Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 194: Quyển 3 Tịch mịch sa châu lãnh (1)

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

- Điều phong bố noãn, phi vụ lộng tinh, trì đường biến mãn xuân sắc...

Dịch thơ: Gió ấm miên man, thổi sương cho trời sáng, mặt nước hồ xuân sắc tràn lan...

Ý xuân ấm áp, giọng ca du dương, người đang đánh đàn ca hát trên bãicỏ kia chính là Lý Sư Sư, giai điệu mà nàng đang hát là "Ứng thiêntrường". Cô gái ấy lướt mười ngón tay trên dây đàn, cúi đầu nhập thầnvào trong lời ca tiếng hát của mình chứ không có mỉm cười nhìn xuốngngười xem như những người biểu diễn bình thường khác, bởi vì những câunày Chu Bang Ngạn vừa ngâm ra, nàng cũng tinh tế thể hội, nhưng vì lúcnày nàng nhập tâm biểu diễn nên đã khiến cho nàng như được phủ thêm một tầng thần thái vong ngã.

Lúc này Chu Bang Ngạn cũng đứnggiữa đám người ở cạnh, nghe giọng hát du dương kia nhưng lại chẳng hềnhìn Lý Sư Sư mà nhìn cánh rừng bên kia, dường như đang đắm chìm tronghồi ức xưa kia. Vừa rồi khi cười nói với mọi người, ông ta cũng rất hài lòng làm ra được bài từ này.

(Từ, còn được gọi là trường đoản cú, một thể loại văn vần thời Đường Tống ở Trung Quốc)

- ... Chính thị dạ đường vô nguyệt, thẩm thẩm ám hàn thực. Lương gian yến, tiền xã khách. Tự tiếu ngã, bế môn sầu tịch... Loạn hoa quá, cách viện vân hương, mãn địa lang tạ...

Dịch thơ: Chính là đương đêm phòng không trăng rọi, dập dờn ý lạnh phủ qua. Yến đậu xà nhà, làkhách từ năm cũ. Tựa như đang cười ta, sao ru rú trong phòng một mìnhquạnh quẽ... Phấp phới hoa bay, là cửu lý hương nhà sát vách, rải ráctrước sân nhà ta...

Đây không hẳn là một bài hoàn toàn hợpvới không khí vui mừng. Sở trường của Chu Bang Ngạn là về tịch vật ngôn tình, bên trong thơ từ luôn có nhiều nỗi cảm khái sầu tư, vừa rồi chủđề mà mọi người đàm luận đến vốn là chuyện ông làm quan lúc ở kinhthành, nhưng lúc này ông ta đã bị bãi quan, sau đó lại nói về những đềtài khác, theo người khác cảm khái vài câu, lại có hứng thú làm một bài từ. Đầu tiên là viết hai câu trước, những câu sau cũng dần dần ratheo.

Bài này viết về tình cảnh mấy hôm giữa tiết Hàn thực kia, câu "Chính thị dạ đường vô nguyệt,thẩm thẩm ám hàn thực" cũng là dùng lời của Bạch Cư Dị trong bài thơ"Đêm Hàn thực": "Vô nguyệt vô đăng hàn thực dạ, dạ thâm do lập ám hoatiền".

Tả thơ luôn dùng văn của tiền nhân để dẫn phát, mởrộng cảm xúc của mình, đây chính là đặc điểm thơ của Chu Bang Ngạn. Hát xong nửa trên, Sư Sư hơi híp mắt lại rồi tiếp tục rủ rỉ hát nửa saubài thơ ra.

Dịch : Đêm Hàn Thực không đèn không trăng, cô độc trước hoa suốt canh dài.

- ...Trường ký na hồi thì, giải cấu tương phùng, giao ngoại trú dubích. Hựu kiến hán cung truyện chúc, phi yên ngũ hầu trạch. Thanh thanh thảo, mê lộ mạch. Cường đái tửu, tế tầm tiền tích. Thị kiều viễn, liễu hạ nhân gia, do tự tương thức.

