Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 47

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Hạt mưa nhanh chóng thấm ướt quần Sầm Khuyết, anh đứng cách Diệp Miễn mấy mét, cau mày nhìn đối phương.

Không hiểu nổi.

– Anh tới tìm tôi hả? – Sầm Khuyết hỏi.

Diệp Miễn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúng túng không biết phải nói gì.

Tòa nhà cũ bảy tầng, Sầm Khuyết sống ở tầng bốn.

Nửa đêm nửa hôm hắn lên cơn thần kinh, tìm tới đây dựa vào cảm giác, rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?

Hắn cần gì phải làm vậy?

Một chiếc xe vọt qua phía sau, nước mưa lạnh lùng hất lên cả người Diệp Miễn. Sầm Khuyết thở dài, sau đó nói:

Diệp Miễn bị anh chặn họng không nói được gì, nhất thời cảm thấy bản thân thật nhàm chán.

– Anh đừng đứng bên đường nữa.

Tiếng mưa rất lớn, rất ồn ào, phải thật chú tâm lắng nghe mới nghe rõ tiếng của Sầm Khuyết.

Sau đó nữa, hắn không biết phải đi thế nào.

Diệp Miễn bước về phía trước, đứng chắn ngay cửa ngõ.

Diệp Miễn không hiểu Sầm Khuyết đang nghĩ gì, không biết tại sao hai người cứ như thể vừa cãi nhau một trận, tự dưng bầu không khí lại trở nên thật gượng gạo.

– Anh tới tìm tôi hả? – Sầm Khuyết hỏi.

Sầm Khuyết cầm ô chạy ra khỏi ngõ, hỏi hắn:

Tiếng mưa rất lớn, rất ồn ào, phải thật chú tâm lắng nghe mới nghe rõ tiếng của Sầm Khuyết.

Từ đây chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện, muốn nhìn thấy con đường Diệp Miễn về nhà thì phải tới phòng bếp chất đống đồ đạc linh tinh.

– Cậu mang người về, vậy ngày mai tôi cũng dẫn người về đây.

Căn phòng rộng có hai mấy mét vuông, chỉ cần là nơi có người ở đều đặt hành lý và gối đầu.

Diệp Miễn nói:

– Đúng, có câu này tôi muốn nói với cậu.

– Mỗi người chúng ta tồn tại trên thế giới này đều là duy nhất của thế giới. – Diệp Miễn hét lên, muốn để tiếng của mình lấn át tiếng mưa – Cậu và Phó Duy Nhất không giống nhau chút nào, cậu chính là cậu.

Sầm Khuyết nhìn hắn, cách một màn mưa, cảm xúc dâng lên trong mắt đều bị che giấu.

Chiếc khăn thuộc loại chất lượng thấp nhất, khi còn bé thì một đồng một chiếc, sau này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Miễn.

– Mỗi người chúng ta tồn tại trên thế giới này đều là duy nhất của thế giới. – Diệp Miễn hét lên, muốn để tiếng của mình lấn át tiếng mưa – Cậu và Phó Duy Nhất không giống nhau chút nào, cậu chính là cậu.

Sầm Khuyết nhỏ giọng:

Đêm khuya ngày Trung thu, trời đổ mưa lớn, trên con đường này ngoại trừ hắn ra thì không còn người nào khác. Thỉnh thoảng có chiếc xe vội vã lướt qua, không ai chú ý tới người đàn ông đứng bên đường.

Sầm Khuyết ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu. Lâu tới mức Diệp Miễn nghi ngờ đáng lẽ ra bản thân không nên đến đây.

Trời mưa rất lớn, hắn đeo dép lê, chỉ một lát sau đã ướt sũng.

Quả thực không nên, muộn như vậy rồi, hắn nói với người ta chuyện này làm gì? Chưa chắc người ta đã quan tâm.

Mưa ngày càng nặng hạt, nước mưa đã sắp ngập lên đôi dép lê của hắn.

Sầm Khuyết nói:

“Đợi lát!” Diệp Miễn gọi anh lại.

– Mưa lớn quá, về nhà nói sau.

Hắn vội vàng đuổi theo Sầm Khuyết, cùng anh đi vào sâu trong ngõ nhỏ.

