Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 31: Hoàn

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ánh trăng như nước, khắp mặt đất phủ sương bạc, ta xách đèn hoa mẫu đơn, đến trước sân nhỏ của nàng sớm hơn nửa canh giờ để đợi nàng.

 

Không dám gõ cửa, mãi cho đến khi cửa mở.

 

Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam bước ra, mái tóc đen nhánh được búi lên bằng một chiếc trâm ngọc lan, trên tay xách một chiếc đèn thỏ, có thể thấy đã được trang điểm cẩn thận, mày ngài tinh xảo như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp.

 

"Đợi lâu chưa?" Nàng mỉm cười với ta.

 

"Không lâu." Ta có chút không chịu nổi nụ cười của nàng, muốn quay mặt đi, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, chiếc trâm cài tóc ta mất gần nửa tháng để khắc giấu trong lòng n.g.ự.c hơi nóng lên.

 

Ta muốn tặng nó cho nàng lát nữa.

 

"Đi thôi, hội đèn sắp bắt đầu rồi."

 

Nàng giơ chiếc đèn thỏ trên tay ra hiệu.

 

Truyền thống của Tết Thủy Nguyệt, nếu nam tử có ý với nữ tử, sẽ tự tay làm một chiếc đèn hoa tặng cho nữ tử, nếu nữ tử cũng có ý, sẽ nhận lấy đèn hoa.

 

Nhưng nàng đã có rồi, ta xách chiếc đèn hoa trên tay, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng đưa cho nàng.

 

Nàng cúi đầu nhìn, cuối cùng vẫn nhận lấy, cùng chiếc đèn thỏ nắm trong tay.

 

"Đi thôi."

 

"Được." Ta mỉm cười, rất vui.

 

Ta nghĩ có phải chăng điều này có nghĩa là, nàng đã đồng ý rồi.

 

Trấn Lục Hợp là một thị trấn nhỏ, không thể sánh bằng Hồn Dương thành tổ chức hội đèn long trọng, nhưng chỉ cần ở bên cạnh nàng, dù là nơi nào cũng có ý nghĩa khác.

 

Hôm nay khắp nơi trong thị trấn đều treo đèn lồng, người người tấp nập, nhìn quanh, toàn là những đôi nam nữ tình tứ.

 

Ta đến gần nàng hơn một chút, nàng hiếm khi không từ chối.

 

Ta và nàng giống như trước kia ở kinh thành đi chơi, đoán đèn lồng, ném vòng, ăn bánh nướng thịt cừu nổi tiếng của Bắc cương, thậm chí còn để bà lão nhiệt tình buộc chỉ đỏ vào cổ tay của chúng ta.

 

Chỉ đỏ ngàn ngàn nút, chỉ có người hữu tình mới buộc.

 

Ta cúi đầu nhìn, mỉm cười.

 

Mãi cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, chúng ta đến cầu Tình Nhân, trên cầu được các cô nương khéo tay trang trí đầy hoa đỏ.

 

Trên mặt nước dưới cầu nổi đầy đèn hoa đủ màu sắc, tụ lại thành dòng chảy, lại giống như biển sao đom đóm, từ từ trôi về phía trước, dưới ánh trăng đẹp đến kinh ngạc.

 

"Thả đèn hoa không?" Ta mỉm cười hỏi nàng.

 

Nàng nhìn chằm chằm vào khung cảnh dưới cầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, không chớp mắt đáp: "Được."

 

Ta cử động cổ tay, sợi dây đỏ buộc vào kéo theo cổ tay nàng, như đang nắm tay nàng.

 

Đột nhiên, ba, bốn đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi cười đùa chạy tới, lưỡi d.a.o sắc bén thuận thế cắt đứt mối liên hệ giữa ta và nàng.

 

Sợi dây đỏ bị đứt từ giữa, rơi xuống.

 

Sắc mặt ta thay đổi, lòng chùng xuống.