Dịch thơ: Nhớ mãi những ngày kia, tình cờ gặp gỡ, bên xe chốn ngoại thành. Lại thấy cung Hán đốtđèn, khói tỏa khắp năm gian. Cỏ xanh xanh, phủ khắp đường. Mang theorượu, tế tìm dấu xưa. Thấy đầu cầu, liễu rũ nhà ai, như từng quen biết.

Nửa đầu của bài là viết về chuyện hôm nay, nửa sau lại là nhớ tớichuyện cũ, nửa đầu làm đệm, nửa sau thăng hoa, rất là ăn ý.

Câu "Hựu kiến hán cung truyện chúc, phi yên ngũ hầu trạch" là dùng bài"Hàn thực" của thi nhân Hàn Hoằng thời Đường: "Xuân thành vô xử bất phi hoa, hàn thực đông phong ngự liễu tà, nhật mộ hán cung truyện lạp chúc, khinh yên tán nhập ngũ hầu gia." Điển cố này được dùng rất hay, cả một bài này thật đúng là một kiệt tác hiếm có.

Dịch: Thành xuân nào chẳng có hoa bay, Liễu thắm tiết Hàn thoảng gió lay, Lửa thắpchiều buông cung Hán rực, Hầu dinh khói nhẹ khắp đâu đây. (Người dịch:Hải Đà - Nguồn: thi viện)

Tất nhiên là nếu Ninh Nghị ở đây,có khi sẽ cười vài tiếng, có lẽ lúc này đám Bộc Dương Dật đang lẫn vàotrong đám người kia cũng đang cười rồi.

Vừa rồi Ninh Nghịviết câu "Thế nhân thiên vạn chủng, phù vân mạc khứ cầu" là nhằm vào Lý Sư Sư, có lẽ lúc này Chu Bang Ngạn cảm thấy nếu viết ra câu thơ cangợi Lý Sư Sư thì đúng là có vẻ nịnh nọt, vì vấn đề mặt mũi nên ông talại viết một bài thơ nhớ người cũ, khái quát lại thì là: "Ngày trướcông có một con nhóc thì làm sao làm sao..." để tỏ vẻ là mình không phải kẻ chết mê chết mệt Lý Sư Sư.

Đương nhiên cho dù những câuthơ đó có dụng ý gì thì chỉ có vài người mới có thể nghĩ đến tâm tư mịt mờ đó, chung quy thì nó vẫn là một bài thơ hay. Bài này được viết raliền vượt trội hơn tất cả những bài khác. Sư Sư hát xong còn tinh tếhồi tưởng lại rồi mới nhấc tay khỏi dây đàn, nữ nhi gia thường rấtthích những tác phẩm kể về chuyện tình cảm luyến lưu ngày xưa như thếnày. Những người còn lại cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nỗi lòng bịgợi lên khó có thể bình tĩnh lại được.

Chu Bang Ngạn tấtnhiên là có chút tâm tư khi viết bài thơ này, nhưng phần lớn là bộc lộcảm xúc trong lòng. Ông ta viết xong nửa sau bài thơ cũng thật sự làđang nhớ lại cố nhân ngày xưa, tâm trạng hơi buồn bã. Người ngoài cangợi, ông ta chỉ mỉm cười khiêm tốn dáp lại, nhưng trong buổi sáng hômnay thì bài thơ này đã là tác phẩm tốt nhất.

Tào Quan cũngviết một bài, nhưng so với bài "Ứng thiên trường" này thì vẫn còn thuakém chút ít. Kinh thành đệ nhất tài tử đúng là danh bất hư truyền,trong lúc cười nói có người lại muốn tìm xem Ninh Nghị đang ở đâu,đương nhiên là không tìm thấy.