Anh xoay người, rảo bước vào trong ngõ nhỏ.

– Sầm Khuyết. – Diệp Miễn dùng khăn lau nước mưa trên mặt – Cậu đừng sống ở nơi thế này nữa.

Diệp Miễn giẫm trên nước mưa, che chiếc ô trên đầu, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi rồi đi tiếp thêm mấy chục mét nữa, sau đó rẽ trái.

Diệp Miễn ngơ ngác một lát mới nhận ra Sầm Khuyết đang mời mình về nhà.

Có đôi khi hắn thấy Sầm Khuyết là một người rất dễ gần, chỉ cần tìm được đúng cách, đối phương sẽ để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng có đôi khi Sầm Khuyết lại khiến hắn bó tay chịu trói, khiến hắn chỉ mong sao từ nay trở đi có thể bỏ mặc chẳng thèm quan tâm tới anh.

Diệp Miễn không ngờ sẽ có một ngày mình thực sự được bước vào căn nhà thần bí kia.

– Anh đừng đứng bên đường nữa.

– Đối với tôi mà nói, nơi anh không thể chấp nhận được lại là chỗ ở đáng quý của tôi. Diệp Miễn, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi chính là người “ở nơi thế này”, bản chất của tôi và bọn họ chẳng khác gì nhau.

Diệp Miễn uống ngụm trà, buông tách xuống, dựa vào sofa.

Hắn vội vàng đuổi theo Sầm Khuyết, cùng anh đi vào sâu trong ngõ nhỏ.

Diệp Miễn nhớ lại phản ứng trước đây của Sầm Khuyết khi anh và đối phương đi ngang nơi này. Hắn luôn cảm thấy Sầm Khuyết sống ở một căn nhà nào đó phía đối diện.

***

Nơi Sầm Khuyết đang ở là một khu tập thể rất cũ gần đây, thậm chí còn không có cổng chính, chỉ có thể đi vào qua con hẻm chật chội.

Hai người cùng ngồi trên giường, Diệp Miễn rũ mắt nhìn chiếc quần ướt sũng của mình đã làm ướt giường người ta. Nếu như bình thường, hắn biết rõ mình ướt nước mưa sẽ không ngồi xuống, nhưng hôm nay thì khác.

Đi ngang qua mấy gian phòng kia, Diệp Miễn cố ý nghển cổ ngó vào trong.

Tòa nhà cũ bảy tầng, Sầm Khuyết sống ở tầng bốn.

Diệp Miễn cười cười, nhìn xung quanh không thấy có ghế ngồi bèn chỉ vào giường:

Nơi Sầm Khuyết đang ở là một khu tập thể rất cũ gần đây, thậm chí còn không có cổng chính, chỉ có thể đi vào qua con hẻm chật chội.

Tường trên hành lang cáu bẩn và nứt vỡ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hôi thối gai mũi.

Mấy năm trước nơi đây nằm trong dự án cải tạo nhà cũ, nhưng dự án chậm chạp chưa tiến hành, Diệp Miễn cảm thấy sống ở đây sẽ tiềm ẩn nguy cơ về an toàn.

– Trong lòng cậu gồng gánh bao nhiêu việc như vậy chắc không dễ chịu đúng không?

Đến tầng bốn, Sầm Khuyết rút chìa khóa ra mở cửa.

– Chắc chắn cậu hiểu “duy nhất” mà tôi nói tới có nghĩa là gì. – Diệp Miễn nói – Tôi là người thực tế, sẽ không đắm chìm vào thứ mình không thể có được.

Bước vào trong, ánh đèn mờ tối, nơi vốn là phòng khách được ngăn ra thành mấy gian phòng, trong mỗi gian nhỏ đều đặt giường tầng trên dưới.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Miễn chính là “nhà thuê tập thể”.

Diệp Miễn ngơ ngác một lát mới nhận ra Sầm Khuyết đang mời mình về nhà.

Trước đây hắn cũng có nghe qua về vụ thuê tập thể, chuyện này hoàn toàn trái với quy định, có khu vực cảnh sát thường xuyên kiểm tra, nếu bắt được không những bị bắt phá dỡ mà còn bị xử phạt hành chính.

