đi sao?"

Nha đầu này từng đề cập không chỉ một lần việc đường ai nấy đi.

Lần đầu tiên nói để bảo vệ mình nên có thể hiểu, nhưng mà số lần nhắc đến càng nhiều làm hắn không thể không suy nghĩ – nếu thật sự yêu hắn sâu đậm thì dù súng có đặt bên đầu cũng không muốn buông tay à?

Nam thanh niên lớn tuổi Đường Bình bị hắn hỏi: "Thiếu soái, chắc là... giở tính tình thôi?"

Nghe nói một khi phụ nữ giở tính tình thì đạo lý cũng không thèm nói, Đường Bình chỉ nghe qua chứ chưa gặp bao giờ, nghĩ đơn giản.

Phùng Cù lấy thái độ nghiêm túc như đang phân tích chiến lược chiến đấu: "Ngoài mặt xem như giở tính tình, nhưng chỉ là món đồ tặng thì không thể như vậy. Hai di thái thái lúc trước sau khi vào cửa đều rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, sinh hoạt an nhàn, không ngừng đặt mua quần áo trang sức trang điểm mình như cơn bướm, hận tôi ngày ngày đều ở phòng của các cô ta, giống như cả đời đều cắm rễ bên người tôi, không hề xuất hiện ý định di chuyển đi chỗ khác. Qua một khoảng thời gian thì thử tất cả các biện pháp để gặp tôi, nhưng mà A Mính thì sao?"

Hắn tới thì vui vẻ hân hoan, đi rồi thì cũng vững vàng không có việc gì, chưa từng viết thư tình, mấy tháng rời đi hai người cũng không liên lạc với nhau, nếu không có dì Lâm một bên thổi thổi thì hắn cũng không biết canh cánh trong lòng cô.

Đường Bình không dám trả lời, sợ nói sai chọc giận Thiếu soái.

Vẻ mặt Thiếu soái quả thực khó coi, hơi giống với biểu cảm khi chiến đấu thất bại, bực bội không có chỗ xả.

Dù Đường Bình không nói, Phùng Cù vẫn có thể nghĩ ra.

Ngoài mặt Cố Mính thiên chân ngoan ngoãn dễ tính nhưng mà trong xương cốt lại là một người cứng rắn quật cường.

Sau khi cô vào cửa, đi sớm vào trễ, chịu khó học hành, sắp tốt nghiệp nên vội vàng tìm việc làm, để hắn đồng ý mà cô không tiếc bỏ công một khóc hai nháo, nghĩ hết cách không đạt mục đích không bỏ qua.

Bỗng Phùng Cù có một loại ảo giác, cô lúc nào cũng có thể ời khỏi đây ra ngoài tự lập.

Nỗ lực của cô như sự chuẩn bị cho ngày rời đi.

Hắn rốt cuộc cẩn thận ngẫm nghĩ cái cảm giác quái dị này từ đâu tới.

Phụ nữ khác đều hận không thể dính chặt vào người hắn, chỉ có Cố Mính lại chuẩn bị đủ để có ngày rời khỏi.

Phòng ngủ của hai người, trên bàn trang điểm có ít ỏi hai chai mỹ phẩm, một cái lược, nước hoa trong ngăn kéo cũng là loại bình thường, trang sức cũng không nhiều lắm, trái lại trên bàn cô có rất nhiều sách và bút ký, đó mới là những đồ vật cô yêu thích nhất.

Tủ quần áo hắn chiếm một nửa, những sườn xám đẹp đẽ quý giá hắn sai người làm cô cũng ít mặc, trừ những lúc mặc đồng phục thì cô tự mình mua mấy bộ sờn xám trang nhã, so sánh với các di thái thái khác trang điểm lộng lẫy lòe loẹt ở Dung Thành thì quá keo kiệt.

Đồ vật của cô chỉ cần một cái rương đã chứa hết, có thể tùy thời xách theo rời đi.

Nhiều lời ngon tiếng ngọt không thể che dấu sự thật, ngôn ngữ chỉ có thể tạm thời che giấu nhưng che giấu cả đời thì không thể.

Phùng Cù bừng tỉnh đại ngộ: "Em ấy thật sự muốn rời khỏi?"

Đường Bình hoảng sợ: "Sao lại như thế được?" Hai vị di thái thái trước đó lúc đi là vạn phần không muốn, khóc lóc sướt mướt, chỉ trách tâm quân như sắt đá, không ai thay đổi được quyết định của Phùng Cù.

