Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 47: Tòa án thẩm vấn

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Edit & Beta: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh kết thúc kỳ thi cuối kỳ sớm hơn Tưởng Tây Trì hai ngày, cùng với Mẫn Gia Sênh ở trường học chờ anh thi xong, ba người cùng nhau về nhà.

Cây cỏ khô héo, sông Lục Xích vẫn trong suốt. Con hẻm cũ càng cũ hơn, cảm giác năm tháng tang thương để lại.

Ngô Ứng Dung và Nguyễn Học Văn đã sớm chờ ở nhà, chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, trên bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện. Hai ông bà lão đã lâu không có con cháu bên cạnh, cô đơn đã lâu, rốt cuộc lại náo nhiệt.

Ở nhà hai ngày, sau khi Phương Huỳnh và luật sư Kỳ gặp nhau, thì bắt đầu chờ vụ án của Đinh Vũ Liên mở phiên tòa thẩm tra xử lý. 

Trong lúc đó, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cùng đi thăm hỏi La Tiêu một lần.

La Tiêu thật sự đóng quán rượu đã lỗ nhiều năm liên tục, mở một tiệm net gần đại học Mặc Thành. Bây giờ không còn là thời điểm mấy tiệm net nhỏ mọc lên như nấm giống vài năm trước nữa, tiệm net bây giờ phải kết hợp nhiều thiết bị và phải hợp với môi trường. Lúc trước La Tiêu đầu tư hết, căn bản chẳng khác nào táng gia bại sản, cũng may tuy rằng cuộc sống chợt khó khăn, nhưng quan hệ vợ chồng của hai người lại thay đổi, tốt hơn rất nhiều, chị La cũng không kiên quyết làm theo ý mình. Đi tới cô nhi viện, nhìn xem có thể tìm được một đứa nhỏ thích hợp đem về nhận nuôi hay không.

Rất nhanh đã đến ngày mở phiên tòa.

Sau khi Tưởng Tây Trì rời giường, chuẩn bị lên tầng hai đánh thức Phương Huỳnh, mới phát hiện cô đã tỉnh dậy, đang xách ấm nước, tưới nước cho hoa cỏ mà Nguyên Học Văn trồng dưới mái hiên.

“A Huỳnh.”

Phương Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, “Chào buổi sáng.”

“Thức hồi nào thế?”

“Luôn không ngủ được.” Phương Huỳnh cười cười, “Có phải vành mắt tớ thâm quầng nghiêm trọng lắm không? Muốn ngủ, nhưng không ngủ được. Nếu mẹ tớ thấy, chắc chắn lại muốn nói với tớ…”

Tưởng Tây Trì tiến lên một bước, đoạt lấy ấm nước đặt trên mặt đất, ôm cô vào trong lòng.

“Về sau ngủ không được cứ tới tìm tớ...”

“Tìm cậu làm gì.”

“Nói cho cậu nghe về vật lý, thôi miên.”

Phương Huỳnh nở nụ cười.

Cánh tay Tưởng Tây Trì vòng qua, dường như an ủi khẽ vuốt sau lưng cô, “… Không sao đâu.” 

Yên lặng một lát, Phương Huỳnh khẽ nói, “… A Trì, cậu không cần phải đến nghe. Tớ sợ cậu nghe thấy sẽ khó chịu…”

Trái tim Tưởng Tây Trì lập tức căng thẳng.

Cô đã thoát khỏi cơn ác mộng kia, hôm nay lại không thể không thuật lại, nhắc lại lần nữa.

“... Được, tớ không nghe. Tớ chờ cậu.”

Sau khi gặp luật sư Kỳ, thì cùng nhau đi vào toàn án.

Nhân chứng không thể nghe quá trình tòa án thẩm vấn, Phương Huỳnh luôn ở ngoài phòng chờ đợi. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, rốt cuộc cửa cũng mở ra, cảnh sát toà án mời Phương Huỳnh ra tòa làm chứng.

Bầu không khí trong phòng như ngưng lại, trở nên nghiêm túc, Phương Huỳnh khẽ vô tình, bắt đầu vào cửa, cô chống lại tầm mắt của Đinh Vũ Liên.

Nửa năm.

Cuối cùng Phương Huỳnh cũng được gặp mặt bà, cách một nhóm người, bà nhìn cô, vừa vui mừng vừa giống như được giải thoát mà cười.