Một lúc sau, Chu Bang Ngạntranh thủ lúc rỗi rãi liền cầm quạt đi tới cạnh rừng cây. Lúc này ôngta đã bị tình cảm xưa kia chiếm cứ trong lòng, tạm thời lại đang chiếmthế thượng phong với thắng bại chốn văn trường kia nên để mặc cho phiền muộn tràn ra, hệt như ta đã vô địch không mong muốn gì chỉ mong đượcthua một lần cho thỏa lòng.

Đi một lúc lại có người đi tới bên người:

- Chu đại ca thật thâm tình, tiểu muội rất cảm động!

Người đến đúng là Lý Sư Sư với khuôn mặt mang chút u sầu kia. Chu Bang Ngạn quay đầu lại nhìn nàng, lúc này bọn họ đã đi được một quãng xaxa, những bóng người bên kia đã bị cây cối che khuất:

- Sư Sư không ở bên đó sao?

Nàng tới đây với ta thế này sợ là không được tốt cho lắm.

- Không sao đâu, vừa rồi bọn họ cũng đã xong được một lúc, Sư Sư chỉnói là sang đây nghỉ ngơi một chút... Chu đại ca, thị kiều viễn, liễu hạ nhân gia, do tự tướng thức. Không biết vị cô nương đó là ai?

- Ha ha, Sư Sư thông minh như thế đương nhiên là biết vì lời thơ mớikhiến ưu sầu, dù sao có một số chuyện không nghĩ mới là tốt. Chỉ là một cô gái mới gặp mặt một lần, sao có thể coi là quen biết.

-Dù thế nào thì bài thơ này của Chu đại ca chắc chắn là sẽ đứng đầutrong hội văn lần này rồi. Chỉ là bài này được làm ra hơi sớm, vẫn cònnửa ngày nữa, sợ là người bên ngoài không thể xuất thủ được nữa.

- Sư Sư nói đùa rồi.

Chu Bang Ngạn cười lắc đầu, nhưng trong ánh mắt kia lại hiện lên vài phần kiêu ngạo, sau đó nói:

- Không phải là vị bạn cũ mà Sư Sư quen biết kia còn chưa ra tay sao, không biết đã đi nơi nào rồi.

Sư Sư khẽ cúi đầu:

- Tiểu Ninh làm thơ cũng hay, nhưng bài của Chu đại ca này cả lời văn lẫn ý cảnh đều đã đạt tới đỉnh cao, ba bài thơ kia của Tiểu Ninh mà so với bài này của Chu đại ca thì đúng là vẫn còn kém. Hơn nữa mấy năm nay Tiểu Ninh chỉ viết được ba bài, chắc hẳn là huynh ấy thích trau chuốt, không phải lúc nào cũng có thể làm ra được thơ hay.

Lời này đã đặt tác phẩm của Chu Bang Ngạn và ba bài thơ của Ninh Nghị nganghàng với nhau, kỳ thật Chu Bang Ngạn biết bài Ứng thiên trường này vẫncó chỗ thua kém ba bài kia, nhưng Lý Sư Sư tuy là ca tụng hơi quá nhưng thực tế cũng là khẳng định tài văn thơ của Ninh Nghị, dường như là nói "Có lẽ hắn kém ngươi".

Chu Bang Ngạn nghe xong cũng thấylòng không được thoải mái cho lắm, thầm nghĩ rằng ta đây thuận miệng là có được kiệt tác, hắn vài năm mới làm được ba bài, cho dù có hay nhưng khó mà sánh với ta được, nhất thời lại rũ bỏ cái cảm giác phiền muộnkia mà nổi lên tâm tư so đấu, nghĩ lát nữa mà gặp tên Ninh Lập Hằng kia là phải so với hắn một trận xem sao.

Ngoài mặt thì ông tavẫn mỉm cười, Sư Sư có thể bỏ lại những người khác đi theo ông ta đếnđây, ông ta rất vui vẻ, hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong rừngcây.