Hạt mưa nhanh chóng thấm ướt quần Sầm Khuyết, anh đứng cách Diệp Miễn mấy mét, cau mày nhìn đối phương.

Hắn lau mặt, bước tới kéo cổ tay Sầm Khuyết nói:

Sầm Khuyết nhỏ giọng:

Sầm Khuyết ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu. Lâu tới mức Diệp Miễn nghi ngờ đáng lẽ ra bản thân không nên đến đây.

– Ở đây đông người, nhưng có một số người ban đêm không về.

Anh vươn tay nhận lấy chiếc ô của Diệp Miễn, cầm cả hai chiếc ô còn nhỏ nước trong tay, dẫn Diệp Miễn vào bên trong.

Đi ngang qua mấy gian phòng kia, Diệp Miễn cố ý nghển cổ ngó vào trong.

Sầm Khuyết khiến Diệp Miễn cảm thấy rất đau đầu.

Diệp Miễn nói:

Mỗi phòng đều có gần tám chiếc giường tầng trên dưới, cũng có nghĩa mỗi phòng có thể cho ít nhất mười sáu người ở.

Cứ thế anh co mình trong chăn, đến đèn cũng chẳng thèm tắt. Sầm Khuyết nhắm mắt lại, cắn chặt răng, qua hồi lâu mới phát ra âm thanh khe khẽ gần như không nghe thấy.

Căn phòng rộng có hai mấy mét vuông, chỉ cần là nơi có người ở đều đặt hành lý và gối đầu.

Bẩn.

Loạn.

Tệ.

Diệp Miễn cau mày, hỏi Sầm Khuyết:

– Cậu vẫn luôn ở đây hả?

– Từ lúc chuyển ra khỏi công trường đều ở đây. – Sầm Khuyết dẫn Diệp Miễn vào gian phòng ngủ trong cùng. Anh mở cửa, vừa hay bên trong có người bước ra ngoài.

Trong lòng hắn đã manh nha một câu trả lời, nhưng hắn cau mày, không dám thừa nhận.

Có đôi khi, có một số người, một câu nói của họ sẽ dập tắt được cả ngọn núi lửa.

Người kia mặc một bộ áo bó màu đen, trang điểm đậm, nhìn thấy Sầm Khuyết thì nói:

– Tại sao anh cứ cảm thấy tôi sống không tốt nhỉ? – Sầm Khuyết quay sang nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng – Tại sao anh phải dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá cuộc sống của tôi? Tôi cảm thấy mình sống rất tốt, tại sao anh lại không tin?

Hắn nhìn Sầm Khuyết, một lúc lâu sau mới nói:

– Chẳng phải đã nói không mang người về hay sao?

Anh ta nhìn Diệp Miễn từ trên xuống dưới, mặt mày tươi cười hớn hở:

– Để tôi rót nước nóng cho anh.

Bước vào trong, ánh đèn mờ tối, nơi vốn là phòng khách được ngăn ra thành mấy gian phòng, trong mỗi gian nhỏ đều đặt giường tầng trên dưới.

– Cậu mang người về, vậy ngày mai tôi cũng dẫn người về đây.

Mỗi phòng đều có gần tám chiếc giường tầng trên dưới, cũng có nghĩa mỗi phòng có thể cho ít nhất mười sáu người ở.

Sầm Khuyết nói:

– Muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước.

– Đây là bạn của tôi, – Sầm Khuyết nói – Lát nữa sẽ đi.

– Cậu đừng ở nơi thế này, thu dọn đồ đạc, đến chỗ tôi trước đã.

Đối phương chỉ nhìn Diệp Miễn giây lát rồi hất tóc ra khỏi phòng.

Nhàm chán chết được.

Diệp Miễn nhìn căn phòng, người đó đi rồi chỉ còn mình hắn và Sầm Khuyết.

Nếu tối nay không thể gặp được, vậy hắn chỉ đành thức trắng đêm, chờ tới ngày mai.

– Gần đây mấy người sống trong phòng này đều đi cả rồi, chỉ còn hai chúng tôi. – Sầm Khuyết nói – Tôi lấy khăn lau cho anh, đợi lát nữa mưa nhỏ thì anh nên về nhà.