Hơi nước trong mắt dâng lên, Phương Huỳnh cố gắng kiềm chế, đi đến chỗ làm nhân chứng.

“Mời báo cáo danh tính, tuổi và nghề nghiệp của cháu.”

Phương Huỳnh: “Phương Huỳnh, 19 tuổi, học sinh.”

“Nhân chứng, cháu là người biết rõ sự thật đằng sau vụ án… Cháu có nghĩa vụ đưa ra chứng cứ chi tiết, tạo chứng cứ giả phải chịu trách nhiệm pháp luật, cháu nghe rõ chưa?”

Phương Huỳnh: “Nghe rõ ạ.”

Tuyên đọc giấy cam đoan, ký tên... Tiến hành theo từng mục từng mục.

Mãi cho đến lúc cô bắt đầu giải thích tình huống.

Phương Huỳnh hít sâu một hơi, “... Từ lúc tôi bắt đầu 9 tuổi, Phương Chí Cường vẫn luôn đánh mẹ tôi tàn nhẫn. Mới đầu là vì, ông ấy nghi ngờ mẹ tôi ngoại tình với người đàn ông khác. Mẹ tôi giải thích, ông ấy không nghe… Tôi nhớ lần đầu tiên vào buổi tối, tôi ngủ đến nửa đêm, nghe thấy có tiếng la khóc, tôi chạy đến phòng sát bên nhìn vào, Phương Chí Cường đang ngồi trên người mẹ tôi, nắm chặt tóc mẹ tôi, dùng tay đánh mẹ… Tôi sợ hãi, hỏi xảy ra chuyện gì, Phương Chí Cường bảo tôi đừng lo chuyện vớ vẩn, mau trở về ngủ. Ngày hôm sau, Phương Chí Cường liền khóc lóc sám hối với mẹ tôi, nói đêm qua ông ấy không nên làm như vậy, ông ấy tin tưởng bà sẽ không làm thế ở bên ngoài, chỉ là không khống chế được chính mình…”

Phương Huỳnh dừng một lát, hít sâu một hơi lần nữa, “Chuyện như vậy một lần lại một lần xảy ra, Phương Chí Cường cũng không tránh tôi nữa, có đôi khi trực tiếp đánh; có đôi khi sẽ nắm chặt tóc mẹ tôi, đập đầu bà vào bàn; có đôi khi đang ăn cơm, lại đột nhiên hất nước canh trên bàn vào người mẹ tôi… Mẹ tôi tránh được một lần, nhưng lại bị Phương Chí Cường bắt về…”

Tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, tiếng đàn ông thô bỉ chửi bới.

Tất cả tiếng rít gào này lao nhanh vào trong đầu cô gần hơn. Trước đó, cô còn nghĩ, phải sắp xếp từ, tranh thủ đồng cảm của tòa án thế nào.

Nhưng mà lúc này, chỉ là vẻ bình dị không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, giống như kéo cô trở về khoảnh khắc ma quỷ không nhìn thấy mặt trời lần nữa.

Ngón tay cô run rẩy, lặng lẽ nắm chặt, tiếp tục trần thuật: “... Khi tôi phát hiện thì bắt đầu phản kháng Phương Chí Cường, làm ông ấy phát tiết cảm xúc ra hết, sau đó ông ấy cũng rất ít khi gặp mẹ tôi, tôi sẽ cố ý chọc giận ông ấy. Ông ấy đánh tôi nhiều hơn, thì sẽ không đánh mẹ tôi nữa… Tôi là một đứa trẻ, khả năng phục hồi cũng mạnh hơn, đánh vài cái cũng không nghiêm trọng…”

Tưởng Tây Trì đứng ở ngoài tòa án, dựa vào thang lầu, cánh tay tựa vào lan can, kiên nhẫn chờ.

Anh không đi nghe, cũng không dám nghe, suốt đời anh sẽ không bao giờ quên, đêm giao thừa đó, chứng kiến một màn từ trong kính viễn vọng.

Không biết trải qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Xoay người sang chỗ khác, Phương Huỳnh đi ra.

Vội vàng bước qua, đến gần, liền thấy nước mắt trong mắt cô.

Nhất thời trái tim bị ai đó nắm chặt, khó chịu ngăn nhịp thở của anh ở ngực, không nói gì, đưa tay ôm cô vào trong lòng.