Rừng này không sâu lắm, Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư đitới thì Ninh Nghị đang ngồi trên một tảng đá, để Vân Trúc cầm kim chỉkhâu vá vết rách trên quần áo cho hắn. Hai người đắm chìm trong ánhnắng mặt trời ấm áp, nói chuyện với nhau.

Ở chung lâu nhưvậy sẽ luôn có chung sở thích, hai người có không ít đề tài chung đểnói, sinh hoạt hằng ngày hay những chuyện nhỏ bé vụn vặt. Bọn họ cũngthường có cơ hội ở chung cùng nhau, nhưng vì Cẩm Nhi luôn cố ý xenngang nên lúc này không nhịn được mà lấy chuyện Cẩm Nhi không ở để cười đùa vài câu, nói sợ là lúc nữa nàng sẽ giương nanh múa vuốt đi tìm,sau còn nói tới thời tiết đẹp đẽ ngày hôm nay. Vân Trúc gập chân ngồibên cạnh, vá thì không nhanh nhưng nàng rất hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng nhau như thế này.

Hàn huyên một lúc, nàng mở miệng hỏi:

- Sau lập hạ là sẽ đi luôn?

Ninh Nghị sớm đã nói chuyện hắn sẽ cùng Tô Đàn Nhi đi thăm thú Tô Hàng cho Vân Trúc, lúc này đã sắp đến ngày, Vân Trúc không khỏi nghĩ trong lòng. Ninh Nghị im lặng một lát rồi mới gật đầu, nói:

- Vẫn chưa định ngày xuất phát, có lẽ là sẽ muộn hơn một chút.

Vân Trúc cười cười:

- Chỉ là muốn huynh đi sớm về sớm.

Một lát sau nàng lại bổ sung:

- Nếu huynh không về, có khi muội sẽ đuổi theo ấy chứ. Đến lúc đó muội cũng đến bên Hàng Châu kia mở cửa hàng.

- Không lâu như vậy đâu.

- Có khi Tô cô nương có thai, đường xá lại xa xôi nên không tiện về Giang Ninh dưỡng thai.

Vân Trúc nghĩ đến rất nhiều chuyện, lúc này lại nói đến chuyện có thể Tô Đàn Nhi sẽ mang thai. Ninh Nghị ngẫm nghĩ, rồi lại chẳng biết nêntrả lời thế nào. Vân Trúc có tính tình dịu dàng, hắn hiểu rõ là đã camchịu số phận rồi, nhưng ở trước mặt nàng lại nói về Tô Đàn Nhi, NinhNghị luôn cảm thấy mình thật không phúc hậu gì cả.

Vân Trúc nhìn vẻ mặt của hắn thì bật cười, sau lại ửng hồng hết khuôn mặt:

- Chi bằng, trước khi huynh đi, chúng ta... cái đó... à, cái đó...

Nàng nói hồi lâu nhưng sắc mặt lại càng đỏ lên, chẳng thể nói tiếpđược nữa, sau đó cúi đầu buộc chỉ rồi cắn đứt. Ninh Nghị đương nhiênbiết nàng đang nói về cái gì:

- Nhưng phải nghĩ cách né CẩmNhi mới được, cô nhóc đó như kẹo da trâu vậy, phải làm sao đó để có thể đẩy cô nàng đi thật lâu đây...

Vân Trúc đương nhiên làkhông tiện thảo luận với Ninh Nghị về "Phải làm sao để đuổi cái bóngđèn đi cho ta còn ăn luôn muội", nàng hơi nghiêng người tựa đầu và bảvai vào người Ninh Nghị. Lúc này Ninh Nghị ngồi cao hơn nàng, hắn giơtay đặt lên vài nàng, sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng. Gò má kia hơinóng lên, Vân Trúc híp mắt lại.

- Thật ra... Cẩm Nhi rất thích muội...