 

Ngẩng đầu lên, các đôi nam nữ gần đó đã bắt đầu mắng chửi, không chỉ ta và nàng gặp xui xẻo.

 

Chỉ đỏ tượng trưng cho duyên phận, chỉ đỏ đứt tượng trưng cho sự không may mắn.

 

Phụ mẫu của mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy đến, thấy vậy cũng biến sắc, mặt mày tái nhợt, vừa xin lỗi vừa dạy dỗ con cái.

 

Trong tiếng khóc và tiếng xin lỗi, nàng ngẩn người, sau đó thản nhiên nắm lấy cổ tay ta, nói: "Đi thôi, chúng ta đi thả đèn hoa."

 

Đèn hoa xuống nước, mọi người xung quanh đều nhắm mắt cầu nguyện.

 

Rốt cuộc trong lòng vẫn có chút khác thường, ta miễn cưỡng cười hỏi: "Không cầu nguyện sao?"

 

Nàng quay đầu lại mỉm cười với ta, trong mắt có chút sâu xa mà ta không hiểu: "Thôi, ta không có gì để cầu."

 

"Vậy sao?"

 

"Ừ." Nàng giơ cổ tay lên, sợi dây đỏ bị đứt như đang nhắc nhở điều gì đó, "Giống như chỉ đỏ dễ đứt, trăng rồi sẽ lặn về phía tây."

 

"Có một số việc, chung quy phải nhìn về phía trước."

 

Bờ sông vẫn ồn ào, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ, mà không khí bên tai ta lại yên ắng, ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng, vẻ mặt cứng đờ, giọng nói khàn đặc: "Vi Vi... ta..."

 

Nàng không nhìn ta nữa, mà nhìn về phía mặt trăng trên trời, cắt ngang lời ta, biểu cảm trên mặt rất dịu dàng, giọng nói rất ôn hòa: "Vương gia, ta biết tâm ý của chàng, nhưng khi rời kinh thành, ta đã không còn nghĩ đến tương lai với chàng nữa. Ta từ nhỏ đã đọc sách cùng ca ca, nói một câu tự phụ, nếu ta là nam nhi, ta tuyệt đối sẽ không thua kém huynh ấy."

 

"Chỉ vì ta là nữ nhi, nên thế giới của ta ngay từ khi sinh ra đã bị lễ giáo phong kiến trói buộc trong nhà, thế giới của nam nhi rộng lớn, có thể tung hoành ngang dọc, ta chỉ có thể đọc du ký, ngắm nhìn sông núi từ trong sách, dù trong lòng có chí lớn, cũng không thể tự do, vốn ta tưởng rằng cả đời này có lẽ cũng chỉ như vậy."

 

"Mãi cho đến khi ta đến Bắc cương." Nàng nhìn ta, trong mắt đều là dịu dàng và kiên định, "Vương gia, ta thật sự rất thích nơi này, ở đây, ta cảm thấy tự do, ta không muốn quay trở lại nơi nhỏ hẹp đó nữa."

 

"Vi Vi, không ai bắt nàng quay về. Ta yêu nàng, chúng ta bắt đầu lại, ta sẽ không hạn chế nàng, nàng muốn mở trường học thì mở trường học, nàng muốn đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp thì đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn. Những ngày này ta có thể cảm nhận được, nàng vẫn còn tình cảm với ta, đúng không?"

 

"Phải, nhưng trong lòng Vương gia kỳ thực cũng rất rõ ràng, chúng ta không thể, đúng không? Nếu không, tại sao chàng lại không dám đến gặp ta suốt hai năm?"

 

Nàng thật sự rất nhạy bén, phản bác đến mức ta không nói nên lời.

 

Đúng vậy, chính vì biết quá rõ ràng, quá minh bạch, mới chỉ dám như con chuột chũi không dám nhìn thấy ánh sáng, lén lút trốn ở một bên, lặng lẽ nhìn, ngay cả nhìn thêm một cái cũng cảm thấy xa xỉ.

