Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 75: Thẩm Du Hi Mười sáu, mười bảy tuổi

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Editor: YYone

[Ký chủ, có chuyện gì sao?]

Hệ thống gấp không nhịn nổi muốn biết rốt cuộc đám búp bê ác ma kia đã làm gì. Chờ ký chủ về phòng, nó lập tức lên tiếng thắc mắc.

Thích Triều không kể chi tiết chuyện hôm qua, chỉ nói. "Bọn nhỏ không được dạy dỗ đầy đủ nên mắc sai lầm."

Lúc Thích Triều trả lời, hệ thống nhìn chằm chằm biểu cảm hắn, nhưng vẻ mặt Thích Triều rất bình tĩnh, như thể hắn chỉ gặp phải chút phiền phức nhỏ. Hệ thống nghĩ mãi không thông.

Rốt cuộc ký chủ có nổi giận không?

Hệ thống không đoán được ký chủ đã biết bản chất ác độc của đám búp bê kia chưa.

Nó ngập ngừng dò hỏi. [Chuyện nghiêm trọng lắm ư?]

Thích Triều không đáp.

[Ký chủ?]

Hệ thống có hơi nghi hoặc, vài giây sau, Thích Triều đáp lại một tiếng, hắn bỏ qua câu hỏi của hệ thống, trong bóng tối, giọng nói trầm thấp vang lên. "Ừ, nghiêm trọng đến mức sẽ bị giam bảy ngày trong trại cải tạo thanh thiếu niên."

Hệ thống thầm vui vẻ, bị giam trong trại cải tạo? Chắc chắn đã làm ra chuyện gì trái pháp luật nhỉ? Nó lập tức ám chỉ. [Nghiêm trọng vậy sao? Tôi còn tưởng mấy búp bê rất ngoan ngoãn, lương thiện, không có khả năng làm chuyện xấu chứ.]

Thích Triều sẽ không vì búp bê làm sai mà chối bỏ bọn chúng. Trước kia hắn còn từng vì đánh người mà bị tống vào trại nhưng cũng không cảm thấy mình là người xấu. Trong mắt Thích Triều, búp bê rất đơn thuần, chúng gây ra những chuyện đó chỉ vì muốn bọn họ vui vẻ, tuy hắn giận, song sẽ không vì chuyện này mà cho rằng búp bê rất hư.

Nói cho cùng thì các búp bê đâu rõ chúng làm vậy là sai.

Thích Triều biết búp bê chỉ như tờ giấy trắng, cần được giáo dục và dẫn lối. Hắn không giải thích với hệ thống, suy cho cùng thì người ở chung với búp bê là hắn, hắn biết rõ là được rồi.

Hệ thống còn đang chờ ký chủ nói về cái nhìn của mình đối với các búp bê ác ma này, mấy giây sau, nó nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương. Hệ thống im lặng, phát hiện ra bây giờ đã gần ba giờ sáng nên không đánh thức hắn nữa.

Hệ thống thầm nghĩ, tuy ký chủ không nói nhưng lần này mấy búp bê gây ra chuyện quá đáng như này thì hắn sẽ nhận ra bản chất của đám ác ma rồi tìm cách chạy trốn thôi.

Cho nên bây giờ ký chủ đang giả vờ để khiến các búp bê mất cảnh giác, sau đó tìm cơ hội thoát thân sao? Hệ thống cho rằng người bình thường nào cũng sẽ lựa chọn như vậy, càng nghĩ càng thấy đúng.

Theo phân tích của nó, hiện tại ký chủ đang ở biệt thự của vai ác, muốn chạy khỏi đây sẽ hơi khó khăn nhưng chỉ cần ký chủ ý thức được mình phải thoát thân thì chắc chắn có cách.

Hệ thống kích động không thôi, quyết định ngày mai lại tới thế giới này xem. Ký chủ rời khỏi đây sống cuộc sống yên ổn của mình, không dính dáng đến vai ác thì chắc chắn sẽ giữ được mạng!. ngôn tình hài

Hôm sau, dưới sự mong mỏi tha thiết của hệ thống, Thích Triều tỉnh dậy, đi gõ cửa từng phòng búp bê.

Hệ thống không lên tiếng, nó biết giả vờ phải cần thời gian. Thích Triều chẳng hay biết suy nghĩ của hệ thống, hắn lại đặt mua mấy quyển sách, chuẩn bị cho đám nhóc con học tập.