Cô nắm lấy tay áo của anh, gào khóc.

Tưởng Tây Trì đau lòng, trừ nói “Không sao cả”, thì một câu cũng không nói nên lời. 

Ôm lấy Phương Huỳnh, rời khỏi tòa án.

Bên ngoài gió nhẹ rét lạnh, ánh nắng cũng trong vắt, bầu trời xanh thẳm.

Như là cuộc sống mới.

Sẽ có lúc hoa nở khi xuân về.

Tòa án ngừng vào giữa trưa, đến hai giờ chiều, ra kết quả phán quyết.

Kết thúc tòa án thẩm vấn, luật sư Kỳ liền nhanh chóng rời khỏi tòa án.

Cảm xúc Phương Huỳnh đã ổn định lại, sớm chờ ở bên ngoài.

Luật sư Kỳ hắng giọng, thấy ánh mắt của Phương Huỳnh, có loại tình cảm kích động khó có thể kiềm chế: “... Phán tam hoãn ngũ.”

Trải qua hơn nửa năm học tập, Phương Huỳnh đã không giống lúc ban đầu, hoàn toàn không biết pháp luật gì cả, nghe thấy kết quả này thì sửng sốt, lập tức bắt lấy tay Tưởng Tây Trì, “A Trì! Phán tam hoãn ngũ! Cậu nghe thấy không!”

Tưởng Tây Trì: “Ý phán tam hoãn ngũ là...”

Cái gọi là phán tam hoãn ngũ, tức là phán xử tù có thời hạn ba năm, hoãn lại năm năm chấp hành, trong năm năm thử thách, không xảy ra tình huống hủy bỏ hoãn hình phạt, thời hạn hình phạt ban đầu sẽ không được chấp hành.

Luật sư Kỳ cười nói: “Ý chính là, không cần ngồi tù, tiến hành quan sát trong năm năm, không tái phạm vụ án hình sự, thời hạn phán ba năm sẽ tự động hủy bỏ.”

Ông làm người biện hộ cho người vô tội, nhưng chỗ khó lớn nhất trong vụ biện hộ này chính là, thời gian xảy ra chuyện Phương Chí Cường cưỡng gian Đinh Vũ Liên khi hai người vẫn còn quan hệ trong hôn nhân, vả lại Đinh Vũ Liên đâm Phương Chí Cường bốn nhát dao, con số bốn nhát này, thật đáng để tranh luận, giới hạn giữa cố ý giết người và tự vệ đứng đắn, bởi vì điểm này mà trở nên không rõ ràng.

Chứng cứ của Phương Huỳnh, là tiêu chuẩn để cân nhắc mức hình phạt, bạo lực gia đình là yếu điểm có thể tranh thủ giảm hình phạt, nhưng bởi vì Phương Chí Cường hơn năm năm chưa từng có hành vi bạo lực lần nữa, mà chuyện Phương Huỳnh đề cập lại xảy ra lần đầu tiên vào lúc 9 tuổi, vị thành niên, thêm vào đó khoảng cách thời gian lại lớn, độ tin cậy của lời chứng cứ cũng sẽ bớt đi một tí.

Tất cả, giống như một ván cờ trên tòa án.

Tưởng Tây Trì cũng sửng sốt, “Vậy có phải...”

“Chậm nhất là 12 giờ đêm này, cô Đinh sẽ trở về nhà.”

Tưởng Tây Trì cũng kích động hồi lâu, “... Luật sư Kỳ, cháu, tụi cháu mời chú ăn cơm ạ.”

Luật sư Kỳ cười nói ha ha: “Hôm nay thì không được, chú còn phải làm xong một số công việc kế tiếp. Tụi cháu đoàn tụ với cô Đinh trước đi, sau đó có rảnh thì chúng ta ăn bữa cơm là được.”

Buổi tối hôm đó, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến trại giam nhốt Đinh Vũ Liên để đón người.

Độ ẩm ở phía Nam cao, ban đêm độ ẩm thấp, gió ẩm thấp, hai người chờ ở cửa, lại không hề cảm thấy lạnh.

Phía cửa lớn kia xuất hiện một cái bóng gầy gò.

Phương Huỳnh sửng sốt, gọi một tiếng: “Mẹ!” liền chạy vội vào cửa.

Cái bóng kia cũng khựng lại.