 

Ta cụp mi xuống, bàn tay đặt bên cạnh nắm chặt, có lẽ rốt cuộc vẫn không cam lòng, ta nghiến răng hỏi một câu cuối cùng: "Vi Vi, thật sự... không thể nữa sao?"

 

Nàng cụp mi xuống, tránh ánh mắt của ta.

 

Có đôi khi không trả lời cũng là trả lời.

 

Nàng đưa chiếc đèn hoa mẫu đơn cho ta: "Đa tạ Vương gia đã ở bên cạnh, hôm nay Như Vi rất vui, mong chàng bảo trọng, Như Vi cáo từ."

 

Khẽ cúi chào, giống như trước kia.

 

Đèn thỏ rơi vào đám đông, lặng lẽ trôi đi.

 

Ta nắm chặt đèn hoa mẫu đơn trong tay, đứng giữa những đôi nam nữ tràn ngập hạnh phúc xung quanh, ngẩng đầu nhìn trăng, trái tim như trống rỗng, đau nhói từng cơn.

 

Gieo nhân nào gặt quả nấy.

 

Chiếc trâm cài tóc giấu trong lòng, rốt cuộc không thể cài lên tóc nàng.

 

Trăng sáng treo cao, soi rọi quá khứ và hiện tại.

 

Năm đó Trung thu, nàng cầu xin không gả.

 

Bây giờ chỉ mong bảo trọng.

 

Chỉ còn lại mình ta ngẩng đầu nhìn trăng, như chịu hình phạt lăng trì.

 

24

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Ta là Hà Nhị, từ sau Tết Thủy Nguyệt trở về, tướng quân liền bắt đầu có chút khác thường, hắn bắt đầu thường xuyên vùi đầu vào công việc của Bắc cương, gần như bận đến mức chân không chạm đất, trước kia thỉnh thoảng còn chạy đến chỗ phu nhân, bây giờ cũng gần như không đi nữa, dường như đang muốn trốn tránh điều gì đó.

 

Chỉ là thỉnh thoảng cũng bị ta bắt gặp, hắn lén lút trốn ở một bên nhìn trộm.

 

Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước khi đi, tướng quân còn rất vui vẻ, thậm chí còn túm lấy ta, chọn quần áo cả nửa ngày, hỏi ta mặc bộ nào thì đẹp hơn.

 

Nhưng ta là một tên thô kệch, làm sao biết được ánh mắt của các cô nương? Dù sao cũng chỉ cảm thấy tướng quân tướng mạo tuấn tú, mặc gì cũng đẹp.

 

Hành động khác thường của hắn, rốt cuộc vẫn khiến ta có chút không đành lòng, chỉ mơ hồ cảm thấy giữa tướng quân và phu nhân có lẽ lại xảy ra vấn đề gì đó, ta hỏi hắn, hắn chỉ im lặng không nói.

 

Cả nhà họ Nhiếp trung liệt, đều yên nghỉ ở Bắc cương, bây giờ chỉ còn lại một mình tướng quân, tướng quân vì Bắc cương đã bỏ ra rất nhiều, mà sự yêu thích của tướng quân dành cho phu nhân, ta càng nhìn càng rõ, rất sốt ruột.

 

Rõ ràng là hai người đều thích nhau, lại không ở bên nhau.

 

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đi tìm Vương phu nhân, đều là nữ nhân, chắc hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn.

 

Sau khi nghe ta nói xong, bà ấy im lặng rất lâu với vẻ mặt phức tạp, lúc sắp đi, lại buột miệng nói một câu kỳ quặc khó hiểu —

 

Tổn thương sẽ không trở nên cao thượng và đáng được tha thứ chỉ vì có lý do.

 

Ta nửa hiểu nửa không.