A Cốt là người cuối cùng đi ra, cậu ta theo đuôi Thích Triều đến "phòng học", nhìn đống sách chất đầy bàn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Sao lại nhiều thế này? Không phải hôm qua mới chỉ có vài quyển thôi à? Nhiều sách như này mình phải học tới bao giờ?

"Nhiều như vậy cũng phải học hết ạ?"

Thích Triều liếc qua cánh tay trống rỗng của A Cốt, mỉm cười với cậu ta. "Ừm, không cần gấp, cứ từ từ học thôi."

Nghe thấy lời này, A Cốt im lặng.

Cậu ta thật sự rất ghét đọc sách. Khác với Thẩm Du Hi đam mê mấy thứ này, A Cốt không có kiên nhẫn, bảo cậu ta học thuộc thì thà để cậu ta làm mấy nhiệm vụ còn hơn.

Vì để cha nguôi giận, A Cốt quyết định ra tay từ phía Thích Triều, chỉ cần khiến hắn vui, tha thứ cho mình thì cha sẽ không giận lâu. A Cốt biết cha rất coi trọng Thích Triều.

Đây cũng là nguyên nhân cậu ta đồng ý học hành.

"A Cốt sẽ ngoan ngoãn học ạ."

Cậu ta cười tủm tỉm với Thích Triều.

Thích Triều nhớ tới hôm qua A Cốt nửa ngày không học thuộc nổi một điều luật, không định đả kích lòng tự tin của cậu ta, hắn ừ một tiếng. "Con cố lên."

Ngồi vào chỗ, A Cốt mở sách, rất nhanh đã nhận ra có mấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. A Cốt nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên là Li Bạch.

A Cốt không để ý, cậu ta biết đối phương sẽ không thể ra tay trước mặt Thích Triều, việc cần làm bây giờ là chăm chỉ học tập, làm Thích Triều vui.

Nếu Thích Triều muốn dùng phương pháp học dành để trừng phạt họ.

Thì chỉ cần làm tốt, Thích Triều sẽ tha thứ cho A Cốt.

A Cốt nghĩ chuyện này rất đơn giản, song kỳ lạ là không biết vì sao phương diện này cậu ta lại dốt đặc cán mai, vừa nhìn sách đã nhức đầu, buồn ngủ, đọc một dòng đã mệt lắm rồi, huống chi là phải học thuộc lòng nhiều sách như thế.

Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi mà bàn tay A Cốt bị gậy trúc gõ tới mười lần, cuối cùng cậu ta vừa nhìn thấy cây gậy này đã sợ.

Thời gian giải lao A Cốt cũng chẳng ngâm nga hát hò nữa, nụ cười trên mặt biến mất, ngơ ngác tựa vào tường, tinh thần uể oải. Cậu ta cảm thấy lẽ ra mình không nên gây chuyện với Thích Triều, nếu không cha đã không giận, mình cũng không phải học mấy thứ quỷ này.

Đây là lần đầu tiên trong "cuộc đời" A Cốt cảm nhận được cái gì gọi là hối hận.

Thích Triều đương nhiên nhìn ra A Cốt không muốn học hành, nhưng mà có một số chuyện không thích cũng phải làm. Hắn xem giờ, đã nghỉ ngơi được mười phút, bắt đầu cho các búp bê học những kiến thức tiếp theo,

Lan Lạc nghe cực kỳ nghiêm túc, tầm mắt thi thoảng dừng trên mặt Thích Triều, dường như muốn nhìn thấu cảm xúc trong lòng hắn.

Nhưng lúc Thích Triều dạy học, biểu cảm trên mặt rất ít, Lan Lạc có nhìn thế nào cũng không phân tích được gì.

Hôm qua Thích Triều còn xoa đầu mình, trong mắt hắn, có lẽ Lan Lạc vẫn là đứa trẻ ngoan. Lan Lạc nắm chặt bút chì trong tay, ánh mắt lo lắng.

Trong tiết học trước, Thích Triều đã giải thích sự khác biệt giữa tình yêu và niềm yêu thích, cũng đã nói với bọn nhỏ rằng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác là một hành vi sai trái.

Mình chỉ muốn cha và Thích Triều kết hôn mà không nghĩ đến việc Thích Triều nghĩ thế nào. Lan Lạc không có ý xấu, cậu nhóc cho rằng nếu hai người kết hôn thì mình sẽ được ở cùng hai người mãi mãi.

Trong lòng cậu nhóc không thoải mái, ngón tay cào cào tờ giấy, có hơi khẩn trương và lo lắng.