– Cậu cũng biết đấy, anh trai ruột của cậu ấy đi lạc từ khi còn bé, mặc dù cậu ấy luôn nói chỉ mong sao người kia đừng về nữa, nhưng thực ra trong lòng cậu ấy chưa từng buông xuống. Mỗi ngày cậu ấy đều nghĩ, nếu như có anh trai ở bên cạnh thì sẽ ra sao. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi trở thành vật thay thế cho anh trai cậu ấy, cho nên tôi với Phó Duy Nhất chỉ có thể làm anh em. Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?

Diệp Miễn đứng đó đánh giá từng chiếc giường, tám chiếc giường, chỉ có hai chiếc bày đồ đạc.

***

Chỉ một lát sau, hắn nhìn thấy một người không che ô lao vào màn mưa, người ấy dùng áo khoác gói những món đồ trong lòng, sợ mưa làm ướt.

– Tiền thuê ở đây bao nhiêu? – Diệp Miễn hỏi.

Diệp Miễn vẫn đứng bên cửa sổ nhìn theo, cho dù đã chẳng còn nhìn thấy đối phương nữa thì hắn cũng không quay người lại.

– Một tháng bốn trăm rưỡi. – Sầm Khuyết lôi chiếc chậu nhựa màu xanh dưới gầm giường ra, lấy khăn đưa cho Diệp Miễn – Đừng chê.

Diệp Miễn nhìn màn hình, cau mày nghi ngờ.

Diệp Miễn cầm chiếc khăn Sầm Khuyết đưa trong lòng bàn tay, không nói được nên lời.

Chiếc khăn thuộc loại chất lượng thấp nhất, khi còn bé thì một đồng một chiếc, sau này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Miễn.

– Cậu vẫn luôn ở đây hả?

Hắn không biết ánh đèn nào thuộc về Sầm Khuyết, hoặc có lẽ, chẳng có ánh đèn nào thuộc về anh cả.

Sầm Khuyết nói:

Hắn nhìn điện thoại, đã hơn mười hai rồi, tết Trung thu cũng đã qua.

– Để tôi rót nước nóng cho anh.

Bình thường mấy số điện thoại thế này đều được Diệp Miễn quy về số điện thoại quảng cáo, trước nay chẳng bao giờ nghe, nhưng điện thoại quảng cáo sẽ không gọi muộn đến vậy.

– Sầm Khuyết. – Diệp Miễn dùng khăn lau nước mưa trên mặt – Cậu đừng sống ở nơi thế này nữa.

Diệp Miễn nhìn căn phòng, người đó đi rồi chỉ còn mình hắn và Sầm Khuyết.

Sầm Khuyết cười nói:

Hắn nói:

– Nơi này rất tốt.

Anh đứng thẳng lưng nhìn Diệp Miễn:

– Che mưa chắn gió, có giường có chăn, đối với tôi đã là tốt lắm rồi.

– Hay là để tôi nói với quản lý Từ cho cậu ứng trước tiền lương. – Diệp Miễn nói – Chỗ này kiểu người nào cũng có, cậu đừng sống ở đây.

Hai người đang nói chuyện, một đôi nam nữ say khướt từ ngoài trở về, hai người sống ở phòng bên, vừa quấn lấy nhau vừa bước vào căn phòng ấy.

Phòng bên cạnh đông người, tiếng cười nói ồn ào vọng ra khiến Diệp Miễn cau mày.

Diệp Miễn mỉm cười, cũng tỉnh ngủ.

Hắn lau mặt, bước tới kéo cổ tay Sầm Khuyết nói:

Sầm Khuyết là một người không thích thân cận với người khác, Diệp Miễn biết rõ điều này. Rõ ràng đã biết đối phương là người như vậy, hắn còn cố gắng mon men lại gần làm gì.

– Cậu đừng ở nơi thế này, thu dọn đồ đạc, đến chỗ tôi trước đã.

– Mỗi người chúng ta đều không phải duy nhất, nhưng mỗi người đều là duy nhất.

Sầm Khuyết tỉnh bơ vùng tay khỏi Diệp Miễn, bình tĩnh nói:

– Đối với tôi mà nói, nơi anh không thể chấp nhận được lại là chỗ ở đáng quý của tôi. Diệp Miễn, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi chính là người “ở nơi thế này”, bản chất của tôi và bọn họ chẳng khác gì nhau.