Ninh Nghị thở dài.

- Vâng!

- Giả dụ như ta đi lâu, lại có những người khác...

Ninh Nghị chậm rãi nói, còn chưa dứt lời thì Vân Trúc hơi di chuyển đầu mình, nhắm mắt lại rồi khẽ nói:

- Vân Trúc không phải hạng nữ tử lẳng lơ, nói tiếp thì có lẽ khôngthực sự vẻ vang cho lắm, nhưng những năm gần đây, muội gặp không hề ítnam tử, nhưng muội chỉ thích mình huynh, đã thích là sẽ không thay lòng đổi dạ. Những chuyện... lúc trước hay sau đều không quan hệ, cho dù ba năm hay năm năm đi chăng nữa, muội cũng chỉ thích mình huynh. LậpHằng, muội không muốn vào cửa nhà họ Tô, chỉ muốn vào cửa nhà họ Ninhlà được. Dù huynh có cưới muội hay không, sau này muội sinh con chohuynh cũng sẽ để nó mang họ Ninh...

Nàng không vì câu nóikia của Ninh Nghị mà biểu hiện quá mức kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng dịudàng nhưng vẫn luôn mang theo sự kiên trì cứng cỏi trước sau như một.

Ninh Nghị cười cười, giơ ngón tay vuốt ve bờ môi nàng, nàng cũng nở nụ cười:

- Ngứa!

- Xin lỗi, ta nói sai rồi.

- Muội không giận.

Vân Trúc ngồi ở đó, phút chốc lại cười nói:

- Nhưng vừa rồi huynh thật sự làm thơ cho vị Lý cô nương kia, người ta ghen tị

Nàng đương nhiên là nói đùa, Ninh Nghị cười rộ lên:

- Ha ha, bọn họ đều nói là đó là bài thơ rác.

- Rất hay mà, có vẻ giống với mấy ca từ của huynh thường ngày kia...Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên....

(Dịch: Ngoài trường đình, bên đường cổ, phủ cỏ thơm xanh biếc...)

Nàng khẽ ngâm vài câu. Hai người nói vài câu vụn vặt chứ không phải là chàng nói xong một câu thì thiếp lập tức nói một câu. Lúc này khôngkhí khá thong thả, hai người cũng thản nhiên nói chuyện, nghĩ gì nóiấy. Nếu như đoạn đối thoại lúc trước là nói về không ít chuyện, thì lúc này đúng là những lời tâm tình giữa nam và nữ.

Trong bụicây cách đó không xa, có hai bóng người đang định lặng lẽ lui đi, họđúng là Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư vô tình đi đến nơi này, bọn họ nghetrong chốc lát nhưng chung quy là cảm thấy thật quá mất lịch sự. Hơnnữa vừa rồi nghe hắn thừa nhận đó là "thơ rác", Lý Sư Sư cũng để ýkhông ít ở trong lòng. Người ta dù sao cũng là hoa khôi kinh sư, hơnnữa còn là bạn cũ năm xưa, ngươi lại chẳng thèm nể mặt mà lại làm mộtbài "thơ rác" cho có lệ.

Hai người cứ như vậy lui được vàibước trong rừng cây loang lổ ánh sáng kia, vẫn nghe được tiếng cười tiu nghỉu của Ninh Nghị như là cảm động vì lời của cô gái kia. Một lát sau lại có mấy câu truyền tới, tiếng cũng không lớn mà lại chậm rãi, đạikhái là vừa nghĩ vừa thuận miệng nói:

- Trăng khuyết... Quải sơ đồng... À, lậu đoạn nhân sơ tĩnh. . .

(Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng, giọt khuya tí tách người lần lần thưa...)

Ồ, đây là câu thơ. Hai người theo bản năng dừng lại. Trước kia chưa từng nghe tới...