Rất nhanh, Phương Huỳnh tiến vào trong lòng bà.

Mẹ con hai người ôm chặt nhau, khóc nghẹn ngào.

Tưởng Tây Trì không đi qua, đặt một tay vào trong túi áo, mỉm cười đứng yên nhìn hai người.

Ngô Ứng Dung chuẩn bị một chậu than, nhất định phải bảo Đinh Vũ Liên đi qua mới vào cửa.

Trong nhà ấm áp sáng ngời, là cảnh đoàn viên mà Đinh Vũ Liên đã lâu không thấy.

Bà cười cười, liền đỡ Phương Huỳnh bước qua chậu than.

“Ôi! Vậy được rồi! Sau này xui xẻo sẽ không tìm tới cửa nữa!”

Suốt dọc đường, Phương Huỳnh giống như cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời Đinh Vũ Liên, đẩy bà đi tắm thay quần áo, líu ríu nói chuyện trong trường.

Tưởng Tây Trì giúp Ngô Ứng Dung dọn thức ăn, trên bàn rất nhanh đã được dọn đầy.

Sau khi rửa mặt xong, Đinh Vũ Liên bị đẩy lên bàn ăn, mọi người bưng rượu và đồ uống lên chạm ly, Ngô Ứng Dung cười nói: “Chúng ta là người một nhà, sau này sống thật tốt, không xa nhau nữa!”

Đinh Vũ Liên bị giam giữ hơn nửa năm, gầy đi, dinh dưỡng cũng không tốt, sắc mặt vàng nhợt nhạt.

Mọi người thay phiên gắp thức ăn cho bà, chất đầy chén.

Đinh Vũ Liên quay lưng lại, lén gạt nước mắt.

Sống cả đời, hai chuyện làm bà cảm thấy hạnh phúc, một là Phương Huỳnh thi xong đại học, hai là chuyện tối hôm nay.

Đêm nay, Phương Huỳnh vẫn luôn trò chuyện với Đinh Vũ Liên cho đến khi trời tờ mờ sáng.

Khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.

“Mẹ, sao mẹ lại liều mạng với tên cặn bã như thế, ông ta đến tìm con cũng không sợ…”

Đinh Vũ Liên cười nói: “Không biết, chỉ sợ ông ta sẽ ăn hiếp con nữa, con và Tây Trì đang tốt, cái gì cũng tốt…”

Phương Huỳnh ngáp một cái, cuối cùng cảm thấy mệt mỏi, ôm Đinh Vũ Liên, chìm vào giấc ngủ.

Trước năm mới, Phương Huỳnh ăn cơm cùng với luật sư Kỳ, cảm ơn ông đã bôn ba vất vả nửa năm qua.

Luật sư Kỳ chỉ nói khách sáo, nghe nói Phương Huỳnh đang học pháp luật, lại phá lệ hỏi thăm vài câu, bảo cô sau này có gặp khó khăn gì trong học tập, thì có thể đến tìm ông chỉ bảo.

Phương Huỳnh liền cười hỏi: “Sau này cháu có thể vào sở luật sư của chú thực tập được không ạ?”

Luật sư Kỳ cười nói: “Sở luật sư của chú không dễ vào, phải xem thực lực.”

“Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đi vào bằng chính mình, tuyệt đối không đi vào cửa sau.”

Luật sư Kỳ cười ha ha, “Vậy được, chờ cháu đến. Con chú cũng không nhỏ hơn tụi cháu bao nhiêu, chú hỏi nó sau này làm nghề gì, nó bảo dù sao cũng không phải là luật sư, muốn làm cũng không làm giống như chú, chuyên mấy vụ án đã nghe là biết không kiếm được tiền. Phương Huỳnh, cháu có thể đi con đường này, chú rất vui, cũng hy vọng cháu mãi không quên cái tâm lúc ban đầu.”

Thời gian khác chỉ nói chuyện phiếm, luật sư Kỳ nhắc tới hôm trước ăn bữa cơm cùng với người nhà họ Lương, tiểu công tử Lương nhìn béo lên một ít.

Phương Huỳnh kinh ngạc: “Lương Yến Thu đã trở về rồi ạ?”

“Đã sớm trở về rồi, không phải tụi cháu là bạn học sao? Không gặp mặt à?”