Lan Lạc đã mắc sai lầm lớn.

Li Bạch bên cạnh lúc thì học bài, lúc thì nhìn về phía A Cốt, hiển nhiên không có ý tốt. Lan Lạc thấy hơi khó chịu, đôi mắt ầng ậc hơi nước, cúi đầu dùng sách vở che đi, sợ bị phát hiện.

Lúc Thích Triều nói nghỉ ngơi vài phút, Lan Lạc thầm căng thẳng, chân tay cứ như nhũn ra. Mấy giây sau, cậu nhóc mím môi hạ quyết tâm, đứng dậy đi theo Thích Triều ra khỏi phòng.

Thích Triều đang định vào nhà vệ sinh thì phát hiện ra cái đuôi nhỏ đằng sau. Hắn dừng bước, xoay người thắc mắc. "Lan Lạc, con sao thế?"

Lan Lạc nắm chặt quần áo, cúi gằm lắc lắc đầu. Từ góc độ của Thích Triều chỉ có thể thấy mỗi đỉnh đầu của nhóc con. Thích Triều ngẫm nghĩ, ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc Lan Lạc, khi nhóc con ngẩng đầu lên hắn mới phát hiện không biết từ bao giờ trên mặt Lan Lạc đã toàn là nước mắt.

"Sao con tự nhiên lại khóc thế này?"

Thích Triều bật cười, lấy khăn giấy lau nước mắt cho nhóc con.

Ban đầu Lan Lạc không muốn khóc, cậu nhóc không phải quỷ khóc nhè giống Li Bạch, song lúc tưởng tượng có lẽ trong mắt Thích Triều, mình không còn là đứa bé ngoan nữa thì đôi mắt đã ngập nước.

Khăn giấy khẽ cọ sát trên mặt Lan Lạc, cậu nhóc nhìn ánh mắt đầy ý cười của hắn, duỗi tay gỡ bờm sừng hươu trên đầu mình xuống, đôi mắt ngập nước lo lắng, sợ hãi, túm chặt góc áo Thích Triều, vừa khóc vừa nấc cụt. "Người đừng nghĩ con không ngoan được không ạ?"

Lan Lạc nhét bờm sừng hươu vào tay Thích Triều, cậu nhóc khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn bộ dáng thiên sứ đáng yêu thường ngày nữa.

Lan Lạc muốn đưa thứ mình quý trọng nhất cho Thích Triều, mong hắn tiếp tục thích mình, đừng ghét bỏ mình, nhưng khi nghĩ kỹ thì vật mình thích nhất chỉ có chiếc bờm sừng hươu mà Thích Triều tặng.

Bờm sừng hươu là thứ Lan Lạc thích nhất, cũng là thứ duy nhất cậu nhóc thích.

Thích Triều nhìn bờm sừng hươu trong tay mình, lại nhìn sang bộ dạng sợ hãi của búp bê, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lan Lạc hiểu lầm ý Thích Triều, tưởng hắn không tha thứ cho mình. Cậu nhóc túm chặt góc áo hắn, ánh mắt luống cuống, nghẹn ngào nói. "Lan Lạc sai rồi, người đừng ghét Lan Lạc mà. Con sẽ nghe lời, người có thể tiếp tục thích con không?"

Giọng cậu nhóc run rẩy, giống như cực kỳ sợ bị bỏ rơi.

Sai?

Thích Triều dường như đã hiểu nguyên nhân Lan Lạc buồn bã, hắn thấp giọng hỏi. "Lan Lạc cảm thấy mình sai ở đâu?"

"Con không nên, không nên chưa được sự đồng ý của người đã áp đặt suy nghĩ của mình." Lan Lạc lắp bắp, giọng hơi nghẹn lại, cậu nhóc nhìn chằm chằm Thích Triều, mở to mắt, muốn thấy rõ cảm xúc của hắn.

Thích Triều dừng lại một lát, tiếp tục dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu nhóc. "Biết sai thì không được tái phạm nữa biết chưa?"

Hắn nhìn Lan Lạc nặng nề gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười. "Ở trong lòng ta, Lan Lạc cực kỳ ngoan, Lan Lạc biết sai mà sửa là ngoan nhất đấy."

Đôi mắt Lan Lạc còn vương nước mắt, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Thích Triều đã đứng dậy, tay vẫn túm quần áo hắn, do dự nói. "Người thật sự thấy Lan Lạc ngoan ạ?"