Truyện full

  • Đường Chim Bay
    Đường Chim Bay

    Là một bác sĩ chuyện về những căn bệnh của nam giới, Lý Lộc với những kinh nghiệm mà mình học được cô quyết định mở một phòng mạch của...

  • Em Là Của Tôi. Mãi Mãi Là Của Tôi.
    Em Là Của Tôi. Mãi Mãi Là Của Tôi.

    Tác giả: CibiliThể loại: Ngôn tình, truyện teen, hài hước, hiện đại...Giới thiệu nội dung:Mã Mỹ Mỹ: Cô là côi nhi từ nhỏ, sống ngoài...

  • Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
    Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

    Biên tập: Nguyệt MẫnVăn án:Tam thiếu gia nhà họ Cố, Cố Diệp, trời sinh tính tình chất phác, còn thêm tật nói lắp, một đề bài giảng mười...

  • Bạo Nữ Thuần Phu
    Bạo Nữ Thuần Phu

    Thể loại: Nữ cường, nam nhược,….Độ dài: 14cConverter: meoconlunarEdit: JuliaHệ liệt: Độc thân công hạiCô được miêu tả có tính tình hơi...

  • Cấm Lửa
    Cấm Lửa

    Editor: Kem, Bánh Ú Thể loại: hắc bang, cường x cường, ngược thân ngược tâm. Chống chỉ định với phụ nam phụ nữ yếu tim, thận hư không...

  • Nhập Hí
    Nhập Hí

    Edit: NấmBeta: VũThể loại: Hiện đại, trọng sinh, huynh đệPaparazzi mới vào nghề – Diệp Nhuận Hành một lần ngoài ý muốn trọng sinh vào...

  • Em Rất Cần Anh
    Em Rất Cần Anh

    Tên truyện: Em rất cần anhTác giả: Dư DiệpSố chương: 9 chươngEdit: MâyThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, SE, Tình cảm, Góc...

  • Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan
    Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan

    Edit: TiaCouple: Du Hoan Hoan – Nhược ThầnTại sao chỉ vì có tên giống như cún con nhà cậu, thì tôi giống như bị bán thân vậy ~Nếu như...

  • Lạc Mất Một Người Thương
    Lạc Mất Một Người Thương

    Cô đã dành cả thanh xuân của mình để yêu anh nhưng anh lại vì thanh mai trúc mã đã phản bội mình mà dùng dao cứa vào tim khiến cô bị...

  • Việt Cổ Di Tình
    Việt Cổ Di Tình

    Convert: Candy_heart – TangthuvienTranslator: Anonymoushương Khung khẽ híp mắt cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Nàng yêu ta?”…Diệp...

  • Hướng Nhật Quỳ Tinh Dữ Tiểu Đạo Sĩ
    Hướng Nhật Quỳ Tinh Dữ Tiểu Đạo Sĩ

    Thể loại: Siêu đoản văn, ngọt, yêu x ngườiĐộ dài: 6 chươngEdit: SóiTrước đây có một hoa hướng dương tinh.Niềm vui lớn nhất của nó là...

  • Ác Long Thiếu Nữ
    Ác Long Thiếu Nữ

    Dịch: YêuÁc long thiếu nữ lại bị lừa trở thành cô dâu, thiếu nữ than vãn suốt cả đời.- Ngài là rồng à?- Đúng vậy

  • Mùa Hè Xa Xôi
    Mùa Hè Xa Xôi

    Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lànhBiên tập: mushr00mGiới thiệu tác giả:Nhân Gian Tiểu Khả là cô gái có tính cách mơ hồ, có một chút...

  • Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc
    Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

    Truyện Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc của tác giả Quan Tịnh có nội dung gây cấn, xoay quanh những thế lực xã hội đen và...

  • Phá Kén
    Phá Kén

    Bạn đang đọc truyện Phá Kén của tác giả Thư Tự Thanh. Hết thảy cơ cực đau khổĐều để chuẩn bị cho chúng ta phá kén mà ra...Sâu róm hóa...