Lúc này Phương Huỳnh lấy điện thoại cầm tay ra, gửi tin cho Lương Yến Thu trong QQ, “Được lắm Lương Yến Thu, đã trở về cũng không nói một tiếng, có phải cả ngày lêu lổng với Cố Vũ La không!”

Truyện full

  • Kẻ Điên Mùa Thu
    Kẻ Điên Mùa Thu

    Tác giả: Giang Dã Dã Dã DãEditor: Khế – ClinomaniaBeta: Quýt – ClinomaniaThể loại: Nguyên tác, Không CP, Hiện đại, OE, Tình cảm, Hắc...

  • Lao Tù Ác Ma
    Lao Tù Ác Ma

    Tên gốc: Ác ma đích lao lung (恶魔的牢笼)Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, tàn bạo thị huyết bá đạo thâm tình công X ôn nhu mỹ hảo tri tính...

  • Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc
    Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

    Thể loại: cổ trang, đoản văn, HE, thoải mái, miếng bánh ngọt. CP: Cẩn Hành x Chiêu Lang __ Tướng quân x Hoàng đếĐộ dài: 6 chương + 4...

  • Quý Phi Dậy Đi Học
    Quý Phi Dậy Đi Học

    Tác giả: Ma AnThể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Gương vỡ lại lành, HE, Lâu ngày sinh tình, Ngôn tình, Ngọt, Ngược nam, Phản xuyên,...

  • Bà Xã, Anh Yêu Em
    Bà Xã, Anh Yêu Em

    Một lễ kết hôn nhưng lại không thấy cô dâu đâu cả, chú rễ thì ngang nhiên tiến đến trước mặt cô lớn tiếng bảo cô là cô...

  • Dụ Hương
    Dụ Hương

    Do phải sinh sống không có gia đình bên cạnh, ba mẹ cô đều ở xa. Cô phải sống nương tựa vào anh, anh chăm sóc cô rất chu...

  • Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
    Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

    Trước kia, là một cô bé hiền lành, thiện lương đã cứu vớt sinh mạng của một cậu bé ăn mày.Trong cơn đói, trời lạnh giá, cảm giác khốn...

  • Hình Đồ
    Hình Đồ

    Thể Loại: Xuyên Không, Lịch Sử Quân Sự, Cổ Đại- Nhân vật chính là Lưu Sơn Quân, kiếp trước từng là một chuyên gia dinh dưỡng, cuộc sống...

  • Một Thuyền Chìm, Trăm Buồm Giương
    Một Thuyền Chìm, Trăm Buồm Giương

    Tên truyện: Một thuyền chìm, trăm buồm giương.Tác giả: Nhãn Kính Thoái Nhi.Thể loại: Ngôn tình, lãng mạn, truyện ngắn.Dịch: Lam Lam...

  • Lá Khô Chờ Mùa Xuân
    Lá Khô Chờ Mùa Xuân

    Tên truyện: Lá khô chờ mùa xuânTác giả: Vũ Tại HạThể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngắn, trùng sinh, showbiz, 1v1, HESố chương: 05...

  • Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
    Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

    Văn ánĐời này của Tiêu Quân Mặc đã có một quyết định sai lầm, chỉ vì sự uy hiếp của quân địch, đã lựa chọn buông tha Tô Lan Thanh.Mọi...

  • Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn
    Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn

    Độ dài: 13 chươngEdit: CháoMột truyện ngắn nho nhỏ, đầy ngọt ngào.Đừng lo, quýt không chua mãi đâu, từ từ rồi sẽ biến thành ngọt.Đương...

  • Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác
    Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác

    Tác giả: Tiểu Tô (sakura)Thể loại: Ngôn Tình, Lịch Sử, Hài Hước, Đô Thị, Truyện KhácGiới thiệu:Triệu Mặc Thần - một tổng tài cao ngạo,...

  • Xà Quân Như Mặc
    Xà Quân Như Mặc

    Editor: tieunguyennguyenHắn là một cự xà đã tu hành gần vạn năm, chỉ cần vượt qua thiên kiếp lần thứ chín là có thể đứng vào hàng tiên...

  • Ám Vệ Công Lược
    Ám Vệ Công Lược

    Chuyển ngữ: Fangsui FanGiới thiệu sơ lược: Cường cường, hợp đồng tình nhân, ân oán giang hồNhân vật chính: Tư Đồ Nhã, Thường Đới Đao...