Thích Triều ừ một tiếng, xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười. "Ừm, ngoan lắm."

Từ ban đầu Thích Triều đã biết tính cách của các búp bê không hoàn chỉnh. Lúc trước Lan Lạc bị nguyên chủ đánh đập nhiều lần nhưng vẫn cực kỳ thân thiết với hắn ta thì hắn đã rõ việc búp bê khác với con người.

Song hắn biết búp bê cũng có tình cảm nên Thích Triều luôn đối xử với chúng như con mình.

Bị những đứa trẻ mình đối xử chân thành tổn thương, dù các búp bê không ý thức được điều đó, Thích Triều cũng không tránh khỏi buồn bực, nổi giận. Nhưng hắn biết không cần phải thể hiện ra bên ngoài. Trong mắt Thích Triều, tức giận chẳng để làm gì cả.

Kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội đời trước đã giúp hắn nhận ra thay vì tức giận, không bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề. Đây cũng là lý do Thích Triều đề nghị vụ trại cải tạo thanh thiếu niên với Thẩm Du Hi.

Câu trả lời của Lan Lạc là kiến thức hắn giảng vào tiết trước. Xem ra phương pháp giáo dục của hắn không sai.

Hắn không nhịn được, lại cúi xuống xoa đầu Lan Lạc, đeo bờm sừng hươu cho cậu nhóc. "Con rất giỏi đó, Lan Lạc nhanh như vậy đã biết mình sai ở đâu rồi này."

Vốn Lan Lạc còn lo lắng, nhưng được đeo lại bờm tóc, còn được khen một câu thì trong lòng không khỏi nhảy nhót. Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười ấm áp của Thích Triều, vài giây sau cũng nở nụ cười rạng rỡ, nghiêm túc gật đầu.

Sẽ không tái phạm nữa.

Lan Lạc nhất định sẽ trở thành đứa trẻ ngoan nhất trong mắt Thích Triều.

Sau khi hạ quyết tâm, Lan Lạc trở về phòng, Thích Triều đi vào vệ sinh. Li Bạch thấy gương mặt tươi cười của Lan Lạc, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé biết Lan Lạc có tâm sự, Lan Lạc không muốn nói, Li Bạch cũng biết ý mà không hỏi nhiều. Bây giờ xem ra mọi chuyện đã được giải quyết.

Giải quyết được là tốt rồi.

Li Bạch cậu nhớ đến chuyện mình kìm nén nãy giờ, ghé sát Lan Lạc, thì thầm. "Tối nay chúng mình đi dạy A Cốt một bài học đi."

Sáng nay ba đã dạy Li Bạch rằng đánh nhau là sai. Cậu bé không muốn làm ba giận nên quyết định tối nay sẽ gửi thư thách đấu tới phòng A Cốt.

Thách đấu không tính là đánh nhau.

Li Bạch nghĩ vậy.

Lan Lạc gật đầu, song khác với Li Bạch, cậu nhóc sẽ không viết thư.

Lan Lạc cho rằng đánh A Cốt là đúng, không viết thư cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu nhóc làm một đứa trẻ ngoan.

Hai búp bê hẹn nhau xong liền chạy vào phòng A Cốt để gửi thư rồi ngồi trên giường chờ cậu ta về.

Không sai. Hôm nay A Cốt ngu ngốc lại bị giữ lại vì không học thuộc sách đạo đức.

Hai giờ sáng, đầu óc quay mòng mòng về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, A Cốt mệt mỏi lê bước từ tầng ba xuống tầng hai, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng bốp của gậy trúc.

A Cốt không muốn học nữa.

A Cốt có thể cưa đứt thêm một cánh tay, miễn không cần phải học là được.

Nghĩ đến việc có thể về phòng đi ngủ, trái tim mệt mỏi của A Cốt có thêm một tia an ủi, cuối cùng cũng được nằm dài trên giường nghỉ ngơi rồi.

A Cốt mệt chết mất.

Cậu ta như một cái xác không hồn về phòng, đẩy cửa vào, rồi nhìn thấy hai búp bê đang đứng trong đó.

Hai búp bê nói. "Chúng ta bắt đầu quyết đấu thôi."

Nụ cười trên mặt A Cốt rốt cuộc cũng không giữ được nữa, tại sao phải đấu chứ?

Hai giờ sáng bảo cậu ta quyết đấu á?!