Sầm Khuyết quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mưa ngày một nặng hạt, tựa như mang theo quyết tâm phải nhấn chìm cả thành phố này trong đêm Trung thu.

Sầm Khuyết rót nước ấm đưa cho hắn:

– Anh ở đây làm gì?

– Đợi mưa ngớt rồi anh về nhà mình đi.

Truyện full

  • Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
    Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

    Giới thiệu:Đây là một câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân đầy mâu thuẫn. Có lẽ vì sự xuất hiện của một ai đó mà câu chuyện trở...

  • Vạn Năm, Vạn Năm
    Vạn Năm, Vạn Năm

    Thể loại: Xuyên không, tiên giới, huyền ảo, có yếu tố np nhưng kết thúc không phải np ^^!Muội muội duy nhất của Thiên Hậu – Diễm Hồ...

  • 11 Âm Binh
    11 Âm Binh

    Tác giả: Tống Minh Ngọc (Tống Mặt Than)Nguồn: sưu tầm ở nhóm tâm linhPhần 2 của #Giải ngải kíThể loại: kinh dị, bí ẩn, huyền huyễn, tâm...

  • Viễn Yên Vạn Sủng
    Viễn Yên Vạn Sủng

    Bạn đang đọc truyện Viễn Yên Vạn Sủng của tác giả Manh Tử. Hắn có chút không hiểu chuyện, vô tư vô lự, nhưng trong lòng lại chỉ có mình...

  • Ma Thú Lãnh Chúa
    Ma Thú Lãnh Chúa

    - Trong lúc vô tình đạt được một toà từ vạn năm Miêu Cương cổ mộ đào móc ra vu tháp sau, Dương Lăng xuyên qua đến dị giới. Người khác...

  • Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
    Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

    Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó...

  • Truyện Kể Trong Câu Chuyện
    Truyện Kể Trong Câu Chuyện

    Thể loại: GL, Hiện đại, thực vănNgười dịch: Gia GiaSố chương: 20 chương chính + 1 ngoại truyện"Tình yêu lại có thể bị thay thế vậy điều...

  • Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
    Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

    Tác giả: Trì AnhTran / Editor: AI_GấcBeta: AI_Trúc ĐàoThể loại: HE, Hiện đại, Sủng Ngọt, Showbiz, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Góc nhìn...

  • Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm
    Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm

    Thể loại : nhân thú, huyền huyễn, 1×1Edit : Fam ( aka Hồng Lâu aka Lâu Nhi)Warning : Chống những bạn nào ko bịnh, ko chịu dc BL, ko xơi...

  • Tổng Tài: Anh Sai Rồi
    Tổng Tài: Anh Sai Rồi

    Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp...

  • Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Thể loại: xuyên qua, thú nhân, tương lai, HENguồn: Hạ NguyệtEdit: Cáo khìnBeta: Rồng béoGiới thiệu:Nhan Tử Dạ - một tu yêu giả cuối...

  • Quân Hôn Bí Mật
    Quân Hôn Bí Mật

    Tên xuất bản: Ước nguyện của em là biển trời của tôi ( 你的诺言,我的沧海)Độ dài: 64 chương + 6 ngoại truyệnChuyển ngữ: Phong Tiếu Vô Ưu +...

  • Phu Nhân Của Giáo Chủ
    Phu Nhân Của Giáo Chủ

    Tác giả: akiakiThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Lâm Uyển Uyển là giáo chủ Ngũ độc giáo từ nhỏ. Đột nhiên đâu ra cái di nguyện bắt nàng...

  • Địa Hạ Phách Mại Sở
    Địa Hạ Phách Mại Sở

    Thể loại: hiện đại, điều giáo sư công x hung ác thụ, HE Edit: LunaCướp đi niềm kiêu ngạo của hắn, nắm lấy tự do của hắn.Nếu như là mèo...

  • Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
    Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

    Edit: Kogi - Superseme.comTrong cuộc sống luôn có rất nhiều bất ngờ dành cho ta, luôn nằm ngoài dự định kế hoạch của mình. Cũng như An...