Cố di thái cũng thế, còn nhỏ lại đơn thuần, chưa đặt chân vào xã hội, rời phủ Thiếu soái mà Cố công quán cũng không về được, vậy ngày lành còn bao lâu?

"Thiếu soái lại nghĩ nhiều, Cố di thái cũng không ngốc, xa Thiếu soái thì vấn đề ăn ở của cô ấy sẽ gặp khó khăn."

Phùng Cù bị cô hôn hôn dỗ dành lừa gạt, một khi tỉnh táo lại dụng tâm phân tích liền thấy cô không phải không lộ sơ hở. Dù thâm tậm không hề muốn nhưng cũng phải thừa nhận: "Đúng là một tiểu hồ ly!"

Dỗ dành đến nổi hắn suýt thì tin rồi.

❀❀❀❀❀

Hoạ: hơn 30 chương anh nhà mới tỉnh ngộ 🤭

Truyện full

  • Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao
    Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

    Thể loại: Hiện đại đô thị, 1×1, HENhân vật chính: Phong Cảnh x Kỉ TầmEdit: ZenoKỉ Tầm mặc áo cử nhân, trên mặt là nụ cười thản nhiên...

  • Đá Quý Khó Trộm
    Đá Quý Khó Trộm

    Thể loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, ôn nhu mà cường thế tiểu công, thiện lương tiểu thụ, ấm áp, HEEdit: Farm, Mèo NgốBeta: Tiểu ĐộcBản thân...

  • Taobao Tình Thú Kí Sự
    Taobao Tình Thú Kí Sự

    Tên khác: Đào bảo tình thú kí sựThể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, thoải mái văn, phúc hắc công x ngốc manh thụ, cao H, HEEditor:...

  • Tu Tẫn Hoan
    Tu Tẫn Hoan

    Thể loại: Cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, nữ phẫn nam trang, hỗ công, cưới trước yêu sau,...Bản QT: ks1999___Người edit: fsxh...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại
    Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

    Tác giả: Ma An.Chuyển ngữ: SACTag: Cổ đại, Cung đình hầu tước, HE, Ngọt, Oan gia, Nham hiểm, Sạch, Cưng chiều, Ngây thơ, Song trọng...

  • Tiểu Bảo Bối Của Bạch Ly
    Tiểu Bảo Bối Của Bạch Ly

    Editor: LinhThể loại: Huyền huyễn, sinh tử, công sủng thụ.Câu chuyện kể về cuộc sống hôn nhân của cặp đôi đáng yêu Bạch Lang cùng với...

  • Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
    Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

    Phụ thân ấn đầu ta xuống nước, kỳ cọ liên tục cho đến khi lộ ra một gương mặt trắng trẻo xinh đẹp.Quay đầu lại, ông tát mạnh vào mặt di...

  • Ám Dạ Tình Nhân
    Ám Dạ Tình Nhân

    Editor : Lợi AnhThể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, cường x cường, băng lãnh bá đạo đạo tặc công x ốm yếu quật cường đại thiếu gia...

  • Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng
    Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

    Thể loại: ngôn tình, hài hướcConvert: ngocquynh520Edit: VyYen9xĐộ dài: 10 chươngTổng giám đốc công ty nào lại xui xẻo như vậy,Lại bị...

  • Là Gã - Hỉ Hà Sơn
    Là Gã - Hỉ Hà Sơn

    Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi biến mất, cảnh sát đã đến trường thăm hỏi nhiều lần.Tôi lo lắng lắm bởi lẽ thầy chủ nhiệm tốt với...

  • Muốn Làm Ông Xã Của Em
    Muốn Làm Ông Xã Của Em

    Edit: TieumanulkThể loại: Vườn trường, ấm áp, 1 & 1, vui vẻ, ngọt ngào, bá đạo niên thưởng & tiểu bạch thỏ học đệ, tưng tửngTô Tiểu...

  • Chàng Gay
    Chàng Gay

    Tên gốc: 《老gay》-Chàng GayTên khác: 《我儿子的语文老师贼帅》- Thầy giáo dạy văn phúc hắc của con trai tôi.Editor: Cá VoiThể loại: điềm văn, 1×1....

  • Tôi Ghét Thần Tượng
    Tôi Ghét Thần Tượng

    Tác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenGiới thiệu:Đã tám giờ sáng mà Thanh vẫn còn nướng ở trên giường, phải dậy sớm ư, quên đi...

  • Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
    Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

    Quý Kiều đã dành 7 năm bên cạnh Thường Ninh Viễn, từ khi cả hai khởi đầu từ con người chưa có gì khi thành công trong sự nghiệp và trở...