Cậu ta nhìn hai búp bê tinh thần phấn chấn, đôi mắt xanh biếc lóe lên một tia hối hận, biết vậy ban đầu mình đã không đánh ngất Thích Triều.

A Cốt buồn ngủ thật sự.

Cùng lúc đó, trong nhà kho ở một tòa nhà xa xôi. Búp bê nam trưởng thành nằm trên giường mồ hôi đầy trán, lông mày nhíu chặt, dường như đang gặp ác mộng.

Y lại mơ thấy búp bê nữ tóc trắng, mắt đỏ, ấn tượng mơ hồ trước đây dần trở nên rõ ràng hơn.

Trong mơ, Tam Nguyệt và búp bê nữ đó không mấy thân thiết nhưng thường xuyên gặp nhau. Cô ấy tên A Dư, là một búp bê có bề ngoài lạnh lùng, song thật ra rất ấm áp.

Tam Nguyệt có cảm tình không tồi với cô ấy. Số lần gặp nhau càng nhiều, vết thương trên người A Dư càng nhiều. Cô càng ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám, hệt như một con nhím xù lông.

Tam Nguyệt không mấy để ý tới A Dư, y chỉ chăm chăm muốn trả thù cho chủ nhân. Trong quá trình tìm kiếm kẻ thù, Tam Nguyệt cũng biết A Dư đang truy tìm một búp bê phản bội.

Kẻ đó đã phản bội cha cô, từ đó, cha cô như biến thành người khác vậy.

Theo lời A Dư, trước đây cha cô rất dịu dàng.

Tam Nguyệt không quan tâm lắm. Lần gặp nhau tiếp theo, gương mặt của A Dư đã bị hủy, nghe nói tên phản bội kia đã chết, do chính tay cha cô giết.

Lúc đó A Dư nở nụ cười điên cuồng, cực kỳ vui vẻ nhưng Tam Nguyệt lại cảm thấy nàng như thể đang khóc.

Y vẫn luôn để ý tới A Dư, sau đó y chứng kiến đối phương bị một lực mạnh xé toạc, tan vỡ thành từng mảnh. Khi đó, gương mặt A Dư vẫn nở nụ cười mãn nguyện, tựa như đã hoàn thành tâm nguyện cả đời.

Tam Nguyệt giật mình tỉnh giấc, ngồi trên giường thở hổn hển.

Cách đó không xa, A Dư quan sát tất cả, nàng nghiêng đầu, ghi chú vào sổ tay rồi biến mất trên cây.

Bảy giờ sáng, A Dư tính toán thời gian cha thức giấc. Nàng vào phòng, báo cáo kết quả mình phân tích cho Thẩm Du Hi. "Anh ta đã có năng lực đặc biệt, cụ thể thì chưa rõ, cần tiếp tục quan sát ạ."

Thẩm Du Hi ngồi trước bàn làm việc, anh không mấy ngạc nhiên, gật đầu nói. "Tiếp tục theo dõi anh ta."

A Dư gật đầu, thấy sắc mặt cha nhợt nhạt, nàng cau mày, định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Du Hi liếc sang, A Dư lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài. Anh nhẹ giọng lên tiếng mời vào. Khi nhìn thấy người xuất hiện, khóe môi Thẩm Du Hi hơi cong, quả nhiên là Thích Triều.

"Có chuyện gì sao?"

Thẩm Du Hi ngước mắt quan sát đối phương, ôn hòa hỏi thăm.

"Không có gì đâu." Thích Triều nhìn đôi môi tái nhợt của anh. "Em dậy sớm nên qua đây, tiện thể pha cho anh cốc sữa."

Thẩm Du Hi nhìn cốc sữa ấm, ngón tay lạnh lẽo chạm vào thành cốc, đôi mắt đào hoa cong cong. "Cảm ơn."

Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi, Thích Triều mỉm cười, ngồi bên cạnh trò chuyện với anh. Nói được vài câu, hắn nhớ ra một việc quan trọng. "Em không thể ở lại đây lâu được. Anh còn nhớ búp bê ngủ say kia không? Em định sẽ tới kiểm tra lại."

"Kiểm tra lại?"

Thẩm Du Hi ngẩn người, búp bê sau khi hồi phục rất hiếm khi cần kiểm tra.

"Ừm." Thích Triều không phải tay mơ, tất nhiên hắn biết chuyện này. "Em cũng muốn xem búp bê đó và chủ nhân sống thế nào. Chủ nhân cũng chỉ mới mười sáu, còn là trẻ vị thành niên. Cứ ở nhà kho cũ đó thì rất đáng lo."