 

Sau đó, câu nói này bị tướng quân biết được, hắn ngẩn người rất lâu, đêm đó ngẩng đầu nhìn trăng, uống rượu cả đêm.

 

(Toàn văn hoàn)

Truyện full

  • Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)
    Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

    Văn án:"Khẩu vị của người này rốt cuộc nặng ra sao? Như thế này cũng có thể bỏ vào miệng được à?"Sau khi cô vừa tỉnh dậy lập tức nhìn...

  • Hương Sen - Thổ Kháng
    Hương Sen - Thổ Kháng

    Hán Việt: Liên HươngTác giả: Thổ KhángThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết,...

  • Bạn Thân Yêu
    Bạn Thân Yêu

    Chuyện xảy ra vào đầu năm. Mùng 3 tết đang bon bon trên đường đi Vũng Tàu về thì điện thoại reo lên... nhìn vào màn hình điện thoại thì...

  • Chiếc Bông Tai Định Ước
    Chiếc Bông Tai Định Ước

    Edit truyện: lan_huong + ngocquynh520Beta: L.A.JThể loại: Ngôn tình tiểu thuyết – hiện đạiĐộ dài: 20 chương – hoànHắn đã gặp 1 người...

  • Phi Trần
    Phi Trần

    Tác giả: Tiêu Đường Đông QuaTrans: Qt đại nhânEditor: Hàn VũThể Loại: nhất thụ đa công, ân oán giang hồ, xuyên không trá hình, thiên...

  • Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha
    Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha

    Bạn đang đọc truyện Thân Là Beta Tôi Sẽ Không Yêu Đương Với Alpha của tác giả Cật Hương Cô Đích Nha. Trở thành một học sinh vừa mới vào...

  • Tử Dạ Tình Triền
    Tử Dạ Tình Triền

    =======Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC <> tại {domain}========Thể loại: hiện đại, cao H, sinh tử,sản...

  • The Sparkling One
    The Sparkling One

    Marcelli #1Thể loại: Lãng mạnNgười dịch: shiluo (peppercorn)Một kế hoạch tuyệt vời, Katie Marcelli luôn yêu gia đình lớn náo nhiệt của...

  • Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết
    Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

    Tác giả: chạng vạngThể loại: Xuyên Không, Ngôn TìnhGiới thiệu:Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát...

  • Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?
    Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

    Tử đó tời giờ thường các bạn đọc truyện đều là những ông lớn bao nuôi những tiểu bạch thỏ thì câu chuyện này lại ngược lại khi  chàng...

  • Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
    Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương

    Tác giả: Tạm Được ThôiThể loại: ngôn tình, 1v1, HE, hài ẻ, truyện ngắnSố chương: 10 chương + 01 ngoại truyệnChuyển ngữ: Thanh Ninh–...

  • Cặp Đôi Xấu Tính
    Cặp Đôi Xấu Tính

    Cặp Đôi Xấu Tính/ 最佳贱偶/ Tốt Nhất Tiện Ngẫu/Miệng Độc Thành ĐôiEditor: Qin Zồ, Tiểu Thiếp, Tâm Vũ Nguyệt LầuPoster: Qin ZồKết quả kiểm...

  • Án Bắt Cóc Tơ Hồng
    Án Bắt Cóc Tơ Hồng

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, song khiết, niên thượng, chủ thụ, linh dị thần quái, 1×1, HETình trạng: Hoàn - 21 chươngBiên...

  • Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy
    Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy

    A Thư tựa như nhân vật huyền bí trong Liêu Trai chí dị, cô xuất hiện trong thị trấn này, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu nhã, khiến cho...

  • Đại Nữ Chủ Sảng Văn
    Đại Nữ Chủ Sảng Văn

    Tên truyện: Đại Nữ Chủ Sảng Văn.Tác giả: Thích Sô Cô La.Thể loại: Truyện ngắn, Sảng văn, Đại nữ chủ, Không CP, Nữ cường.Số chương:...