Ồ, thì ra là vậy.

Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi không thay đổi, nhưng ngón tay chạm vào thành cốc từ từ rụt về.

Thích Triều thật sự rất tốt, nếu anh gặp được hắn khi mới mười sáu, mười bảy tuổi, không nơi nương tựa, hẳn sẽ cảm thấy ấm áp lắm.

Nhưng thực tế anh không gặp được đối phương, mà người Thích Triều giúp đỡ, cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đó cũng không phải là anh.

Thẩm Du Hi cảm thấy đúng là chuyện nực cười.

Truyện full

  • Vợ Phong Thuỷ
    Vợ Phong Thuỷ

    Vợ Phong ThuỷTác Giả: 樱桃小酒Edit: Lâm Tuyền*Tên do edit đặt*Giới thiệu:Tôi cưới được một người chồng cao ráo đẹp trai giàu có, các đồng...

  • Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi
    Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

    Văn Án:Toàn giới hào môn thành phố B đều biết Nguyễn Chỉ Âm cực kì thích Tần Quyết.Cô mù quáng đi theo Tần Quyết nhiều năm, dõi theo...

  • Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
    Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

    Thể loại: Cổ đại, xuyên khôngNhân vật chính: Bạch HàPhối hợp diễn:  Bạch Liên Nhi cùng với nhân vật trong truyện ~Cái khác: Chuyện xưa...

  • Nắng Ở Trong Tim
    Nắng Ở Trong Tim

    Thể loại: Truyện teenCô phải chuyển đến một ngôi trường xa lạ, ở đây cô chẳng quen biết ai cả nhưng vì tài chính của cô đều do mẫu thân...

  • Huyễn Hoặc
    Huyễn Hoặc

    Tác giả: Lão TâyThể loại: Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Đô Thị, Truyện Teen, Light Novel, Truyện KhácGiới thiệu:Ngày sinh nhật...

  • Bên Nhau Dài Lâu
    Bên Nhau Dài Lâu

    Đây là một câu chuyện tình ấm áp không có bên thứ ba xen vào, cũng không có những chiếc xe sang trọng hào nhoáng, không có âm mưu kinh...

  • Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em
    Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

    Đối với Kỳ Thư quãng thời gian tươi đẹp nhất đồng thời cũng đau khổ nhất chính là thanh xuân.Không ai có thể biết được rằng, một cô gái...

  • Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
    Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

    Thể loại: giới giải trí, linh hồn chuyển đổi, hoan hỉ oan gia, đô thị tình duyên.Edit: 笑顔EgaoNội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới...

  • Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?
    Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?

    Editor: Kẹo Sữa Dâu.Tác giả: Ma Vương Tang TangThể loại: Nhẹ nhàng, HE, ngôn tình, hiện đại…GIỚI THIỆU NHỎ00.Sếp của tôi là một người...

  • Uyển Ca
    Uyển Ca

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược NữTeam dịch: Tớ Là Con Ma NèGiới thiệuTrên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ...

  • Ác Nương Tử
    Ác Nương Tử

    Edit: ngocquynh520Beta: thanhbtTrời ơi! Nàng chỉ là đi mua đồ uống trong đêm bão, vì sao vừa ra khỏi cửa lại đi đến Thanh triều?Càng ly...

  • Sự Quyến Rũ Của Sói
    Sự Quyến Rũ Của Sói

    Việt ngữ: Hỏa Dực Phi PhiThể loại: Cường cường, nhân thú, niên hạ, đô thị tình duyên, dị năng, 1×1, HENhân vật chính: Từ Bắc, Lang Cửu...

  • Gặp Sắc Nảy Lòng Tham
    Gặp Sắc Nảy Lòng Tham

    Editor: p3104Độ dài: 6 chương (11 phần)Thể loại: đoản văn, hiện đại, hàiMột nữ sinh nhìn thấy một nam sinh đẹp trai thì đã nghĩ cách...

  • Công Tử Liên Thành
    Công Tử Liên Thành

    Thể Loại: ngôn tình tiểu thuyết, game online, kỳ ảo.Sau một lần thăng cấp với quy mô lớn, game online “Truyền Thuyết Anh Hùng” mở hệ...

  • Tinh Ngự
    Tinh Ngự

    Giới Thiệu TruyệnLời tác giả:Thứ ta theo đuổi bất quá chỉ là hôm nay, mà điều này, chỉ như ánh sao ngọc tinh không, không một ai có khả...